Sáng hôm sau, Draco xuất hiện ở tiệm bánh của Harry sớm hơn thường lệ, với một vẻ mặt rạng rỡ khác thường. Anh không nói nhiều, chỉ đơn giản là bước vào, ngồi xuống bàn quen thuộc gần cửa sổ, và chống cằm nhìn Harry bận rộn làm việc.
Harry liếc nhìn Draco vài lần, không khỏi thầm nghĩ hôm nay anh có vẻ khác lạ. Bình thường, Draco luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu hãnh, nhưng hôm nay... có chút gì đó không giống thế.
"Draco, anh ổn chứ?" Harry cuối cùng cũng lên tiếng khi đặt một tách trà nóng trước mặt anh.
Draco ngước mắt lên, đôi mắt xám ánh lên tia lấp lánh khiến Harry không khỏi bất ngờ. "Anh rất ổn, Harry. Thật ra, anh cảm thấy tuyệt vời."
Harry nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng. "Anh chắc chứ? Sáng sớm đã xuất hiện ở đây, lại còn mang theo vẻ mặt... kỳ lạ này."
Draco cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Harry. "Anh chỉ muốn ở bên em, Harry. Hôm qua em đã đồng ý cho anh một cơ hội, nên từ bây giờ anh muốn tận dụng mọi giây phút để gần gũi em."
Harry khựng lại, không biết nên phản ứng thế nào trước lời nói trắng trợn của Draco. Cậu chỉ biết lắc đầu, cố gắng tập trung vào công việc.
Nhưng Draco không để yên. Anh cứ lẽo đẽo theo sau Harry trong tiệm, không ngừng làm phiền cậu.
"Harry, anh giúp em làm bánh nhé?"
"Không cần đâu, Draco. Anh chỉ làm rối thêm thôi."
"Vậy anh có thể thử những chiếc bánh mới nướng không? Anh sẽ làm người thử nghiệm hoàn hảo."
"Draco, nếu anh ăn hết bánh thì em bán cho ai nữa?"
Cứ như vậy, Draco không ngừng làm phiền Harry, khiến cậu không thể tập trung làm việc. Đỉnh điểm là khi Harry đang dọn dẹp bàn ghế, Draco bất ngờ kéo cậu lại, nắm lấy tay cậu và nhìn cậu với ánh mắt mong chờ.
"Harry, hôn anh đi," Draco nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết.
Harry trợn mắt nhìn anh, không tin vào tai mình. "Draco, anh đang nói cái gì vậy?"
"Hôn anh. Nếu em không làm, anh sẽ buồn đấy."
Harry bật cười, nghĩ rằng Draco chỉ đang đùa. Nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, nụ cười của cậu dần tắt.
"Draco, anh không thể cứ... yêu cầu những điều này một cách bất ngờ như vậy."
Draco bĩu môi, trông không khác gì một đứa trẻ đang giận dỗi. "Nhưng em đã đồng ý cho anh một cơ hội mà, Harry. Anh chỉ muốn có một chút gì đó để xác nhận rằng em thực sự nghiêm túc."
Harry lùi lại một bước, cố gắng giữ khoảng cách. "Draco, em cần thời gian để quen với chuyện này. Em không thể..."
Draco đột ngột ngắt lời cậu, giọng anh trở nên run rẩy. "Nếu em không chịu hôn anh, anh sẽ mếu máo đấy. Anh sẽ khóc, Harry. Anh nói thật."
Harry nhìn Draco, không biết nên cười hay khóc trước sự trẻ con này. Nhưng khi thấy ánh mắt long lanh như sắp rơi lệ của anh, trái tim cậu bất giác mềm nhũn.
"Được rồi, Draco. Anh thắng," Harry thở dài, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. "Chỉ một cái hôn thôi, được chứ?"
Draco lập tức sáng bừng lên như đứa trẻ vừa được cho kẹo. Anh gật đầu liên tục, đứng thẳng người lên, như thể chuẩn bị sẵn sàng.
Harry bước lại gần, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cậu khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên má Draco, nghĩ rằng như vậy là đủ để thỏa mãn anh. Nhưng không, Draco không dễ dàng như vậy.
"Không, Harry. Hôn thật sự cơ," Draco nói, chỉ vào môi mình với một vẻ mặt nghiêm túc đến buồn cười.
Harry đỏ mặt, nhưng trước ánh mắt kiên quyết của Draco, cậu không còn cách nào khác. Cậu cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhanh lên môi anh trước khi lùi lại, mặt đỏ bừng.
Draco thì hoàn toàn khác. Anh cười tươi như thể vừa giành được chiến thắng lớn nhất đời mình. "Cảm ơn em, Harry. Đây là ngày tuyệt vời nhất của anh."
Harry không biết phải làm gì ngoài việc lắc đầu, vừa bối rối vừa buồn cười. Nhưng sâu trong lòng, cậu không thể phủ nhận rằng, nụ hôn đó... không hề tệ chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro