Ttbs (11)
Sau khi nhìn Yoonni , Taehyung , Sanha , Namjoon và Hoseok bị con tàu đè lên....
"Tất cả bọn họ đều chết rồi!"_ Jungkook gào lên nức nở trong khi Ami cố gắng xoa dịu anh.
"Đây thực sự là một chuyến đi tệ hại."_ Jungkook nghẹn ngào oán trách trong vòng tay Ami . Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy ... chắc hẳn anh đã quá sợ hãi rồi
"Này đừng khóc nữa, chúng ta cần phải mạnh mẽ lên vì mọi người và Sanha."_ Seokjin đỡ Jungkook đứng lên, dắt tay anh , Mary và Ami cùng đi kiếm con tàu để thoát khỏi đây
" có 2 đoàn tàu lận .... " _ Ami nhìn quanh
" em và Jungkook sang toa này , anh và Mary sẽ sang toa kia xem sao " _ Seok Jin nói rồi dắt Mary đi
Con tàu đã ở trước mắt, Ami và Jungkook cùng lên tàu cố gắng thoát khỏi mớ hỗn độn này, nhưng cánh cửa lối vào khoang ghế ngồi bỗng dưng lại bị kẹt cứng, chẳng tài nào mở ra đc. Jungkook để Ami đứng yên một chỗ rồi tự mình đi phá khóa cửa. Bỗng nhiên từ đâu tên gian thương lại xuất hiện như một loài kí sinh trùng, bám riết lấy họ. Hắn túm lấy Ami quăng ra cửa để chặn con zombie đang dí theo hắn.
Một tiếng hét chói tai thoát ra khỏi cuống họng Ami làm Jungkook lại một lần nữa chấn động, bàng hoàng. Cậu mặc kệ tất cả chạy tới bên cô , nhanh chóng đóng cửa lại. Đôi chân đã chẳng còn vững vàng, ôm Ami trong tay cậu từ từ trượt xuống bên cửa.
"Ông đã làm cái đ*o gì vậy?"_ Jungkook gào lên trong khi tên gian thương chỉ biết chăm chăm chạy trốn. Khuôn mặt cậu nhăn nhó, đau đớn nhìn xuống người trong lòng, tha thiết vuốt ve má cô
"Ami , anh c..có điều cần n..nói với em ."_ Jungkook bắt đầu nức nở, khó khăn cất tiếng nhìn cô yếu ớt gật đầu chờ cậu nói tiếp.
"Anh thực sự r...rất thích em A...Ami.
Ami nở nụ cười yếu ớt, cố gắng nhón lên trao cho Jungkook một nụ hôn ngọt ngào mà đắng chát.
"Em cũng th...thích anh..."_ Ami gắng gượng nhả ra từng câu chữ cuối cùng trước khi màu trắng dã hoàn toàn bao phủ hết tròng mắt long lanh của cô . Ami hoàn toàn biến đổi rồi. Jungkook ôm chặt cô gào lên điên dại.
"Anh cũng không thể sống thiếu mọi người được."_ Jungkook nghẹn ngèo, dịu dàng hôn lên vầng trán bết rện mồ hôi của người thương trước khi bị Ami cắn một phát ngậm họng vào chiếc cổ trắng ngần.
Cậu nhóc hét lên một tiếng đau thương rồi cũng mỉm cười mãn nguyện vì cậu biết bọn họ sẽ tiếp tục đồng hành ở quãng đời bên kia.
Lúc đó dưới gầm tàu
"Mọi người nghe thấy nó chứ?_ Yoonni nhỏ giọng hỏi trong khi hướng mắt về phía tiếng hét phát ra.
"Đó có phải là, Jungkook?"_ Namjoon bàng hoàng nhìn Yoonni
"Đó là giọng của em ấy."_ Taehyung lạc giọng, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi trên gò má, trái tim nhói lên, quặn một cơn đau đớn.
"Tae hyung, anh đừng khóc. Dù em không biết bất kì ai trong các anh nhưng em vẫn rất đau lòng khi thấy anh khóc như vậy."_ Sanha nhìn người lớn tuổi hơn.
"Hãy cứ rời khỏi đây trước đã."_ Hoseok chỉ cho họ thấy tình hình hiện tại khi lũ xác sống cứ đập thình thình vào cửa sổ ngay bên trên họ. Chúng đang muốn xé xác họ đây mà
"Đi thôi Sanha" Yoonni nhìn người em bé nhỏ . Taehyung bắt đầu từ từ bò ra và ngày càng bò nhanh hơn vì con tàu đang có dấu hiệu sắp sụp xuống hoàn toàn. Sau đó anh lôi Sanha và Yoonni ra . Ngay khi đến lượt Namjoon thì con tàu đã hơi ép xuống
Namjoon quay lại nhìn Hoseok
" Hoseok à ! Cậu mau bò ra đi !" _ Namjoon nhìn người bạn thân của mình rồi hét lên
Lúc này tấm cửa sổ chứa đầy Zombie trên đầu họ đã nứt . Hoseok liền nhanh chóng đẩy Namjoon ra ngoài
Có một lõ hổng vừa đủ cho Hoseok phía trước. Ngay khi Hoseok vừa thoát ra thì con tàu cũng vừa khớp sụp xuống làm các tấm kính vỡ toang, thuận tiện cho đám xác sống trào ra ngoài.
"Chạy! Tới chỗ con tàu ngay!"_ Namjoon bế Sanha lên khi cậu nhóc cứ túm chặt chân anh trong khi Taehyung , Yoonni và Hoseok đang cố gắng chạy theo phía sau con tàu đang rời khỏi ga. Trên chiếc tàu đó họ đã thấy Seok Jin và Mary
"Nhanh lên!"_ Taehyung hét lên ngay khi anh túm được đuôi tàu. Anh lấy đà nhảy lên và Namjoon ném Sanha cho anh. Tiếp đó là Hoseok
"Trèo lên đi!"_ Seokjin gào lên với Namjoon ngay khi đưa được mọi người lên tàu. Cuối cùng Namjoon cũng lên được sau một hồi vật lộn và đưa mắt nhìn cả bầy xác sống vẫn còn đang rượt theo họ. Gì kia? Sau từng ấy chuyện vẫn còn một vấn đề . Yoonni chưa lên được tàu
"Nhanh chân lên Yoonni !"_ Seokjin dùng gần nửa cái phổi để hét về phía cô
Namjoon cố gắng nắm lấy tay cô kéo lên. Đám xác sống bắt đầu bắt kịp con tàu và trong một khoảnh khắc, Seokjin đã nhìn thấy họ.
Anh thấy Jungkook và Ami đang rượt theo con tàu. Họ chẳng còn là những đứa em dễ thương mà anh luôn yêu thương nữa, họ chết rồi. Anh bắt đầu thấy nghẹn ngào khó thở trong khi Namjoon vẫn phải liên tục đạp lũ zombie xuống cho tới khi con tàu bỏ xa chúng.
"Mấy đứa còn sống sau vụ tàu đè sao?"_ Seokjin hỏi các em đang chống tay thở như muốn đứt hơi.
" dưới con tàu có một khoảng trống " _ Namjoon thở hổn hển còn Yoonni thì đang ôm lấy Mary an ủi cô em
"Ai kia ?"_ Hoseok nghi hoặc chỉ tay về phía người thương nhân đang ôm lấy tay khóc lóc nhầy nhụa . Hắn đứng trước cửa toa tàu , ngay sau Yoonni và Mary . Khoảnh khắc ấy , mọi người như nín thở
Yoonni và Mary chầm chậm quay lại , Yoonni khẽ đẩy Mary ra phía sau mình để không đánh động tới tên trước mặt
"Chị đừng lại gần!"_ Sanha hét lên cảnh báo nhưng Yoonni đang sợ hãi
Hắn ta ngừng khóc và nhìn chằm chằm vào Yoonni người đang chầm chậm lùi ra xa
"C...cứu t..tôi."_ Đó là tất cả những gì hắn nói được trước khi hắn ta đột nhiên ngừng giãy giụa. Chỉ vài giây sau hắn ta lại bắt đầu lao vào tấn công Yoonni như một con chó dại làm cô hoảng sợ hét toáng lên.
"Cứu chị ấy đi hyung!"_ Sanha kéo mạnh tay Seok Jin
"Được-."_ Seokjin mới chỉ kịp nói được vậy trước khi bị cắt ngang bởi một tiếng hét. Toàn bộ bọn họ đều ngoái lại và thấy tên gian thương chết tiệt kia bị đá bay khỏi tàu còn Taehyung đang đứng cạnh Yoonni , cô gục cả người xuống
"Chị ơi, chị bị sao vậy?"_ Sanha là người đầu tiên hốt hoảng chạy tới.
"Em bị cắn à?"_ Namjoon nhìn cô em gái đang nhăn nhó mặt đẫm lệ, hỏi.
" Không ... là ... là Taehyung huhu " _ Yoonni nức nở lên
Taehyung đang ôm lấy tay đau đớn. Anh đã liều mình bảo vệ người con gái anh yêu , trước khi tên gian thương lao tới cô thì anh đã cản lại và bị hắn cắn vào tay
" Tae ... Taehyung à ! " _ Hoseok nhìn cậu em
"Vào trong ngay!"_ Taehyung đột nhiên quát lên trước khi bước nhanh đến bên mạn tàu.
Namjoon đưa Hoseok và Mary vào trong , nhưng chỉ riêng Yoonni vẫn đang bám lấy Taehyung . Không được ! Cô không thể sống thiếu anh được , anh là tất cả của cô , cô cần anh ! Cô không muốn xa anh
" Yoonni à , em vào trong đi , đừng ở đây nữa ! Anh sẽ làm hại đến em mất !" _ Giọng Taehyung đã lạc đi , anh đau đớn khi phải xa cô
" Không Taehyung , đừng bỏ em lại huhu , em không muốn đâu Taehyung , em có thể mất mọi thứ , em có thể làm tất cả nhưng em không thể xa anh được Taehyung , em không thể mất anh đâu huhu ..." Yoonni khóc nấc lên , tay ôm chặt lấy anh
Taehyung nhìn cô , vuốt ve gương mặt đẫm nước mắt của cô rồi nói " Anh sẽ luôn luôn bên em .... em vào trong đi Yoonni "
Yoonni biết thực sự cô phải xa anh rồi nên gắng gượng thêm một chút
" Taehyung ah .... hức ... hứa với em , kiếp sau cho em làm cô dâu của anh ... có được không ? Em muốn được làm cô dâu của anh ... huhu "_ Yoonni nức nở , cô không thể nghĩ được nữa
Taehyung hôn nhẹ vào trán cô rồi mỉm cười " được , anh hứa "
"Đi nào."_ Seokjin nhanh chóng kéo tay Yoonni vào trong. Anh bước vào mà mắt vẫn dõi theo hình bóng đứa em đang khóc nấc lên đau đớn bên ngoài.
Taehyung dứt khoát nhảy khỏi con tàu đang chạy với vận tốc hàng trăm km/h, bỏ lại phía sau sáu con người đang trên đường đến với vùng đất Busan, nơi có gia đình thân thương .
"Anh ơi!!!!!"_ Yoonni gào toáng lên, lồng lộn vùng vẫy trong vòng tay của Hoseok và Seokjin. Cô gào khóc cứ muốn lao ra theo hình bóng của anh
Sanha rúc vào lòng Namjoon trong khi cậu vẫn còn đang bàng hoàng nhìn đường ray trước mặt.
Sanha bất thần nói với họ rằng cuối cùng nó cũng hiểu lí do khiến cho họ lại trở thành những idol nổi tiếng, và vì sao mọi người lại yêu họ đến thế. Nó đã từng nghe một vài bài hát và thực sự yêu thích "2! 3!" . Hoseok rất vui và bắt đầu ca ngợi về cách mà bọn họ thường vui vẻ với nhau và luôn đùa giỡn khiến anh chợt nhận ra, có nhiều người trong số họ đã chết. Anh bỗng trầm mặc, quyết định sẽ ngủ một giấc để dọn sạch tâm trí hỗn độn
Trong khi đó Yoonni nhìn ra ngoài cửa sổ với tâm trạng tồi tệ. Đáng ra họ sắp cưới , nhưng anh bỏ cô đi mất rồi . Chiếc nhẫn trên tay cô vẫn còn mà người trao nó cho cô đã hoàn toàn biến mất . Anh vì bảo vệ cô mà mất , lại còn ngay trước mắt cô . Mary tiến đến cạnh Yoonni rồi ôm cô như một sự an ủi. Mary và Yoonni ngồi ôm nhau nức nở , họ đều đánh mất người mà họ yêu thương .
Namjoon quay lại khi nghe thấy một tiếng ngáp dài thoát ra từ miệng Seokjin.
"Chúng ta tới nơi chưa?"_ Seokjin ngước mắt nhìn Namjoon người đang mang vẻ mặt căng thẳng nhìn cảnh tượng phía trước mũi tàu.
Lửa. Đó không phải là tên bài hát của họ mà là ngọn lửa thực sự ấy. Namjoon lập tức cho dừng con tàu lại, khiến Seokjin ngơ ngác nhìn cậu.
"Sao vậy?"_ Seokjin nhìn cậu.
"Hãy xuống đi bộ từ đây."_ Namjoon nói nhỏ rồi ôm lấy Sanha.
Hoseok đưa Mary và Yoonni xuống
Họ bắt đầu đi bộ về phía đường hầm vì mọi thứ đã bị chặn, có lẽ đó là để làm phân tán sự chú ý lũ xác sống. Ngay khi họ vừa rời khỏi đường hầm, một sĩ quan quân đội đã lập tức chú ý đến họ.
"Lũ xác sống đang đến, chuẩn bị khai hỏa."
"Ngắm mục tiêu, và bắn!"_ Một trong số họ hô to và ngay lập tức nhận lại những ánh mắt khinh bỉ từ phía các đồng đội.
"Thưa ngài, chúng tôi phát hiện ra có sáu người bị nhiễm đang đi tới, hai người đàn bà , 3 đàn ông và một đứa trẻ."_ Cậu ta báo cáo qua radio.
"Giết đi."_ Chỉ có đúng một câu gọn ghẽ trước khi cậu ta ngắm bắn về phía đứa trẻ.
Ngay khi chuẩn bị bóp cò thì cậu ta nghe thấy phảng phất trong gió một giọng hát nhỏ vang lên từ phía đường hầm.
"Không sao đâu khi tớ đếm một hai ba, hãy quên đi tất cả, hãy xóa tan mọi kí ức muộn phiền, nắm lấy tay tớ và cùng mỉm cười. Không sao đâu, 1, 2, 3! Nào quên hết tất cả, xóa tan đi mọi phiền lo, buồn bã. Nắm lấy tay nhau và nở nụ cười, mong rằng từ nay sẽ đều là những ngày tháng tươi đẹp. Nếu cậu tin tới thì cùng đếm 1,2,3..."_ Nghe tiếng hát của Sanha, Namjon lại nhớ về những kỉ niệm các chàng trai cùng bên nhau, trong làn nước mắt mờ mịt Seokjin đã thấy ai đó hô lên "người sống!".
Cuối cùng họ cũng đã tìm lại được cảm giác an toàn. Lát sau Seokjin bất chợt bị triệu tập bởi các sĩ quan nhằm tìm ra xem virus bắt nguồn từ đâu.
"Chẳng ai biết nó đến từ đâu, nhưng trong suốt buổi concert, ngay khi gần kết thúc, có một cô gái đã hét lên, cô ấy bị tấn công bởi một bảo an. Tôi không chắc còn ai nhìn thấy không nhưng tôi đã thấy máu chảy ra từ cổ cô ấy."_ Seokjin nhìn thẳng vào mắt một viên sĩ quan. Seokjin đã tận mắt chứng kiến biến cố ấy nhưng lại gạt nó qua một bên và cho rằng đó là tóc của cô ấy.
Đáng ra anh đã có thể cảnh báo các thành viên nhưng anh lại không làm thế để giờ đây có hối hận cũng chẳng được gì. Anh nghĩ đáng ra họ sẽ không chết nếu anh nói ra. anh nghĩ đáng ra bọn họ không nên lên chuyến tàu đó. Đáng ra....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro