Chương 3: Giữa những khoảng lặng
Dưới bầu trời đã chuyển màu tối, ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, tô điểm cho con đường vắng vẻ. Những tiếng bước chân của các thành viên trong đội dần khuất xa. Ryouhei hớn hở vẫy tay một lần nữa trước khi biến mất vào bóng tối, còn Nanao chỉ kịp gửi lại một nụ cười tươi rói cùng Onogi đi về những con đường quen thuộc.
Chỉ còn lại Minato và Seiya – hai người bạn, vẫn đứng giữa khoảng không lặng lẽ của sân dojo, nơi ánh sáng đã bắt đầu nhạt dần.
Minato đứng đó, tay ôm chặt chiếc túi cung, đầu cúi thấp. Mỗi cử động của cậu đều chậm rãi, dường như đang trốn tránh một cảm xúc khó gọi tên. Cảm giác mệt mỏi sau một buổi tập dài vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, nhưng bên cạnh đó là một chút xốn xang khó hiểu.
"Minato, cậu bắn tốt hơn rồi đấy," Seiya nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. Cậu không nhìn thẳng vào mắt Minato, mà chỉ đứng bên cạnh, nhìn xuống đất, đôi tay vô thức đút vào túi quần. "Những mũi tên của cậu hôm nay ổn định hơn nhiều. Tư thế cũng vững vàng."
Minato chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. Cảm giác rằng Seiya luôn quan tâm đến mình khiến cậu có chút ngượng ngùng. Tuy nhiên, Minato vẫn chưa thể hiểu được toàn bộ sự quan tâm ấy. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng Seiya là một người bạn thân tốt, người mà luôn hỗ trợ cậu mỗi khi cậu cảm thấy khó khăn.
"Tớ chỉ cố gắng thôi," Minato trả lời, giọng khẽ như một lời tự nhủ.
Seiya không nói gì thêm. Cậu biết rõ rằng Minato không hề dễ dàng chấp nhận lời khen. Cậu đã quá quen với việc Minato luôn cố gắng làm mọi thứ một mình, không muốn phụ thuộc vào ai. Nhưng Seiya vẫn không thể ngừng quan tâm. Cậu biết Minato đang dần tiến bộ, nhưng cậu cũng nhận ra một điều – dù cậu ấy đang mạnh mẽ lên, trong sâu thẳm, Minato vẫn còn cảm giác cô đơn.
"Thế nào rồi?" Seiya hỏi, đổi chủ đề. "Chúng ta nên về nhà nhỉ, trễ rồi đấy."
Minato ngước nhìn Seiya, đôi mắt có chút ngạc nhiên. Cậu không ngờ Seiya lại đổi chủ đề câu chuyện nhanh đến thế. Cậu ấy luôn là người tự lập, không bao giờ hỏi Minato cần sự giúp đỡ. Nhưng hôm nay, có vẻ như Seiya đặc biệt chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
"Ừ, chúng ta về thôi" Minato đáp lại một cách tự nhiên, mặc dù có chút buồn lòng
Họ bắt đầu đi bộ đến những con đường quen thuộc mà cả hai từ nhỏ đã đi rất nhiều, mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Seiya đi gần bên Minato, nhưng luôn giữ một khoảng cách vừa đủ, đủ để Minato cảm thấy thoải mái, nhưng cũng đủ gần để cậu có thể giúp đỡ nếu cần.
Cả hai đều im lặng trong suốt chặng đường. Minato cảm nhận được sự yên bình lạ lùng trong không khí. Dường như có một sự kết nối nào đó giữa họ, mặc dù chẳng ai nói ra, nhưng Minato lại cảm thấy như thể có một sức mạnh vô hình kéo hai người lại gần nhau hơn. Cậu không thể giải thích được cảm giác này, nhưng nó rất rõ ràng.
"Cậu không phải lo cho tớ đâu," Minato bỗng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Cậu muốn giảm bớt sự chú ý mà Seiya đang dành cho mình. "Tớ vẫn ổn mà. Chỉ là đôi khi mệt thôi."
Seiya quay sang nhìn Minato, không nói gì. Chỉ một thoáng, nhưng đủ để Minato nhận ra rằng đôi mắt Seiya vẫn luôn chăm chú vào mình. Đó là một cái nhìn không phải mang ý nghĩa thông thường, mà là sự quan tâm sâu sắc, điều mà Minato chưa thể nhận ra.
"Cậu có thể tin tưởng tớ," Seiya đáp lại, giọng nhẹ nhàng, nhưng không thể che giấu sự kiên nhẫn trong đó. "Tớ sẽ ở đây, khi nào cậu cần."
Minato gật đầu, không hiểu sao cảm giác lạ lẫm lại xâm chiếm tâm trí cậu. Dù cậu chưa bao giờ phải dựa vào ai quá nhiều, nhưng lời nói ấy khiến cậu cảm thấy một chút gì đó ấm áp trong lòng. Có lẽ, trong khoảnh khắc này, Seiya là người mà cậu có thể tin tưởng.
Dọc đường về, Seiya vẫn đi bên cạnh Minato, không nói thêm gì nữa. Cậu đã quá quen với việc để cho Minato tự do, nhưng vẫn luôn sẵn sàng khi bạn mình cần. Thậm chí, Seiya tự hỏi liệu Minato có bao giờ nhận ra rằng mình không chỉ đơn giản là một người bạn, mà có thể là người luôn đứng sau lưng, quan tâm đến cậu theo cách mà cậu không bao giờ để ý.
"Đến nơi rồi" Seiya nói khi họ đến con đường nằm giữa hai ngôi nhà quen thuộc. "Tạm biệt cậu."
Minato quay lại nhìn Seiya, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. "Cảm ơn cậu."
Seiya chỉ mỉm cười đáp lại. Cậu không cần gì hơn, chỉ cần Minato hiểu được rằng cậu sẽ luôn ở đó – ngay cả khi không cần nói ra.
Khi Minato xoay lưng bước vào nhà, Seiya đứng yên nhìn theo. Đôi mắt cậu lặng lẽ, nhưng trong đó chất chứa một sự quyết tâm. Cậu biết, dù Minato không thể nhận ra ngay lập tức, nhưng rồi sẽ có một ngày, Minato sẽ hiểu được tình cảm mà cậu đã âm thầm giữ kín bấy lâu nay. Cho đến lúc đó, Seiya sẽ vẫn đứng ở đó, chỉ một bước cạnh cậu, chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro