Chương 15: Dòng Chảy Dịu Dàng Và Lặng Lẽ

Cuộc sống thường nhật vẫn trôi qua như dòng suối nhẹ nhàng, êm đềm. Thế giới xung quanh không hề hay biết rằng, đằng sau những nụ cười hồn nhiên tuổi học trò là những bước chân thầm lặng và cái nhìn sắc bén không bao giờ lơi lỏng.-Buổi Sáng – Bắt Đầu Ngày Mới-

Ánh nắng ban mai chiếu rọi qua cửa sổ căn bếp nhỏ. Reader thức dậy từ rất sớm, gấp gọn chăn màn, chuẩn bị bữa sáng với những món ăn đơn giản nhưng tinh tế: cơm trứng cuộn, súp miso và dưa muối.

Chú Atari, như thường lệ, đã dậy từ sớm hơn. Ông chạy bộ một vòng quanh khu nhà, giữ thói quen thể lực và cũng ngầm theo dõi những kẻ khả nghi xuất hiện trong phạm vi Reader sống.

"Bữa sáng đây ạ," Reader nhẹ giọng nói khi ông bước vào.

"Ừ." Ông chỉ đáp gọn, nhưng ánh mắt lướt qua mâm cơm vẫn mang nét trìu mến. Bởi ông biết, mỗi món ăn là một sự quan tâm chân thành.

-Tại Trường – Những Mẩu Chuyện Nhỏ Như Gió-

Senku và Reader thường đi học cùng nhau, và trên đường đi, Senku luôn có gì đó để nói: một lý thuyết vật lý mới, một công thức hoá học gây tò mò, hay chỉ đơn giản là... một bình luận khoa học về kiểu tóc mới của Reader.

"Hôm nay tóc cậu ít bị xẹp hơn. Có thể do độ ẩm trong không khí," Senku vừa nói vừa chỉnh dây đeo cặp sau vai.

Reader cười khẽ. "Còn tôi thì nghĩ là vì dùng dầu xả khác."

Senku khựng lại một giây, rồi phá lên cười – nhưng ánh mắt ánh lên thứ cảm xúc sâu hơn sự đùa giỡn: một niềm chiếm hữu, một loại tình cảm khó định nghĩa đang lớn dần.

Ở một góc xa, phía sau trạm xe buýt, Atari ngồi trên xe máy, đội mũ bảo hiểm, đọc báo. Thực ra thì... ánh mắt ông vẫn dõi theo hai đứa trẻ như mọi ngày.

-Phòng thí nghiệm và Giờ nghỉ trưa-

Reader vẫn dành hầu hết thời gian trưa tại phòng y học. Cô say mê tìm hiểu về cấu trúc tế bào, chất kháng viêm và khả năng khôi phục mô sinh học. Senku thì thi thoảng ghé ngang — không phải vì thích sinh học, mà vì muốn được ở gần Reader.

"Cậu nghĩ nếu chúng ta kết hợp tế bào gốc và sóng điện từ có thể tái tạo mô bị huỷ hoại không?" Reader hỏi khi đeo găng tay.

"Cậu đang đề xuất một dự án cấp vũ trụ đấy," Senku nhướng mày, "nhưng nếu là với cậu, tôi sẽ thử."

Câu nói tưởng chừng khoa học ấy lại mang một tầng nghĩa riêng. Reader vẫn chưa nhận ra — hoặc có thể cô cố tình không hiểu.

-Buổi Tối – Những Khoảnh Khắc Ấm Áp-

Tối đến, sau khi Reader nấu bữa tối cho hai chú cháu, cô thường ngồi học dưới ánh đèn vàng dịu. Senku thường nhắn tin với cô, trao đổi về các công thức, hoặc đơn giản là gửi một dòng tin ngắn kiểu:
"Mai trời mưa. Mang dù."
"Đừng quên uống sữa."
"Tôi nghĩ... ánh nắng chiều hợp với cậu hơn ánh sáng huỳnh quang."

Reader đọc, cười khẽ. Không trả lời, nhưng luôn làm theo.

Atari, từ ghế sofa đối diện, đôi khi liếc nhìn cô, thấy sự dịu dàng ấy... như một thứ quá mong manh. Ông không thể ngăn Senku tiếp cận, nhưng ông sẽ luôn là bóng đêm dõi theo từng bước chân ấy. Chỉ cần có nguy hiểm, ông sẽ ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro