Chương 23: Nỗi lo và sự hỗ trợ

Sáng hôm đó, không khí trong tiệm bánh của Harry vẫn bình yên như mọi khi. Cậu đã quen với công việc làm bánh, những khách hàng thân thuộc và không khí ấm cúng trong cửa tiệm. Nhưng hôm nay, cảm giác lo lắng bất chợt ập đến khi Harry nhận thấy Scorpius đã không trở về như mọi khi.

Cậu bé đã đi ra ngoài để chơi cùng những đứa trẻ hàng xóm như mọi ngày, nhưng giờ đã gần buổi chiều mà Scorpius vẫn chưa về. Harry nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng dâng lên một nỗi lo lắng không thể tả nổi. Cậu bước vội đến chiếc điện thoại đặt trên quầy, gọi cho những gia đình xung quanh, nhưng không ai thấy Scorpius đâu cả.

Khi cơn lo lắng lên đến đỉnh điểm, Harry không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cậu vội vàng đi ra ngoài, tìm kiếm khắp khu phố. Mọi thứ xung quanh như trở nên mờ mịt. Cảm giác bất an bao trùm lấy Harry. Chẳng lẽ có điều gì xấu xảy ra với con trai của mình sao?

Tim Harry như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu chạy từ phố này qua phố khác, gọi tên Scorpius không ngừng nghỉ. Nhưng không có đáp lại. Cậu cảm thấy như mọi hy vọng đang dần tan biến.

Đúng lúc Harry chuẩn bị quay về tiệm bánh để tìm thêm sự trợ giúp, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu. Draco, với mái tóc bạch kim quen thuộc và vẻ mặt nghiêm túc, đang bước tới.

"Harry," Draco gọi nhẹ, khiến Harry quay lại. "Tôi vừa nghe nói về việc Scorpius mất tích. Cậu không nên tìm một mình. Để tôi giúp."

Harry nhìn Draco một cách ngạc nhiên. Cậu không biết mình nên cảm thấy như thế nào. Trái tim cậu vẫn đang lo lắng cho Scorpius, nhưng có một sự kỳ lạ khi nhận sự giúp đỡ từ Draco, người mà cậu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận trong cuộc sống của mình.

"Nhưng..." Harry nói, giọng gấp gáp. "Cảm ơn anh, nhưng tôi phải tìm Scropius ngay lập tức."

Draco không nói thêm gì mà chỉ bước đến gần Harry. "Vậy thì, chúng ta sẽ tìm cùng nhau," anh nói kiên quyết.

Harry nhìn vào đôi mắt của Draco, có chút ngập ngừng. Nhưng rồi cậu gật đầu, không còn cách nào khác. Cả hai bắt đầu chạy, lao vào những con phố, hỏi thăm từng người một. Cảm giác bất an vẫn cứ gặm nhấm tâm trí Harry, nhưng Draco luôn ở bên cạnh cậu, hỗ trợ và chia sẻ gánh nặng này.

Họ tìm kiếm suốt cả buổi chiều, không ngừng gọi tên Scorpius. Khi mặt trời dần lặn xuống, sự lo lắng trong Harry càng trở nên mãnh liệt. Cậu không còn tâm trí để chú ý đến gì khác ngoài việc tìm con trai mình.

Cuối cùng, khi bóng tối đã hoàn toàn phủ kín con phố, Draco chợt dừng lại, ánh mắt anh lướt qua một khu vực gần công viên. Một chút hy vọng lóe lên trong ánh mắt của Harry.

"Chúng ta thử kiểm tra khu vực này đi," Draco đề nghị.

Harry gật đầu và họ tiến lại gần công viên. Khi đến nơi, họ nhìn thấy một cậu bé đang ngồi trên một chiếc ghế đá, nhìn vào một tấm bản đồ. Đó chính là Scorpius.

Cậu bé nhìn lên khi nghe tiếng bước chân và mỉm cười. "Ba ơi! Con chỉ đi chơi thôi mà. Con lạc đường một chút."

Harry chạy vội tới, ôm chặt con trai trong vòng tay. Cảm giác lo lắng suốt mấy giờ qua giờ mới vơi bớt. Cậu không thể diễn tả nổi sự nhẹ nhõm khi cuối cùng đã tìm thấy Scorpius.

"Con không được đi lung tung như thế nữa. Ba lo lắng chết đi được!" Harry nghẹn ngào, giọng nói đầy sự tức giận và yêu thương.

Scorpius nhìn ba mình với ánh mắt ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng nói: "Con xin lỗi ba. Con chỉ muốn khám phá một chút thôi."

Draco đứng im lặng một lúc, nhìn cảnh tượng trước mắt. Đối với anh, Harry và Scorpius như một gia đình thực sự. Sự kết nối giữa họ khiến Draco cảm thấy có chút xao động trong lòng.

"Đừng lo, Harry," Draco lên tiếng sau một hồi im lặng. "Cậu ấy chỉ lạc đường thôi. Nhưng tôi nghĩ cả hai chúng ta nên thảo luận về việc để cậu bé đi ra ngoài một mình lần nữa."

Harry quay lại nhìn Draco, không thể giấu được sự cảm động trong ánh mắt. "Cảm ơn anh," cậu nói khẽ. "Tôi... Tôi không biết phải làm sao nếu không có anh."

Draco mỉm cười, nhưng không nói gì. Anh chỉ đứng đó, quan sát Harry và Scorpius. Có thể, đây là khởi đầu của một điều gì đó lớn hơn.

Sau khi đưa Scorpius trở lại tiệm bánh và chắc chắn rằng cậu bé an toàn, Harry cảm thấy một cảm giác bình yên lạ kỳ. Draco đã giúp cậu trong lúc khẩn cấp nhất, và sự hỗ trợ của anh khiến Harry nhận ra một điều: có thể cậu đã sai khi từ chối Draco quá nhiều lần. Nhưng hiện tại, quan trọng nhất là cậu đã tìm thấy con trai mình, và Draco đã ở đây cùng cậu.

Scorpius ngồi vào chiếc ghế trong tiệm bánh, nghịch chiếc bánh quy và cười khúc khích. Còn Harry, sau một ngày dài đầy căng thẳng, cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại không thể phủ nhận một sự thật – Draco đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu, dù cậu chưa sẵn sàng để đối diện với điều đó.

Cậu nhìn vào mắt Draco một lần nữa, lần này không phải với sự lo lắng hay hoài nghi, mà là với sự cảm kích và một tia hy vọng mới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro