Chương 21: Cái xác
Trong căn phòng âm u quỷ dị, xuất hiện một quản lý giống như tên biến thái.
Hắn có chút kích động, "Lâu lắm rồi không có khách nên tôi có chút không quen!"
Bạch Ngọc Đường đánh giá hắn, hỏi, "Bảo tàng này là tư nhân?"
"Đương nhiên, đương nhiên!" Khai Bân cười hì hì đánh giá Bạch Ngọc Đường, "Ô! Khuôn mặt này có thể xem là tác phẩm tiến hóa nhất của nhân loại..."
Triển Chiêu híp mắt - Dám đùa giỡn con chuột nhà ta ư!
Khai Bân cười hì hì đánh giá Triển Chiêu, hơi sửng sốt, đeo mắt kính vào, làm vẻ mặt nghiêm trọng, "Lớn lên rất thông minh, có hứng thú làm thấu thị não bộ theo hình vẽ không?"
Triệu Hổ đứng phía sau Khai Bân, cảm thấy vị quản lý này cứ luống cuống làm sao đó, loại này giống như sẽ đột nhiên cầm cái cưa bổ người ta ra làm đôi xong lấy bộ phận bên trong đem bán lấy tiền.
Lúc này, Triệu Tước vẫn một mực đứng cách đó không xa ngắm nghía 'hàng triển lãm' bước trở về, đứng đằng sau tên quản lý mặt mày vui tui hớn hở đang đánh giá SCI.
Khai Bân hỏi, "Các vị tới đây tham quan hay muốn mua vật triển lãm?"
Triệu Hổ giật giật khóe miệng, "Anh bán mấy thứ này?"
"Tất nhiên rồi!" Khai Bân cười nhe hết cả hàm răng, hầu như đều sâu cả rồi.
Trong mắt mọi người đều hiện lên sự chán ghét, nhưng mà vẫn suy nghĩ đưa địa chỉ cho Công Tôn đến mua.
"Những món trân bảo này phải để những người biết thưởng thức cất giữ nó!" Khai Bân hưng phấn nói.
Mã Hán nhìn con nòng nọc chuẩn bị biến thành ếch, tay chân mọc dài ra như con người trong cột thủy tinh, nhìn trời, "Đều là do thi thể hợp lại đi..."
"Chậc chậc!" Khai Bân phe phẩy ngón tay tỏ vẻ không đồng tình.
Hắn vươn tay chỉ nàng tiên cá, "Cái này được tìm thấy trong dạ dày của cá nhà táng do một chiếc thuyền đánh cá bắt được ở Bắc Băng Dương."
Nói xong lại chỉ thi thể người ngoài hành tinh, "Thiên thạch rơi xuống vùng băng đá ở Siberia gây ra nổ mạnh, nhưng thực chất đó không phải là thiên thạch, mà là phi thuyền vũ trụ của người ngoài hành tinh!"
Rồi lại chỉ tiếp con rắn hai đầu, "Đây nguyên bản là hai con rắn, một con nuốt chửng một con khác, nhưng con kia lại chui ra từ thân thể con này, nửa thân dưới hòa vào nhau... Cho nên, nó biến thành rắn hai đầu!"
"Còn nữa!" Hai mắt Khai Bân sáng lên, chỉ vào một thi thể trẻ con kì dị, "Đây là con của người và ác ma! Nhìn đi!" Nói xong, hắn chỉ một đứa trẻ khác tuy mới sinh nhưng cột sống rất dài, "Cột sống của quỷ... Đuôi của quỷ!"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn tên quản lý đang vô cùng phấn khởi, dưới góc độ không chuyên nghiệp như hắn còn thấy tên này có bệnh.
Triệu Hổ nhìn Mã Hán - Ông nội này có bệnh hả? Sùng bái ác quỷ?
Mã Hán phản cảm nhìn mấy thi thể, trông chả giống viện bảo tàng mà giống đoàn xiếc hơn.
Khai Bân giới thiệu hết 'đồ cất giữ' ở phía trước, xoay đầu lại định tiếp tục giới thiệu những thứ ở phía sau.
Cơ mà trong nháy mắt hắn xoay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Tước đang đứng đằng sau mình.
Triệu Tước chắp tay sau lưng, đánh giá hắn, một bên khóe miệng cong lên, phía bên phải gương mặt hiện lên đường vân pháp lệnh nhợt nhạt.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng hơi nhướn mày.
Khai Bân vẫn giữ tư thế xoay người đứng cứng đơ trước mặt Triệu Tước.
Khoảng năm giây sau.
Triệu Hổ nhỏ giọng nói với Mã Hán, "Ông nội này nhìn Triệu Tước năm giây rồi đó."
Mã Hán gật đầu - Chắc là điên luôn rồi.
Mà lúc mọi người đang chờ hậu quả vô cùng xấu xảy ra thì Khai Bân đột nhiên bưng mặt, "A! Đôi mắt của quỷ!"
Triệu Tước cong khóe miệng còn lại.
Triển Chiêu sờ cằm - Ồ...
Bạch Ngọc Đường cũng nghi hoặc - Hắn có bị Triệu Tước ảnh hưởng không vậy? Hay là Triệu Tước không làm gì hắn hết? Hay là đã bị ảnh hưởng nhưng không biểu hiện ra?
Khai Bân vươn hai bàn tay gầy gò về phía gương mặt Triệu Tước, có điều tay còn chưa chạm được thì đã bị Bạch Ngọc Đường túm áo kéo lại.
Khai Bân xoay đầu nhìn.
Bạch Ngọc Đường giơ thẻ cho hắn xem, "Có thể tìm chỗ nào rộng rãi để nói chuyện không?"
"Hở..." Khai Bân nhìn thẻ, tựa như có chút kinh ngạc, đầu óc trở lại bình thường được một chút, "Cảnh sát?"
...
Trong biệt thự của Kiều Viễn Tân.
Mã Hân cầm máy chụp ảnh, cẩn thận chụp lại hình cái cây vẽ trên tường.
Trong phòng gần như không có sách, đầu DVD, máy tính lẫn TV cũng không, làm cho Mã Hân không khỏi kinh ngạc... Bà vợ trước của Kiều Viễn Tân bình thường làm cái gì trong phòng vậy?
Hạ Thiên xuống phòng của Kiều Hi ở tầng ba, lật xem sách của hắn.
Lạc Thiên cũng xuống theo, hỏi, "Hắn xem sách gì vậy?"
Hạ Thiên đưa cho Lạc Thiên xem, "Trước đây Kiều Hi có vẻ sùng bái ác quỷ, anh coi nè, mấy cuốn hắn đọc hầu như đều là truyền thuyết về ma quỷ, ác ma, địa ngục linh tinh này nọ."
Tần Âu lấy USB Tưởng Bình đưa cho hắn cắm vào máy tính cũ, sau đó khởi động máy.
Máy tính đúng là bật được, thanh âm khởi động của Windows 95 làm cho mọi người không hiểu sao lại sinh ra cảm giác lội ngược về quá khứ.
Tần Âu gọi điện cho Tưởng Bình.
Bên Tưởng Bình cũng bắt đầu lấy nội dung trong ổ cứng máy tính của Kiều Hi.
Máy tính bên này thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài hình ảnh, Tần Âu nhìn thoáng qua, nhíu mày, "Máy tính Kiều Hi dùng trước đây không có cái phần mềm giám sát của cha mẹ hả? Gì mà nhiều tin tức đáng sợ thế này..."
Đang nói thì bên kia vọng qua giọng của Tưởng Bình, "Ai yo, Kiều Hi là hacker đó nha."
Lạc Thiên và Tần Âu liếc nhìn nhau, Hạ Thiên chạy lại hỏi, "Hacker?"
"Ừ!" Tưởng Bình nói, "Dựa theo độ tuổi của hắn lúc đó thì cũng có thể xem như rất lợi hại, hắn còn là hội viên của Bóng Ma Hắc Ám, quá chừng chừng, dựa theo thời gian thì đến giờ cũng xem như là thành viên già làng rồi."
Tính ra Lạc Thiên quay lại xã hội hiện đại vẫn chưa lâu lắm, máy tính này nọ cơ bản đều nhờ con chỉ, Bóng Ma Hắc Ám là cái gì? Chưa từng nghe qua.
Đối với phương diện này, Hạ Thiên có chút hiểu biết, "Bóng Ma Hắc Ám là một diễn đàn hacker khổng lồ, thuộc loại internet ngầm."
Lạc Thiên gãi đầu.
Tưởng Bình nói, "Internet không chỉ có những thứ chúng ta tiếp xúc mỗi ngày, nếu lấy internet ra so sánh với biển thì internet người bình thường dùng là loại mặt phẳng trên nước, ở dưới còn có những khu vực sâu hơn, Bóng ma Hắc Ám là diễn đàn khổng lồ ở khu nước sâu, tập hợp rất nhiều phần tử hacker phạm tội."
Lạc Thiên nhíu mày, "Vậy chẳng phải rất nguy hiểm ư?"
Tần Âu nhún vai, "Cho nên mới nói nguy hiểm ở đâu cũng có, con nít ngày xưa toàn chạy nhảy đuổi bắt nhau, con nít bây giờ thì suốt ngày cắm mặt vô máy tính."
Lạc Thiên có chút lo lắng, "Dương Dương thường chơi máy tính lắm, có khi nào học cái xấu không?"
Tần Âu cũng lo lắng theo.
Tưởng Bình bất đắc dĩ, dạy cho hai người ba hiếu học, "Cũng không thể đơn giản so sánh con nít ngoan và hư với mạng internet và hacker, thế giới này có rất nhiều người có thói quen trốn trong cái bóng của mình, nhưng bọn họ không có đi hại người, có vài người chỉ không muốn hòa nhập vào xã hội thôi, mỗi người đều có cách sống của riêng mình."
Tưởng Bình bắt đầu nói nhảm, Lạc Thiên và Tần Âu liếc mắt nhìn nhau, quyết định ra nhà kính trồng hoa dưới lầu xem thử, để Hạ Thiên tiếp tục xem sách.
Trong vườn hoa sau nhà có một nhà kính, bên trong giờ đây chỉ toàn là những cành hoa hồng héo rũ.
Lạc Thiên ngẩng đầu nhìn, từ trần nhà kính có thể nhìn thấy cửa sổ ở tầng bốn, nói cách khác, từ tầng bốn có thể nhìn thấy nhà kính bên dưới, nếu mặt kính sạch sẽ, chắc hẳn sẽ nhìn thấy vườn hoa hồng rực rỡ.
"Lạc Thiên."
Lạc Thiên đang ngẩng đầu nhìn cửa sổ sắt bên trên đến ngẩn ra, chợt nghe Tần Âu gọi hắn một tiếng.
Hắn xoay đầu lại, thấy Tần Âu đang đứng phía sau giàn hoa, cúi đầu nhìn cái gì đó.
Lạc Thiên bước qua, ở phía sau giàn hoa có một cái chậu đè lên thứ gì đó, ở dưới ló ra tờ giấy màu vàng, bụi bám đầy, bên trên hình như có viết chữ.
Lạc Thiên nhấc cái chậu ra chỗ khác, Tần Âu nhặt tờ giấy màu vàng kia lên, liền cảm thấy nó quen quen.
"Đây chẳng phải cái bùa sao?" Lạc Thiên hỏi, "Hôm bữa Trương Vũ cũng vẽ một cái dán trong văn phòng SCI."
"Nhưng mà cái này có hơi khác." Tần Âu hỏi, "Có khi nào là do Hậu thiên sư vẽ không?"
Lạc Thiên lấy túi vật chứng, "Cầm về cho Trương Vũ xem, có khi hắn sẽ nhận ra là do ai vẽ."
Lạc Thiên đang thu thập vật chứng với Tần Âu, chợt nghe điện thoại reo lên, hắn bắt máy, là Mã Hân gọi, "Chú!"
Lạc Thiên nhìn lên lầu, "Có chuyện gì?"
"Bên ngoài có người!" Mã Hân đứng trên lầu bốn, nhìn thấy rõ ràng bên ngoài nhà kính, có một kẻ khả nghi đang đứng nhìn tới nhìn lui, "Hắn cầm máy chụp hình!"
Mã Hân chiếu sáng vị trí của người nọ cho Lạc Thiên, hai người im lặng cùng chia ra hành động.
Tần Âu đi về phía hồ bơi, còn Lạc Thiên thì khom người đi ra ngoài... Nhảy lên lưới sắt liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang lén la lén lút, mặc áo khoác sờn màu, tóc dài lộn xộn trông từ xa như kẻ không nhà, trên lưng đeo balo, cầm máy chụp ảnh, đang vô cùng hưng phấn chụp biệt thự.
Lạc Thiên nhào tới giữ chặt lấy hắn.
"A!" Người nọ sợ tới mức giật nảy người, giãy dụa muốn trốn thoát, nhưng ai mà bị Lạc Thiên bắt mà còn là người bình thường thì đừng bao giờ mang suy nghĩ đó trong đầu.
"Tôi... tôi là phóng viên! Mấy người không được bắt tôi! Vi phạm quyền tự do lấy tin!"
Người kia nói năng lộn xộn, giãy dụa không thôi.
Lúc này, Tần Âu, Hạ Thiên và Mã Hân đã chạy ra sau vườn, nhìn thấy Lạc Thiên vác ông chú trung niên cứ giãy dụa cào cấu không ngừng vào trong.
"Tôi biết nhà họ Kiều có vấn đề! Haha, âm hồn không tan! Âm hồn không tan!" Vị phóng viên kia hét lớn.
Tần Âu lục túi của hắn, phát hiện thẻ phóng viên thật, là phóng viên của một tờ nhật báo, tên là Lưu Thiên Học.
"Báo lớn!" Mã Hân khó hiểu, "Sao lại đi mướn một phóng viên đầu óc không bình thường này làm chứ?"
Mã Hân gọi điện cho tòa soạn hỏi, câu trả lời lại ngoài dự đoán của mọi người - Lưu Thiên Học trước đây đúng là phóng viên của họ, nhưng vì có vấn đề về tinh thần nên đã bị sa thải, đã là chuyện của mười năm trước rồi.
Mã Hân hỏi thêm, mười năm trước xảy ra chuyện gì mà hắn lại bị sa thải?
Đối phương trả lời là - Án bắt cóc của Kiều Hi.
Mọi người nhìn Lưu Thiên Học vẫn còn điên điên khùng khùng chụp ảnh, miệng nói "âm hồn không tan", quyết định đưa hắn về SCI để Triển Chiêu xem thử.
...
Còn về phía Triển Chiêu bọn họ, mọi người đi theo Khai Bân rời khỏi căn phòng âm u, băng qua hành lang dài, tới phòng quản lý ở cuối hành lang.
Trong phòng thật ra rất hiện đại, tường thủy tinh đen trắng, khi bước vào căn phòng có một cảm giác "lạnh" và "rắn".
Khai Bân mời mọi người ngồi, gọi cho ai đó, hình như bảo mang trà qua.
"Tất cả hàng trưng bày ở đây đều hợp pháp cả!" Khai Bân mở ngăn kéo, lấy ra xấp văn kiện dày.
Bạch Ngọc Đường hỏi, "Anh cũng nói những vật triển lãm này cũng không phải của anh, anh chỉ là quản lý, vậy viện bảo tàng này là của ai?"
"Ông chủ của tôi hả." Khai Bân kéo chiếc ghế xoay màu đen ra ngồi xuống, "Tôi thật ra cũng chưa từng gặp, tôi chỉ xin việc thông qua đợt tuyển người thôi."
Lúc nói chuyện, cửa phòng bị đẩy vào.
Triển Chiêu bọn họ cuối cùng cũng thấy người thứ hai còn sống trong viện bảo tàng này.
Một cô gái chừng hai mươi tuổi bước vào, khoác áo trắng, ăn mặc như y tá. Lúc cô gái kia vào phòng đều khiến cho mọi người trong SCI hoảng hốt, bởi vì gương mặt của cô có chút dị dạng, hai bên má trái phải không cân xứng, xê dịch khá nghiêm trọng, là một người bị dị dạng rất rõ ràng.
Sau khi ngây ra mọi người đều nhìn đi chỗ khác, cảm thấy nhìn chằm chằm người ta như vậy thật thất lễ.
Nhưng thật ra cô cũng không để ý, sau khi bưng trà lên cho mọi người, cô liền ôm khay ra ngoài.
Triển Chiêu không rõ, hỏi Khai Bân, "Tại sao nhân viên ở đây phải ăn mặc như trong bệnh viện?"
"Thói quen nghề nghiệp!" Khai Bân cười hắc hắc, "Trước khi làm quản lý ở đây, tôi là bác sĩ."
"Anh làm quản lý bao lâu rồi?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Khoảng hai mươi năm." Khai Bân nói xong lại cười hắc hắc, tựa như vừa nghĩ tới chuyện gì rất thú vị.
"Anh có biết một người tên là Kiều Hi không?" Triển Chiêu hỏi.
Khai Bân mở to mắt, lắc đầu, "Không biết."
Mọi người nhíu mày, bề ngoài người này trông có vẻ thần kinh, bởi vậy rất khó dùng biểu tình trên mặt hắn để phán đoán hắn có nói thật không.
"Có cách nào liên lạc với chủ viện bảo tàng này không?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Tôi muốn gặp hắn."
"Ừm..." Khai Bân nâng cằm, "Cái này tôi không giúp được! Bởi vì tôi cũng chưa từng gặp."
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường - Xem ra không hỏi được gì rồi, quay lại chuyện chính đi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi Khai Bân, "Lần này chúng tôi đến đây là muốn điều tra vụ án mất trộm xảy ra ở nơi này."
Khai Bân hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, "Viện bảo tàng mấy năm nay đâu có bị mất trộm gì đâu."
"Là vụ án xảy ra năm mươi năm trước."
"Năm mươi năm..." Khai Bân há to miệng.
"Năm mươi năm trước viện bảo tàng này từng bị trộm, quản lý thì tự sát, anh không biết sao?" Triển Chiêu hỏi.
"Biết!" Khai Bân kích động, "Hiện trường phạm tội vẫn còn giữ nguyên!"
Bây giờ thì đến phiên Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sửng sốt.
Triệu Hổ mờ mịt, "Còn giữ nguyên là sao?"
Khai Bân ngoắc mọi người, "Qua bên đây!"
Mọi người nghi hoặc đứng lên đi theo hắn.
Khai Bân đưa mọi người lên lầu ba, tới trước một cánh cửa cũ nát, trên cửa cũng có dán tờ giấy ghi "phòng triển lãm số 11", ngoài ra bên dưới còn đóng dấu đỏ - Không phận sự miễn vào.
Mọi người câm lặng, viện bảo tàng này đến tận bây giờ còn chưa phá sản đúng là kỳ tích!
Khai Bân lấy chìa khóa mở cửa, bên trong có hai cái cột bằng kim loại, ở giữa vẽ một cái vòng màu đỏ, ngăn không cho người ngoài vào, bên trong tương đối trống trải, có mấy chiếc hộp trưng bày bằng thủy tinh, hình chữ nhật, giống như quan tài. Nhìn từ xa bên trong hẳn là để trưng xác ướp cổ.
Khai Bân mở khóa dây xích để mọi người bước vào.
Khi bước vào trong, Khai Bân nói, "Căn phòng này được giữ nguyên từ năm mươi năm trước, vật triển lãm cũng chưa từng thay đổi."
"Trưng bày năm mươi năm?" Mọi người kinh ngạc.
"Sau khi quản lý đầu tiên chết, căn phòng này liền bị niêm phong." Khai Bân nói, "Viện bảo tàng này có tổng cộng 31 phòng triển lãm, đều là vật trưng bày của ông chủ, cứ cách một thời gian ông chủ lại mang hàng mới về, sau đó đem trưng bày một thời gian khá dài, thật ra thì có vẻ như là gửi đồ."
Mọi người quan sát vài món, đều là thi thể bị cháy đen hết rồi.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, cảm thấy cái loại thi thể cháy đen này rất quen mắt - Mấy cái xác trông giống hai các xác khô bị đóng vào sau cửa trong tòa biệt thự kia.
"Vật bị trộm là cái nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Ở bên này."Khai Bân đưa mọi người tới quan tài đặt giữa phòng.
Ở giữa căn phòng được đặt một chiếc hòm bằng thủy tinh, lớn hơn so với những cái ở xung quanh, mà bên trong thì có một thây khô mặc áo dài màu đen.
Thây khô kia được khoác áo choàng màu đen, chỉ để lộ mặt và tay chân.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua tên của vật triển lãm - Cái xác.
"Vật bị trộm là cái gì?" Triển Chiêu hỏi.
Khai Bân lấy tờ giấy nhét trong góc, "Tổng cộng bị trộm năm món, mặt nạ, một đôi bao tay, một đôi giày, một sợi dây chuyền với một chiếc vòng đeo tay."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, mặt nạ chắc hẳn là cái nằm trong tay Trần Tiểu Phi, còn dây chuyền là vật gia truyền của Trần gia gia, Ngô Sảnh có nhắc tới bọn bắt cóc Kiều Hi muốn chiếc vòng của Kiều Viễn Tân... Cho nên chỉ còn thiếu đôi bao tay và đôi giày?
Nhớ tới vật liệu làm nên những vật đó có thể giống như chiếc mặt nạ, làm từ cơ thể người, mọi người đều không khỏi cảm thán - Đúng là rất hợp với cái tên!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro