2. Xem phim ma với một con ma

2. Xem phim ma với một con ma.

Bữa ăn hôm đó im ắng hơn thường ngày.

Seonghyeon cố gắng bắt chuyện nhưng có vẻ như Ahn Keonho vẫn chưa hoàn hồn nổi sau cú sốc vừa nãy, nên chỉ trả lời hời hợt cho có. Đồ ăn vẫn ngon như mọi ngày, nhưng dường như vì không khí quá căng thẳng và ngột ngạt nên cả hai đều cố gắng ăn nhanh nhất có thể để mau chóng thoát khỏi cái tình trạng khó xử này.

Bữa cơm quạnh quẽ trôi qua, dù chỉ có hai mươi phút nhưng cả hai đều có cảm giác như thời gian trôi dài bất tận. Cuối cùng sau khi đã kết thúc, Seonghyeon như thường lệ nhanh chóng dọn chén đũa và đi rửa bát, còn Keonho thì lẹ làng lỉnh trốn về phòng.

Đêm đó Seonghyeon cứ nằm trong phòng trằn trọc mãi, không ngủ được. Bình thường thì sau bữa tối hai đứa sẽ ngồi ngoài phòng khách nói nhảm hoặc xem phim, nhưng hôm nay thói quen ấy đã chẳng được duy trì nữa. Sự sống sượng và hành động lảng tránh của Ahn Keonho vừa nãy khiến Seonghyeon cảm thấy tự trách quá chừng. Phải chi ban nãy cậu không chủ quan như vậy, thì bây giờ hai đứa đã không khó xử thế này.

Không biết khoảng thời gian sắp tới sẽ như thế nào nữa?

Nếu cứ tiếp tục thế này, Seonghyeon không chịu đựng nổi đâu!

Mười một giờ đêm, mang theo cái đầu chất đầy suy nghĩ linh tinh, cậu rảo chân ra ngoài phòng khách tìm nước uống vì nãy giờ ngồi trong phòng chơi game mà đầu óc cứ lơ đãng, song muốn ngủ sớm cũng chẳng được vì cứ trằn trọc hoài. Lúc đặt chân ra đến phòng khách, Seonghyeon chợt bất ngờ khi nhìn thấy người kia đang ngồi bó gối trên sofa xem một bộ phim gì đấy đang chiếu trên tivi. Mặt nó dán vào màn hình nhưng tựa hồ không tiêu cự. Nhìn bộ dạng Ahn Keonho khi này, chẳng hiểu sao Seonghyeon lại thấy nhỏ bé đến lạ kì.

Cậu bỏ luôn ý định đi uống nước, mang cái cổ họng khát khô lê bước đến gần Ahn Keonho đang ngồi tư lự. Seonghyeon khẽ ngồi xuống mép ghế thật nhẹ, thấy người kia không để ý, Seonghyeon mới lại nhanh chóng nhích vào.

“Keonho.”

“Êy!” Ahn Keonho giật mình. Dường như nãy giờ nó không hề nhận ra sự hiện diện của Seonghyeon. Nó quay sang nhìn cậu, sau đó thở phào. “Làm hết hồn.”

“Sao không ngủ?” Seonghyeon hỏi.

“Ngủ không được.” Keonho đáp cụt lủn.

Cậu cảm thấy, dường như mười chín năm cuộc đời chưa bao giờ bản thân căng thẳng đến thế này. “Mày sợ tao hả?”

“Kh…” Keonho định bảo không, nhưng rồi nó thở dài, quyết định thành thật. “Thực ra là có… một chút. Tao căng thẳng thôi, xin lỗi mày.”

“Tại tao bất cẩn mà, mày xin lỗi làm gì. Tao mới phải xin lỗi.” Seonghyeon đáp. “Lẽ ra ngay từ đầu tao cũng không nên giấu mày.”

Keonho bật cười. “Mày làm vậy cũng vì lo rằng tao sẽ sợ thôi mà.”

Seonghyeon nín thinh. Cậu nhìn vào màn hình tivi đang chiếu một bộ phim chán ngắt, không nói gì vì có vẻ như Ahn Keonho chỉ hiểu được mặt nổi của những điều mà cậu muốn tỏ bày.

“Tao không muốn chuyển đi đâu.” Đột nhiên cậu nói.

Keonho ngó sang.

“Mới ở chung vài tháng thôi, nhưng tao không muốn xa mày nhanh thế. Mày đừng sợ tao, tao không làm gì mày hết á…” Rồi Seonghyeon quay sang. “Khiến mày căng thẳng trong chính nhà mình như vậy, tao thấy áy náy lắm.”

Keonho im lặng nhìn người bạn cùng nhà, đầu nó hơi nghiêng nghiêng một chút.

Thú thật thì Ahn Keonho tự nãy giờ đúng là đang sợ và căng thẳng vì phát hiện ra ấn ký trên cổ Seonghyeon. Nó không ngu, nó đã lờ mờ biết được rằng Seonghyeon là một Ma Cà Rồng thật sự nhưng nó không dám tin. Ám ảnh thời thơ bé là quá lớn, nó sợ nếu tin vào điều đó thì bản thân sẽ vô thức nảy sinh cảm giác bài xích với một người bạn tốt mà mình ở cùng nhà.

Nhưng khi này nhìn thấy ánh mắt của Seonghyeon trầm buồn hết mực; thấy tay chân cậu cứ bấu lấy nhau thể hiện sự bối rối và áy náy; cùng những lời cậu vừa nói ra, chân thành như thể giữa bọn họ là một tình bạn keo sơn gắn bó nhiều năm trời, bỗng nhiên Ahn Keonho thấy không còn sợ chút nào nữa cả.

Nó vô thức đưa tay lên vò vò mái đầu Seonghyeon, một điều mà trước đây bản thân chưa từng làm. “Biết rồi, tao không sợ nữa, ở với mày được chưa?”

“Thật nha?”

“Ừ.” Ahn Keonho nói xong thì nghiêng đầu, nhoẻn cười đầy ma mãnh. “Thề luôn, trông mày cứ như thể crush tao từ đời kiếp nào ấy. Thú thật đi, mày thích tao phải không?”

“Lại ảo à thằng điên!” Seonghyeon sửng cồ lên, một phần gì bản thân đang trong tâm tình sâu sắc mà đột nhiên nó lại đùa cợt thế này.

Ahn Keonho nhún vai. “Ai biết được.”

Seonghyeon tức quá. Cậu chợt nhớ, bình thường xem tivi có một kênh lúc nào cũng chiếu phim ma. Ahn Keonho sợ ma nên từ đầu đã nhắc Seonghyeon rằng lúc xem tivi với nó thì đừng bao giờ bấm vào cái kênh đó. Thằng Ma Cà Rồng tàn ác liền chơi trò thiếu giáo dục, chộp lấy điều khiển tivi bấm chuyển sang kênh 666.

Ahn Keonho theo phản xạ nhìn sang màn hình tivi, vừa ngay lúc có cảnh jumpscare cao trào xuất hiện. Một con ma mặt mũi máu me be bét phóng thẳng vào máy quay, tóc tai rũ rượi và hàm răng vàng khè đầy nanh nia lởm chởm. Ahn Keonho la lên một tiếng thấu vọng trời xanh, nhảy sang ôm Seonghyeon cứng ngắc như thằng lằn đu cột điện.

“Máaaaaaaaaaa mày Seonghyeon!!!!!!!!”

Seonghyeon cười ngặt nghẽo, nhưng cũng vô thức đưa tay vịn ngang eo thằng bạn để nó không bị té ngã ra sau. Nhìn một đứa bình thường hay vênh mặt lên mây tỏ ra không sợ trời không sợ đất, giờ đây lại nhát đến mức ôm cứng lấy người cậu thế này khiến Seonghyeon cứ thấy kích thích thế nào.

Cơ mà, cậu cũng có phải người đâu?

Ahn Keonho sợ một con ma giả trong phim, và nó giải quyết sự sợ hãi đó bằng cách nhảy sang ôm một con ma thật…

-)(-

Cuộc sống sinh viên đại học của cả hai cứ thế mà trôi qua. Trôi qua với thật nhiều lần thằng Seonghyeon quan tâm Keonho đến bất bình thường một cách vô thức, cũng như thật nhiều lần Ahn Keonho buộc miệng bật ra câu hỏi “Bộ mày thích tao hả?” với độ nghiêm túc và độ mong đợi tăng dần theo thời gian.

Dù Keonho đã bảo là không cần phải che cái vết thẹo trên cổ nữa đâu, nhưng để Ahn Keonho không sợ hãi và hoàn toàn tự nhiên khi tiếp xúc với mình thì Seonghyeon vẫn luôn nguỵ trang nó rất cẩn thận. Và càng ở gần Ahn Keonho, Seonghyeon nhận ra có một hạt mầm gì đó đang trổ nở trong trái tim Ma Cà Rồng đương say ngủ, lan toả nguồn nhiệt chảy tràn vào từng mạch máu đen mà trước nay vẫn lạnh lẽo như mất đi cái sự sống vẫn hiện diện ở loài người.

Cả hai đứa bắt đầu đi đi về về có nhau, sự gắn bó ngày càng thăng hạng khi họ từng bước nhận ra người kia hoà hợp với mình đến độ nào.

Không phải hoà hợp vì mặt tính cách hay suy nghĩ, vì cả hai thứ đó của bọn nó đều trái ngược nhau. Nhưng điều kỳ diệu là, dẫu cho ngày nào cũng cãi lộn hàng tá bận vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, dù cho mạch suy nghĩ và làm việc cũng như xử lý vấn đề của bọn nó khác xa nhau, nhưng cả hai chưa bao giờ vì thế mà giận dỗi đối phương lần nào cả. Lúc nào Seonghyeon và Keonho cũng biết nên nhường nhịn đúng lúc, và tất cả các cuộc tranh cãi gần như đều được kết thúc bằng một câu đùa sáo rỗng nào đó rồi nối tiếp đến là một tràng cười thiệt giòn.

Keonho cũng cảm nhận được người kia đang dần dần bước sâu vào cuộc đời mình hơn dự liệu. Một người có vòng tròn bạn bè rộng như nó thường quen biết nhiều, nhưng tóm lại toàn là những mối quan hệ xã giao giả lả, số lượng bạn bè thân thiết chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trước đây Keonho cũng từng nghĩ mối quan hệ của cậu và Seonghyeon chắc cũng chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè bình thường, bất quá là thân hơn một chút vì hai đứa ở chung thôi, chứ không ngờ là bản thân và cậu bạn này lại có thể nhanh chóng thân thiết đến vậy.

Mà càng thân thiết, Ahn Keonho càng quên béng đi mất cái việc Seonghyeon rất có thể (nếu không muốn nói là chắc chắn) là một Ma Cà Rồng. Bởi cậu hành xử với nó rất tự nhiên, rất thoải mái, không hề có cảm giác cách biệt bởi tộc người gì cả. Đến tận sau này Keonho mới biết đến khái niệm, nhịp đập của trái tim có thể phá tan bức tường ngăn cách giữa các tộc người.

Và một lý do nữa khiến thằng Seonghyeon luôn kè kè đi theo Keonho, đó là vì số lượng những người thuộc Chi Hắc Ám đang ngày càng tăng lên. “Chi Hắc Ám” chỉ là một tên gọi được dùng từ thuở xa xưa để chỉ nhánh người có năng lượng bóng tối bẩm sinh trong cơ thể, chứ không phải là họ xấu xa gì cả (thật ra lúc trước thì có). Ahn Keonho vốn sợ ma, nên nó vẫn thường không tránh khỏi căng thẳng khi tiếp xúc với những người Chi này. Nhưng lúc có Seonghyeon ở bên, thì quả thật Keonho sẽ đỡ lo đi nhiều lắm.

Chi Hắc Ám có ba nhánh chính, là tộc Ma Cà Rồng như Seonghyeon, rất hiếm thấy; tộc quỷ, cũng hiếm nhưng nhiều hơn Ma Cà Rồng; và một nhánh nữa lai giữa tộc Quỷ và loài người, đó là Người Nuôi Quỷ.

Sở dĩ có tên như thế là vì bản chất những người thế này chẳng khác nào người bình thường, nhưng khả năng kiểm soát quỷ vô cùng mạnh. Họ thường sẽ có cho mình một con quỷ con từ khi còn nhỏ, sau đó sẽ tự thân nuôi nấng nó nhờ vào sự hướng dẫn của thế hệ trước trong gia đình. Trong nhóm bạn của họ có một Người Nuôi Quỷ, đó là anh James, nhưng có vẻ như chỉ có mình Seonghyeon biết được điều đó (và sau này thì có thêm cả Juhoon). Vì James dường như muốn được mọi người xem là người bình thường hơn, nên không bao giờ gọi con quỷ mà mình nuôi ra ngoài. Còn việc tại sao chỉ có Seonghyeon và Juhoon biết được chuyện này là do, hai bọn nó cũng thuộc Chi Hắc Ám, nên đều cảm nhận được ma lực của con quỷ mà James thường biến nhỏ lại rồi bỏ vào túi áo, túi balo.

Lại nhắc đến anh Juhoon, ông cố nội này báo theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Lần đầu cậu với Keonho gặp anh, Juhoon đã suýt khiến Seonghyeon bại lộ thân phận, dù Ahn Keonho đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.

Hôm đó anh Martin bảo có thằng cốt (bạn quen biết qua game) người ở tỉnh xa chuẩn bị sang đây học, kêu cả nhóm tụ tập để giới thiệu với nhau. Lúc vừa nhìn thấy một thằng trai trắng bóc trông có vẻ như có thể nhét vừa bất kỳ cái túi quần nào, với cái khuyên tai đen hình thập giá lủng lẳng, gương mặt mà mọi đứa con gái đều ao ước, mái tóc đen mun hơi dài chẳng khác nào Bạch Tuyết thời hiện đại và vết bớt hình dấu răng đỏ thẫm trên cổ được phơi bày rõ ràng trong không khí chứ không hề giấu đi như mình, Seonghyeon đã biết đây là đồng tộc.

Juhoon khi đó, nhìn một lượt mọi người rồi hiển nhiên cũng để ý thằng Seonghyeon trước nhất. Một con Ma-Cà-Rồng-lộ đấu mắt với một con Mông-Cà-Rà-kín. Seonghyeon chưa kịp lắc đầu ra hiệu cho ông cố này đừng bô bô cái mồm lên, thì con Ma-Cà-Rồng-lộ đã tài lanh tài lẹt nói bằng giọng điệu một chill guy chính hiệu: “Ủa, thằng khứa này cũng là Ma Cà Rồng mà, sao cưng không có bớt trên cổ vậy ku?”

Lạy Chúa trên cao, nếu Ma Cà Rồng thời đại này vẫn chưa hết sợ ánh sáng mặt trời, thì Seonghyeon thề là cậu sẽ ném ông cố này ra ngoài nắng cho ổng hoá thành đống tro tàn ngay tắp lự.

“Em-là-con-người-bình-thường-thôi!” Seonghyeon mỉm cười, cố thật tự nhiên, cố tình nhấn mạnh từng chữ và dùng hết khả năng linh hoạt cơ mặt cùng ngôn ngữ hình thể để báo hiệu cho người kia biết rằng đừng có đào sâu thêm nữa. “Anh nhầm rồi đó.”

“Nhầm cái gì mà nhầm nhóc này giỡn quài!” Kim Juhoon vẫn cười hố hố vì tưởng Seonghyeon đùa. “Mới nhìn mày là anh biế- Ui da!!!”

“Mày im không ai nói mày câm đâu ông giời con.” Martin cuối cùng cũng cứu vớt được Seonghyeon bằng một cú cốc vào đầu Kim Juhoon báo thủ.

Seonghyeon thở phào, nhìn sang Ahn Keonho đang ngồi cạnh. Nó vẫn tu trà sữa như thường, dường như không hề quan tâm đến cuộc trò chuyện tiếu lâm này lắm.

Cậu dè dặt huých vai nó: “Mày đừng có tin ổng nói bậy nha. Mày mà sợ tao là tao buồn tao chớt liền á.”

Keonho bật cười, rồi tiếp tục thốt ra câu cửa miệng của nó: “Bình thường mà. Bộ mày thích tao hay gì mà sợ tao sợ mày dữ vậy?”

“Mày khỏi. Mày không đủ đẳng cấp để tao thích.” Seonghyeon làm mặt khinh bỉ, sau đó quay đi.

Ahn Keonho “Ồ” lên một tiếng, rồi vừa cắn ống hút vừa cười cười.

Tbc.

[23:24|101125|2500+]
@npnhan.

A/N: Mày bê đê tao cũng bê đê nhưng tao đâu có lộ bằng mày

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro