Chương 40 : Là Ta Không Tốt! Chính Ta Hại Con Ta!
Tạ Uyển Nhã dạo này bị Kim Ngân quản cực gắt gao, không được hoạt động mạnh, không được làm bao nhiêu thứ. Hàng ngày Kim Ngân đều mang về một đống thức ăn về, bắt nàng ăn cho bằng được.
Uyển Nhã nàng từ khi trở về cung đến giờ béo lên không biết bao nhiêu cân. Nhưng nàng lại cực kì ngoan ngoãn, mỗi khi Kim Ngân nói cái này tốt cho đứa bé thì ăn rất nhiều, nói không tốt liền không đụng tới.
Kim Ngân dạo này thường xuyên căn dặn thuộc hạ thân cận dưới nhà bếp làm những món có lợi cho thời kì mang thai cho nàng.
Chắc là do mang thai nên dạo này Uyển Nhã rất hay hỏi vu vơ mỗi khi nằm cạnh Lý Khắc Minh. Giả dụ như:
- Khắc Minh, chàng nói xem ... sau này nếu có Bảo Bảo chúng ta sẽ đặt tên nó là gì?
Lý Khắc Minh ngờ vực, nhíu mày hỏi:
- Nàng hỏi vậy là có ý gì? Không phải .... nàng có hỉ rồi chứ?
- Đâu có! Ta chỉ là hứng thú nên hỏi thôi. Lần trước xuất cung, thấy con của Bảo Nhi rất đáng yêu nên cảm thấy tò mò vậy thôi!
Nàng nói xong kéo tay hắn, đeo vào tay hắn cái vòng có con dao ngọc bích. Xong lại nằm gối đầu lên đùi hắn, lấy tay áo hắn nghịch nghịch:
- Cái này cũng gần giống bùa hộ mệnh ta và chàng và cả .... Bảo bảo sau này nữa. Hôm trước, ra ngoài thành nghe người ta nói nếu chàng đeo thì Bảo bảo sau này sẽ ra đời an toàn. Ta và chàng đều bình an.
Lý Khắc Minh cười, véo má nàng:
- Sao nàng nghĩ sớm như vậy chứ? - nói rồi hắn cúi mặt xuống gần ngay mặt nàng - Có phải muốn có Bảo Bảo rồi không?
Nàng đẩy mặt hắn ra, bĩu môi:
- Ai thèm chứ? Chàng tự phụ vừa thôi.
Thấy hắn cười không nói gì, Uyển Nhã cũng rơi vào trầm lặng. Thú thực, nàng cũng rất thích trẻ con. Mặc dù nàng nghĩ còn hơi sớm khi có đứa bé này, nhưng có cũng tốt. Nàng nhất định sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt.
Nhắc mới nhớ, cũng đã đến ngày sinh nhật hắn rồi. Nàng càng ngày càng háo hức, không hiểu hắn sẽ phản ứng ra sao nếu biết nàng có thai.
Đang dạo chân trên Ngự Hoa viên thì từ đằng sau có tiếng nói vọng đến:
- Thái tử phi! Thật trùng hợp, người cũng ra đây sao?
Nàng quay lại, thấy một người con gái cực kì xinh đẹp mĩ miều đang đứng đó nhìn nàng. Nhìn vào trang phục và cách xưng hô mà đoán thì chắc là các phi tần trong Đông Cung. Nhưng sao trước đây nàng không thấy người này bao giờ nhỉ?
- Ngươi là ....
Cung phi đó nở nụ cười, dịu dàng bước đến bên nàng, thân thiện:
- Thần là Chu thứ phi! Dạo này thần bị nhiễm phong hàn nên không ra ngoài. Thật không ngờ, hôm nay lại có cơ may, hội ngộ nơi này cùng Thái tử phi!
Thái độ của Chu Hiền Anh làm nàng cảm thấy quý mến. Hình như cô ấy thực sự tốt với nàng chứ không giống những người khác.
- Vậy sao? Giờ ngươi khỏe chưa?
Chu Hiền Anh cười:
- Thần khỏe rồi! Nếu nương nương không chê ... có thể đến cung của ta chơi một lúc?
Uyển Nhã thấy cô ta có vẻ chân thành nên đồng ý. Dù gì hôm nay, Khắc Minh đi luyện binh cũng không về.
Cuộc đối thoại của bọn họ vô tình để Thanh Tâm của Vương Huyền Trân nghe được. Ả ta nhanh chóng chạy một mạch về cung Lưu Ly.
---
- Vậy sao ngươi lại vào cung?
Tạ Uyển Nhã hỏi bằng giọng rất hốt hoảng. Từ đầu khi vào cung đến giờ nàng chưa nghe một cung phi nào nói mình không yêu Thái tử, không khao khát được chàng sủng ái. Chu Hiền Anh là người đầu tiên và chắc cũng là duy nhất.
Chu Hiền Anh thì cũng chẳng lấy làm lạ. Lần đó, nếu không vì bị cha ép nàng ra cũng lao vào cái chốn chán ghét này.
- Là phụ hoàng của ta, là người muốn ta sang đây, giữ gìn mối giao hảo giữa hai nước. Đất nước của ta, chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé, nào dám đắc tội với Lý quốc. Ta mặc dù có người trong lòng, nhưng vì vận mệnh dân tộc, vì muốn tất cả những người ta yêu thương bình bình an an, nên mới nhận lời tới đây.
Uyển Nhã nhíu mày hỏi:
- Người trong lòng?
Chu Hiền Anh mỉm cười gật đầu:
- Nghe nói Thái tử phi là người tốt, ta cũng không ngại nói thẳng.Chàng là Tướng quân của nước ta. Rất oai dũng, rất đẹp trai, rất quan tâm ta. Cha ta cũng rất yêu quý chàng, đã từng hứa sẽ gả ra cho chàng nhưng nào ngờ chuyện thành ra như vậy.
Nét mặt Chu Hiền Anh thoáng buồn khi nhớ về người đó. Uyển Nhã nhìn, cầm tay nàng ấy lên an ủi:
- Ngươi ... có cần ta nói với Thái tử để xin cho ngươi trở về không?
Chu Hiền Anh khẽ cười, lắc đầu:
- Đây vốn không phải chuyện Thái tử muốn thì có thể làm được. Hơn nữa, ta cũng chấp nhận sự thật từ rất lâu rồi. Cũng chỉ hi vọng sống những ngày an ổn trong cung mà thôi, không cần hư vinh cũng không cần tranh sủng gì đó. Rất mệt mỏi!
- Nếu vậy .... sau này đến cung ta chơi nhiều một chút! Ta làm bạn với ngươi.
Chu Hiền Anh có vẻ bất ngờ nhìn nàng. Nàng nhún vai vui vẻ:
- Có gì lạ chứ! Ta vốn dĩ đã rất muốn thân thiện với các cung phi nhưng tiếc là bọn họ không cho ta cơ hội. Bây giờ, ngươi tốt như thế ... tại sao ta lại không kết thân với ngươi?
- Thái tử phi... người không sợ ta lừa người sao?
- Lời nói cử chỉ có thể lừa lọc, nhưng ánh mắt thì không! Ngươi khi nãy nhắc đến ý trung nhân điệu bộ như thế, còn có thể lừa ta sao?
Chu Hiền Anh rất vui, nàng vốn chẳng có điểm tựa nên nơi hậu cung này, chẳng có mấy ai chịu làm bạn với nàng. Giờ thì hay rồi, giờ nàng sẽ có người bên cạnh bầu bạn.
- Nương nương, người đói rồi phải không? Có thể ở lại đây ăn cơm cùng ta không?
Nàng cũng thoải mái gật đầu. Thực ra từ khi mang thai, nàng từ chối ăn mấy đồ ăn do các cung phi mời. Nhưng nàng tin Chu Hiền Anh, tin rằng nàng ta sẽ không làm như vậy.
Được nàng đồng ý, Chu Hiền Anh cho người đi dọn đồ ăn. Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra.
Chu Hiền Anh cùng nàng vui vẻ dùng cơm. Trong khi dùng cơm, hai người đối thoại rất vui vẻ.
- Hiền Anh, ngươi có nhớ vị tướng quân kia không?
- Đương nhiên là nhớ, nhớ rất nhớ nhưng chẳng thể nói ra được. Mà có nói chàng ấy cũng chẳng biết.
- Hai người bắt đầu từ khi nào?
- Bọn ta là thanh mai trúc mã. Đến năm ta mười lăm tuổi thì phát hiện mình yêu huynh ấy. Lúc ta định nói rõ tình cảm với huynh ấy thì huynh ấy lại nói ra trước.
- Thật là lãng mạn.
- Nương nương, Thái tử cũng rất quan tâm người!
- ....
- Phải rồi! Hôm nay là sinh thần của Thái tử. Người đã chuẩn bị quà gì rồi?
- Ta ... Cái đó không nói được.
Nói đến đây Uyển Nhã nhìn xuống bụng mình cười tủm tỉm. Phải! Món quà này quá lớn, không thể nói cho ai được.
Ăn trưa xong, Uyển Nhã ra về sớm vì lấy cớ chuẩn bị quà. Lúc nàng trở về cung thì gặp Kim Ngân đang hốt hoảng nhìn nàng:
- Nương nương? Người đi đâu cả trưa nay?
- Ta vào điện của Chu thứ phi dùng bữa!
- Nương nương? Người điên sao? Lỡ ... lỡ có chuyện ...
- Ngươi đó! Đừng có cả ngày nghĩ ngợi lung tung. Được rồi, ta mệt rồi! Đi nghỉ một chút. Tý nữa đừng cho ai vào! Kể cả Thái tử!
Nàng nói xong ung dung bước vào điện, trèo lên giường nằm. Kim Ngân muốn nói cũng không được, đành đóng cửa lại, cẩn thận lui ra.
Nằm được một lúc, bụng nàng bắt đầu đau. Uyển Nhã nghĩ động thai thì vuốt bụng nhẹ nhàng bảo:
- Bảo bối! Mẹ làm con khó chịu sao?
Thường thường chỉ đau một chút là hết nhưng giờ cơn đau ngày càng đau hơn. Uyển Nhã tính gọi Kim Ngân nhưng đau đến nỗi chẳng thể gọi được. Nàng mở chăn ra định bước xuống giường thì phát hiện mình chảy máu. Nàng thấy sợ lắm, cố gắng dùng sức hất đổ lọ hoa trên bàn xuống. Nàng khóc không ra nước mắt, mệt quá mà ngất đi.
Kim Ngân đang ở ngoài, nghe tiếng đổ vỡ chạy vào. Thấy nàng đang nằm gục ờ giường, Kim Ngân chạy vào hốt hoảng:
- Nương nương? Người ... người sao vậy?
Nghe giọng hốt hoảng của Kim Ngân, Chấn Phong cũng chạy vào ngay sau đó. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Chấn Phong nhanh chóng chạy đi mời thái y.
---
Kim Ngân nhìn Thái y rồi lại nhìn mặt nàng mệt mỏi đang nằm trên giường. Thái y bắt mạch rất lâu, làm Kim Ngân ngày càng nóng ruột.
Mãi sau, Thái y mới bỏ tay ra nhìn Kim Ngân lắc đầu:
- Đứa bé... mất rồi!
Lời của Thái y như thể sét đánh ngang tai. Kim Ngân không chịu được mà ngã gục xuống bên giường nàng, nhìn nàng mà nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Chấn Phong đưa Thái y ra khỏi cửa cung rồi đi vào ngồi xuống bên cạnh Kim Ngân, ôm lấy Kim Ngân an ủi.
- Làm sao bây giờ? Nương nương ... nương nương người không chịu được đâu! Người ... làm sao ... bây giờ?
- Hay là ... nói cho Thái tử?
- Không được! Như vậy nương nương càng không thể chịu được! - Nàng khóc nấc lên, sau đó ôm mặt mà thút thít - Đều tại ta, là ta không thể bảo vệ nương nương... Là ta hại người!
- Nàng bình tĩnh, đừng khóc được không? Đừng để nương nương lòng đau càng thêm đau. Chúng ta nhất định phải là chỗ dựa cho người, tuyệt đối không được yếu lòng bây giờ!
Chấn Phong dứt lời, bèn đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía nàng , sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường. Nương nương đáng thương, giờ biết phải làm sao đây?
---
Uyển Nhã tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một đám lá. Nàng gọi mọi người, Kim Ngân, Chấn Phong hay cả Lý Khắc Minh cũng chẳng ai thưa. Rồi giữa khoảng không toàn màu đen đó, chợt có một vật gì phát sáng. Nàng đi lại gần, nhìn vào trong đó thì thấy một hình hài bé nhỏ rất đáng yêu.
Đứa bé đang cười, nhìn thấy nàng, nó cười rất vui. Nàng nhẹ nhàng bế nó dậy, nói chuyện với nó:
- Bé con? Con có phải bảo bối của ta không? Con xinh quá!
Nàng âu yếm nhìn nó, nó rất giống Lý Khắc Minh. Chợt, nó rời khỏi tay nàng, bay về phía ai đó. Nàng ngẩng lên, thấy gương mặt của những người thân thương hiện ra trước mắt.
- Bố? Mẹ? Huynh?
Mẹ nàng bế đứa bé, trìu mến nhìn về phía nàng.
- Uyển Nhã con! Mau trở về đi! Bọn ta sẽ chăm sóc nó! Đến lúc thích hợp, ta sẽ gửi lại nó cho con!
Nụ cười của nàng chợt tắt, nàng mơ hồ hỏi:
- Mẹ? Mẹ định mang Bảo Bối đi đâu?
Bố nàng dịu dàng lên tiếng:
- Uyển Nhã! Con đừng lo! Bố mẹ sẽ chăm sóc nó! Con hãy chăm sóc cho bản thân nhé.
Quang Thiếu cũng nhìn nàng mà nói:
- Nha đầu ngốc! Đừng lo nữa! Mau trở về đi.
Tạ Quang Thiếu vừa dứt lời thì cả ba dần dần xa nàng. Uyển Nhã hoảng sợ cực độ, gào thét:
- Bố! Mẹ! Quang Thiếu! Đừng mang Bảo Bối đi mà! Đừng bắt con rời xa Bảo Bối! Bảo Bối ơi! Về với mẹ đi con! Cầu xin con, đừng rời xa mẹ!
Cả không gian dường như vẫn văng vẳng tiếng cười của đứa bé. Nàng hét hét mãi nhưng họ vẫn bế đứa bé đi xa nàng. Giống hệt như cái ngày ác mộng ấy, cái ngày mà nàng chỉ còn lại một mình trên thế gian này.
Uyển Nhã bừng tỉnh, mở mắt, thấy mình đang ở trong cung. Kim Ngân lập tức nhận ra, liền lại gần hỏi han:
- Nương nương ... người sao rồi? Còn thấy khó chịu trong người không?
Nàng bám vào Kim Ngân ngồi dậy nhìn ngó xung quanh rồi sờ bụng mình. Lát sau nàng ngỡ ngàng hỏi Kim Ngân:
- Kim Ngân, em nói cho ta biết con ta khỏe chứ? Nó không sao, phải không?
Nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng, cổ họng Kim Ngân bỗng nghẹn lại, nước mắt chỉ trực rơi ra.
- Sao em không nói gì? Mau nói ta biết? Rốt cuộc là làm sao? Con ta sao rồi?
Kim Ngân bị nàng lay, ngập ngừng mở miệng, quỳ xuống:
- Nương nương ... nô tì sai rồi. Tại nô tì nên mới .... Hoàng Thái tôn mất rồi!
Cánh tay đang nắm áo Kim Ngân chợt buông thõng, ánh mắt nàng thẫn thờ nhìn Kim Ngân.
Nàng bật cười xua tay:
- Không thể ... Bảo Bối của ta vẫn đang ở trong bụng ta. Ngươi đừng nói dối nữa.
Kim Ngân đang quỳ, ngước mắt lên nhìn nàng:
- Nương ... nương nương ... người đừng ...
- Đủ rồi! Em ra ngoài đi! Ta muốn nghỉ ngơi!
Nàng đáp bằng giọng bình thản, ánh mắt vẫn thất thần. Kim Ngân nhìn nàng lòng cũng đau, đành phải để nàng một mình, cho nàng không gian yên tĩnh.
Uyển Nhã nằn trong chăn, tay vẫn ôm bụng. Mắt nàng đã đỏ, hốc mũi cũng cay cay.
Nhớ lại giấc mơ đó, nàng không kìm được mà rơi nước mắt. Là nàng! Chính nàng hại chết con mình! Tại sao nàng lại không nghĩ đến việc thức ăn sẽ ...?
Nàng khóc, khóc nhiều lắm. Khóc vì mình đã không là người mẹ tốt, khóc vì con mình còn chưa kịp hình thành đã bị hại chết, khóc vì nàng thậm chí không thể bảo vệ con mình.
---
Buổi tối hôm đó, nàng chỉ ngồi im trong phòng không nói năng gì, cả nước cả thức ăn cũng không đụng.
Kim Ngân quỳ xuống bên nàng nức nở:
- Nương nương! Xin người ăn chút gì đó đi ạ! Thân thể người còn rất yếu, nếu không ăn sẽ...
Uyển Nhã gượng cười lắc đầu:
- Ta ăn làm sao đây? Con ta ta không bảo vệ tốt ta còn có tư cách ăn sao? Là ta! Ta hại con ta chết thảm. Nó làm gì có tội chứ? Tại sao bắt nó rời xa ta?
Kim Ngân nhìn từng giọt nước mắt nàng rơi mà lòng cũng không kìm được.
- Không phải đâu nương nương! Người đừng nói như thế! Người không có lỗi, là bọn họ sai...
- Không! Ta là kẻ tồi tệ! Ta ... ta hại chết con mình rồi. Haha... Rốt cuộc ta đã cố gắng vì cái gì cớ chứ?
Nàng khóc, nhưng cũng nhoẻn miệng nở nụ cười thật chua xót. Con của nàng, cứ như vậy mà đi rồi. Con của nàng, cuối cùng cũng vì sự nông nổi, bồng bột của nàng mà ra đi rồi. Mọi chuyện, đến và cũng đi nhanh như một cơn gió thoáng qua, vậy mà sao lại đau đến thế.
Tiếng khóc của nàng ở trong dường như làm Lý Khắc Minh ở ngoài như ngã quỵ. Hắn ... hắn vừa mới đây còn vui vẻ trong khi ... hắn đã mất con sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro