Chương 10: Quyết tâm bị hao hụt

Mỗi ngày trôi qua, buổi tập càng trở nên căng thẳng hơn. Không khí trong đội bắn cung lúc này không chỉ là sự chuẩn bị cho giải đấu, mà còn là sự đối mặt với những cảm xúc thầm kín mà mỗi người đang cố giấu kín. Những suy tư riêng lẻ đan xen nhau, tạo nên một bức tranh phức tạp của tình bạn, sự hiểu lầm và những mối quan hệ chưa thể rõ ràng.

---

Nanao – Sự Mệt Mỏi Của Cảm Giác Bị Bỏ Lại

Nanao đứng một mình, tay cầm cung, nhưng ánh mắt không còn chú tâm vào mục tiêu nữa. Cậu nhìn qua các đồng đội, thấy họ luyện tập, trao đổi những lời khuyên và lời động viên. Có một khoảng trống trong lòng Nanao, mà cậu không thể giải thích nổi. Cảm giác lạc lõng ấy cứ ngày một rõ rệt hơn.

Cậu biết, mình đang dần bị bỏ lại phía sau. Dù không ai nói ra, nhưng cậu có thể cảm nhận được, giữa các thành viên trong đội bắn cung đang dần hình thành một sự gắn kết mà cậu không thể tham gia vào. Minato và Seiya rõ ràng là hai người đồng đội đặc biệt, không chỉ trong kỹ thuật mà còn trong sự hiểu biết lẫn nhau. Và Kaito thì luôn là người dẫn đầu, luôn hoàn hảo trong mọi khía cạnh.

"Thật sự, có phải mình chỉ là người thừa không?" Nanao tự hỏi, ngón tay khẽ siết chặt lấy dây cung.

Cảm giác này không phải là lần đầu tiên. Nhưng hôm nay, nó lại mạnh mẽ đến lạ kỳ. Nanao không thể phủ nhận rằng đôi khi, cậu chỉ là người đứng ngoài, nhìn vào những mối quan hệ mà cậu chưa bao giờ thực sự hòa nhập. Và trong lòng cậu, có một nỗi sợ không tên: sợ rằng nếu mọi người tiến lên quá nhanh, cậu sẽ bị bỏ lại phía sau.

---

Ryohei – Sự Tự Tin Bị Lung Lay

Ryohei là người luôn mang lại sự thoải mái cho cả nhóm, với những câu nói đùa và những pha trò khiến không khí trong đội trở nên dễ thở. Nhưng trong những ngày gần đây, cậu nhận thấy mình dần mất đi sự tự tin vốn có. Trong suốt những buổi luyện tập, cậu không thể không cảm nhận được rằng mình không thực sự là người đóng vai trò chủ chốt trong đội.

"Tại sao mình lại không thể bắn tốt như Seiya hay Minato nhỉ? Cảm giác như mình đang đứng dưới bóng của cậu ấy vậy" Ryohei tự nhủ, ngón tay khẽ nắm chặt lấy tay cung.

Sự thật là, dù cậu luôn tỏ ra vui vẻ và tự tin, trong lòng Ryohei đang chất chứa những nghi ngờ về bản thân. Cậu không biết mình có thể cống hiến đủ cho đội, đủ để góp phần vào chiến thắng. Và khi đứng đối diện với Seiya và Minato – hai người luôn hoàn hảo trong mỗi cú bắn, cậu không khỏi tự hỏi liệu mình có thực sự là người mà họ cần trong đội hình này.

Có lúc, Ryohei tưởng như mình chỉ là một phần thừa thãi, một người không thể tạo ra sự khác biệt trong đội. Nhưng cậu không thể bỏ cuộc. Cậu hiểu rằng, trong đội, không phải lúc nào chỉ có những cú bắn chính xác mới quan trọng. Đôi khi, người ở bên cạnh người khác, người hiểu được họ, chính là yếu tố giúp đội giữ vững tinh thần.

---

Kaito – Áp Lực Của Người Luôn Dẫn Đầu

Kaito là người luôn đứng vững trong mọi tình huống, nhưng đằng sau vẻ ngoài tự tin ấy là một áp lực không hề nhỏ. Mọi người trong đội luôn nhìn vào cậu như một hình mẫu, một người dẫn đường. Nhưng chính cậu, đôi khi lại cảm thấy mệt mỏi vì phải luôn duy trì hình ảnh hoàn hảo.

Cậu nhìn qua Seiya, Minato và cả những người khác. Mọi người đều cố gắng, nhưng cậu cảm nhận được sự mong đợi từ phía họ – từ đội, từ Masaki-sensei, từ chính bản thân mình. Kaito muốn là người dẫn đầu, nhưng đôi khi, cậu lại cảm thấy mình đang đơn độc trong vai trò này.

"Mình có thể giữ vững thế này mãi sao?" – Kaito tự hỏi, ánh mắt không khỏi lộ ra chút mệt mỏi khi cậu nhìn vào những tên bắn liên tiếp bay ra. Không phải vì kỹ thuật của mình kém, mà là vì không có ai để chia sẻ gánh nặng này. Cảm giác như mình luôn phải làm tốt nhất, không có chỗ cho sai lầm, luôn phải dẫn đầu mà không thể tỏ ra yếu đuối.

Với Kaito, không có gì đau đớn hơn việc cảm thấy mình không đủ sức gánh vác mọi trách nhiệm. Cậu hiểu rằng, một đội không thể chỉ dựa vào một người. Nhưng nếu cậu không giữ vững phong độ, sẽ không ai còn là điểm tựa cho nhau.

---

Seiya – Sự Dằn Vặt Giữa Lý Trí Và Cảm Xúc

Seiya luôn là người ít nói, không nhiều biểu cảm. Nhưng những ngày qua, cảm xúc trong lòng cậu ngày càng mạnh mẽ. Cậu nhận ra, mình không thể tiếp tục chỉ sống trong những cảm xúc dồn nén ấy. Cậu đã từng nghĩ, việc bắn cung chỉ là một kỹ năng đơn thuần. Nhưng rồi, khi gặp Minato, cậu mới nhận ra rằng cung không chỉ là một công cụ – nó còn là cầu nối giữa hai con người.

Khi nhìn Minato, Seiya cảm thấy một cảm giác khác biệt. Không chỉ là đồng đội, mà như một người bạn, một người có thể hiểu được những điều mà cậu không nói ra. Nhưng mối quan hệ giữa họ không đơn giản. Cảm xúc của Seiya không thể chỉ là sự đoàn kết đơn thuần của một đội.

Minato không giống những người khác. Cậu không phải là người hay thể hiện cảm xúc, nhưng trong những giây phút lặng lẽ bên nhau, Seiya cảm thấy điều gì đó đặc biệt. Và đó là lý do mà cậu cứ mãi tìm kiếm những lý do để không mở lòng.

"Tại sao lại phải suy nghĩ nhiều như vậy?" – Seiya tự hỏi, ánh mắt vẫn nhìn về phía Minato. Cậu không thể lý giải nổi cảm xúc mình dành cho người bạn đồng đội này. Nó vừa phức tạp, vừa khó hiểu, nhưng đồng thời lại khiến cậu cảm thấy như có một phần mình đang dần thức tỉnh.

---

Masaki-sensei – Huấn Luyện Viên Cũng Cảm Nhận Sự Thay Đổi

Masaki-sensei đứng một mình, quan sát các học trò của mình từ xa. Mỗi lần nhìn vào họ, anh lại cảm thấy có một thứ gì đó đang thay đổi, không phải chỉ trong kỹ thuật, mà trong tâm hồn của từng người. Anh biết, không phải tất cả bọn họ đều sẵn sàng cho giải đấu, nhưng cũng không thể nói ra điều đó.

"Dù sao, họ sẽ phải học cách vượt qua chính mình," Masaki-sensei tự nhủ. "Không phải lúc nào chiến thắng cũng đến từ kỹ thuật. Đôi khi, chính cảm xúc và sự đoàn kết mới là thứ quyết định tất cả."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro