Chương 21: Thổ lộ tình cảm
Mùa xuân đã đến với không khí mát mẻ và đầy hứa hẹn, nhưng giữa những ngày tháng nhẹ nhàng ấy, Draco Malfoy vẫn cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mỗi khi đứng trước Harry. Anh đã dành nhiều thời gian để giúp đỡ Harry trong tiệm bánh, cùng nhau chăm sóc Scorpius, nhưng một cảm giác ngần ngại luôn hiện diện trong mỗi lần đối diện trực tiếp với Harry.
Draco biết rõ mình đang yêu Harry, nhưng anh cũng hiểu rằng tình yêu ấy chưa chắc đã được đáp lại. Harry vẫn luôn giữ khoảng cách, mặc dù không còn xa cách như trước. Nhưng mỗi khi Draco bước đến gần, Harry lại như tránh né, không phải là từ chối thẳng thừng, nhưng đủ để Draco cảm thấy một khoảng trống vô hình giữa hai người.
Hôm nay, Draco quyết định sẽ nói hết những gì anh cảm thấy. Không còn lẩn tránh nữa, không còn lo sợ bị tổn thương. Anh biết rằng anh phải nói ra, dù kết quả có ra sao.
Mặt trời đã lặn từ lâu, và bầu không khí trong tiệm bánh lúc này rất yên tĩnh. Scorpius đã ngủ say trong chiếc nôi của mình, còn Harry đang đứng sau quầy, vừa sửa sang lại những chiếc bánh còn lại. Draco đứng nhìn một lúc lâu, lặng lẽ quan sát Harry trong ánh đèn ấm áp.
"Harry," Draco gọi, giọng anh trầm và có phần căng thẳng.
Harry ngẩng lên, nở một nụ cười nhẹ. "Ừ, Draco. Anh có chuyện gì cần nói sao?"
Draco bước đến gần hơn, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Harry. "Tôi muốn nói với cậu một điều."
Harry cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của Draco, và một phần trong anh cảm thấy có chút lo lắng. "Có chuyện gì vậy?"
Draco ngập ngừng một lúc, rồi thở dài. "Harry, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta. Về mối quan hệ giữa tôi và cậu. Tôi biết cậu không muốn tôi bước vào cuộc sống của mình, nhưng tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi yêu cậu, Harry."
Harry đứng im, ánh mắt anh không giấu được sự ngạc nhiên. Draco tiếp tục, giọng anh càng trở nên kiên quyết hơn.
"Tôi biết cậu có thể sẽ không đáp lại tình cảm của tôi, nhưng tôi không thể tiếp tục sống như thế này, mãi che giấu cảm xúc của mình. Tôi không mong cậu sẽ trả lời ngay lúc này, nhưng tôi muốn cậu biết rằng tôi sẽ luôn ở đây, vì cậu. Vì Scorpius, vì gia đình này."
Sự im lặng kéo dài trong vài giây khiến Draco cảm thấy tim mình như nghẹn lại. Anh đã nói ra, vậy mà vẫn không biết kết quả sẽ ra sao. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Draco cảm thấy sự ngượng ngùng khi phải đối diện với chính cảm xúc của mình.
Cuối cùng, Harry hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt Draco. "Draco, tôi... tôi không thể đáp lại tình cảm của anh ngay lúc này."
Draco cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nhìn Harry, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Tôi biết. Cậu không phải nói lời xin lỗi."
Harry lắc đầu, ánh mắt anh chứa đầy sự chân thành. "Không, Draco. Tôi không xin lỗi. Tôi chỉ không thể... Không thể làm điều đó ngay lúc này."
Draco gật đầu, cảm giác như một phần trong anh đã bị vỡ vụn. Dù vậy, anh không cảm thấy quá tức giận hay thất vọng. Anh biết rằng Harry cần thời gian. Anh hiểu, và anh sẽ đợi. Chỉ cần có cơ hội, anh sẽ tiếp tục kiên trì.
"Tôi sẽ không ép buộc cậu," Draco nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nhưng tôi muốn cậu biết rằng tôi sẽ luôn ở đây. Cho dù có thế nào đi nữa, tôi sẽ không bỏ cuộc."
Harry mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và đầy cảm thông. "Cảm ơn anh, Draco. Tôi thật sự trân trọng tình cảm của anh. Nhưng tôi cần thời gian. Hãy cho tôi thời gian."
Draco không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Anh quay lưng bước ra cửa tiệm, nhưng trước khi rời đi, anh quay lại nhìn Harry một lần nữa.
"Chúc cậu ngủ ngon, Harry," Draco nói, giọng anh nhẹ nhàng.
"Chúc anh ngủ ngon," Harry đáp lại, đôi mắt sáng lên trong đêm tối.
Draco rời khỏi tiệm bánh, nhưng lòng anh không còn nặng trĩu như trước. Anh biết rằng Harry cần thời gian để nhận ra những cảm xúc của mình, và anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Trong những ngày tới, Draco tiếp tục ở bên Harry và Scorpius, không hối hả, không vội vàng. Anh biết rằng tình yêu không thể ép buộc, và những gì anh có thể làm chỉ là cho Harry không gian để hiểu mình hơn.
Cảm giác yêu thương này sẽ không dễ dàng để đến được trái tim của Harry, nhưng Draco sẵn sàng đợi. Anh sẽ tiếp tục là người bảo vệ, là người đồng hành trong cuộc sống của Harry, và trong tương lai, nếu có thể, anh hy vọng sẽ được là người mà Harry tin tưởng và yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro