Chương 29: Có và Không

Công Tôn mở cửa bước vào căn phòng đặt thiết bị tiên tiến, sau khi thử máy, nhân viên lắp đặt xác định tất cả đều bình thường liền rời đi.

Công Tôn và Mã Hân đi vòng quanh cái máy vài vòng, Tiểu Hạ Thiên ôm chân, quả nhiên cái gì đưa tới SCI cũng ngầu hết!

Mia cũng vào góp vui, cầm ly kem Bạch Trì đưa, vừa ăn vừa tò mò đánh giá chiếc máy.

Công Tôn nghĩ nghĩ, cầm chiếc mặt nạ, bắt đầu quét hình.

Mã Hân tò mò hỏi, "Làm mặt nạ hả anh?"

"Để xem sau khi làm ra một chiếc khác, nó có được hiệu quả giống như vậy không." Công Tôn bảo Tiểu Hạ Thiên điều chỉnh máy móc.

Mia nghiêng đầu, bước tới bên cạnh chiếc máy, nhìn mặt nạ chằm chằm.

Lúc này có mấy người bước vào, đi đầu là Bạch Trì, đằng sau là Triệu Trinh và Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường vừa bước vào đã thấy Công Tôn trông như một đứa con nít, cái dáng đứng nhìn cái máy như vừa được một chiếc máy chơi game mới, hắn lắc đầu, bất đắc dĩ.

Tuy rằng đây là chiếc máy tiên tiến nhất, nhưng để làm một chiếc mặt nạ vẫn mất nhiều thời gian, với lại vì do vật liệu, nên thành phẩm làm xong có màu xanh trắng.

Công Tôn cầm mặt nạ bằng plastic kia lên, đem so sánh với bản gốc, đúng thật là độc nhất vô nhị, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

"Tuy rằng giống y như đúc nhưng cái này lại kém hơn nhiều." Bạch Trì cầm hai cái lên so sánh, "Giống như Cố Cung thật và Cố Cung được mô phỏng, vô cùng chênh lệch, khí chất cũng không giống."

(*) Cố Cung: Cung điện thời Thanh, ở Bắc Kinh Trung Quốc.

Công Tôn bảo Bạch Trì, "Cầm qua cho Lưu Kim xem ông ta có phản ứng gì không!"

"Dạ..." Bạch Trì mượn mặt nạ chạy qua phòng nghỉ, đeo mặt nạ vào mở cửa ra đứng trước mặt Lưu Kim.

Lưu Kim đang ngồi trên sô pha đọc báo, vỗ vỗ Lưu Tinh đang nằm ngủ trong lòng, ở dưới chân là con chó, thấy có người vào liền ngẩng đầu vẫy vẫy đuôi, sau đó lại nằm xuống, trông có vẻ khá chán.

Lưu Kim nhìn Bạch Trì có chút khó hiểu, "Mấy cậu... đang làm trò gì vậy?"

Bạch Trì tháo mặt nạ xuống, phản ứng của Lưu Kim hoàn toàn khác lúc nãy, vì thế hắn xoay đầu nhìn Công Tôn.

Công Tôn sờ cằm, "Quả nhiên không có chút liên quan nào tới hình ảnh của mặt nạ."

Mia cầm cây bút, vẽ vẽ lên chiếc mặt nạ.

Mọi người tò mò nhìn Mia.

Chỉ thấy Mia dùng cây bút đặc biệt, chỉ có đem đi X quang mới nhìn thấy chữ, vẽ lại chuỗi kí hiệu mà Triển Chiêu bọn họ vừa giải được lúc nãy lên chiếc mặt nạ.

Sau khi vẽ xong, Bạch Trì lại đeo vào.

Kì lạ chính là, Lưu Kim vẫn không phản ứng, Billy cũng chẳng buồn cử động.

"Hả?" Công Tôn thấy kì lạ, "Sao lại vậy?"

Mã Hân cũng thấy lạ, "Cũng không phải do kí tự thôi miên luôn?"

"Cũng đúng..." Công Tôn sờ cằm, "Trần Du cũng có thể nhìn thấy những kí hiệu này nhưng không có bị thôi miên, sau khi đem X quang chúng ta đều nhìn thấy... Vậy vấn đề rốt cuộc là từ đâu?"

...

Tạm thời không đề cập tới mọi người ở SCI đang nghiên cứu về chiếc mặt nạ, chúng ta cùng quay lại với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Tước đang đi 'thăm tù'.

Vương Đại Bình, cũng chính là Hậu thiên sư, không tiếc mười năm vào tù ở, là vì tìm người chứng kiến.

Lời này làm cho Triển Chiêu bọn họ vô cùng hứng khởi - Người chứng kiến nào?

"Nếu các cậu đã tìm ra Kiều Hi, có nghĩa là đã tới nhà hắn xem, đúng không?" Vương Đại Bình hỏi, "Đã thấy cây phả hệ trong phòng mẹ hắn rồi đúng không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong lòng nghĩ, không những nhìn thấy mà còn nhìn thấy cây thật nữa kìa.

"Gia tộc săn bắn." Vương Đại Bình cười lạnh, "Cái gia tộc bị bệnh thần kinh lấy việc thu thập linh hồn làm nhiệm vụ."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướn mày.

"Nói trắng ra thì chỉ là bọn cuồng sát phản xã hội mà thôi." Vương Đại Bình nói, "Gia huấn của bọn họ là truyền lại từ đời này qua đời khác, nhưng tôi cảm thấy thứ bọn họ truyền lại không chỉ là khuynh hướng bạo lực mà còn một thứ khác."

"Thứ gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Một căn bệnh về tinh thần." Vương Đại Bình thả lỏng, "Căn bệnh của Kiều Hi rất nặng, mẹ nó quả thật dùng sinh mạng ép điên con mình, nhưng cái chết của Kiều Viễn Tân cũng không hề đơn giản."

"Kiều Viễn Tân có một vòng tay..."

"Vòng tay đó chính là mấu chốt để tìm ra người chứng kiến." Vương Đại Bình cười cười, "Cái xác."

Triển Chiêu bọn họ nhíu mày - Lại là cái xác! Vương Đại Bình là tên lừa đảo, sao ông ta lại biết nhiều như vậy?

"Cái xác và người chứng kiến mà ông nói có gì liên quan?" Triển Chiêu hỏi.

"Các cậu nghĩ cái xác là cái gì?" Vương Đại Bình không đáp mà hỏi lại.

Triển Chiêu bọn họ nhíu mày - Hỏi câu này là theo góc độ sinh lý hay góc độ nghệ thuật?

"Người thì phải có thể xác." Vương Đại Bình lắc đầu, "Nhưng vạn vật trên thế giới không phải ai cũng có."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau - Rất có hàm ý, xuất phát từ góc độ triết học?

"Nhìn không thấy." Vương Đại Bình đè thấp giọng, "Có rất nhiều thứ không thể nhìn thấy, ví dụ như cảm giác, tinh thần, ngôn ngữ, ánh mắt... linh hồn, dục vọng..."

Triển Chiêu và Triệu Tước đều vuốt cằm, tựa như đang xem xét lời nói của Vương Đại Bình.

"Nhưng mà con người rốt cuộc là cái gì?" Vương Đại Bình nói tiếp, "Thứ quyết định chúng ta là cái gì, là sự tồn tại không nhìn thấy hay là cái xác có thể trông thấy?"

Nói tới đây, Vương Đại Bình đổi hướng, "Tôi không có hứng thú tham khảo triết học, cũng chẳng có hứng thú với tính cách con người, chúng ta không thảo luận về những vấn đề mờ mịt này, chỉ bàn luận về vấn đề quan trọng thôi."

Triển Chiêu và Triệu Tước nheo mắt lại, "Ừ" một tiếng không rõ nghĩa.

Bạch Ngọc Đường nâng cằm nhìn ba người, lắc đầu.

"Tôi chỉ muốn nói, con người sở dĩ vĩ đại, là ở bên trong có những thứ không thể nhìn thấy. Mà con người sở dĩ nhỏ bé yếu ớt, bị trói buộc, xét cho cùng, là bởi vì chúng ta có thể xác! Nó sẽ chết, sẽ bị nhận ra, sẽ bị tống giam." Vương Đại Bình đè thấp giọng, "Trên đời này ai là người mạnh nhất? Không chết? Không đau? Đều không phải!"

Triển Chiêu và Triệu Tước ngầm hiểu ra, "Là người không có 'cái xác'."

Vương Đại Bình mỉm cười, "Không tệ, chỉ cần không có cái xác trói buộc, là có thể trở thành bất kì ai! Còn gì đáng sợ hơn nó?"

Triệu Tước vuốt cằm, hai mắt sáng rỡ, "Cho nên cái xác thật ra là không có... Người mà ông kiếm là người duy nhất từng nhìn thấy gương mặt thật của cái xác?"

Vương Đại Bình gật đầu, "Đúng vậy."

"Ông thông qua người đó để tìm hung thủ giết ai?" Bạch Ngọc Đường cũng thấy hiếu kì.

"Không ai biết hết!" Vương Đại Bình nói, "Tất cả những người từng gặp hắn đều đã chết, người khác nhìn thấy cũng không phải khuôn mặt thật, vì thế... Hắn có thể dễ dàng giá họa hành vi phạm tội của mình cho người khác."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Các cậu có làm thống kê qua, có bao nhiêu người từng chết vì một tội giết người hoặc tội mưu sát hàng loạt, nhưng bọn họ luôn khăng khăng mình không hề giết người, hoặc làm bị thương ai nhưng đáng tiếc lại có nhân chứng mục kích chưa?" Vương Đại Bình nói, "Với lại dưới tình huống đó, nhân chứng mục kích không chỉ có một người."

Triển Chiêu nâng cằm, Triệu Tước chắp tay ra sau đi qua đi lại, "Ông ở trong tù lâu vậy rồi chắc thống kê được không ít nhỉ?"

Vương Đại Bình gật đầu, "Có nhiều người tự xưng là nhân chứng mục kích, nhưng hung thủ lại khăng khăng mình vô tội... Vụ án kiểu này thật sự rất dễ tìm."

Bạch Ngọc Đường thấy sự việc đang có chiều nghiêm trọng hơn, nếu thật sự là vậy thì đã có bao nhiêu người vô tội ngồi tù rồi? Nói không chừng còn có không ít người vô tội bị chết oan...

"Nhưng người này ẩn thân rất tốt!" Vương Đại Bình nói, "Rất nhiều người đều đang tìm hắn, bởi vì trong tay hắn có bí mật!"

"Ý nói cái xác?" Ánh mắt Triệu Tước lạnh đi vài phần.

"Nếu nói cái xác là một đạo cụ và trang phục nhiều lớp, nào là mũ giáp, mặt nạ, nếu phải mặc nhiều như vậy, thì chẳng phải vừa bước chân ra đường đã bị xem là bệnh nhân tâm thần rồi bắt lại sao?" Vương Đại Bình thả lỏng, "Cái xác thật sự, hẳn là bí mật giấu bên trong trang phục đó! Nắm giữ được bí mật sẽ không cần bộ trang phục kia, ngược lại... hắn sẽ nghĩ cách tiêu diệt bộ quần áo đó bằng mọi cách, bởi vì..."

"Sau khi học được võ công bí tịch sẽ muốn tiêu hủy!" Triệu Tước gật đầu, "Hủy rồi thì chỉ có một mình hắn biết thôi."

"Nói nãy giờ." Bạch Ngọc Đường quay lại vấn đề ban đầu, "Ông tìm được người đó chưa?"

Vương Đại Bình hơi cau mày, lắc đầu, "Vẫn chưa."

"Vẫn chưa?" Triển Chiêu chú ý giọng nói của Vương Đại Bình, không cam lòng và nhiều tiếc nuối, với lại khi nói chuyện lại vô thức nhấn mạnh từ "vẫn", cho nên...

"Ông có manh mối?" Triển Chiêu hỏi.

Vương Đại Bình nhìn nhìn mọi người, "Tại sao tôi phải nói?"

Triển Chiêu híp mắt.

Vương Đại Bình bĩu môi, "Các cậu cũng muốn tìm người chứng kiến, tôi cũng muốn tìm, chúng ta là mối quan hệ cạnh tranh!"

Triệu Tước lại gần, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Cho ta ba phút, ta lột lưỡi hắn."

Vương Đại Bình giật mình.

Triển Chiêu vuốt cằm đánh giá Vương Đại Bình, tựa như cũng đang tính xem, làm gì để người này mở miệng.

Bạch Ngọc Đường thì vẫn còn giữ lý trí, phất tay bảo hai người 'bình tĩnh', nói với Vương Đại Bình, "Chúng ta có thể hợp tác."

Triển Chiêu và Triệu Tước xoay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường - Hợp tác?

Vương Đại Bình cũng liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, "Tôi có nhiều tin tức hơn các cậu, tôi có lợi, với lại mấy hôm nữa là tôi ra ngoài rồi, cho tôi biết lý do hợp tác đi."

"Lý do là hôm nay chúng tôi có thể mang ông ra ngoài, ông không cần quay lại nhà giam nữa." Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói.

Vương Đại Bình mỉm cười, "Vài ngày nữa cũng thả rồi..."

"Ông xác định là không thương lượng?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Nếu bây giờ tôi cho ông quay lại nhà giam, không lâu sau ông sẽ chết, có tin không?"

Vương Đại Bình không có biểu tình gì, liếc Bạch Ngọc Đường rồi bĩu môi, "Xớ, chiêu này chỉ có lừa mọt sách."

Triển Chiêu liếc mắt, "Đúng vậy nha, ông gặp chúng tôi xong, hung thủ sẽ thủ tiêu ông!"

"Ở trong ngục tốt một chỗ là không bị bắt, nhưng xấu ở chỗ là bị bắt rồi sẽ không chạy đi đâu được." Triệu Tước cũng gật đầu, nói xong, hai người cùng nhìn Bạch Ngọc Đường - Mọt sách chẳng phải rất giỏi sao?!

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, nhìn Vương Đại Bình - Nói lẹ đi!

Vương Đại Bình thở dài, "Nếu tôi nói cho các cậu biết, có thật là tôi có thể ra ngoài ngay bây giờ, hơn nữa còn bảo toàn được tính mạng không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Vương Đại Bình nghĩ nghĩ, có chút cảnh giác nhìn xung quanh, vừa nhìn camera ở góc tường vừa ngoắc tay với Bạch Ngọc Đường.

Lúc Bạch Ngọc Đường đưa mặt tới, Triển Chiêu và Triệu Tước liền chia nhau ra mỗi người một bên, đưa mặt lại gần.

Vương Đại Bình nhìn hai người vướng víu tay chân có chút không biết nói gì, "Để lát nữa hắn nói cho hai người nghe là được rồi."

"Bớt nói nhảm đi!" Triển Chiêu và Triệu Tước chống tay hai bên, "Cái này gọi là chắn hình, khỏi cho camera quay được khẩu hình, có biết không?!"

Vương Đại Bình bất đắc dĩ, thấp giọng nói với Bạch Ngọc Đường - Khu 3, hàng 5, số 14.

Bạch Ngọc Đường nhìn ông.

Vương Đại Bình cười, "Ở bãi đậu xe của cảnh cục."

Bạch Ngọc Đường nhướn mày.

Triển Chiêu và Triệu Tước cũng bừng tỉnh - Đúng là một chỗ tốt!

Bạch Ngọc Đường lập tức đứng dậy, gọi điện cho Bao Chửng, Bao Chửng làm giấy tờ, thả Vương Đại Bình ngay hôm nay.

Nửa tiếng sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu còn có Triệu Tước mang Vương Đại Bình quay về cảnh cục.

Tới cảnh cục, Bạch Ngọc Đường lái thẳng xe vào bãi, theo vị trí Vương Đại Bình cung cấp, tìm được một chiếc xe có rèm màu xám bạc.

Vương Đại Bình nói mất chìa khóa rồi, đồ vật ở cốp sau. Vì thế Bạch Ngọc Đường gọi Triệu Hổ xuống cạy cốp xe.

Trong cốp xe, có một tủ sắt bị khóa mật mã.

Tần Âu nhìn, "Tủ sắt có mật mã 36 số."

Tất cả xoay đầu nhìn Vương Đại Bình.

Vương Đại Bình vươn tay nhấn 36 con số, cụp một tiếng, tủ mở ra...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro