Chap 50: Từ nay em không được rời khỏi anh nửa bước

Khi xe đi qua được rào chắn, Trường Giang chạy đến giật lấy bộ đàm của người trực nói to

_ Không được cho chiếc xe đó qua mau quay lại.

Lâm Vỹ Dạ đang ngồi trên xe cảm nhận được xe đang đi lùi cô hoảng hốt nên hỏi tài xế nhưng anh ta không trả lời mà tiếp tục lùi xe.

Lúc Lâm Vỹ Dạ nhìn ra cửa thì thấy Trường Giang đứng bên ngoài, anh nói vọng vào bằng giọng hỗn hển

_ Có xuống không?

Trường Giang nhìn cô thầm nghĩ

"Em đã từng rơi vào hố tình mà anh đã đào thì đừng mong mà leo ra khỏi, đợi khi anh bắt được em về sẽ lấp cát đổ xi măng thêm dây thép để em mãi mãi ở trong đó, ở kiếp này lẫn kiếp sau."

"Lâm Vỹ Dạ mày đừng xuống không được xuống, đừng nhìn cũng không được nhìn nhất định không" - Lâm Vỹ Dạ dặn lòng.

Nhưng Trường Giang đâu để yên như thế, anh mở cửa xe đưa tay ra chờ cô, một lúc lâu cũng không thấy Lâm Vỹ Dạ phản hồi anh chui đầu vào xe nói

_ Muốn anh bế em ra nữa à, nhanh lên.

Lâm Vỹ Dạ vội lắc đầu nắm tay anh bước xuống xe, Trường Giang nhanh chóng khiêng hết hành lý xuống, vai mang balo, tay kéo vali tay còn lại thì ôm cô cứng ngắc sợ sơ xảy cô lại chạy mất.

Trường Giang dẫn cô hướng về phòng anh, Lâm Vỹ Dạ hoảng sợ kéo tay anh lại hỏi

_ Sao anh lại đi hướng này, phòng ở bên kia cơ mà.

_ Không nói nhiều nữa, đi theo anh.

Nói rồi Trường Giang kéo tay Lâm Vỹ Dạ vào phòng đóng cửa lại rồi khóa luôn cửa.

Lâm Vỹ Dạ định chạy thì bị anh quăng lên giường rồi bay lên ôm cô thật chặt, cô vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được đành im lặng nhìn anh.

Trường Giang đưa tay lên vuốt mặt cô nói

_ Chưa làm xong việc mà đã vội đi rồi cô bé, không có trách nhiệm gì hết.

Lâm Vỹ Dạ hoang mang nhìn anh, chẳng lẽ anh muốn "chuyện đó" sao.

_ Đêm qua em chỉ đùa thôi không thật đâu nên...

_ Trêu nhau cho vui sao, vậy ai đã nói không muốn anh là của người khác.

Anh đối diện với cô nói tiếp

_ Lần sau nếu muốn đi nhớ nói cho anh một tiếng lúc tỉnh dậy không thấy em biết anh đã lo lắng cỡ nào không hả, đã từng nghĩ khi trốn đi rồi anh sẽ như thế nào không?

Những lời này là Trường Giang nói với cô đó, Lâm Vỹ Dạ có đang mơ không, lòng cô như nếm mật mềm nhũn tựa vào ngực anh.

_ Em có biết vì sao anh lại không để em đi không?

Lâm Vỹ Dạ lắc đầu.

Trường Giang nâng mặt cô lên rồi vỗ vào trán cái bốp

_ Vì báo cáo gửi đi phải làm lại hết và hình phạt vì bỏ đi mà không được cho phép là làm gấp đôi bản báo cáo đó, còn nếu có ý định bỏ trốn thì báo cáo sẽ theo cấp số nhân mà tăng lên.

Anh đi đến bàn làm việc cầm bộ đàm ra lệnh

_ Từ nay cô Lâm Vỹ Dạ sẽ không được ra khỏi đây nếu không có sự cho phép của tôi.

Sau lời nói của Trường Giang thì xác định là việc bỏ trốn của Lâm Vỹ Dạ sẽ như bong bóng, bùm tan tành.

Ai cũng chọc ghẹo Trường Giang rằng anh không cần Lâm Vỹ Dạ nhưng lại chạy loạn lên tìm cô, Trường Giang chỉ lấy cớ là công việc chưa xong, thiếu người đơn giản vậy thôi.

Sau khi Trường Giang tóm được cô về thì bắt buộc Lâm Vỹ Dạ phải ở phòng anh luôn nhất định không cho đi đâu hết, Lâm Vỹ Dạ tìm mọi cách vừa thoát khỏi phòng thì lại gặp mấy anh bảo vệ có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Hôm sau anh và cô cùng đi làm, Trường Giang đang nói chuyện với ba người bọn họ thì nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ đang núp sau bàn nên anh cố ý nói cho cô nghe rằng anh muốn dùng thân để rửa nợ.

Lâm Vỹ Dạ giật mình chạy ra ngoài khi thấy bọn họ sắp giải tán.

"Anh ấy sẽ dùng thân rửa nợ sao, không được mình phải thoát thân, hai đứa khoan hãy xin ra nhé mẹ sẽ tìm ba mới tốt hơn cho con, ai có thể giúp mình đây, phải rồi" - Lâm Vỹ Dạ thầm nghĩ.

---------------
Trường Giang đang xem lại bản thiết kế thì có điện thoại gọi tới là Việt Hương.

_ Alô mẹ.

_ Ê thằng kia con làm gì con bé nữa đúng không, nếu không thương nó thì trả nó về đây cho mẹ.

_ Mẹ à, muốn con trả Vỹ Dạ về cũng được nhưng nếu thế thì mẹ không có cháu bồng đâu đó.

_ Giang ý con là...

_ Mẹ với mẹ Vân lo mà chuẩn bị đám cưới đi, hai tháng nữa tụi con sẽ về đám cưới ở Việt Nam.

_ Okie con trai.

Lần này Việt Hương thật sự vui mừng, bà phải chuẩn bị thật tốt để rước cô con dâu này về nhà mới được còn mấy đứa cháu đáng yêu nữa.

-------------
Lâm Vỹ Dạ bên này đợi mãi mà chẳng thấy phản hồi từ Việt Hương, không biết đã xử lý được Trường Giang chưa nữa.

Nóng lòng cô gọi điện cho bà

_ Alô mẹ ơi, chuyện của anh Giang sao rồi ạ.

_ Alô sóng yếu quá, alô mẹ không nghe gì hết... alô... alô

_ Mẹ, mẹ

Kỳ lạ thật sóng full vạch tại sao lại không nghe thấy gì chứ, Lâm Vỹ Dạ thử lại mấy lần nhưng vẫn không được.

Việt Hương bên đây đắc ý tắt điện thoại, Hồng Vân vừa tới điện thoại cũng vừa reo bà nhất quyết không để Hồng Vân nghe.

Nhất định lần này Lâm Vỹ Dạ phải là con dâu bà không được chạy đi đâu hết.

--------------
Ai cũng bàn tán xôn xao việc nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ ra vào phòng của Trường Giang thường xuyên, Thúy Ngân quyết định phải tìm hiểu rõ chuyện này mới được, mà việc đầu tiên cần làm là phải làm hòa với Khả Như trước mới có thể moi thông tin từ cô ta.

Khả Như của chúng ta nhìn vậy chứ không phải vậy, cứng rắn thế chứ chỉ cần vài lời ngon ngọt tí của Thúy Ngân là tức giận trôi đi hết.

------------------
Khả Như và Trấn Thành ngồi nghỉ ngơi ngoài bãi đất trống anh nói

_ Này Như, tôi được chấp thuận rồi nhờ cậu xem dùm các em nhé.

_ Ê cậu muốn đi thật sao?

_ Đừng có buồn bã thế chứ biết là đang vui vì được lên làm đội trưởng mà còn bày đặt.

_ Này đừng nói thế chứ tôi đấm cho vỡ mồm bây giờ, ai mà vui được làm việc thay cậu mệt muốn đứt hơi.

_ Tôi biết cậu giỏi mà - Trấn Thành cười.

Cả hai cùng cụng tay nhìn nhau cười.

_ Thành cậu nói chuyện này với Vỹ Dạ chưa?

----------------
_ Anh Thành phải về Việt Nam thật sao, sao lại đột ngột thế?

_ Anh đi rồi nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé, cũng không có gì là đột ngột cả vì công ty có việc cần anh giải quyết.

_ Dạ, em cảm ơn anh Thành vì đã chăm sóc em trong thời gian qua và cũng xin lỗi anh vì chuyện của em mà chạy loạn cả lên.

Trấn Thành dịu dàng xoa đầu cô

_ Ngốc ạ đừng nói kiểu như không  được gặp nhau nữa, dù anh đã về nhưng anh sẽ luôn mãi bên cạnh em và khi em cần anh sẽ có mặt, biết chưa?

Lâm Vỹ Dạ cúi người 90⁰

_ Em cám ơn anh, cám ơn anh Thành rất rất nhiều.

"Lâm Vỹ Dạ em sẽ là người anh bảo vệ suốt đời này dù có ở bên cạnh em hay không thì mãi mãi vẫn vậy."





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro