Buổi tối cuối cùng
Không phải tình yêu nào cũng êm dịu.
Đêm nay, trời se lạnh hơn mọi ngày, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, như những ngọn đèn xa xôi mà và anh và cậu có thể nhìn thấy nhau. Jisoo ngồi bên khung cửa sổ, đôi tay cầm cốc trà ấm, nhìn ra ngoài mà không nói gì. Dù ánh sáng từ đèn phòng vẫn tỏa ra, nhưng bầu không khí ngoài trời lại khiến anh cảm thấy sự cô đơn đang len lỏi vào trong từng ngóc ngách của trái tim.
Seokmin bước vào, vẫn nụ cười ấm áp quen thuộc đấy. Đã bao lần cậu bước vào với nụ cười quen thuộc, nhưng đêm nay, ánh sáng trong đôi mắt cậu lại có điều gì khác lạ. Anh cảm nhận được điều đó, từ khoảnh khắc cậu nhìn bản thân rồi thở dài một hơi, dù không cần nói ra. Ánh sáng từ đèn cũng chẳng thể làm dịu đi cái cảm giác xốn xang, mong manh đang chờ đợi trong từng nhịp đập của trái tim anh.
"Anh vẫn chưa ngủ sao?". Seokmin hỏi, bước lại gần anh. Giọng cậu nhẹ nhàng, như thể muốn giấu đi nỗi lo lắng đang bùng cháy trong lòng.
Jisoo không trả lời ngay, chỉ khẽ nhấp một ngụm trà, để hơi ấm của nó lan tỏa trong cơ thể. Nhưng kì lạ thay, trà cũng không thể làm ấm lòng anh như cậu đã làm.
"Chưa." Anh khẽ đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm giác mệt mỏi.
"Anh chỉ đang nghĩ, đêm nay trời sao đẹp quá. Em có thấy không?"
Seokmin ngồi xuống cạnh anh, đôi tay vươn ra đã lấy đỡ lấy chiếc cốc trong tay anh, đặt sang một bên. Lời nói của anh đầy nhẹ nhàng, nhưng cũng đâu đó vang lên một hai tiếng tiếc nuối.
"Em thấy. Và có lẽ, đêm nay là một đêm đặc biệt."
Jisoo im lặng, quay sang nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút lo lắng. Anh biết, biết rất rõ, đêm nay không phải một đêm bình thường. Cậu sắp phải rời đi, phải trở về với sứ mệnh mà cậu đã nhận. Mặc dù đã chuẩn bị từ lâu, nhưng thời khắc này, sự thật đó lại khiến lòng anh như nghẹn ngào. Anh muốn giữ Seokmin lại, muốn lùi thời gian, nhưng điều đó lại không thể.
"Em sắp rời đi, phải không?". Jisoo khẽ hỏi, giọng như nghẹn lại, dù anh đã cố gắng để giữ vững sự bình tĩnh.
Seokmin gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Cậu hiểu, những lời hứa hẹn hay giải thích giờ phút này đều trở nên thừa thãi. Thế giới của họ, một thế giới đầy thử thách và chia xa, không cho phép có sự lựa chọn khác. Jisoo biết điều đó, và Seokmin biết anh hiểu.
Anh cuối đầu, đôi mắt bắt đầu nhòe đi. Nhưng anh không để nước mắt rơi. Anh không muốn cậu cảm thấy mình yếu đuối, anh không muốn cậu cảm thấy mình là gánh nặng.
"Anh hiểu mà. Em phải đi vì tổ quốc – nhiệm vụ của em. Anh sẽ không giữ em lại."
Cậu im lặng, cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng. Cậu cuối xuống, nhẹ nhàng vén đi những sợi tóc rối ra khỏi trán anh, nhìn sâu vào mắt anh như thể muốn nói rất nhiều điểu rồi chẳng thể nào thốt lên. Cuối cùng, cậu chỉ thì thầm.
"Anh là nơi em muốn quay về."
Anh lặng người, mỉm cười nhẹ nhàng. Anh biết, dù có bao nhiêu lời nói yêu thương, dù có bao nhiêu lời hứa cậu sẽ trở lại, thì điều đó là xuất phát từ chính trái tim cậu. Nhưng anh cũng hiểu rõ, trên thế giới này, có những điều không thể nào thay đổi được.
Jisoo cầm lấy tay cậu, đặt lên má mình, cảm nhận ấm áp tử cậu truyền vào từng tế vào trong cơ thể. Anh muốn nhớ lấy cảm giác này, cảm giác an toàn và bình yên khi ở bên cậu. Dù trong lòng anh có bao nhiêu sợ hãi, anh vẫn phải giữ vững lòng tin. Họ đã yêu nhau từ bao lâu, đã trải qua bao nhiêu chuyện buồn vui, và chẳng lẽ tình yêu ấy lại có thể kết thúc trong một đêm như thế này ư?
Seokmin nhìn anh, ánh mắt đầy đau đáu. Anh có thể thấy rõ ràng cậu đang cố gắng rất nhiều để không lộ cảm xúc của mình, nhưng đôi mắt lại chẳng che giấu được vẻ xót xa ấy.
"Em sẽ về, anh đừng lo.". Seokmin khẽ nói, tay nắm chặt tay anh, siết mạnh như muốn ghi nhớ từng đường nét trước khi rời đi.
"Em sẽ trở lại, và khi em quay lại, chúng ta sẽ không phải chia xa nhau nữa."
Anh không trả lời, chỉ gật đầu. Anh không cần phải nói thêm lời nào nữa. Tình yêu của họ đã đủ rõ ràng rồi. Dù có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu khó khăn, anh sẽ chờ, sẽ tin vào cậu.
Seokmin đứng dậy, bước ra ngoài. Nhưng trước khi đi, cậu quay lại một lần nữa. Ánh mắt cậu đầy lưu luyến, nhưng cũng rất kiên định. Jisoo đứng dậy, bước lại gần cậu. Lần này, anh không cho cậu một cái ôm vội vã hay một lời chia tay vội vàng. Anh nhìn cậu thật lâu, như muốn ghi nhớ tất cả những gì anh yêu thương về cậu. Đôi mắt anh, nụ cười ấy, cái cách cậu luôn bảo vệ anh, luôn nhẹ nhàng với anh.
"Anh sẽ chờ em." Anh nói, giọng kiên định nhưg cũng đầy yêu thương.
"Em cũng sẽ trở về." Cậu hứa một lần nữa, nhưng lần này, lời hứa ấy như có một sức mạnh vô hình. Nó không chỉ là lời hứa với anh, mà còn là lời hứa với chính mình, với những gì cậu yêu quý, trân trọng.
Anh bước lui một bước, nhìn cậu lần cuối. Đó không phải một cái nhìn nghẹn ngào, cũng chẳng phải một cái nhìn đẫm nước mắt. Anh chỉ nhìn Seokmin, với ánh mắt tràn đầy niềm tin và hy vọng. Anh tin rằng họ sẽ gặp lại nhau. Và dù có khó khăn thế nào, anh cũng sẽ luôn ở đây, chờ đợi anh trở về.
Khi Seokmin quay lưng đi, Jisoo vẫn đứng đó, một mình trong căn phòng tĩnh lặng, nhưng lòng anh lại không còn cảm thấy trống vắng. Anh biết, dù có cách xa thế nào, tình yêu của họ vẫn sẽ luôn tồn tại. Anh không cần phải nói thêm lời, chỉ cần một ngày nào đó, cậu sẽ trở về, và họ sẽ cùng nhau bước tiếp trên con đường đã chọn.
Anh ngồi sụp xuống, đôi tay nắm chặt lấy nhau. Trái tim anh như vụn vỡ từng mảnh, nhưng anh không cho phép để bản thân bị cảm giác đó lấn át. Anh biết rằng tin yêu họ là một phép màu, và phép màu ấy sẽ không bao giờ tắt. Khi một phép màu đã được trao cho hai người yêu nhau, thì không có gì ngăn cản được họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro