Chương 11: Nghi ngờ và tiếp xúc

Ngày hôm sau, Draco vẫn không thể gạt bỏ suy nghĩ về Scorpius. Đầu óc anh quay cuồng với những mảnh ghép chưa hoàn thiện. Trực giác của anh không thể sai được.

Gặp gỡ tình cờ

Harry dắt Scorpius ra công viên gần nhà để thư giãn sau một ngày bận rộn. Cậu không ngờ rằng Draco cũng có mặt ở đó. Khi Scorpius chạy tung tăng chơi đùa, Draco từ xa đã nhận ra cậu bé.

“Potter,” Draco lên tiếng, khiến Harry quay phắt lại.

“Malfoy,” Harry đáp, giọng cậu trĩu nặng sự phòng bị. “Sao anh lại ở đây?”

Draco nhếch mép. “Tôi đang đi dạo. Không ngờ lại gặp cậu và… Scorpius.”

Harry cảm nhận được ánh mắt của Draco đang dán chặt vào Scorpius. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cậu.

“Cậu bé trông rất… nổi bật,” Draco nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo ý tứ rõ ràng. “Mái tóc vàng ấy… thật khó để không chú ý.”

Harry siết chặt tay. “Scorpius là con tôi, và những gì thuộc về thằng bé không liên quan đến anh.”

Draco bước đến gần hơn, đôi mắt anh ánh lên vẻ nghiêm nghị. “Potter, cậu có thể giấu tôi, nhưng không thể giấu mãi mãi. Sự thật sẽ lộ ra.”

Adrian xen vào

Đúng lúc không khí căng thẳng, Adrian xuất hiện với một bó hoa trên tay. Anh mỉm cười bước tới. “Harry, tôi vừa mua được ít hoa hồng trắng, nghĩ rằng cậu sẽ thích.”

Harry ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy Adrian. “Adrian… cảm ơn. Nhưng anh không cần phải làm thế.”

Adrian mỉm cười ấm áp. “Làm sao tôi có thể không nghĩ đến cậu, Harry?”

Draco đứng một bên, mắt anh tối sầm khi chứng kiến cảnh đó. Anh không nói gì, nhưng trong lòng dâng lên cơn ghen tuông dữ dội.

Scorpius từ xa chạy lại, nhìn thấy Adrian, cậu bé reo lên. “Chú Adrian!”

Adrian cười, cúi xuống bế cậu bé lên. “Scorpius, hôm nay con thế nào?”

Draco cảm thấy ngực mình thắt lại khi nhìn thấy Adrian thân mật với Scorpius. Một cảm giác không thể định hình rõ ràng tràn ngập trong lòng anh – vừa là sự ghen tị, vừa là nỗi nghi ngờ ngày càng lớn.

Một bữa ăn bất đắc dĩ

Adrian nhanh chóng đề nghị cả nhóm cùng đi ăn trưa. Harry định từ chối, nhưng trước ánh mắt nhiệt tình của Scorpius, cậu không nỡ nói không. Draco, dù không muốn, cũng miễn cưỡng đồng ý.

Trong suốt bữa ăn, Adrian liên tục trò chuyện và làm Harry bật cười. Scorpius cũng hào hứng tham gia, khiến không khí trở nên vui vẻ. Draco, ngược lại, ngồi im lặng, ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi thứ.

Khi Adrian đưa khăn giấy cho Harry lau miệng, Draco không nhịn được nữa. “Adrian, anh có vẻ… quá chu đáo với Potter, nhỉ?”

Adrian quay sang Draco, mỉm cười lịch thiệp. “Tôi chỉ quan tâm đến người tôi quý mến thôi, Malfoy.”

Draco nhếch mép. “Quý mến? Thú vị thật.”

Harry cau mày, cảm thấy không thoải mái với sự căng thẳng giữa hai người. “Đủ rồi, cả hai. Đây là bữa ăn của Scorpius, không phải nơi để các anh cãi nhau.”

Draco im lặng, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Harry và Scorpius.

Nghi ngờ ngày càng lớn

Sau bữa ăn, Draco rời đi trước, để lại Harry và Adrian cùng Scorpius. Khi về đến khách sạn, anh không ngừng suy nghĩ. Tại sao Harry lại thân thiết với Adrian đến vậy? Và tại sao Scorpius lại giống anh đến mức không thể phủ nhận?

Draco mở chiếc vali mang theo, lấy ra một bức ảnh cũ của mình lúc nhỏ. Anh nhìn vào đó rồi so sánh với hình ảnh của Scorpius trong trí nhớ.

“Không thể nào,” Draco thì thầm, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình không thể phủ nhận nữa.

Scorpius, cậu bé ấy… phải chăng là…

Draco đứng bật dậy, ánh mắt anh lóe lên sự quyết tâm. Anh phải tìm ra sự thật, bất kể Harry cố gắng giấu diếm đến đâu.

---------------------------------------------------------

Hì nếu mọi người thích thì cho mình xin 1 vote và nếu cảm thấy chỗ nào không được thì mọi người cứ góp ý cho mình nhe. Mình cảm ơn💕

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro