Chương 2: Những mũi tên đồng hành
Âm thanh trò chuyện rộn ràng vang lên ngay khi Minato và Seiya vừa bước ra khỏi dojo. Ryouhei đang đứng sau lan can ngoài đó, chân vừa chạy vừa đung đưa nhịp nhàng, tay cầm một chai nước, miệng cười toe toét.
"Minato! Cậu vừa bắn tốt lắm! Tớ thấy rồi đấy!" – cậu gọi lớn, vẫy tay như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này cả chiều.
Bên cạnh cậu là Nanao – mái tóc cam óng ánh, áo đồng phục chỉnh tề đến mức gần như lấp lánh dưới nắng chiều. Nanao tựa vai vào cột gỗ, nụ cười dịu dàng pha chút lém lỉnh:
"Cung của cậu hôm nay phát ra âm khá đẹp đấy, Minato. Như tiếng nhạc vậy. Nhẹ mà dứt khoát."
Minato đỏ mặt, cúi nhẹ đầu thay lời cảm ơn. Dù vẫn còn khó mở lòng với những lời khen, nhưng khi ở cạnh những người này, cậu cảm thấy dễ thở hơn – như thể sự tồn tại của mình không cần phải gồng lên.
Tựa vào khung cửa dojo phía sau, Onogi khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt như thường lệ. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Nhưng Seiya hiểu – Onogi không phải đang xa cách, mà là đang lắng nghe mọi người theo cách riêng của cậu.
"Thấy rồi thì sao không vào bắn luôn?" Seiya hỏi, giọng nửa nghiêm túc nửa trêu.
Ryouhei cười lớn, ngẩng đầu hớp một ngụm nước. "Đợi các cậu xong để chúng ta bắn cùng nhau! Một lượt 5 người. Được không?"
Nanao đưa tay đỡ cung, bước về phía giá treo. "Một lượt cung đồng đội, nghe hay đấy. Tôi chưa từng thử kiểu này kể từ kỳ thi đấu nội bộ vào năm ngoái của trường tôi."
Onogi lúc này mới cất giọng, trầm nhưng rõ ràng:
"Nhớ giữ nhịp. Đừng làm rối đội hình."
Nét cứng rắn trong giọng nói ấy không làm cả nhóm chùn lại, ngược lại còn khiến họ cười nhẹ. Họ đều biết – với Onogi, lời phê bình chính là cách quan tâm.
Khi năm người cùng bước vào dojo, không khí lập tức thay đổi – lặng hơn, chậm hơn, và nghiêm túc đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên đồng điệu. Cây cung trong tay Minato dường như nhẹ hơn, không phải vì cậu mạnh mẽ hơn, mà vì cậu không còn mang một mình gánh nặng.
"Ichii, ni, san..." – giọng đếm khẽ vang lên từ Nanao, người đứng đầu đội hình.
Họ giương cung cùng lúc. Âm thanh dây căng ra cùng lúc, không một nhịp lệch. Mỗi người mang trong lòng một lý do khác nhau để đến với kyūdō, nhưng ở khoảnh khắc này, họ không khác gì nhau: tập trung, kiên định, và tin tưởng.
Mũi tên rời dây. Tiếng "thwap" vang lên liên tiếp, dội vào các vách gỗ của dojo như hồi âm của một bài hát không lời.
"Không tệ." Onogi nói, mắt nhìn thẳng về phía đích bia, nơi mũi tên của Ryouhei hơi lệch về bên trái.
"Ể, tớ tập trung mà!" – Ryouhei phồng má, rồi bật cười. "Nhưng thôi, vẫn còn hơn hồi tuần trước đấy chứ."
"Cứ đổ lỗi cho gió đi." Nanao nghiêng đầu, trêu đùa.
Seiya liếc sang Minato, ánh mắt đầy dịu dàng. "Cậu làm được rồi."
Minato mỉm cười nhẹ. Cảm giác được bắn cùng họ – không áp lực, không sự cố gắng đơn độc – là điều mà trước đây cậu chưa từng có. Dù vẫn còn con đường dài phía trước, nhưng cậu biết mình đã có người bên cạnh.
Trong một thoáng, cậu nhìn về phía Onogi – người luôn lạnh lùng và ít nói. Cậu nhận ra, dù không cười hay thể hiện rõ ràng, nhưng Onogi chưa bao giờ bỏ lỡ một buổi tập, chưa từng quay lưng khi cả nhóm cần. Và cậu cũng nhìn thấy – phía sau đôi mắt sắc lạnh kia là một trái tim đặt cả niềm tin vào tình bạn này.
Onogi bắt gặp ánh mắt đó, khẽ nhíu mày. "Nhìn gì?"
Minato giật mình, vội lắc đầu. "Không... chỉ là... cảm ơn."
Câu nói đó khiến cả dojo lặng đi một nhịp, rồi Ryouhei cười phá lên, kéo theo Nanao và Seiya.
"Minato mà cảm ơn thì chắc mưa to rồi!" – Ryouhei vỗ vai bạn.
Onogi không nói gì, chỉ nhìn đi nơi khác. Nhưng ai cũng thấy khóe miệng cậu hơi cong lên – một nụ cười rất mỏng, nhưng đủ để khiến không khí trở nên ấm áp hơn.
Năm người, năm tính cách, nhưng cùng đứng trên một vạch ngắm, hướng về một đích đến. Những mũi tên đồng hành – không chỉ trên sân bắn, mà cả trong thanh xuân của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro