Bốn Bỏ Năm Lên

Trong thang máy chật hẹp.

Bên trong đôi mắt đen nhánh của Yến Thiên Yết giống như có ngọn lửa bùng cháy, anh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Lê Thiên Bình bị anh nhìn tới mức hoảng sợ sau khi gỡ bỏ hiểu lầm trong suy nghĩ của cô không phải anh nên tỏ tình với cô một lần nữa sao?

Tại sao lật kèo hỏi ngược lại cô thế?

Rốt cuộc là ai theo đuổi ai vậy!

Lê Thiên Bình dời ánh mắt sang hướng khác, tự tin trả lời: “Sao em biết được chứ? Anh phải hỏi em của lúc đó mới đúng!”

Yến Thiên Yết: “…”

Anh thật sự không nghĩ tới, lúc này não cô còn nhạy bén đến vậy.

Nhưng anh lại không muốn lỡ mất cơ hội này.

Yến Thiên Yết chậm rãi bước tới một bước ép cô vào trong góc thang máy chật hẹp rũ mắt xuống nhìn cô ánh mắt sâu thẳm hơi thở còn mang theo chút nguy hiểm anh duỗi tay nâng cằm cô lên giọng nói có hơi khàn.

“Nếu em thật sự không quan tâm, vì sao không để chuyện này cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy, để anh không bao giờ quấy rầy tới em nữa, không phải sao?”

Anh dừng lại một chút, trong giọng nói có chút không tự tin thấp giọng hỏi: “Cho nên, em cũng thích anh sao?”

Anh nói “Cũng”.

Bốn bỏ năm lên cũng xem như là tỏ tình.

Nếu lúc này Lê Thiên Bình còn tỉnh táo chắc chắn có thể nghe ra được lấy cái đó làm cớ khiêu khích ngược lại anh lật ngược lại tình thế bị khống chế.

Nhưng tiếc là hiện tại cô không thể nghe anh nói gì hết khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng bên tai đều là âm thanh tim cô đang đập mạnh cả người nóng bừng.

Quá, quá gần rồi!

Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang ở ngay trước mặt cô thậm chí cô có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh mi dày như lông quạ.

Hơi thở nóng bỏng của anh phà xuống tóc cô hơi thở đan xen lẫn nhau tuy hai mà một còn có chút hương thơm mát lạnh của cây tuyết tùng.

Cũng giống như cảm giác anh mang đến cho người khác núi cao tuyết trắng trong vắt cực kỳ đặc biệt giống như làn sương trắng mờ ảo không thể nào nhìn rõ chỉ có thể nhìn từ xa không thể đụng chạm tới.

Mà lúc này, cuối cùng làn sương đó đã có hình dạng và độ ấm, còn dám động tay động chân với cô.

“Anh, anh thả em ra trước đã…”

Lê Thiên Bình nghiêng đầu muốn thoát khỏi giam cầm của anh ở cằm của cô ngón tay anh thon dài ấm áp cô có thể cảm nhận được xương ngón tay cảm giác và nhiệt độ này khiến cho cô cảm thấy có chút không thoải mái.

“Ở đây có camera”

“Cho nên?” Giọng điệu Yến Thiên Yết không để ý chút nào không hề có dự định thả cô ra mà dường như ngón tay cái còn đang cọ lên cằm của cô.

“!”

Lê Thiên Bình giống như bị dẫm trúng đuôi mèo cả người đều dựng lông lên xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn anh: “Anh…”

Cô vừa tính nói “Anh đừng có quá đáng”, lúc này cửa thang máy “Ting” một tiếng, chậm rãi mở ra.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía bảng điều khiển thang máy.

Hiển thị đây là tầng 20.

Lúc này cửa thang máy đã mở bên ngoài có hơn cả mười mấy người đang đứng có nam có nữ, đều là nhân viên công ty tất cả đều mặc tây trang chỉnh tề.

Dường như bọn họ cũng không nghĩ tới trong thang máy sẽ có cảnh tượng nóng bỏng như vậy tất cả đều sửng sốt ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lê Thiên Bình và Yến Thiên Yết biểu cảm khác nhau trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai bước vào thang máy.

Cuối cùng vẫn là Yến Thiên Yết bình tĩnh thả Lê Thiên Bình ra ngón tay vừa mới nâng cằm cô lúc này đang ấn nút thang máy.

“Ting” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Lúc này đám nhân viên mới định thần lại, bàn tán sôi nổi.

“Hai người vừa nãy là ai thế? Gan lớn vậy sao!”

“Không biết, nhưng người phụ nữ kia hình như tôi từng gặp ở đâu rồi.”

Trong thang máy.

Hai người ăn ý đứng cách nhau một khoảng bầu không khí lại yên tĩnh một lần nữa khác hoàn toàn với lúc nãy cả hai đều có chút xấu hổ.

Lê Thiên Bình im lặng sửa sang lại tóc tai quần áo vẻ mặt không còn gì luyến tiếc để sống nghĩ thầm ngày mai hạng nhất hot search không  phải là cô nữa chứ hiện tại cô đi nhập cư nước ngoài còn kịp không?

Cô nhìn chằm chằm con số đang dần tăng lên trên bảng điều khiển lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian trôi chậm đến vậy.

Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy Yến Thiên Yết thấp giọng nói một câu: “Anh xin lỗi.”

“Hả?” Lê Thiên Bình ngơ ngác nhìn về phía anh.

“Hành động lúc nãy, thất lễ rồi.”

Dường như Yến Thiên Yết đã khôi phục lý trí còn cảm thấy rất khó chịu về hành động của bản thân mím môi lại vẻ mặt hiếm khi lộ ra chút ngượng ngùng.

Hiếm khi anh mất kiểm soát như vậy nhưng không biết vì sao lần này bản năng lại chiếm thế thượng phong.

Có lẽ từ sau khi phát hiện cô cũng có khả năng thích anh.

Lê Thiên Bình chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trái tim cô khẽ rung động lên tiếng nói: “Thật ra…”

Lúc này, bảng điện tử hiện lên con số 24. Cửa thang máy mở ra một lần nữa.

Bên ngoài vẫn giống như cũ có rất nhiều người.

Đối thoại của cả hai kết thúc, Lê Thiên Bình dừng lại một chút quay đầu nhìn thẳng đi ra khỏi thang máy.

Yến Thiên Yết biết thân phận hiện tại của cô có chút đặc thù chỉ cần đi quá gần với ai cũng đều sẽ bị dư luận bàn tán anh im lặng nhìn cô không lên tiếng.

Nhưng khi cả hai đi lướt qua nhau anh nghe thấy cô nhẹ giọng nói: “Nếu anh biểu hiện tốt, thì cũng không phải là không thể ~”

Yến Thiên Yết sửng sốt ngẩng đầu lên.

Ánh mắt lướt qua đám người tụ tập trước thang máy Lê Thiên Bình đứng sau lưng bọn họ quay đầu nhìn anh nghịch ngợm chớp mắt về phía anh vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Yến Thiên Yết không nhịn được cúi đầu cười nhẹ một tiếng như làn gió đầu mùa xuân nhẹ nhàng hòa tan băng tuyết.

Bên cạnh, cửa thang máy người đến người đi Yến Thiên Yết có khí chất xuất chúng thu hút rất nhiều ánh mắt, tất cả bọn họ đều nhìn tới mức ngây người.

Toàn bộ tầng 24 đều là studio, nhìn thấy xung quanh đều là tấm hắt sáng và đèn chiếu sáng trên trần nhà có lưới tản nhiệt dưới mặt đất là sàn gỗ dày đặc ánh sáng rực rỡ, rất nhiều nhân viên đi qua đi lại, khắp nơi đều là camera Lê Thiên Bình còn nhìn thấy có tận năm nhóm đang quay chụp.

Cô vừa tới, đội ngũ phụ trách quay quảng cáo của Hằng Thái lập tức chạy tới bao vây lấy cô, trên mặt cực kỳ lo lắng.

“Cô Lê, nghe nói cô bị nhốt ở kho hàng tầng hai, cô không sao chứ?”

“Là do kẻ nào làm, thật quá đáng!”

Vậy mà Trương Đóa Đóa cũng ở đây, đôi mắt cô ấy đỏ ửng nhìn Lê Thiên Bình: “Đều do em, cho dù thế nào em cũng không nên rời khỏi chị mới phải.”

Lê Thiên Bình không biết tại sao bọn họ lại biết chuyện, cười lắc đầu: “Không sao cả, không phải tôi vẫn ổn sao.”

Đột nhiên cô cảm nhận được ánh mắt của ai đó, quay đầu, nhìn thấy Tả Vân đang khoanh tay trước ngực đứng bên ngoài studio, hơn nữa còn đang nhìn cô.

Khi cả hai đối diện nhau, Tả Vân có chút giật mình, sau đó mỉm cười với cô.

Trong lòng Lê Thiên Bình có cảm giác gì đó rất kỳ lạ.

Ngay sau đó người phụ trách Thanh Mỹ đi tới, nghe thấy chuyện của Lê Thiên Bình cùng với sự xuất hiện của người phụ nữ tóc xoăn kia, bọn họ nói công ty này không có nhân viên đó.

Lê Thiên Bình: “Nhưng tôi thấy trước ngực cô ta có đeo thẻ nhân viên công ty.”

Người phụ trách: “Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ cô ta nhân cơ hội công ty bận rộn nên mới lẻn vào, cô Lê xin hãy yên tâm chúng tôi nhất định sẽ phạt lễ tân và bảo vệ, hơn nữa sẽ báo cảnh sát, sớm ngày bắt được người phụ nữ kia.”

Lê Thiên Bình gật đầu: “Làm phiền rồi.”

Sau khi giải quyết xong việc này, cô quay quảng cáo cho Hằng Thái theo yêu cầu của đạo diễn, mặc kệ như thế nào, công việc cũng không thể chậm trễ.

Cách đó không xa, Yến Thiên Yết đứng bên ngoài studio, đút tay vào túi quần cổ trắng nõn hơi nâng lên lẳng lặng nhìn Lê Thiên Bình.

Cô gái đã thay sang bộ váy trắng để lộ đôi chân mảnh khảnh xinh đẹp mái tóc đen dài bóng mượt buông xõa lọn tóc dài được vén để trước ngực giống như nàng công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích mỉm cười nhìn về phía camera.

Đẹp không thể nào tả được.

Trợ lý tiểu Trần đứng bên cạnh nhìn sắc mặt của anh: “Boss, chẳng lẽ cô Lê không biết anh là…”

Câu nói tiếp theo hắn không nói ra, nhưng hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Vẻ mặt Yến Thiên Yết lạnh nhạt: “Ừ.”

“Vì sao anh không nói chứ?” Tiểu Trần hỏi.

Yến Thiên Yết không nói chuyện.

Dường như Tiểu Trần hiểu rất rõ tính cách tsundere của anh, hắn thở dài, lời nói cực kỳ thấm thía: “Có một số việc nếu không nói ra, người ta sẽ không hiểu, nếu chậm chạp mãi, nói không chừng ngày nào đó cô Lê sẽ chạy theo người khác đấy.”

“…”

Mấy chuyện này biết là một chuyện, bị người khác nói thẳng ra trước mặt là một chuyện khác, Yến Thiên Yết lạnh nhạt nhìn về phía hắn, vẻ mặt “Cậu muốn dạy tôi cách làm việc à?”.

Tiểu Trần run rẩy: “Tôi, tôi chỉ nói bừa thôi.”

Lúc này, phía sau lưng vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ.

“Sếp Yến.”

Bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy Tả Vân trong bộ váy vàng.

Tiểu Trần có chút giật mình ngoại trừ nhân viên bọn họ trong Hằng Thái, thì rất ít người biết thân phận của Yến Thiên Yết Tả Vân sao biết được chứ?

“Ngài còn nhớ rõ em không?” Tả Vân nhìn Yến Thiên Yết vén nhẹ mái tóc ra sau tai, mỉm cười nói: “Khi em vừa mới ra mắt chưa lâu, từng tham gia một bữa tiệc, ngài đã từng giải vây giúp em.”

Yến Thiên Yết liếc mắt nhìn cô ta,  giọng nói không hề có cảm xúc: “Không ấn tượng.”

Nụ cười của Tả Vân có chút cứng đờ: “Ngài là quý nhân hay quên cũng phải thôi, không nhớ rõ cũng rất bình thường, chúng ta có thể làm quen lại,hiện tại em cũng có một ít địa vị trong giới giải trí hẳn là có thể giúp ngài một ít chuyện.”

Tiểu Trần hiểu rõ, giá trị con người của ông chủ cực kỳ cao hơn nữa còn có khuôn mặt mê hoặc cả nam lẫn nữ kia không biết đã có bao nhiêu hoa đào ngã xuống người anh, chỉ là vị trước mắt hắn lại chẳng thèm để ý tới ai, đáng tiếc ngoại trừ người đó, ông chủ của hắn đối xử với ai cũng lạnh nhạt.

“Không cần.”

Quả nhiên, Yến Thiên Yết từ chối rất nhanh ánh mắt cũng không dừng lên người cô ta quá lâu.

Nụ cười của Tả Vân sắp không giữ nổi nữa, nhìn về phía Lê Thiên Bình nhẹ giọng nói: “Thứ lỗi cho em nói thẳng, tuy rằng gần đây Lê Thiên Bình rất nổi tiếng, nhưng cô ấy vẫn có chút không đủ trình để làm người đại diện cho quý công ty em đã từng điều tra qua sau khi cô ấy làm người đại diện dường như chẳng giúp ít gì được cho sản phẩm của các anh.”

Yến Thiên Yết nghe thấy vậy, lúc này mới nhìn thẳng vào mắt cô ta, đôi mắt đen hơi híp lại, giống một một cái hố sâu, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ta: “Cho nên, cô cho rằng người ở sau lưng người khác khua môi múa mép lại càng thích hợp làm người đại diện công ty tôi hơn sao?”

Tả Vân cứng đờ: “Ý em không phải như vậy.”

Trước giờ Yến Thiên Yết nói chuyện không nể nang ai, lãnh đạm nói: “Một người chưa từng có hình ảnh tích cực chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của tôi.”

“…”

Tả Vân không nhịn được nữa, vội vàng tìm cớ rời đi.

Tiểu Trần đứng bên cạnh đồng tình nhìn cô ta, còn thuận tiện vỗ mông ngựa ông chủ: “Ngài nói rất đúng, chúng ta sẽ không thuê người như vậy.”

Yến Thiên Yết mặc kệ hắn, ánh mắt lại nhìn về phía Lê Thiên Bình.

Cô đã chụp xong một shot, đang nói chuyện với đạo diễn.

Tiểu Trần thở dài, nghĩ lại mấy năm qua, phụ nữ theo đuổi ông chủ rất nhiều, có cô chủ nhà giàu, cũng có người mẫu gợi cảm, nhưng tất cả đều không được anh nể mặt chút nào, khiến cho hắn có lúc từng nghi ngờ xu hướng tính dục của Yến Thiên Yết, có một ngày, hắn phát hiện anh đang xem video của nữ diễn viên tuyến 18, chỉ là một động tác ăn uống đơn giản nhưng lại được anh xem đi xem lại cả chục lần.

Lúc đó hắn nói giỡn: “Ngài thích gu như vậy sao?”

Vốn dĩ hắn chỉ chọc ghẹo, không cho rằng anh sẽ trả lời, nhưng một lúc sau vậy mà Yến Thiên Yết lên tiếng thừa nhận.

Tiểu Trần chấn động, sau đó sắp xếp giới thiệu cho Yến Thiên Yết rất nhiều nữ minh tinh có gu giống như vậy, nhưng tất cả đều bị Yến Thiên Yết lạnh mặt từ chối.

Vì vậy hắn mới biết được, Yến Thiên Yết không phải thích gu như vậy, chỉ là thích mỗi người đó mà thôi.

Dưới sự yêu cầu không ngừng của đạo diễn, sau khi Lê Thiên Bình quay quảng cáo xong đã là ba tiếng sau.

Cô uống nước, giống như nhớ tới gì đó, cô nhìn xung quanh, Yến Thiên Yết không còn ở đây nữa.

Chắc là bận công việc rồi.

Cô làm lơ đi chút thất vọng trong lòng, hỏi nhân viên công tác về Yến Thiên Yết vậy mà chẳng ai biết tới Yến Thiên Yết nói có khả năng anh làm ở bộ phận khác.

Lê Thiên Bình buồn bực, chẳng lẽ anh lại giống như trước đây, làm thêm sao?

Cũng không phải là không thể.

Sau khi Lê Thiên Bình quay quảng cáo xong, cô trở về đoàn phim tiếp tục quay phim, hai tuần sau đoàn phim đóng máy dưới yêu cầu mãnh liệt của cô cuối cùng cô cũng có một kỳ nghỉ nhỏ.

Điều đáng nói chính là, [Không phụ cảnh xuân tươi đẹp, không phụ lòng em] đã phát sóng, tập đầu tiên được phát sóng trên kênh truyền hình Trầm Tây, sau khi được lưu lượng của Ngô Tư Nguyên nâng lên, trước khi phát sóng đã có vô số fans của anh ta mong chờ, vốn tưởng rằng chỉ có đám fans hâm mộ mới thích, nhưng bởi vì cốt truyện quá xuất sắc, cốt truyện đi theo con đường theo đuổi lại vợ, lúc trước nữ chính phải chịu khổ bao nhiêu sau này sướng bấy nhiêu, vả mặt đã tới mức khiến mọi người không thể dừng lại được, nên tất cả các fans đều nghiện nó.

Dưới sự đề cử của các fans, vậy mà bộ phim này thật sự nổi tiếng, cứ thỉnh thoảng lại lên hot search, vì vậy Lê Thiên Bình cũng nổi theo, phối hợp với đoàn phim đăng bài viết trên Weibo, mỗi lần đăng Weibo đều có vài ngàn lượt bình luận cùng với một đống rắm cầu vồng.

Hiển nhiên quý bà Chu Mai cũng xem bộ phim này, còn cố ý gọi điện tới cho cô, tươi cười nói: “Con gái ơi, con thật có tiền đồ mà, vậy mà được vào vai nữ chính, trông rất xinh đẹp, bạn của mẹ đều liên tục khen con đó, hâm mộ mẹ có con gái là minh tinh.”

Lê Thiên Bình cũng cười nói: “Mẹ thích là được rồi.”

Chu Mai đổi đề tài: “Bởi vì con nổi tiếng, nên điện thoại mẹ liên tục có người gọi tới, có rất nhiều người nhìn trúng con, nói muốn cùng con ăn một bữa cơm, khi nào con mới về nhà đây?”

Nụ cười Lê Thiên Bình biến mất ngay: “Hoá ra là mẹ muốn gài con? Con đã nói hiện tại con không có thời gian để đám cưới mà!”

“Chỉ gặp mặt mà thôi, cũng không ép con phải đồng ý người ta, nếu lỡ hợp nhau thì sao?”

Cả hai cãi nhau một lúc, Lê Thiên Bình thật sự không chịu nổi bà nữa, bất đắc dĩ nói dối nói: “Thật ra con có đối tượng rồi, mẹ đừng quan tâm nữa.”

Chu Mai không tin: “Thật hay giả? Con mang về nhà cho mẹ xem.”

Lê Thiên Bình: “Con…”

“Không mang về chính là đang lừa mẹ.” Chu Mai mà không hiểu cô sao: “Không phải hiện tại con đang được nghỉ à? Mặc kệ con có đối tượng hay không, ngày mai nhất định phải về cho mẹ, có biết chưa?”

Nói xong, bà cúp máy.

Lê Thiên Bình nghe tiếng tút tút trong điện thoại, muốn chửi mẹ, không sai, người cô muốn chửi chính là quý bà Chu Mai.

Ngay lúc cô đang buồn rầu, điện thoại lại vang lên.

Lê Thiên Bình cho rằng Chu Mai còn muốn nhắc nữa, cô cũng chẳng thèm xem tên người gọi tới, không kiên nhẫn bắt máy nói: “Được rồi được rồi, ngày mai con sẽ mang đàn ông đi gặp mẹ, mẹ đã hài lòng chưa?”

Bên kia im lặng một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của đàn ông chậm rãi vang lên, giọng nói có chút kỳ lạ: “Em muốn mang người đàn ông nào tới gặp anh?”

Là Yến Thiên Yết!

Trong đầu Lê Thiên Bình “bùm” một tiếng, đầu óc cô trống rỗng sau khi ngây người vài giây, cô lúng túng nói: “Xin lỗi, em cho rằng mẹ gọi điện thoại tới, anh tìm em có việc gì không?”

“Ừ.” Bên kia điện thoại, Yến Thiên Yết lên tiếng: “Em đã ăn gì chưa?”

Lê Thiên Bình: “Vẫn chưa.”

“Đi ăn chung không?” Yến Thiên Yết dừng lại một chút, nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp: “Lần trước đã hẹn ăn chung với nhau, nhưng vẫn chưa thành.”

Lê Thiên Bình có chút kinh ngạc, vậy mà Yến Thiên Yết lại chủ động hẹn cô đi ăn, cục đá nở hoa rồi sao?

“Được.” Cô đồng ý cực kỳ thoải mái: “Anh mời khách sao?”

“Ừ.”

“Em muốn ăn món nào mắc một chút!”

“Được.”

Lê Thiên Bình vui vẻ cười híp mắt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Khoan đã, em không ở thành phố B, hiện tại đang ở Du Dương.”

“Anh biết.” Yến Thiên Yết bình tĩnh nói: “Trùng hợp anh cũng ở đó.”

“…”

Thật sự trùng hợp hay là cố ý đấy?

Lê Thiên Bình nhịn cười, cuối cùng cũng không vạch trần anh.

Khi cả hai hẹn xong địa điểm gặp mặt, Lê Thiên Bình chuẩn bị cúp mày thì Yến Thiên Yết thình lình hỏi: “Vì sao em lại muốn mang đàn ông đi gặp mẹ?”

…Quả nhiên vẫn trốn không thoát, Lê Thiên Bình dứt khoát nói thẳng ra.

“Không phải là do mẹ em bắt đi xem mắt sao, em không muốn đi, nên lừa bà nói đã có bạn trai, sau đó bà kêu mang về nhà cho bà gặp, haizz, hiện tại em đi đâu tìm đàn ông cho bà chứ, thật là phiền.”

Cô không nhịn được kể lể cho anh nghe.

Yến Thiên Yết trầm mặc một lát: “Em cần giúp không?”

“Cái gì?” Lê Thiên Bình không hiểu.

Yến Thiên Yết thản nhiên nói: “Anh có thể về cùng em.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro