Chương 21: Người di truyền hoàn hảo
Bạch Ngọc Đường dừng xe ở bên ngoài xe cứu hỏa đang chữa cháy.
Đội trưởng chỉ huy đoàn đội phụ trách chữa cháy lần này tên là Đinh Duyệt, đội trưởng Đinh hình như mới chạy ra từ đám cháy, trên người bốc khói.
Hỏa hoạn hiển nhiên đã trong tầm kiểm soát, không còn cháy lớn, chỉ còn vài điểm cháy nhỏ, đang được dập tắt. jongwookislove.wordpress.com
Đinh Duyệt xoay đầu thì nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, liền ngoắc lại, trông rất tức giận, "Đội trưởng Bạch! Hỏa hoạn lần này chắc chắn là do người làm!"
"Có ai bị thương không?" Triển Chiêu hỏi.
"Tạm thời chưa phát hiện, nhà xưởng này trông có vẻ lâu rồi không ai đến, cửa cũng khóa." Đinh Duyệt bất mãn, "Diện tích quá lớn, thành phần chất dẫn cháy rõ ràng! Khu cháy không tập trung, đúng y như tưới xăng rồi châm lửa!"
"Cháy bao lâu rồi?" Triệu Hổ hỏi.
"Khoảng một tiếng."
Bạch Ngọc Đường gọi điện về cho Tưởng Bình kiểm tra camera những nhà xưởng xung quanh, xem xem có tìm thấy manh mối người phóng hỏa không.
Triển Chiêu chọt Bạch Ngọc Đường, ý như muốn điện thoại.
Bạch Ngọc Đường đưa điện thoại cho hắn.
Triển Chiêu hỏi Tưởng Bình, "Tưởng Bình, lúc trước cậu có nói, trong xe của mỗi người đều có UAV(1) loại nhỏ phải không?"
(1) UAV là viết tắt của từ Unmanned Aerial Vehical, nghĩa là thiết bị bay không người lái.
"Có!" Tưởng Bình vội vàng nói, "Ngay trong cốp xe."
Triển Chiêu đi ra sau xe mở cốp, phát hiện một hộp sắt nhỏ, mở ra xem, bên trong có một chiếc hộp màu đen to cỡ bàn tay, rỗng, bên trong có cánh quạt, đầu và đuôi gắn camera.
Triệu Hổ lại gần xem, "Tiên tiến thiệt."
Triển Chiêu mỉm cười, cầm UAV lên, cùng mọi người đi vào nhà xưởng.
Triển Chiêu vừa đi vừa hỏi Tưởng Bình, "Vật này dùng thế nào?"
"Có một chốt mở." Tưởng Bình nói, "Tháo chốt là được, ở bên đây em có thể điều khiển thay anh, anh muốn quay cái gì á?"
"Quay mấy con hẻm nhỏ gần đây." Triển Chiêu nói, "Xem xem có ai đặc biệt quan tâm chúng ta không."
"Cái này dễ thôi, để em cho nó bay lên xem."
Triển Chiêu rút chốt, máy bay liền trôi giữa không trung, sau đó từ từ bay lên cao.
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn, UAV bay rất cao, hơn nữa còn được sơn loại phản quang đặc biệt, không chú ý sẽ không phát hiện được.
"Lợi hại." Triệu Hổ nhìn chằm chằm, "Y như tàng hình!"
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Miêu nhi, cậu nghĩ người phóng hỏa còn ở gần đây?"
Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, "Gần đây nhất định có người đang theo dõi, nhưng mà có phải kẻ phóng hỏa không thì khó mà nói."
Mọi người đang đi vào trong thì thấy một nhân viên phòng cháy vội vàng chạy ra ngoài, nói với Đinh Duyệt, "Đội trưởng, có phát hiện không bình thường!"
Đinh Duyệt không hiểu, "Có cái gì không bình thường?"
"Có người chết." jongwookislove.wordpress.com
Đinh Duyệt dựng lông mày, "Không phải đã nói không có người chết sao?"
Tiểu đội viên xua tay, "Tụi em phát hiện một chỗ giống như kho lạnh ở dưới nhà xưởng, ở bên trong có rất nhiều thi thể, đều được bọc giữ lạnh."
Đinh Duyệt mang vẻ mặt ghét bỏ chỉ tay qua Bạch Ngọc Đường, ý bảo - Nói với hắn đi!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tất nhiên cũng nghe thấy, vội hỏi, "Ở đâu?"
Tiểu đội viên dẫn SCI đi xem.
Đinh Duyệt báo cáo về cảnh cục, nói về vụ phóng hỏa lạ còn có án hình sự, vội vàng nhờ người có trách nhiệm kiểm soát tình hình.
Lúc cảnh cục nhận được tin tức, Bao Chửng lập tức kêu nhóm cảnh viên đang theo dõi Nhạc gia, đưa Nhạc Hải về cảnh cục điều tra.
Trong phòng làm việc SCI, Tưởng Bình vừa báo tin bắt Nhạc Hải cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe, vừa điều khiểu UAV, bay phía trên nhà xưởng.
"Xe của đài truyền hình cũng vào được." Tưởng Bình thấy đang phát sóng trực tiếp, "Nhanh thật."
Mã Hân mở TV, mọi người cùng xem tin tức.
Tin tức ngoại trừ phát tin nhà xưởng bị cháy, còn phát cả tin Nhạc Hải bị cảnh sát đưa về đồn.
"Sao tin truyền nhanh vậy?" Công Tôn thấy lạ.
"Đúng là hơi lạ, cảm giác như đã biết trước Nhạc Hải gặp chuyện." Hạ Thiên lấy tin tức trên mạng cho Công Tôn xem, "Anh xem nè, viết rất nhiều."
Công Tôn nhận ipad xem tin tức, báo lá cải đưa tin bởi vì Nhạc Hải bị tàn tật, di chứng nghiêm trọng, để chữa bệnh cho mình, đã xây một phòng thí nghiệm trong nhà xưởng, thực nghiệm trên cơ thể người, cuối cùng thất bại, giết luôn vật thí nghiệm, đồng thời phóng hỏa chuẩn bị tiêu hủy chứng cứ.
Mã Hân cũng nhịn không được tán thán, "Từ người thành đạt biến thành sát thủ biến thái chỉ trong một giây... Phản dam!"
"Chứng tỏ cái này đã được viết xong từ trước." Tưởng Bình nói, "Tin này sau khi vụ phóng hỏa xảy ra không lâu đã được đăng lên, bây giờ rất được quan tâm."
"Vốn nghĩ Nhạc Hải chắc chắn sẽ không thoát được liên quan đến vụ án." Hạ Thiên hiếu kỳ, "Nhưng với tốc độ này sao giống như có người muốn giá họa cho ông ta vậy?"
...
Bên trong nhà xưởng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo đội viên chữa cháy đến một kho hàng bị cháy đen, bên trong kho hàng có trữ máy móc, cũng đều bị cháy đen, dưới đất có một cánh cửa bằng sắt mở ra.
Bạch Ngọc Đường cầm đèn pin, tiên phong đi xuống trước, Triệu Hổ đi theo phía sau.
Triển Chiêu đứng phía trên nhìn xuống, cảm thấy khí lạnh bức người bên dưới, đoán chừng là kho lạnh... Tại sao lại xây kho lạnh ở đây?
Trong chốc lát, Triệu Hổ đi lên trước, nói thầm, "Em ra đây! Ở dưới biến thái quá!"
Phía sau, Bạch Ngọc Đường cũng lên theo, bảo Mã Hán gọi điện cho Công Tôn dẫn tổ pháp y và tổ giám chứng tới. jongwookislove.wordpress.com
"Bên dưới thế nào?" Triển Chiêu tò mò hỏi.
Bạch Ngọc Đường giơ điện thoại cho hắn xem, vừa nãy có chụp mấy tấm cho Triển Chiêu.
Mã Hán lại gần xem, trên màn hình, bên dưới là kho lạnh, trên kệ từng tầng là thi thể được bọc plastic, đếm sơ thì có hơn mười thi thể, trông chẳng khác gì phim kinh dị.
"Em nhất định sẽ gặp ác mộng!"Triệu Hổ bất mãn, "Ai mà biến thái dữ vậy, cất thi thể ở chỗ này."
Triển Chiêu chỉ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi đội viên chữa cháy đang sợ hãi bên cạnh, "Lúc các cậu vào đây, cửa nhà kho đóng phải không?"
Đội viên chữa cháy gật đầu.
"... Nếu lửa cháy một ngày đêm, sẽ cháy tới thi thể bên dưới không?"
Mấy đội viên đều lắc đầu, "Không có chất dẫn cháy, cửa sắt còn dày, chắc chắn không đốt được."
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng thấy bất hợp lý, vậy mục đích phóng hỏa là gì? Nếu vì tiêu hủy chứng cứ, thì phải đốt sạch thi thể mới đúng chứ.
"Nhạc Hải bị bắt rồi." Mã Hán cầm điện thoại đọc tin nhắn của Tưởng Bình cho Triển Chiêu nghe.
"Có vẻ cố ý." Triệu Hổ cũng không hiểu được.
"Haha." Triển Chiêu xem tin tức xong, mỉm cười, "Tất cả đều đang xảy ra theo suy luận, còn vô cùng thuận lợi."
Mọi người nhìn nhau, không hiểu lắm, điện thoại của Bạch Ngọc Đường reo lên.
Bạch Ngọc Đường bắt máy, là Lạc Thiên bọn họ tìm Triển Chiêu, liền đưa điện thoại cho hắn.
Triển Chiêu bắt máy, hỏi, "Bắt được người rồi?"
"Bắt được rồi, tiến sĩ Triển..." Trầm mặc một hồi, Lạc Thiên bổ sung, "Có hơi quỷ dị, có bắt sai người không?"
"Bắt hắn về cảnh cục, có vấn đề gì thì tôi chịu trách nhiệm." Triển Chiêu cúp điện thoại, vẫy tay với Bạch Ngọc Đường, "Chúng ta về thôi."
Bạch Ngọc Đường vốn còn muốn chờ tổ pháp y tới mang thi thể ra ngoài, không ngờ Triển Chiêu đã đòi về nhanh như vậy.
"Giờ đi về?" Mọi người đi theo Triển Chiêu ra ngoài.
"Ừ." Trong mắt Triển Chiêu có hưng phấn lờ mờ, "Trò hay bắt đầu rồi."
"Tiến sĩ Triển."
Lúc này, Tưởng Bình cũng liên lạc với Triển Chiêu, "UAV quay được một nhóm người và xe khả nghi, hình như có người đang theo dõi."
Triển Chiêu gật đầu, "Nhạc Hải bị bắt về tới chưa?"
"Cũng sắp về tới rồi." Tưởng Bình vẫy tay chào Công Tôn bọn họ đã chuẩn bị xong đồ đạc, chuẩn bị tới hiện trường, thì lại nghe Triển Chiêu nói, "Giữ tổ pháp y lại, có chuyện vui để bọn họ làm."
Tưởng Bình vội vã chạy theo ngăn tổ pháp y lại.
... jongwookislove.wordpress.com
Bạch Ngọc Đường lái xe như bay về cảnh cục, Triệu Hổ và Mã Hán không hiểu gì hết, hỏi Triển Chiêu, "Tiến triển thế nào?"
"Ảo thuật." Triển Chiêu xoa xoa hai tay, rồi nhắn tin cho Triệu Tước, bảo ông mau chóng trở về văn phòng SCI.
Triệu Tước có vẻ đang bận, nhắn tin hỏi lại, "Về xem cái gì?"
"Người di truyền hoàn hảo." Triển Chiêu trả lời.
Lát sau, Triệu Tước gửi cái hình "ói" về, "Hoàn hảo con khỉ, quái vật thôi, mấy đứa chơi đi, ta còn chuyện chính sự phải làm!"
Triển Chiêu cất điện thoại, nheo mắt lẩm bẩm, "Bận cái gì không biết... thần bí dễ sợ."
Chờ Bạch Ngọc Đường bọn họ về tới cảnh cục, đã thấy Bao Chửng ngồi ở văn phòng SCI.
Trong phòng làm việc, ngoại trừ tổ pháp y ra, còn có Nhạc Hải bị còng tay trên xe lăn.
Nhìn Nhạc Hải bây giờ tinh thần uể oải, râu ria xồm xàm, trông rất chán nản.
Triển Chiêu hỏi Công Tôn, "Lấy được DNA không anh?"
Công Tôn không hiểu, "Bộ còn cái gì giả hả?"
"Không phải giả, vân tay, DNA đều chứng thực là Nhạc Hải bản chính." Bao Chửng đưa văn kiện cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu hăng hái lật xem, thỉnh thoảng đánh giá Nhạc Hải, như là đang xem động vật quý hiếm.
Bạch Ngọc Đường bọn họ không hiểu nhìn cử động của Triển Chiêu.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Lạc Thiên bọn họ đã về, còn dẫn theo một người.
Bạch Ngọc Đường bọn họ nhìn người mà Lạc Thiên đưa về, số tuổi và ngoại hình của người nọ khá giống Nhạc Hải, khuôn mặt cũng tương tự, nhưng không ngồi xe lăn.
Ở phía sau còn có Lưu Kim.
'Người chứng kiến' xuất hiện từ đầu của vụ án, lúc này đang nhìn chằm chằm người đi phía trước.
Đi vào phòng làm việc, Lạc Thiên cầm hộ chiếu đưa cho Triển Chiêu.
Hộ chiếu thuộc về người Lạc Thiên đưa về, Lâm Hải.
Triệu Hổ sờ cằm, nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn Lâm Hải rồi nhìn Nhạc Hải, cảm thấy hai người có vẻ giống nhau.
Lâm Hải trông rất tức giận, "Các người không có quyền bắt tôi! Tôi lỡ chuyến bay, tôi muốn kiện các người!"
Lưu Kim đứng phía sau Lâm Hải cau mày, nhìn ông ta chằm chằm.
Triển Chiêu cười khẽ, phất tay với ông, "Đừng kích động, trong lòng ông biết rõ tại sao bị chúng tôi bắt về đây."
Lâm Hải còn muốn mở miệng, Triển Chiêu đã xoay mặt hỏi Lưu Kim, "Người này là ai?"
"Nhạc Hải!" Lưu Kim rất thành thật trả lời, "Là kẻ giết người!"
Lâm Hải xoay đầu nhìn Lưu Kim, "Ông nói bậy gì vậy? Tôi giết người khi nào?"
"Lấy DNA của ông ta, đi kiểm tra với Nhạc Hải." Triển Chiêu vừa nói vừa chỉ Nhạc Hải ngồi trên xe lăn, hỏi Lưu Kim, "Còn ông ta?"
Lưu Kim lại nhìn sang Nhạc Hải, vẻ mặt có chút hoang mang, xoay đầu nhìn Lâm Hải, "Song sinh?"
Mọi người nhìn nhau.
Triệu Hổ sờ cằm - Đúng là có giống, nhưng không đến mức nhìn không ra để nghĩ là song sinh. Nhìn cũng khác nhau mà.
Mã Hân cầm miếng bông băng muốn lấy DNA của Lâm Hải, Lâm Hải hiển nhiên không chống đối, ngược lại còn rất phối hợp.
Nhìn hành động của ông, Triển Chiêu mỉm cười.
Lâm Hải đi tới ghế sô pha ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi nhất định sẽ kiện các người! Các người không có quyền bắt tôi! Tôi là công dân hợp pháp!"
Bao Chửng không hiểu nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đi tới ngồi đối diện Lâm Hải, quan sát từng cử chỉ hành động, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm.
Bạch Ngọc Đường cũng rất nghi ngờ, nhưng thấy Tưởng Bình ngoắc mình, liền đi tới.
Tưởng Bình mở màn hình quan sát của UAV cho hắn xem.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, có một chiếc xe màu đen kéo rèm che rất khả nghi, đậu trong một con hẻm gần nhà xưởng, có một ngườ mặc hoodie đeo khẩu trang bước xuống, leo lên trần xe, cách bức tường, nhìn vào trong nhà xưởng.
Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại... Trùng hợp, Lâm Hải ngồi bên kia cũng có thể thấy màn hình máy tính.
Lâm Hải đang cau mày nhìn màn hình, giữa hàng lông mày hiện nét lo nghĩ.
Triển Chiêu ngồi đối diện, mỉm cười quan sát nét biến hóa trên gương mặt Lâm Hải.
Lâm Hải lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng.
Lúc này, Mã Hân chạy vào, do dự cầm bản kiểm tra đưa cho Công Tôn xem.
Công Tôn cầm xem, đưa cho Triển Chiêu, nói, "Vân tay và DNA của Nhạc Hải và Lâm Hải không trùng khớp, cũng không có quan hệ ruột thịt."
Triển Chiêu cũng không có vẻ bất ngờ, mà là mỉm cười nhìn Lâm Hải.
Công Tôn và Bao Chửng nhìn nhau, Bao Chửng biết tình hình không ổn, không có bằng chứng lại bắt công dân hợp pháp ở sân bay về, đối phương nếu muốn khởi tố thật, thì lần này Triển Chiêu húp trọn.
Chỉ là, ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Hải cũng không tỏ vẻ phách lối, mà rất gấp gáp, đứng dậy cầm vali, "Tôi có thể đi được chưa!"
Mọi người thấy ông rất cấp bách, trông như muốn chạy trốn.
Triển Chiêu nhìn ông đi ra cửa, nói, "Ông nhất định phải đi? Ra khỏi đây, sẽ không có ai bảo vệ ông, ông bây giờ là quang can tư lệnh(2) danh xứng với thực."
(2) Theo ý của mặt chữ là không có binh lính, không có thuộc hạ, chỉ dựa vào chính mình. Hình dung một người lẻ loi, không có bất kì ai giúp đỡ.
Lâm Hải đứng lại, như bừng tỉnh, xoay đầu nhìn Triển Chiêu, "Cho nên cậu cố tình bắt tôi?"
Triển Chiêu mỉm cười phất tay, "Ông có chết cũng không hết tội, ông có thể suy nghĩ."
Lâm Hải cắn môi, kéo vali vào thang máy.
Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, theo dõi ông ta, có kẻ muốn giết người."
Bạch Ngọc Đường đi cùng Mã Hán và Triệu Hổ, dùng thang máy khác xuống lầu.
Bao Chửng hỏi Triển Chiêu, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Chỉ làm một thí nghiệm thôi." Nói xong, Triển Chiêu gọi một tiếng vào phòng nghỉ, "Có thể ra được rồi."
Mọi người xoay đầu nhìn, chỉ thấy A Mạc từ trong phòng nghỉ đi ra.
Triển Chiêu hỏi, "Anh có thấy người không?"
A Mạc lắc đầu, "Không thấy."
"Anh không nhìn thấy Lâm Hải?" Công Tôn hỏi.
A Mạc gật đầu.
Triển Chiêu mỉm cười.
Bao Chửng sừng cồ lên, "Rốt cuộc là sao? Đừng có câu giờ nữa!"
"Nói thẳng ra..." Triển Chiêu chỉ Nhạc Hải, "Thế thân."
Công Tôn há miệng. jongwookislove.wordpress.com
Triển Chiêu lại chỉ ra ngoài, "Còn Lâm Hải vừa đi, mới thật sự là Nhạc Hải."
Mọi người trong văn phòng đều há miệng.
"Chuyện này là sao?" Bạch Trì hỏi, "Treo đầu dê bán thịt chó?"
"Nhưng mà... DNA không thể làm giả được!"Công Tôn lắc đầu.
"Đúng thế! Nhạc Hải trước đây từng đi lính, vân tay và chút DNA ở mấy chục năm trước vẫn còn lưu lại." Mã Hân cũng lắc đầu, "Sao lại... Cộng thêm cũng tra được có một người là Lâm Hải, hai người trông không giống nhau..."
"Cho nên mới nói." Triển Chiêu chậm rãi thả một câu, "Đó mới là người di truyền hoàn hảo."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro