Chương 28: Một Draco không biết mệt

Sáng hôm sau, Harry không ngạc nhiên khi thấy Draco lại xuất hiện ở tiệm bánh từ rất sớm. Nhưng hôm nay, không chỉ đến sớm, Draco còn mang theo một bó hoa to đầy đủ màu sắc, khiến không chỉ Harry mà cả các khách hàng trong tiệm đều phải chú ý.

"Chào buổi sáng, Harry," Draco mỉm cười rạng rỡ, đặt bó hoa lên quầy. "Đây là dành cho em. Một món quà nhỏ để bắt đầu ngày mới."

Harry nhìn bó hoa, rồi nhìn Draco, cảm thấy có gì đó không ổn. "Draco, anh không cần phải làm thế mỗi ngày đâu. Em đã cho anh cơ hội rồi mà."

Draco nghiêng đầu, đôi mắt xám tràn đầy vẻ vô tội. "Chính vì thế nên anh mới phải làm mọi cách để khiến em cảm nhận được sự chân thành của anh. Nếu không, sao em có thể chắc chắn rằng anh nghiêm túc?"

Harry định phản bác, nhưng không tìm được lời nào. Cậu chỉ biết lắc đầu, nhận lấy bó hoa và đặt nó vào một chiếc bình gần đó.

Draco, như thường lệ, lại chọn bàn gần cửa sổ, nơi anh có thể quan sát Harry suốt cả ngày. Nhưng hôm nay, anh không chỉ ngồi im. Anh liên tục tìm cách tiếp cận Harry.

"Harry, em cần anh giúp gì không? Mang bánh ra bàn? Dọn dẹp? Hay em cần anh làm nhân viên thử nghiệm món mới?"

Harry bật cười, không thể nhịn được trước sự nhiệt tình quá mức của Draco. "Draco, anh không cần làm gì cả. Chỉ cần ngồi đó và để em làm việc."

Nhưng Draco không chịu nghe. Anh cứ tìm cách len lỏi vào công việc của Harry, từ việc gợi ý thêm vị mới cho bánh, đến việc "tình cờ" giúp Harry lau bàn, thậm chí còn muốn phụ cậu đong bột.

"Draco, nếu anh còn tiếp tục thế này, em sẽ phải đuổi anh ra ngoài đấy," Harry nói, cố giữ giọng nghiêm nghị.

Draco bĩu môi, trông như đứa trẻ bị mắng oan. "Nhưng anh chỉ muốn giúp em mà, Harry. Em thật sự không cần sự giúp đỡ của anh sao?"

Harry thở dài, vừa buồn cười vừa bất lực. "Được rồi, Draco. Nếu anh muốn giúp, anh có thể dọn bàn bên kia. Nhưng chỉ lần này thôi, được chứ?"

Draco lập tức nở nụ cười rạng rỡ. "Anh biết ngay là em sẽ không nỡ từ chối anh mà!"

---

Cả ngày hôm đó, Draco quấn lấy Harry như hình với bóng, khiến không ít khách hàng phải tò mò. Một số người còn hỏi Harry rằng anh chàng tóc vàng đẹp trai kia là ai, và liệu có phải bạn trai của cậu không.

Harry chỉ biết cười gượng, cố gắng lảng tránh câu trả lời. Nhưng Draco thì khác. Mỗi lần nghe câu hỏi như vậy, anh đều mỉm cười đầy tự hào, trả lời ngắn gọn: "Sớm thôi."

Đến cuối ngày, khi tiệm bánh đóng cửa, Draco vẫn chưa chịu rời đi. Anh ngồi lại trên chiếc ghế gần quầy, nhìn Harry lau dọn với ánh mắt chăm chú.

"Draco, anh không định về sao?" Harry hỏi, giọng pha chút mệt mỏi.

Draco lắc đầu, nở nụ cười tinh quái. "Anh muốn đảm bảo rằng em không quá mệt mỏi. Nếu em cần, anh có thể ở lại giúp em dọn dẹp."

Harry không biết nên khóc hay cười. "Draco, em ổn. Anh thật sự không cần ở lại đâu."

Nhưng Draco không chịu nghe. Anh đứng dậy, bắt đầu giúp Harry lau bàn, mặc cho cậu cố ngăn cản.

"Draco, anh thật sự không cần—"

"Harry," Draco ngắt lời, giọng anh đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Anh muốn em biết rằng anh thật sự nghiêm túc về chuyện giữa chúng ta. Anh biết em vẫn còn lo lắng, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ làm mọi cách để chứng minh tình cảm của mình."

Harry nhìn Draco, trái tim bất giác rung động. Nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ cảm xúc. "Draco, em hiểu rồi. Nhưng anh không cần phải cố gắng quá mức như vậy. Chỉ cần anh kiên nhẫn, em sẽ cho anh câu trả lời."

Draco mỉm cười, tiến lại gần Harry, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh. "Anh sẽ chờ, Harry. Nhưng em phải nhớ rằng, anh sẽ không từ bỏ."

Nói rồi, Draco cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên trán Harry trước khi rời đi.

Harry đứng đó, tay vẫn cầm chiếc khăn lau, trái tim đập loạn xạ. Draco thật sự khiến cậu không biết phải làm sao...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro