Chối bỏ

Tiểu Vy đi rồi, đi không một lời từ biệt. Điều này xảy ra ở Tiểu Vy làm người ta không thể tin nổi, một người yêu thích sự chú ý của người khác như cô lại chọn cách sống ẩn.

Hôm sau khi Tiểu Vy rời đi. Lương Linh nghe lời khuyên của cô đi hỏi cưới Đỗ Hà, chỉ tiếc là...

Chiều hôm đó.

-Có thai nè, hư hỏng nè, Hà, ba dạy con như nào?

Đỗ Hà nằm sắp trên sofa, cắn chặt môi cố ngăn mình không khóc. Nàng biết ba nàng đang rất giận, bằng chứng là những cú roi ông xả lên người nàng.

Mẹ nàng một bên đau xót, bà níu tay ông khuyên can, ông Đỗ hai mắt đỏ ngầu, vừa thương vừa giận. Lát sau cơn đau đã giảm một chút, Đỗ Hà hơi thở khó nhọc.

-Con xin lỗi ba.

Ông Đỗ không nghe được lời muốn nghe thì càng giận hơn, ông lại đánh vào mông nàng một cây quát.

-Nói, cái thai là của ai?

Đỗ Hà mím môi, nàng nhớ đến Lương Linh, nước mắt kìm chế nảy giờ không tự chủ được tuông rơi. Đỗ Hà nức nở, nàng liên tục lắc đầu ngoan cố không nói.

Ông Đỗ thở hổn hển - Con không nói đúng không? Được, con được lắm.

Ông quơ cây lên định cho nàng thêm roi nữa thì bị người chặn lại. Minh chạy vào đỡ tay ông vội nói - Cái thai đó là của con, bác trai...cái thai là của con.

Ông Đỗ kinh ngạc nhìn hắn, đây là đứa con 'rể' ông rất ưng, chỉ tiếc là Đỗ Hà không chịu hắn. Bây giờ nghe tin như vậy, ông vừa vui vừa bày xích, dù sao ông cũng là người xưa, chuyện ăn cơm trước kẻng thật không chấp nhận được.

Ông Đỗ giằng tay mình đang bị Minh nắm ra, dậm chân đi đến sofa ngồi xuống. Ông hừ lạnh.

-Giỏi, cậu giỏi lắm. Làm con gái tôi có thai tận ba tháng mới đến chịu trách nhiệm.

Minh nhíu chặt chân mày, ánh mắt đau lòng nhìn Đỗ Hà yếu ớt trên sofa. Hắn nghe ông Đỗ nói thì quay qua ông, cuống quít quỳ xuống nói.

-Là lỗi của con, bác đừng trách bé Hà, con sẽ chịu trách nhiệm, xin bác cho con được cưới Hà.

Đỗ Hà híp mắt nhìn hắn, người con trai này bề ngoài khôi ngô tuấn tú, tương lai rộng mở lại đang hạ mình quỳ dưới chân ba, chỉ để hèn mọn xin ông gả mình cho hắn.

Đỗ Hà chua xót quay đầu vào trong, nơi không ai nhìn thấy lần nữa rơi nước mắt.

Ông Đỗ nhìn Minh chân thành như vậy cũng vơi giận, ông thả lỏng người dựa lưng vào ghế.

-Cậu nói thật không?

Minh lập tức gật đầu như giã tỏi. Ông Đỗ lại nói tiếp.

-Vậy cậu về đi, chọn ngày trong tuần sau cưới con gái tôi về.

Minh vui như phát điên, hắn ngước nhìn ông tươi cười liên tục nói cảm ơn. Ông Đỗ thở dài, ông bảo hắn về lo chuyện cưới hỏi, Minh nhìn Đỗ Hà một chút mới chịu rời đi.

Minh đi rồi Đỗ gia lần nữa tiếp thêm vị khách không mời mà tới. Lương Linh ngoài cửa nắm tay mẹ làm nũng.

-Mẹ, mẹ nhất định phải hỏi cưới bé Hà cho con. Sau này con sẽ ngoan ngoãn mà.

Bà Hương liếc cô một cái - Con bớt gây sự lại là mẹ vui rồi.

Thật tình, bà Hương cũng không nghĩ tới bản thân khi không lại lên chức bà nội. Hôm qua khi nghe Lương Linh nói làm bà kinh ngạc hết nữa ngày. Chuyện Lương Linh ăn chơi bên ngoài bà biết không ít, có chuyện lớn phát sinh bà toàn thay con đứng ra giải quyết.

Lâu dần Lương Linh bị nuông chiều đến hư hỏng, không ngờ hôm nay nó lại nằng nặc đòi lấy vợ cho bằng được, bà cũng muốn xem xem, đứa nhỏ này là ai mà khiến Lương Linh cố chấp như vậy.

Ấn chuông cửa, một người phụ nữ trung niên bước ra, bà Đỗ nhìn hai người có chút hoang mang. Người phụ nữ trước mặt nhìn thế nào cũng biết là người có tiền, cô gái bên cạnh gương mặt tươi trẻ, rất đẹp mắt. Người như vậy vì sao lại đến nhà mình?

Thấy bà Đỗ thất thần bà Hương cười nói - Ngại quá, tôi có thể vào nhà không?

Bà Đỗ lúc này mới lấy lại tinh thần, bà cười ngại ngùng nói - Được...được chứ, mời vào.

Lương Linh thay dép, cô thầm đánh giá căn nhà. Nhà không rộng nhưng ngược lại trông rất thoáng mát.

Bà Hương được mời ngồi xuống sofa, bà không ngần ngại mà ngồi xuống sofa rẻ tiền, bà nhìn ông Đỗ đang nhíu mày trước mặt, không vòng vo liền vô thẳng vấn đề.

-Tôi đến đây để hỏi cưới bé Hà cho Linh con tôi.

Ông Đỗ nghe bà nói thì kinh ngạc, đứa nhỏ nhà mình đã làm gì mà vinh hạnh đến nỗi được bà Lương đến đây hỏi cưới.

Ông Đỗ có phần hồi hộp, ông là người hay xem thời sự, tất nhiên biết người trước mặt là ai. Ông nói.

-Được bà Lương tận tình đến đây hỏi cưới thật là quý hóa quá. Tiếc là con gái tôi vừa chuẩn bị xong hôn sự với người khác rồi.

Lương Linh nghe vậy lập tức hỏi - Bác nói cái gì?

Thấy con gái có phần kích động, bà Hương khẽ liếc cô một cái, bà nói với ông Đỗ.

-Có chuyện này nói ra thì xấu hổ quá nhưng mà... Linh nhà tôi nói bé Hà đang mang thai con của nó.

Ông Đỗ nghe bà nói mà hoang mang, có một cái thai mà 2,3 người nhận, vậy rốt cuộc nó là của ai. Ông nhìn Lương Linh âm thầm đánh giá. Cao ráo, xinh đẹp, tuy là bề ngoài có hơi lạnh lùng một tí nhưng ông nhìn ra được ánh mắt đang sốt sắng của cô.

Vì muốn làm rõ chuyện này ông đành gọi Đỗ Hà ra. Tội nghiệp Đỗ Hà phải lê cái mông ê ẩm ra ngoài, vừa nhìn thấy Lương Linh liền ấm ức đến nổi rơi nước mắt.

Ông Đỗ quan sát cô nảy giờ thấy vậy liền ngộ ra, cái thai đích thị là của Lương Linh. Ánh mắt ông Đỗ chuyển lạnh, ông hừ một cái hỏi Đỗ Hà.

-Con nói đi, đứa nhỏ rốt cuộc là của ai?

Đỗ Hà cúi đầu im lặng rơi nước mắt, nàng mân mê vạt áo, mím môi không nói câu nào. Ông Đỗ tức đến thổ huyết, ông đập bàn mặc người ngoài ở đây lớn tiếng quát.

-Sao lại không trả lời!?

Đỗ Hà hoảng sợ lập tức nói - Là của anh Minh.

Lương Linh nghe vậy thì kích động - Làm sao có thể, rõ ràng là của chị mà em...

Lương Linh im bật khi nhận thấy ánh mắt lạnh nhạt của Đỗ Hà. Cô nắm chặt nắm đấm trong tay, bĩu môi oan ức nhìn nàng.

Ông Đỗ cười khẩy một cái, ông nhìn bà Hương nói - Chắc là có chút hiểu lầm ở đây rồi, bà cũng nghe rồi đó, con gái tôi chính miệng nói cái thai không phải là của Linh nhà bà.

Bà Hương rõ ràng bị cha con nhà này chọc giận, bà hừ lạnh đứng dậy nói - Có lẽ là vậy rồi, đáng tiếc chúng ta không thể làm xui gia.

Bà quay qua Lương Linh nghiêm mặt nói - Con đã nghe rõ chưa, sau này đừng nhận bừa nữa, đi về.

Lương Linh không chịu, cô nhăn nhó gọi một tiếng - Mẹ!

Bà Hương liếc cô, Lương Linh dù sao cũng sợ mẹ, cô lập tức ngậm miệng không dám nói thêm gì. Bà Hương dù sao cũng là người phải phép, trước khi đi bà nói với ông Đỗ.

-Tôi về trước.

Ông Đỗ gật gật đầu nói mấy câu khách sáo, bà Hương vội bước ra về. Lương Linh tuy không tình nguyện nhưng phải đi theo, lúc đi ngang qua Đỗ Hà cô nắm ngón út nàng lưu luyến gọi - Hà~

Đỗ Hà không trả lời cũng không rút ngón tay bị cô nắm ra, thật ra nàng cũng luyến tiếc hơi ấm từ cô. Bà Hương thấy con gái như vậy càng không vui, bà lạnh giọng gọi - Lương Thùy Linh!

Lương Linh nhìn bà, sau lại nói nhỏ vào tai Đỗ Hà - Em đợi chị.

Sau đó nhanh chân chạy theo bà. Đỗ Hà quay đầu nhìn theo bóng cô, lần nữa bật khóc. Ông Đỗ tức giận đứng dậy bỏ đi, chỉ có bà Đỗ là đau lòng tiến đến ôm lấy nàng.

Đỗ Hà khổ sở nói - Mẹ, con phải làm sao đây?

Bà Đỗ ôm nàng vuốt ve tấm lưng đang không ngừng run rẩy - Không sao đâu, không sao đâu, rồi sẽ qua mà ha.

Đỗ Hà nghẹn ngào ôm lấy bà, bụng lúc này có chút đau, Đỗ Hà nghĩ đứa con trong bụng có lẽ cũng không hài lòng với nàng.

...

Hôm sau khi đi học, Lương Linh nhận được thiệp cưới của Khánh Linh. Khánh Linh lúc đưa thiệp cưới không còn bộ dáng hống hách như trước đây nữa, cô ngược lại rất chân thành mời Lương Linh dự đám cưới.

Cô có lẽ đã thay đổi, có lẽ là vậy, Lương Thùy Linh nhìn thời gian trên thiệp, là hai ngày nữa, cô cười nghĩ "bọn họ có lẽ rất nôn nóng đi"

Buổi chiều hôm đó Thùy Tiên đến nắm cổ áo cô chất vấn. Tuy thua thiệt về chiều cao nhưng Thùy Tiên rất xung sức.

-Lương Thùy Linh! Em nói đi, Tiểu Vy đâu rồi? Tiểu Vy đi đâu rồi?

Lương Linh mệt mỏi gỡ tay chị ra, bộ dáng hờ hững nói - Tôi không biết.

Thùy Tiên nào tin câu trả lời này, chị nói - Em đừng tưởng chị không biết, buổi tối hôm đó là em đã gặp Tiểu Vy.

Lương Linh nhíu mày - Gặp rồi thì sao? Cậu ấy không muốn nói tôi làm sao biết được.

Thùy Tiên siết chặt nắm đấm trong tay - Em không nói cũng được, chị nhất định sẽ tìm ra em ấy.

Nói rồi quay phắt rời đi. Lương Linh thở dài ngồi xuống ghế, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức vuốt ve tấm thiệp trên bàn. Trong lòng thầm nghĩ nếu đây là thiệp cưới của mình với bé Hà thì tốt biết mấy.

Nghĩ tới Đỗ Hà trái tim cô lại quặn đau. Nàng nghĩ học rồi, tương lai của nàng thật sự bị mình hủy hoại. Nàng không còn đi học mình muốn gặp nàng cũng là điều khó khăn. Lương Linh cắn môi dưới nhìn tấm thiệp trên bàn, viền mắt cay cay. Đương lúc cô muốn khóc thì Kiều Loan xuất hiện.

Kiều Loan vui vẻ vả vai cô nói - Linh, tao điều tra ra đoạn ghi âm đó rồi, là bị thằng Tuấn cắt ghép, ta nói...

Kiều Loan bất chấp luyên thuyên bên tai Lương Linh. Hồi sau nàng nhận ra điều bất thường thì ngừng lại, nhíu mày nhìn Lương Linh.

Kiều Loan hoảng hốt - Sao cậu lại khóc?

Lương Linh ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm tấm thiệp trên bàn không nói. Kiều Loan thở dài - Bộ mày luyến tiếc nhỏ Nhi ha gì?

Lương Linh gật đầu cho có, Kiều Loan nhăn mặt, hết nói với nhỏ này. Nàng dọn dẹp sách vở trên bàn nói với Lương Linh - Vậy thôi buồn tiếp đi nha bạn, tôi đi đây, bye bạn yêu nha.

Kiều Loan đi rồi trả lại sự yên tĩnh cho Lương Linh. Tầm nhìn bị nước mắt làm nhòe đi, Lương Linh ưu sầu nghĩ "Hà! Chị phải làm gì đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro