9| Nụ hôn

Hermione Granger rón rén từng bước thận trọng dọc theo hành lang yên tĩnh của Hogwarts với mong muốn thoát khỏi Tháp Gryffindor. Trong sáu năm, Tháp Gryffindor là nhà của cô ở Hogwarts, nhưng những ngày gần đây, cô cảm thấy ngày càng khó chịu khi ở đó. Ban đầu, cô nghĩ rằng đó là vì vào đầu năm thứ bảy, cô đã được ở ký túc xá riêng cùng với thủ lĩnh nam sinh. Nhưng bây giờ cô đã nhận ra điều đó chẳng liên quan gì đến địa vị mới của cô là Thủ lĩnh nữ sinh cả, mà đó là vì người bạn thân của cô, Ron Weasley.

Hermione và Ron đã là bạn từ năm đầu tiên, và trong nhiều năm, Hermione đã nảy sinh tình cảm với bạn mình. Tuy nhiên, Ron hoặc không biết gì về cảm xúc của cô hoặc đã chọn lờ đi chúng và thay vào đó tìm kiếm sự lãng mạn ở nơi khác. Năm ngoái, Ron bắt đầu hẹn hò với Lavender Brown. Và điều đó đã chứng minh cho Hermione thấy rằng Ron sẽ không bao giờ coi cô là bất cứ ai ngoài bạn thân mình.

Hermione đã cố gắng để chấp nhận rằng cô và Ron sẽ chỉ là bạn bè. Nhưng khi cô vừa chấp nhận được sự thật ấy thì bất ngờ Ron lại thay đổi mọi thứ bằng cách tuyên bố tình yêu mãnh liệt của cậu dành cho cô vào tháng trước. Hermione sững sờ khi thứ cô mong muốn bấy lâu lại đang hiển hiện ngay trước mắt cô. Sau nhiều năm thờ ơ với cô, Ron bất ngờ yêu cô và Hermione đáng lẽ phải sung sướng phát điên vì điều đó. Nhưng vấn đề duy nhất là, Ron đã tuyên bố tình yêu ấy khi Hermione nhận ra cô không còn muốn điều đó nữa.

Hermione đã nói với Ron rằng có lẽ nếu cậu ta chú ý đến cô sớm hơn, thì cô vẫn có thể muốn cậu ta. Kết quả cuối cùng là sự rạn nứt ngày càng căng thẳng giữa hai người họ và nó đã tăng dần trong suốt cả năm. Nhưng Ron dường như vẫn tin chắc rằng nếu Hermione cho cậu cơ hội thì mọi thứ có thể trở lại bình thường.

Một phần của Hermione không thể không nghĩ rằng cô nên cho Ron cơ hội. Có lẽ cậu ấy đã đúng, và nếu cô cho Ron một cơ hội, họ có thể quay lại với một số mối tình đẹp và cô sẽ không cảm thấy khó chịu bởi cậu ấy nữa. Tuy nhiên, phần nhạy cảm trong cô biết rằng cô không muốn ở bên Ron, và thật bất công cho cả hai khi mang đến cho Ron hy vọng sai lầm. Cô hoàn toàn không thể chắc chắn về những gì đã thúc đẩy sự thay đổi trái tim của cô nữa.

Vẫn mải mê với những suy tư rối bời của mình, Hermione bước vào ký túc xá và hoàn toàn có ý định dành cả buổi chiều với bài tập về nhà. Tuy nhiên, khi cô bước vào phòng sinh hoạt chung, cô tìm thấy Head Boy- Draco Malfoy với đống bài tập của cậu ta trải rộng trên một nửa chiếc bàn lớn mà cô định sử dụng. Không biết phải làm gì, vì cô không muốn học ở cái bàn nhỏ trong phòng, Hermione đứng cau mày nhìn Slytherin tóc vàng, tự hỏi tại sao cậu ta không xuống hầm ngục với bạn bè mình đi.

"Nhìn chằm chằm vào tôi như thế, sẽ không khiến tôi biến mất đâu," Draco nhận xét với một nụ cười nhẹ khi anh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Hermione.

"Tôi không nhìn chằm chằm cậu," Hermione phản đối. "Tôi chỉ muốn nói rằng tôi sẽ học bài ở đây, trên chiếc bàn đó."

"Có gì đó sai sai ở đây?" Draco hỏi. "Chiếc bàn đủ lớn cho cả hai chúng ta"

"Nghĩa là tôi với cậu học cùng nhau sao?" Hermione hỏi trong cơn sốc.

"Sợ tôi sẽ cắn à Granger?" Draco chất vấn với một nụ cười trêu chọc. "tôi nghĩ là chúng ta đã hoà hợp trong một thời gian rồi đấy."

"Có thể lắm" Hermione thừa nhận.

Cô không thể phủ nhận rằng việc sống với Draco đã dễ dàng hơn nhiều so với cô dự đoán. Vào đầu năm, cô đã sợ phải chia sẻ phòng với tên Slytherin này, nhưng họ đã thực hiện một thỏa thuận đình chiến vào buổi tối đầu tiên và mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ kể từ đó. Tất nhiên họ vẫn cãi nhau, nhưng không còn xúc phạm nhau nữa. Họ thậm chí đã dành một vài buổi tối vui vẻ đọc sách bên đống lửa.

"Vậy vấn đề là gì?" Draco hỏi.

"Không có gì," Hermione trả lời dứt khoát khi cô rút đũa phép từ trong túi ra và triệu tập chiếc cặp đựng sách vở.

Hermione ngồi xuống đối diện Draco để bắt đầu công việc của mình, nhưng cô sớm thấy mình không thể tập trung nổi. Tâm trí cô cứ lặp đi lặp lại sự thay đổi trong cô về Ron và tự hỏi liệu có cách nào cô có thể xử lý mọi việc khác đi không. Có phải cô đã không đủ dứt khoát để Ron hiểu rằng cô không còn tình cảm gì với cậu nữa và khiến Ron thêm hy vọng rằng cô sẽ thay đổi suy nghĩ?! Hermione không chắc chắn, nhưng cô biết rằng nếu cô không làm rõ ràng với Ron thì tình bạn này sẽ sớm kết thúc vì tình cảm sai thời điểm của Ron.

Chưa đầy bốn mươi phút sau khi ngồi xuống học, Hermione đã viết được một vài đoạn. Với một tiếng thở dài, cô đóng sầm cuốn sách giáo khoa của mình, ném bút lông lên bàn và xoa xoa cái đầu đau nhức.

"Cô ổn không Granger?" Draco hỏi, nghe có vẻ thực sự quan tâm.

"Tốt " Hermione trả lời ngắn gọn, thậm chí không nhìn lên để xem cậu con trai tóc vàng có thật lòng quan tâm không hay anh ta đang cố chọc tức cô.

"Được rồi, hãy nói nếu cô cần giúp đỡ," Draco nói. "Tôi có thể thấy cô đã vật lộn như thế nào với bài luận Arithmancy đó. Tôi đã hoàn thành nó vào tuần trước, vì vậy tôi có thể giúp cô."

"Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu," Hermione gắt gỏng, ngẩng đầu lên và lườm Draco khi cô để cảm xúc của mình với Ron thoát ra và xả hết chúng vào Slytherin đối diện. "Tại sao tôi cần sự giúp đỡ của cậu? Tôi là người xuất sắc nhất trong lứa tuổi chúng ta và tôi thường xuyên vượt trội hơn cậu trong mọi môn học. Nếu có ai đó cần được giúp đỡ, thì đó là cậu đấy. Đừng xúc phạm trí thông minh của tôi như vậy chứ"

Draco nhìn chằm chằm vào Hermione trong sự kinh ngạc, nhưng trước khi cậu có thể bắt đầu phản ứng trước sự bộc phát khó hiểu của cô gái đối diện, cô ấy đột ngột giật mình và không thèm thu dọn nốt sách vở, cô nhảy lên cầu thang ngắn dẫn vào phòng tắm và phòng ngủ. Hermione xông vào phòng ngủ của cô, để lại tiếng đóng sầm cửa sau lưng, và ngồi phịch xuống giường trong sự khó chịu. Vùi đầu vào gối, Hermione thốt lên một tiếng đầy chán nản.

Hermione nằm nhìn lên trần nhà khi cô cố trấn tĩnh bản thân mình. Khi sự tức giận và khó chịu của đã lắng xuống, và nó được thay thế bằng cảm giác tội lỗi. Khi những lời trước đó của cô trôi nổi trong đầu, Hermione nhăn mặt với cách cô vừa nói với Draco. Người đáng lẽ cô phải nổi cáu là Ron, không phải Draco, và thật không công bằng khi cô trút giận lên cậu ta. Những gì Draco làm là cố gắng và trở nên hoà thuận với Hermione, nhưng Hermione đã đả kích cậu ta một cách hoàn toàn không cần thiết.

"Khỉ thật" Hermione lẩm bẩm với chính mình.

Hermione biết rằng cô phải quay lại và xin lỗi Draco, nhưng vì cô chưa đủ can đảm nên cô không vội vã đi để đối mặt với cậu thủ lĩnh nam sinh. Cô ở trong phòng gần một tiếng đồng hồ, nạp đủ dũng khí để đi và xin lỗi. Khi cô xuất hiện từ phòng ngủ và đi xuống cầu thang và dừng bước khi thấy Draco đang ngồi trên ghế cạnh đống lửa, đang chúi mũi đọc một cuốn sách. Tất cả sách vở của cậu ta đã được thu dọn, trong khi sách của cô vẫn còn trên bàn, mặc dù Hermione nhớ rằng chúng đã được cất dọn.

"Quay lại để biết thêm, Granger?" Draco hỏi, trượt một dấu trang vào cuốn sách của mình và cẩn thận đặt nó xuống sàn cạnh ghế. "Cô đã nói rất rõ ràng rồi, cô luôn hơn tôi. Tôi đã biết và không cần nghe lại lần nữa đâu"

"Tôi... không phải chuyện đó," Hermione trả lời lặng lẽ.

"Thật sao? Cách đây một tiếng trước, cô alfm tôi thật sự rất ấn tượng đấy," Draco khịt mũi.

"Tôi xin lỗi," Hermione đề nghị. "Cậu đã quan tâm vôi vậy àm tôi lại đáp trả lại thật thô lỗ"

"Đúng là chẳng dễ chịu gì," Draco thừa nhận. "Cô có biết rằng gây khó dễ cho tôi thì sẽ không nhận được kết quả tốt đẹp không"

Vào giây cuối cùng, đôi môi của Draco cong lên trong một nụ cười nhếch mép và Hermione có thể nói rằng cậu ta chỉ đang trêu chọc cô. Mặc dù thực tế cô vẫn cảm thấy khủng khiếp, và không chắc là Draco đã chấp nhận lời xin lỗi của cô, Hermione không thể không mỉm cười với Slytherin tóc vàng.

"Cậu rất giỏi trong việc đó", cô nói. "Và nếu tôi không phải là một con bò, tôi sẽ không đả kích cậu"

"Tại sao cô lại cáu bẳn?" Draco hỏi, sự tò mò của anh hiện rõ. "Cô đừng đánh tôi là loại người không đánh tin cậy đến mức không thể chia sẻ điều gì."

"Tôi không," Hermione trả lời. "và nếu cậu không phiền, tôi sẽ kể với cậu. Tôi đã vật lộn với những suy nghĩ, đó là lý do tại sao nó vẫn chưa kết thúc."

"Chỉ cần nói và tôi rất sẵn lòng lắng nghe," Draco nói một cách ga lăng.

"Cảm ơn Malfoy," Hermione trở lại với một nụ cười. "Và tôi thực sự xin lỗi."

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô," Draco nói. "Và nếu cô thích nói cho tôi biết vấn đề thực sự là gì, tôi luôn ở đây để lắng nghe. Tôi là một người biết lắng nghe đấy, tất cả bạn bè của tôi đều tâm sự vấn đề của họ với tôi."

"Nhưng cậu có giúp giải quyết chúng không?" Hermione hỏi.

"Tôi cố gắng," Draco trả lời với một cái nhún vai. "Vì vậy, cô có muốn chia sẻ lý do tại sao cô lại như vậy không?"

"Chưa đâu," Hermione nói. "Nhưng tôi đánh giá cao lời đề nghị của cậu. Tôi vẫn cảm thấy tồi tệ vì cách tôi hét vào mặt cậu và tôi cảm thấy như thể tôi nên làm điều đó để chuộc lỗi với cậu, vậy cậu có muốn gì ở tôi không?"

"Có một điều," Draco trả lời với một nụ cười khi cậu chậm dãi đứng dậy.

"Gì?" Hermione hỏi một cách thận trọng. Cô đang suy nghĩ điều gì đó giống như làm thêm các cuộc tuần tra để cho Draco có thêm thời gian rảnh, nhưng rõ ràng từ ánh mắt ranh ma trong đôi mắt xám của cậu ta cho thấy rằng cậu có một thứ khác trong tâm trí.

Thay vì trả lời, Draco thu hẹp khoảng cách giữa họ trong một vài bước. Hermione vẫn không chắc Draco sẽ hỏi gì về cô, và cô thấy mình bị trói buộc bởi sự gần gũi của cậu. Mặc dù họ đã chia sẻ ký túc xá từ đầu năm, nhưng họ chưa bao giờ thân thiết và Hermione rất ý thức về việc cậu ta hấp dẫn như thế nào. Cậu ta không chỉ đẹp trai mà còn rất cuốn hút với nụ cười nửa miệng đặc trưng.

"Draco," Hermione thì thầm, cuối cùng cũng tìm thấy giọng nói của mình.

"Hermione," Draco trở lại với một nụ cười nhẹ khi nghe tên mình lần đầu tiên phát ra từ đôi môi phù thủy Gryffindor.

"Tôi nghĩ cậu sẽ nói với tôi những gì cậu muốn từ tôi," Hermione lẩm bẩm.

"Tôi chỉ muốn cho cô thấy," Draco trả lời.

Hermione nhíu mày bối rối, nhưng sự hiểu biết đột nhiên sáng lên khi Draco nghiêng người về phía cô. Mặc dù cô đã tìm ra những gì cậu ta sẽ làm, nhưng cô vẫn hơi ngạc nhiên khi môi Draco chạm vào môi cô. Hermione ban đầu đóng băng mọi phản ứng, nhưng chỉ sau vài giây, cô đã trao thân cho nụ hôn và vòng tay quanh cổ Draco. Trong một vài phút, cặp đôi vẫn bị khóa trong một cái hôn ướt át và họ chỉ tách ra khi cần không khí.

Khi cô nhìn chằm chằm vào Draco với đôi mắt đầy dục vọng, Hermione khẽ thở hổn hển khi nhận ra. Lý do cô không muốn ở bên Ron là vì người khác đã đánh cắp sự chú ý của cô. Cô đã không nhận ra điều đó, nhưng đôi khi trong thời gian sống với Draco, cô đã phải lòng chàng Slytherin này.

"Bây giờ đó là một lời xin lỗi, Granger," Draco nói với một nụ cười tự mãn. "Hãy thoải mái hét vào mặt tôi một lần nữa nếu tôi nhận được một nụ hôn như một lời xin lỗi."

"Tại sao cậu muốn một nụ hôn từ tôi?" Hermione hỏi trong tiếng thì thầm khi cô cố gắng chấp nhận thực tế là cô đã nảy sinh tình cảm với Head Boy.

"Tại sao á?" Draco hỏi với một tiếng cười. "Tôi không chắc là mình sẽ có được một thứ khác. Tôi đã nhìn thấy cơ hội và tôi không thể cưỡng lại."

"Nhưng tại sao cậu lại muốn hôn tôi?" Hermione ép.

"Tại sao các pháp sư khác muốn hôn phù thủy?" Draco cười. "Tôi thích em, Granger."

"Cậu thích tôi?" Hermione lặp lại lặng lẽ.

"Em có muốn tôi hôn em một lần nữa để chứng minh điều đó không?" Draco hỏi.

"Em sẽ không từ chối," Hermione đáp lại.

Không chần chừ, Draco kéo Hermione lại trong vòng tay và nối môi họ. Nụ hôn thứ hai của họ thậm chí còn ướt át hơn cả nụ hôn đầu tiên và Hermione đã rất tận hưởng trong vòng tay của Draco đến nỗi cô thút thít vì thất vọng khi Draco kết thúc nụ hôn.

"Anh có thể làm điều đó cả đêm," Draco thú nhận với giọng hơi khó thở.

"Và anh sẽ không nhận được bất cứ lời phàn nàn nào từ em," Hermione trả lời với một nụ cười ngại ngùng.

"Nghiêm túc?" Draco kiểm tra. "Em thích anh?"

"Anh có thể nghĩ rằng cách em đáp lại nụ hôn sẽ cho thấy điều đó", Hermione cười khúc khích.

"Em có thể đã bị rối trí bởi kỹ thuật tuyệt vời của anh," Draco trả lời với một nụ cười tự mãn.

"Anh thật tự mãn," Hermione lẩm bẩm với một đôi mắt. "Có lẽ em nên rút lại lời nói khi nãy."

"Anh luôn có thể cám dỗ em," Draco nháy mắt với Hermione và nở một nụ cười gian xảo.

"Em tin là vậy," Hermione trả lời. "Và em không cần phải bị cám dỗ mới thích anh, em đã thích anh trước đó rồi. Em chỉ cần được hôn để nhận ra điều đó thôi."

"Chết tiệt, nếu anh biết thì anh đã hôn em từ vài tháng trước," Draco nói.

"Em ước anh đã làm vậy," Hermione thì thầm, nghĩ về tất cả những rắc rối mà nó có thể đã cứu được với Ron. Có lẽ nếu cô ở bên Draco, Ron sẽ không tuyên bố tình yêu của mình dành cho cô và họ sẽ không gặp rắc rối như bây giờ.

"Anh cũng vậy," Draco trả lời. "Nhưng hy vọng nó không quá muộn."

"Không, không quá muộn", Hermione xác nhận. "Vậy chúng ta làm gì bây giờ, Malfoy?"

"Em nghĩ sao về việc chúng ta tìm hiểu nhau nhiều hơn một chút," Draco đề nghị khi cậu nắm lấy tay Hermione và dẫn cô đến ghế sofa. "Bắt đầu với lý do tại sao em lại cáu giận với anh."

Với một tiếng thở dài, Hermione thú nhận tất cả những gì đã xảy ra với Ron. Cô vẫn không chắc mọi chuyện sẽ tiến triển như thế nào với Ron, hay Draco về vấn đề đó, nhưng thật tốt khi nói chuyện với ai đó về những vấn đề của cô. Có lẽ với sự hỗ trợ của Draco, cô có thể tìm ra cách đối phó với Ron và sự chú ý không mong muốn của cậu ấy. Ai biết được, có lẽ nếu có gì đó phát triển giữa cô và Draco, Ron cuối cùng sẽ chấp nhận rằng họ sẽ không bao giờ hơn bạn bè. Cơ hội của Ron với cô đã trôi qua, bây giờ là cơ hội của Draco. Và Hermione hy vọng rằng cậu sẽ không để nó vụt mất như cách mà người bạn thân nhất của cô đã làm.

Và hơn tất cả, Hermione tin rằng Draco sẽ là một người bạn trai tốt.

T/N: hơn 3000 từ, các bồ khen tui điii 😭 nhớ vote cho tui nha 🖤 yêu thương!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro