Chương 26: Lần thổ lộ cuối cùng
Tiệm bánh của Harry vẫn như mọi ngày, bình yên và ấm cúng. Ánh đèn vàng hắt lên những chiếc bánh quy vừa ra lò, tạo nên một không gian dịu dàng, gần gũi. Cửa tiệm mở ra, và một bóng dáng quen thuộc bước vào. Không giống như lần trước, Draco hôm nay không còn say xỉn nữa. Anh bước vào tiệm với dáng vẻ nghiêm túc, không còn vẻ mệt mỏi hay chao đảo như hôm qua. Đôi mắt của anh không còn mơ màng, mà giờ đây sáng rực, dường như đã tìm lại được sự tỉnh táo.
Harry nhìn thấy Draco, cảm giác trong lòng không khỏi dâng lên một chút lo lắng. Cậu biết điều gì đang chờ đợi mình. Nhưng lần này, Harry không thể lẩn tránh thêm nữa.
Draco bước đến quầy bánh của Harry, dừng lại một chút rồi nhìn vào đôi mắt của cậu. Đôi mắt của anh có gì đó trầm tư, như thể anh đang chuẩn bị cho một điều quan trọng. Anh mở miệng, nhưng giọng nói của anh không còn như ngày hôm qua, không còn khàn khàn và đầy cảm xúc mà có chút lạnh lùng, nhưng đầy kiên quyết.
"Harry," Draco nói, đôi tay anh khẽ nắm chặt lại, "Đây sẽ là lần thổ lộ cuối cùng của tôi. Nếu em vẫn không thể đáp lại tình cảm của tôi, tôi sẽ buông bỏ. Cũng giống như Adrian, tôi sẽ rời xa, và chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa."
Harry cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cậu biết rằng những lời này không phải là lời đùa. Draco không phải là người dễ dàng từ bỏ, nhưng bây giờ anh đang nói những điều này với một vẻ rất nghiêm túc. Cậu không thể không cảm thấy xót xa khi nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Draco, nơi có sự tổn thương mà cậu không thể phủ nhận.
Draco tiếp tục, giọng anh nghẹn lại, có chút gì đó yếu đuối mà Harry chưa từng thấy trước đây. "Tôi không muốn ép buộc em, Harry. Tôi biết em có những lý do riêng của mình, nhưng tôi không thể cứ mãi chờ đợi. Tôi yêu em, và tôi muốn em biết rằng tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để em có thể nhìn nhận tôi một lần nữa."
Harry im lặng, không thể thốt lên một lời nào. Cảm giác trong lòng cậu như bị xé nát. Cậu nhìn vào đôi mắt của Draco, nơi có sự kiên trì và tình cảm sâu sắc, khiến trái tim cậu không khỏi run rẩy. Cậu đã biết về tình cảm của Draco, nhưng giờ đây, khi đối diện với sự chân thành này, Harry không thể tránh khỏi sự xúc động.
Draco lặng lẽ chờ đợi câu trả lời. Nhưng trong khi anh nói, giọt nước mắt đã bất giác rơi xuống má, rơi nhẹ nhàng như những giọt mưa. Anh không cố gắng che giấu nó, không bận tâm ai có thấy hay không. Nước mắt của anh chính là sự đau đớn mà bấy lâu nay anh đã chôn giấu, là sự thổ lộ từ tận sâu trong trái tim.
Harry cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, không thể chịu đựng được nữa. Cậu không thể nhìn Draco đau khổ như vậy, không thể khiến anh từ bỏ hy vọng, khi chính bản thân cậu cũng không thể rời xa người đàn ông này.
"Draco..." Harry khẽ gọi tên anh, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng đầy cảm xúc. "Tôi không muốn anh phải buông bỏ. Tôi chỉ là... tôi không biết phải làm sao. Tình cảm của tôi vẫn chưa rõ ràng. Nhưng nhìn thấy anh như vậy, tôi không thể cứ mãi trốn tránh được."
Draco ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đã mờ đi vì những giọt nước mắt. Anh đứng im lặng, không nói gì, chỉ nhìn Harry, chờ đợi một lời tiếp theo. Lòng anh dâng lên hy vọng, nhưng cũng đầy lo sợ.
Harry hít một hơi thật sâu, rồi bước lại gần Draco. Cậu không thể tiếp tục đứng yên, không thể tiếp tục im lặng khi Draco đã thổ lộ tình cảm một lần nữa, một cách chân thành như vậy. "Tôi không muốn anh đau lòng, Draco," Harry nói, ánh mắt của cậu không rời khỏi mắt Draco. "Anh là người quan trọng với tôi. Nhưng tôi không thể... tôi không thể nói rằng tôi yêu anh ngay bây giờ."
Draco cảm thấy nỗi đau như thể xé nát tâm hồn mình. Câu trả lời này không phải là những gì anh mong đợi. Anh lặng lẽ quay mặt đi, cố gắng kìm nén sự tuyệt vọng đang dâng lên trong lòng. "Tôi hiểu," anh nói, giọng anh mỏng manh, "Em không yêu tôi. Tôi đã nghĩ sẽ có một cơ hội, nhưng có lẽ tôi đã sai."
Harry không thể chịu đựng được nữa. Cậu không muốn nhìn thấy Draco rời đi với nỗi đau trong mắt. Cậu bước lại gần anh hơn, đưa tay lên nắm lấy tay Draco, làm anh ngừng lại.
"Nhưng Draco," Harry thì thầm, "Tôi sẽ cho anh một cơ hội. Em sẽ không để anh đi."
Lời nói của Harry làm Draco ngẩng lên, đôi mắt anh mở to trong sự ngạc nhiên và hy vọng. "Em sẽ... cho tôi một cơ hội?" Anh hỏi, giọng nói như không thể tin nổi.
Harry gật đầu, đôi mắt cậu sáng lên với một chút sự kiên quyết. "Anh xứng đáng có một cơ hội, Draco. Và tôi cũng không muốn mất anh."
Draco không thể kiểm soát được cảm xúc nữa. Anh kéo Harry vào vòng tay mình, ôm chặt cậu như thể anh không thể buông ra nữa. "Cảm ơn em, Harry," anh thốt lên, giọng nói khản đặc vì nghẹn ngào. "Cảm ơn em vì đã cho tôi một cơ hội."
Harry cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của Draco, và trong khoảnh khắc này, cậu biết rằng mình đã có quyết định đúng đắn. Cậu có thể không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất, bây giờ, cậu đã không còn phải chịu đựng sự đau đớn của những lời chưa nói.
Draco và Harry đứng đó, trong vòng tay của nhau, như thể thời gian đã ngừng lại, chỉ còn lại hai người. Và Harry biết rằng, dù tương lai còn nhiều thử thách phía trước, ít nhất họ đã cùng nhau bước thêm một bước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro