Chương 17: Cơ hội

SCI cầm toàn bộ tư liệu về 'gia tộc săn bắn' của bậc cha chú Trần Tiểu Phi đem về nghiên cứu.

Cộng thêm, đánh bậy đánh bạ mà tìm được "sào huyệt", hơn nữa dưới sự giúp đỡ của khách không mời, mọi người thành công bắt sống được một 'kẻ săn bắn', rốt cuộc cũng hiểu 'hung thủ' mà mình muốn tìm là thuộc tính chất gì.

Nói đơn giản một chút thì đây là một gia tộc từ xưa, gia tộc này tuân theo một 'lời khuyên răn' thần bí, bọn họ có một kế hoạch 'bắt người' và trốn tránh tương đối đầy đủ, kết cấu vô cùng nghiêm mật, theo nhiều thế hệ trôi qua, chấp hành theo công việc 'thu thập linh hồn'.

Triển Chiêu, Công Tôn còn có Triệu Tước, ba người này cũng có thể xem như là người thích 'chủ nghĩa thần bí', tất cả những gì quá mức, cho dù là mặt sinh lý hay tâm lý thì đều khiến ba người họ sinh ra cảm giác hứng thú mãnh liệt.

Theo sự điều tra của ba Trần Tiểu Phi, gia tộc này đã tồn tại hơn trăm năm, tựa như một đất nước bị diệt vong độc lập, thành viên trong gia tộc đi tìm các 'vong hồn' tội ác, giết chết bọn họ, mà những 'vong hồn' này sẽ bị Night Butterfly mang về sào huyệt, bị vong linh châm đóng vào 'cây vong linh', đây chính là quá trình săn bắn.

Trong gia tộc cũng có những chi nhánh khác nhau, mỗi một chi nhánh đều có một gốc cây vong linh thuộc về mình, tất cả những linh hồn bị đóng lên cây, đều sẽ trở thành nô lệ của bọn họ ở thế giới bên kia. Bọn họ làm sao liên lạc với nhau, lấy thân phận gì ở thế giới này để trà trộn vào bên trong mọi người, cái này thì không thể nào biết được. Ban ngày bọn họ là những người bình thường không thể bình thường hơn, nhưng khi đêm xuống, lúc đi săn bắn, liền trở thành một hình dạng khác, tạo ra tình huống cho cái chết 'bất ngờ'.

"Giống như một loại tà giáo." Sau khi phân tích xong manh mối, Triển Chiêu đưa kết luận, "Có lẽ... những gì Lưu Kim nói đều là thật."

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, hỏi, "Miêu nhi, cậu nghi ngờ Nhạc Hải, người mà Lưu Kim vẫn luôn xác nhận là hung thủ giết người chính là thành viên của gia tộc săn bắn?"

Triển Chiêu sờ cằm, "Nếu Lưu Kim nói thật, vậy thì Nhạc Hải chắc chắn là kẻ săn bắn, mà gia tộc này từ trước tới nay chưa từng bị phát hiện quá trình gây án, nhưng lại cố tình để Lưu Kim nhìn thấy ba lần, chính bản thân điều này cũng có vấn đề."

"Với lại ba lần đều là trùng hợp." Công Tôn hỏi, "Có khi nào bởi vì ông ta có liên quan tới G không?"

"Thứ hắn nhìn thấy chưa chắc là thật." Triệu Tước có cách nhìn khác, giọng điệu nói chuyện vẫn như cũ, bên trong ẩn chứa lời hướng dẫn, tựa như đang khai phá lối suy nghĩ của mọi người, cung cấp góc độ tự hỏi khác nhau.

Tất cả mọi người nghi hoặc, "Ý chú là sao?"

Triển Chiêu vuốt cằm, nhẹ nhàng gật đầu, "Nếu Nhạc Hải thật sự là hung thủ, mà Lưu Kim lại nhiều lần xác nhận là ông ta, vậy thì cũng quá nguy hiểm! Dựa vào sự thần bí của gia tộc kia, bọn họ sẽ không để người chứng kiến chuyện này sống sót..."

"Vậy rốt cuộc là sao?" Triệu Hổ không hiểu, "Lưu Kim rốt cuộc có phải là người chứng kiến không?"

"Phải nhưng cũng không phải." Triển Chiêu nói.

Quai hàm của mọi người có chút rút gân, tập thể đều nhìn Bạch Ngọc Đường, cần phiên dịch ngôn ngữ loài người.

Thật ra Bạch Ngọc Đường cũng chưa bắt được trọng điểm, khẽ cau mày, nhìn Triển Chiêu và Triệu Tước, "Có liên quan tới ám chỉ thôi miên?"

Triệu Tước giơ một ngón tay, "Lưu Kim chắc chắn là người chứng kiến, nhưng người hắn nhìn thấy chưa chắc là Nhạc Hải."

Triển Chiêu gật đầu, "Dựa vào Nhạc Hải chúng ta có thể tìm ra hung thủ, đây chính là manh mối vô cùng quan trọng!"

"Đây là mật mã do G đặt ra." Triệu Tước mỉm cười, "Giống như mật mã hình ảnh, Nhạc Hải chính là mật mã, thông qua hắn có thể tìm ra hung thủ."

"Tại sao G lại để manh mối này?" Bạch Ngọc Đường không hiểu, "Theo số lượng kẻ thù vô số kể của hắn thì tại sao lại mạo hiểm như vậy? Chắc hắn không phải theo đạo Phật muốn duy trì chính nghĩa giúp đỡ cảnh sát ha?"

Triệu Tước nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, lập tức cười ngả cười nghiêng.

"Hắn chắc là..." Triển Chiêu cũng đồng ý với cái nhìn của Bạch Ngọc Đường, "Có mục đích khác?"

Nói xong, mọi người nhìn Trần Tiểu Phi.

Ít nhất, thiếu niên này là người duy nhất trong bọn họ đã từng gặp G.

Trần Tiểu Phi gãi đầu, ý nói - Tôi cũng không biết các anh đang nói cái gì!

"Thứ làm tôi tò mò đó là trang phục và đạo cụ." Công Tôn cầm mặt nạ thần chết lên, hỏi Trần Tiểu Phi, "Chiếc mặt nạ này không phải người bình thường nào cũng làm được, tổ tiên nhà cậu chắc là bác sĩ tương đối giỏi?"

Trần Tiểu Phi giật khóe miệng, "Làm gì có! Nghe nói tổ tiên nhà tôi đều làm nghề nông cả."

"Ông của cậu thì sao?" Bạch Ngọc Đường tò mò, "Ba cậu điều tra lâu vậy rồi, nhưng trong tư liệu lại không nhắc tới tại sao ông cậu lại chết, dựa theo quy luật giết người của gia tộc săn bắn, ông cậu chẳng lẽ đã từng giết người?"

Trần Tiểu Phi khoanh tay, "Cái này tôi thật sự không biết, ba rất ít khi nào nhắc tới ông nội, tôi vẫn luôn nghĩ ông bị bệnh chết, sau đó mới biết là ông bị mưu sát, lý do chính xác thì không rõ ràng."

Bạch Ngọc Đường cầm mặt nạ lên quan sát, khẽ nhíu mày.

"Có cảm giác gì?" Triển Chiêu hỏi, hắn tin tưởng cảm giác siêu mạnh của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nói, "Sởn da gà."

"Đúng là rất dọa người!" Công Tôn cũng gật đầu.

Nói tới đây, mọi người xoay đầu nhìn Triệu Tước đang nâng cằm ngồi trên ghế sô pha, xoay xoay chân, "Chú có manh mối về mặt nạ này không?"

Biểu tình trên mặt Triệu Tước lúc này mang theo một sự nghiền ngẫm khó mà nắm bắt.

Tất cả mọi người híp mắt - Xem ra là biết gì rồi!

"Mặt nạ này..." Triệu Tước đột nhiên nở nụ cười, nhìn Trần Tiểu Phi, "Cậu vẫn luôn đeo nó?"

Trần Tiểu Phi gật đầu.

Triệu Tước trông như vừa nghe xong một câu chuyện cười, lại xoay đầu nhìn Công Tôn, "Kết cấu của mặt nạ này có phải rất đầy đủ không? Tỉ lệ vô cùng chính xác, làm vô cùng chân thật?"

Công Tôn nhìn chằm chằm Triệu Tước, "Đúng vậy..."

"Đây là về trí khôn, trên thế giới này cái gì là thật nhất?" Triệu Tước nhướn mày.

Mọi người nhìn nhau.

Triển Chiêu xoay mặt đi nhìn chiếc mặt nạ, mở miệng, "Thứ thật nhất..."

"Thật?" Trần Tiểu Phi cầm chiếc mặt nạ khó hiểu, "Cái gì thật..."

"Thứ thật nhất, tất nhiên là đồ vật tự nhiên." Triển Chiêu lầm bầm.

"Đây là mặt người!" Công Tôn đột nhiên hô lên, "Đây là mặt người đầy đủ sau khi hóa đá biến thành mặt nạ..."

"Cạch" một tiếng, mặt nạ trong tay Trần Tiểu Phi rơi xuống đất.

Trần Tiểu Phi há miệng, "Làm sao được!"

Công Tôn nhặt mặt nạ lên, Mã Hân và Tiểu Hạ Thiên cũng chạy lại nghiên cứu.

"Cái này là đồ cổ!" Công Tôn kích động, "Chắc chắn là đồ cổ!"

Triển Chiêu tìm lại trong đống trí nhớ tồn kho của mình, thật ra bình thường hắn không nghiên cứu về đồ cổ nhiều lắm, chỉ có kiến thức nền tảng, không có trí nhớ về "còn đủ mặt người" này, nhưng mà...

"Night Butterfly đến từ Nam Mĩ." Triển Chiêu xâu chuỗi lại manh mối hiện có, "Nếu nhìn kỹ mặt nạ này, trên đó có chút đặc điểm của văn hóa cây cối, mà chủ nhân của tòa biệt thự Từ Hồng trước kia đã di dân sang Mexico..."

Triệu Tước cười, chậm rãi nói, "Nếu gia tộc săn bắn là ác ma... Vậy thì vị này là..."Vừa nói ông vừa chỉ vào mặt nạ, "Ma vương!"

"Là sao?" Bạch Ngọc Đường không rõ.

"Gia tộc săn bắn chắc hẳn không đủ để gợi lên lòng hứng thú của G, bí mật đằng sau chiếc mặt nạ này, mới là thứ hấp dẫn G thật sự. Nhưng rốt cuộc nó là món ngon thế nào, chính ta cũng không thể hiểu hết." Triệu Tước nâng cằm, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Ta chỉ biết, dựa vào người chứng kiến, mấy nhóc có thể tìm ra gia tộc săn bắn, dựa vào gia tộc săn bắn có thể tìm ra bí mật hấp dẫn G, thông qua G, mấy nhóc có thể tìm ra căn cứ. Tìm được căn cứ... chính là điểm kết thúc!" Triệu Tước xoay xoay di động trong tay, mở màn hình cho mọi người xem, "Checkmate!"

Trên màn hình di động của ông là một danh sách dài sọc, mỗi con số không ý nghĩa ghép lại tạo thành một tên người.

"Những cái này là gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Vong hồn." Triệu Tước nói, "Giống với những vong hồn bị vong linh châm đóng lên cây, những linh hồn oán hận không thể ngủ yên."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

"Đây là cơ hội gần nhất!" Triệu Tước giương mắt nhìn hai người, "Tìm được G! Kết thúc mọi thứ! Đây là cơ hội tốt nhất nhiều năm rồi mới xuất hiện!"

...

Chờ mọi người kết thúc việc điều tra, quay lại SCI, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Bạch Ngọc Đường gọi điện cho Bạch Cẩm Đường, bảo anh giúp mọi người tiếp xúc với Nhạc Hải một chút.

Bạch Cẩm Đường nghe xong hỏi lại, "Tiếp xúc kiểu gì?"

"Tụi em muốn kiểu trong tình trạng không ai biết tìm hiểu ông ta một chút." Bạch Ngọc Đường nói.

Bạch Cẩm Đường thấy thật ra cũng không khó, "Mấy ngày nữa anh có khánh thành một khu buôn bán mới, định không tổ chức tiệc tùng gì, tụi em cũng biết rồi..."

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, cũng phải thôi, mỗi lần anh hai tổ chức tiệc thì đảm bảo có chuyện, cho nên có khai trương cái gì cũng vô cùng đơn giản.

"Anh có thể tổ chức tiệc, phát thiệp mời, ông ta sẽ tới." Bạch Cẩm Đường nói.

"Anh định tổ chức tiệc gì?" Bạch Ngọc Đường tò mò, "Chẳng phải Nhạc Hải đi lại bất tiện sao? Bữa tiệc bình thường ông ta sẽ tới thiệt hả?"

"Ừm... thì tiệc mừng Bạch thị thành lập mười mấy năm gì đi, làm long trọng chút xíu, chắc chắn ai cũng phải nể tình mà đi." Bạch Cẩm Đường nói, "Anh vốn cũng đang bàn bạc với cặp song sinh chuyện này."

"Được đó anh!" Bạch Ngọc Đường gật đầu, không quên bổ sung, "Tụi em sẽ tăng cường bảo vệ."

Bạch Cẩm Đường dở khóc dở cười, "Chi tiết thì bàn với cặp song sinh đi..."

Bạch Cẩm Đường còn chưa nói xong, bên kia đã nghe thấy tiếng cặp song sinh hò reo, "Ồ yeah! Lâu rồi không tiệc tùng!"

"Khoan đã!"

Trước khi Bạch Ngọc Đường cúp máy, Triển Chiêu đột nhiên cản lại, "Anh hai!"

Bạch Cẩm Đường lên tiếng, "Còn yêu cầu gì nữa?"

"Anh có thể mời một vài tên khốn nạn tới không?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Cẩm Đường im lặng một lúc, "Khốn nạn?"

Bạch Ngọc Đường mở loa ngoài, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói, "Chính là loại đã từng làm chuyện xấu nhưng lại tránh được sự trừng trị của pháp luật!"

Bạch Cẩm Đường bị Triển Chiêu chọc cười, "Cái này thật ra không khó."

"Triển Tiểu Miêu! Khốn nạn thì nhiều lắm, muốn mấy người đây?!" Cặp song sinh nhao nhao, "Tới lúc đó sẽ kéo tới một đống cho cậu!"

Sau khi cúp điện thoại, Triển Chiêu lại nhìn Trần Tiểu Phi đang ngồi ngẩn ra.

Đại khái là bị đả kích không nhỏ, Trần Tiểu Phi ỉu xìu buồn bã.

Mã Hân nấu mì gói bưng vào cho mọi người, coi như là bữa sáng.

Bạch Trì lấy một ly mì đưa cho Trần Tiểu Phi.

Trần Tiểu Phi vừa cầm xong, Công Tôn ở bên kia cầm báo cáo chạy tới, "Mặt nạ kia đúng là do bắp thịt trên mặt người hóa đá tạo thành! Thật thần kỳ!"

Mọi người bó tay.

Ngoại trừ Triển Chiêu và Triệu Tước vẫn đang hì hụi ăn mì, những người khác đều không ăn nữa, nhất là Trần Tiểu Phi, vừa nghĩ tới chuyện đeo mặt nạ chạy khắp nơi, toàn thân đã nổi hết cả da gà.

Triển Chiêu bảo Tưởng Bình kết nối với kho sách của thư viện, lật xem những bộ sách nói về văn hóa hiến tế cây cối ở Nam Mĩ, bên dưới có khung đối thoại, không biết là đang nói chuyện với ai.

Điện thoại của văn phòng Bạch Ngọc Đường reo lên, hắn vào trong bắt máy, hình như có hẹn ai đó, bảo đối phương lên tầng làm việc của SCI.

Tưởng Bình phân tích chiếc mặt nạ, lấy những đặc điểm của mặt nạ đem đi đối chiếu với lượng thông tin thu thập được trên mạng, vừa ăn mì vừa nhìn số liệu không ngừng thay đổi.

Trần Tiểu Phi nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người ai cũng bận rộn, vừa ăn mì vừa tra tư liệu, giống như chuyện thường ngày.

Lúc này, cửa thang máy mở ra.

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu, bên trong là một người phụ nữ trung niên mọi người chưa từng gặp, tay cầm túi xách, sau khi vào cửa, bà nhìn vào văn phòng SCI, trên mặt hiện vẻ lo lắng.

Trần Tiểu Phi cũng xoay đầu lại nhìn, giật mình kêu lên, "Mẹ!"

Bạch Ngọc Đường bước ra ngoài, mời mẹ Trần Tiểu Phi vào trong.

Triển Chiêu cũng đặt tư liệu xuống, đứng dậy.

Trần Tiểu Phi thấp giọng nói, "Chẳng phải anh nói không gọi mẹ tôi sao?!"

Triển Chiêu nhún vai, "Là mẹ cậu báo cảnh sát là cậu mất tích, sau đó điện thoại được chuyển lên SCI, Lư Phương nói bà lên đây là gặp được cậu."

Mẹ Trần Tiểu Phi đi theo Bạch Ngọc Đường vào văn phòng, nhìn thấy con mình không sao, khẽ thở ra, sau đó bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường mời bà vào văn phòng nói chuyện, Triển Chiêu cũng vào theo, Trần Tiểu Phi muốn đi cùng nhưng lại bị mẹ phất tay chặn lại - Ở ngoài đi!

Trần Tiểu Phi bất đắc dĩ, ôm mặt ở ngoài chờ, Triển Chiêu đóng cửa lại.

Triệu Hổ lại gần, vừa ăn mì vừa nói với Trần Tiểu Phi, "Mẹ cậu đảm bảo biết cái gì đó, chắc luôn!"

Mã Hán cũng gật đầu.

Tưởng Bình lắc đầu, "Lúc cậu còn nhỏ đã thấy ba mình có bí mật, mẹ cậu sao mà không biết được."

Mọi người đang bàn luận, đột nhiên nghe Bạch Trì "A!" một tiếng.

"Có chuyện gì?" Triệu Trinh cũng giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn Bạch Trì.

Bạch Trì đang cầm trong tay một tờ báo cũ nát, kích động nói, "Tìm ra rồi!"

"Tìm ra cái gì?" Triệu Hổ kinh ngạc, "Manh mối về mặt nạ hay gia tộc?"

"Đều không phải!" Bạch Trì hưng phấn, "Hôm trước anh có kêu em tra vụ án trộm cắp."

Mọi người nhìn nhau - Vụ án trộm cắp?

Triệu Tước nằm trên sô pha nghỉ ngơi bên kia cũng mở mắt, liếc nhìn sang bên này, ngáp một cái, cười cười rồi xoay người ngủ tiếp.

Ở ngoài cửa, trong góc có thể hút thuốc, không biết từ khi nào đã có bốn người tụ tập.

Bao Chửng, Triển Khải Thiên, Bạch Duẫn Văn không biết đang trò chuyện cái gì, mà ở phía sau bọn họ, Bạch Diệp đang tựa vào cửa sổ, ngẩn người.

Bên ngoài cửa sổ là cảnh thành phố S đón bình minh, trên cửa sổ là bóng ngược của Bạch Diệp. Bạch Diệp hơi cúi thấp đầu, điếu thuốc trong tay nhen nhóm cháy, ông lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, trên mặt không lộ cảm xúc gì, không biết là ông đang nhìn phong cảnh phồn hoa bên ngoài kia, hay là đang nhìn hình bóng không mấy chân thật của chính mình trên cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro