Chương 26: Nơi tiếp xúc

Tối hôm đó, có mấy chiếc xe tải chuyên chở đậu dưới cảnh cục.

Cảnh viên chạy ra xem, Bao Chửng vừa lúc xuống lầu, thấy cặp song sinh bước từ trên xe xuống, có chút không biết nên nói gì.

"Hai cậu lại mua cái gì nữa?"

Cặp song sinh bảo nhân viên phụ trách mở nắp thùng ra.

Bao Chửng vừa liếc nhìn liền muốn hoa cả mắt, đây là thiết bị máy móc gì, trông rất tiên tiến.

Cùng lúc đó, Công Tôn vui vẻ hớn hở chạy ra cửa.

SCI cũng xuống xem, quả nhiên... cặp song sinh dựa theo phân phó của Bạch Cẩm Đường, đưa hết những thiết bị máy móc có chức năng X quang bọn họ tìm được từ khắp thế giới đến, còn có nhân viên đi theo, đại khái là giải thích chức năng và cách sử dụng.

Phòng pháp y lẫn khoa giám định đều nghe tin, lập tức phóng như bay xuống xem máy mới.

Triển Chiêu chọc cặp song sinh, hỏi hai người, "Thi thể trong rừng Amazon thì sao đây?"

Cặp song sinh nhìn trời, đáp án cũng như sự đoán trước của mọi người - Đã bắt tay vào hành động.

Triển Chiêu há to miệng, "Tìm ai làm vậy?"

Cặp song sinh nhún vai, trả lời vô cùng hùng hồn, "Kẻ trộm mộ chứ ai."

Bao Chửng giật khóe miệng.

Mấy cô gái trong cảnh cục cùng bưng mặt - Bạch đại ca là người chồng tốt nhất thế giới!

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Triển Chiêu và Triệu Tước xem một lúc rồi quay lên lầu, ra vẻ bọn họ có hứng thú với Lưu Kim hơn.

Bạch Trì hỏi Bạch Ngọc Đường, "Anh."

Bạch Ngọc Đường xoay đầu, thấy Bạch Trì cầm một bịch kẹo hình con gấu, đại khái là mua cho Lưu Tinh, liền nhìn ý hỏi - Có chuyện gì?

Bạch Trì trông như không nghĩ ra, liền hỏi, "Nếu Lưu Kim từng bị thôi miên, nhìn thấy chiếc mặt nạ liền nhìn thành Nhạc Hải, vậy Tinh Tinh cũng bị thôi miên sao?"

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Chẳng phải đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy sao anh?" Bạch Trì nghi hoặc, "Nếu nó cũng bị thôi miên, vậy tại sao Bally cũng có phản ứng? Chẳng lẽ thôi miên được cả chó luôn?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Trì chằm chằm.

Vẻ mặt Bạch Trì vẫn như có khúc mắt, "Chẳng phải Anh có nhiều lần định thôi miên Lỗ Ban mà thất bại đó sao? Vậy mà ngay cả Golden cũng thôi miên được?!"

Bạch Ngọc Đường nói, "Lưu Tinh và Bally chưa chắc nhìn thấy Nhạc Hải."

Bạch Trì hơi ngạc nhiên.

"Nếu hung thủ đeo mặt nạ, vậy Lưu Tinh và Bally có thể nhận thức mặt nạ đó, mà Lưu Kim thì lại nhìn mặt nạ thành Nhạc Hải." Bạch Ngọc Đường trả lời.

Bạch Trì nghĩ nghĩ, "Cho nên... Tinh Tinh và Bally thật ra nhìn thấy hung thủ thật sự, đúng không anh?"

"Cái mà Tinh Tinh nhìn thấy thì anh không rõ, nhưng mà..." Bạch Ngọc Đường nói, "Chắc hẳn là không có thuật nào thôi miên được cả chó đi?"

"Nếu hung thủ cũng đeo mặt nạ..."

Triệu Hổ bước tới, "Chẳng lẽ có hai thần chết đeo mặt nạ?"

"Có còn nhớ phần miêu tả 'cái xác' trong viện bảo tàng không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Hổ gật đầu, "Có thể khống chế đại não, người ta nhìn thấy hắn cũng mãi mãi không nhớ rõ khuôn mặt."

"Có chút giống với tình huống của Lưu Kim." Bạch Ngọc Đường nói, "Lưu Kim không chỉ nhìn thấy hung thủ một lần nhưng đều nhìn thành Nhạc Hải."

"Tại sao lại nhìn thành Nhạc Hải?" Bạch Trì tò mò, "Là cố tình sao anh?"

"Bắt đầu từ sau khi Lưu Kim được chữa khỏi bệnh thiếu hụt." Bạch Ngọc Đường nói, "Phương pháp chữa bệnh là do G nghĩ ra, vì thế tất cả những gì mà ông ta nhìn thấy chỉ hướng về Nhạc Hải, có thể cũng là do G."

"Là G cố tình làm ông ta nhìn thành Nhạc Hải?" Mã Hán hỏi.

"Mấy năm nay chắc hẳn G vẫn luôn đi tìm cái xác mất trộm năm đó." Bạch Ngọc Đường nói, "Lấy manh mối của vụ án chỉ hướng về Nhạc Hải, phỏng chừng là có lý do."

"Tiến sĩ Triển với Triệu Tước hình như muốn giải thôi miên cho Lưu Kim." Lạc Thiên bước xuống, "Hai người đang ở trong phòng với Lưu Kim, nói là ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới xong, bảo chúng ta đừng quấy rầy."

Triệu Hổ há to miệng, "Không phải chứ... Ở cùng tiến sĩ Triển và Triệu Tước nửa tiếng, lúc được thả có khi nào thành người điên luôn không?"

Mọi người cũng có chút tò mò.

Ở bên kia, Công Tôn chọn một món hữu dụng, bảo người đem lên lầu, chuẩn bị phân tích vài món "cái xác" kia.

Cặp song sinh chở những thiết bị còn lại đi quyên tặng, Bạch thị chuẩn bị được báo chí đưa tin quyên tặng những thiết bị chữa bệnh, năm ngoái Bạch Cẩm Đường còn được bầu làm nhà kinh doanh có lòng thương người nhất, đương nhiên, chữ thương đó đều do Công Tôn mà ra.

Bạch Ngọc Đường bảo mọi người quay lại văn phòng tiếp tục làm việc, Lạc Thiên và Tần Âu đi điều tra tên phóng viên điên điên khùng khùng xuất hiện trong vườn nhà Kiều Viễn Tân. Triệu Hổ và Mã Hán xuống phòng tài liệu, moi toàn bộ tư liệu về vụ án của Kiều Hi ra dò xét lại.

Sau khi phân công việc xong, Bạch Ngọc Đường chuẩn bị lên văn phòng của Bao Chửng, báo cáo tiến triển của vụ án.

Còn chưa vào thang máy điện thoại của hắn đã reo lên.

Lấy di động ra xem, phát hiện màn hình không hiện số điện thoại.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, bắt máy.

Sau khi bắt máy, Bạch Ngọc Đường cũng không lên tiếng, mà chỉ nghe âm thanh ở bên kia đầu dây.

Hắn có thể xác định bên kia có người nhưng đối phương cũng trầm mặc.

Hai bên vẫn giữ im lặng khoảng chừng năm giây.

Bạch Ngọc Đường đi tới một góc yên tĩnh, hỏi, "Xin hỏi ai vậy?"

Sau khi nghe giọng Bạch Ngọc Đường, bên kia truyền tới một tiếng thở dài.

Bạch Ngọc Đường cảm giác tiếng thở dài kia có vẻ già nua... Chẳng lẽ người gọi tới là một người già?

"Cả giọng cũng giống nữa..."

Rốt cuộc, người kia đáp một câu như vậy, giọng nói khàn khàn, cho dù là giọng nói hay âm điệu... mọi thứ đều khiến Bạch Ngọc Đường có cảm giác - "già nua", nhưng ngoại trừ cảm giác phán đoán đó, Bạch Ngọc Đường lại nghe thấy một giọng từ trong não bộ phát ra - là giả!

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, trầm mặc một lát, "Cậu bắt chước cũng rất giống."

Gần như Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, bên kia liền vang lên tiếng cười vui vẻ.

Tiếp theo là một giọng nói con nít, có cảm giác chừng bảy tám tuổi, giọng nói trẻ con mang theo vui sướng, "Chú không thay đổi gì cả, chú Diệp."

Ánh mắt của Bạch Ngọc Đường có chút thay đổi, "Nếu muốn tham gia casting diễn viên lồng tiếng thì cậu gọi lộn số rồi."

Rốt cuộc bên kia cũng truyền tới giọng nam bình thường, "Sao cậu nhận ra là đó giọng giả? Tôi bắt chước giọng nói từ đó tới giờ luôn hoàn hảo, không chê vào đâu được."

Giọng nói lúc này là của một người nam, có chút trầm, nhưng không nặng lắm, nghe có vẻ là của một thanh niên trẻ tuổi nhưng cũng không phải trẻ lắm.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên có một suy nghĩ, "G?"

Bên kia lại truyền tới tiếng cười, "Cậu đúng là một sự tồn tại thần kỳ, càng ngày tôi càng có nhiều vấn đề muốn hỏi."

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, "Hay là tới SCI ngồi nói chuyện một lát?"

"Đề nghị hay đó." Bên kia đáp, ngoài dự đoán của Bạch Ngọc Đường.

"Tôi đang đứng ở hướng chín giờ."

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, ở trước cửa, có một người cầm điện thoại, một tay đút vào túi, đứng trước cửa thủy tinh của cảnh cục.

Cửa cảm ứng soạt một tiếng mở ra.

Người nọ chậm rãi bước vào.

Bạch Ngọc Đường bước tới vài bước, chỉ thấy người nọ quay sang, khi thấy hắn thì rút tay khỏi túi, nhẹ nhàng phất một cái, xem như chào hỏi.

Người nọ cũng cao chừng bằng Triển Chiêu, mặc áo sơmi màu đen, quần cũng đen, tóc dài, diện mạo vô cùng châu Á, nhưng làn da lại gần như người da trắng, với lại không biết có phải do ánh sáng hay không, tròng đen của hắn trông như màu xanh lục.

Nhìn kỹ mặt, người nọ vô cùng trẻ, trông khoảng hơn hai mươi, ngũ quan nhu hòa thoạt nhìn như một kẻ vô hại, nhưng nhan sắc thì không tới nỗi quá đẹp trai hay đẹp xuất sắc, tóm lại... đây là một người có thể dễ dàng biến mất trong nhóm người đông đúc, nhưng nếu nghiêm túc nhìn kỹ, người này lại có khí chất độc đáo, có thể khiến người ta nhìn thấy nhưng không thể nhớ rõ mặt.

Đương nhiên, khuôn mặt này Bạch Ngọc Đường cũng không xa lạ, bởi vì đã từng nhìn thấy trong ảnh chụp khi ở nhà Lam Kỳ, tuy rằng đã nhuộm tóc và đổi cách ăn mặc, nhưng khuôn mặt thì không thay đổi! Hắn chính là G!

Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt giật mình ngây đơ, G cứ nhàn nhã xuất hiện ở cảnh cục một cách thoải mái như vậy?!

Sau khi chào Bạch Ngọc Đường, G đút hai tay vào túi, chậm rãi bước về phía Bạch Ngọc Đường.

Trước cổng có phòng bảo vệ.

Lúc này, có một cảnh viên trẻ tuổi chú ý tới sự khác thường của G, từ phía sau chạy tới, "Anh ơi, vào trong phải đăng ký..."

G xoay đầu lại, nở nụ cười với cảnh viên kia.

Bạch Ngọc Đường chỉ thấy cảnh viên kia nhìn G chằm chằm, mà cùng lúc đó, G hé miệng, hình như nói gì đó với đối phương.

Bạch Ngọc Đường bước nhanh về phía trước, hô to về phía cảnh viên kia, "Đừng nhìn hắn!"

Bạch Ngọc Đường còn chưa nói xong, thì đã nhìn thấy cảnh viên kia rút súng nhắm về phía Bạch Ngọc Đường.

"A!"

Nhân viên văn chức ở gần đó đi ngang, bị dọa la lên.

Tiếng hét làm kinh động tới mọi người ở tầng một và tầng hai, ai có súng đều rút súng ra, trong nháy mắt cả đại sảnh liền hỗn loạn.

Mà ngay thời khắc đại sảnh vô cùng căng thẳng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên dừng lại, rút tay khỏi cây súng định rút ra, đứng yên giữa đại sảnh.

Lúc này, tất cả đều chìm vào im lặng, cảnh viên cầm súng kia nổ súng về phía hắn... Những cảnh viên khác cũng bóp cò, viên đạn bay giữa không trung theo quỹ tích, đi theo hướng tự do.

Quá trình này xảy ra rất chậm, Bạch Ngọc Đường có thể tinh tường nhìn thấy viên đạn đang bay về phía mình, hắn có thể né, cũng có thể nháy mắt rút súng giải quyết cảnh viên nổ súng bậy kia, hoặc ngăn cản sự bùng nổ sắp xảy ra, nhưng hắn không động đậy... Bởi vì trong đầu có một giọng nói từ lý trí nói với hắn - Tất cả đều là giả!

Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn G.

G cũng nhìn thấy.

Bạch Ngọc Đường mở miệng, "Đây là cực hạn thôi miên của anh à."

G hơi nhướn mày, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường còn có chút kinh ngạc.

"Tuy rằng cảnh tượng rất chân thật, nhưng tôi biết đây không phải là thật." Bạch Ngọc Đường nói còn chưa dứt lời, bên tai đã vang lên một tiếng "Ba".

Trong nháy mắt, cảnh tượng xung quanh liền khôi phục như bình thường.

Cảnh viên kia ở ngay cửa, đang xem máy tính, nhóm nhân viên ở gần đó đi ngang qua, còn những cảnh viên rút súng kia thì cũng không thật sự móc súng, mà là vội vàng đi qua đi lại, tò mò liếc nhìn một cái.

Nếu vừa rồi Bạch Ngọc Đường rút súng, vậy thì tình huống bây giờ sẽ trở thành - Đội trưởng SCI đột nhiên nổi điên, ở cảnh cục móc súng giết người.

Bạch Ngọc Đường nhìn G đứng cách mình không xa.

Lúc này, G cười với hắn, "Cậu thông qua điều gì mà phán đoán thật giả?"

"Cảm giác."

Không đợi Bạch Ngọc Đường mở miệng, giọng của Triển Chiêu đã vang lên ngay phía sau.

Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, thấy Triển Chiêu từ phía sau bước tới, dừng lại bên cạnh hắn, động tác của Triển Chiêu gần như giống y như đúc G, một tay đút váo túi, một tay để ở ngoài.

Bạch Ngọc Đường biết cái búng tay phá vỡ ảo giác chính là của Triển Chiêu.

Bây giờ Triển Chiêu hẳn phải ở trong phòng dò hỏi Lưu Kim mới đúng, Bạch Ngọc Đường xoay đầu nhìn hắn.

Triển Chiêu mới giao Lưu Kim cho Triệu Tước, ông nói muốn thôi miên một mình, Triển Chiêu xuống lầu tìm Bạch Ngọc Đường, ai ngờ trùng hợp lại gặp tình huống này.

G vươn hai ngón tay từ cánh tay giả sờ sờ cằm, hai mắt nhìn từ dưới lên, cẩn thận đánh giá Triển Chiêu, miệng thì thào lẩm bẩm, "Thì ra là dựa vào cảm giác..."

Lúc nói chuyện, ánh mắt của G lướt qua Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, nhìn ra phía sau bọn họ, nhìn vào cặp mắt màu xanh lục kia, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rõ ràng cảm nhận được một cảm xúc "hứng thú" từ ánh mắt đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng xoay ra phía sau.

Chỉ thấy trước cửa thang máy có một người đang đứng, là Bạch Diệp...

Bạch Diệp nhìn thấy G hiển nhiên cũng ngạc nhiên, có điều trên mặt thì vẫn là nét bình thản, ông móc di động ra gọi, "G đang ở đại sảnh."

Ngay lúc đó, Mã Hán và Triệu Hổ cầm tư liệu từ trong phòng ra, cảm thấy không khí ở đại sảnh nó kì kì... Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng đối diện một người xa lạ, mà người xa lạ kia...

Sau khi nhìn rõ mặt, Mã Hán và Triệu Hổ đều lắp bắp - Đây chẳng phải là cái người trong tấm ảnh chụp chung với Lam Kỳ sao?!

G!

Triệu Hổ và Mã Hán bỏ xấp tư liệu xuống, định bắt người.

Nhưng Bạch Ngọc Đường lại phất tay với hai người, ý bảo - Từ từ.

Triệu Hổ có chút khó hiểu, nhưng Mã Hán đột nhiên túm lấy hắn.

Triệu Hổ xoay đầu lại nhìn.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Hai bảo vệ đứng canh trước cửa, kể cả những cảnh viên đứng trong đại sảnh, hai mắt đều dại ra... Mà bọn họ còn rút súng, tự chỉa vào đầu mình.

"Ê!" Triệu Hổ cả kinh, "Mấy người đang làm cái gì vậy?!"

Nhưng những người kia không hề nói lời nào, chỉ đứng yên bày ra tư thế tự sát, ngón tay để ở cò súng, bây giờ chỉ cần bóp nhẹ thôi là sẽ đi đời nhà ma.

"Cái này xem như là con tin sao?" Triển Chiêu hỏi G.

G nở nụ cười, nhìn đồng hồ, "Đi thang máy từ đây hẳn là khoảng chừng 15 giây, mau nắm bắt thời gian."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Tôi đang nhắc tới manh mối." G nói một câu ngắn gọn, "Cái xác, là nơi tiếp xúc."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chờ hắn, "Rồi sao?"

G nhún vai, "Ở trên."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Triển Chiêu buồn cười, "Cái này nói qua điện thoại cũng được rồi, có cần thiết phải tới tận đây không?"

"Haha." G nở nụ cười, "Tôi chỉ muốn tới xem thử nó trông như thế nào, nếu trên đời này thật sự có."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, người này nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói thì lại vô cùng mơ hồ.

Nói xong G xoay người rời khỏi.

Một giây trước khi hắn ra ngoài, cửa thang máy "Đinh" một tiếng.

Triệu Tước bước từ trong thang máy ra, mà G cũng vừa vặn bước ra khỏi cửa, đứng phía sau cửa thủy tinh.

Ở bên ngoài, G xoay đầu lại, vươn tay để hai ngón lên trán phất nhẹ một cái.

Theo động tác của hắn, tất cả cảnh viên đều thu lại súng. Sau khi thu súng lại, mọi người như được giải huyệt đạo, có chút mờ mịt nhìn xung quanh, cảm giác bản thân vừa rồi như trống rỗng.

Mà G lúc này đang bước xuống bậc tam cấp.

Mã Hán và Triệu Hổ đuổi theo, nhưng khi ra tới nơi thì không thấy bóng dáng ai cả, hai người liếc nhìn nhau, tâm trạng lúc này chỉ có thể dùng hai từ "gặp ma" để hình dung.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xoay đầu lại, thấy Triệu Tước đang nhe răng trừng mắt với Bạch Diệp.

Bạch Diệp vô tội nói, "Anh vừa thấy G đã gọi cho em liền, ai kêu đi thang máy làm gì, nhảy xuống luôn là được rồi."

Triệu Tước nhấc chân đá ông.

Mã Hán và Triệu Hổ quay lại, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, không thấy người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay đầu nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước vuốt cằm, hỏi, "Hắn có dọa hai đứa sợ không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy im lặng, nhưng trong lòng đã bị đả kích không nhỏ, đây là G! Quả thật là một sự tồn tại không tưởng.

Triệu Tước thấy hai người có chút uể oải, liền phất tay, "Thật ra hai đứa cũng làm hắn sợ."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.

Triệu Tước mỉm cười, vuốt cằm xoay người lên lầu, miệng lầm bầm, "Càng ngày càng thú vị"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro