Vết hằn thời gian
Ngày người ra đi, trời không mưa, nhưng lòng tôi lại đổ lệ.
Sáng hôm đó, khi mặt trời lên, ánh sáng mờ nhạt len qua những khung cửa sổ, cả hai đứng đối diện nhau. Thời gian như ngừng trôi, không một âm thanh nào được cất lên, chỉ có hơi thở của cả hai hòa quyện vào cùng nhau. Jisoo nhìn vào mắt cậu, đôi mắt cậu ẩn chứa một lời tạm biệt sâu kín, nhưng không nói ra. Seokmin nhìn anh, nhìn kĩ từng đường nét xinh đẹp duy nhất cậu muốn khắc sâu trong tim, nụ cười dịu dàng trên môi hiện ra, nhưng cũng không che dấu được sự nghẹn ngào đang dâng trào trong lòng.
Không ai nói gì cả. Không cần những lời hứa hẹn, không những lời chia tay. Mọi cảm xúc đều được gửi trong từng ánh mặt, cử chỉ. Jisoo chầm chậm đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, vuốt ve vạt áo chưa thẳng lại cho cậu, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng, sợ rằng nếu mạnh quá cậu sẽ biến mất. Anh nhìn vào mắt cậu, nơi có hình bóng của chính mình. Seokmin cuối xuống, dịu dàng hôn lên trán anh, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy ắp yêu thương, như thể muốn thời gian ngưng trôi, chỉ ở mãi lại giây phút này. Anh im lặng tận hưởng nụ hôn, đôi tay theo thói quen vuốt nhẹ má cậu, như cách bảo để bảo vệ cậu, bảo vệ tình yêu của họ, dù có phải xa cách.
Một lần nữa, Seokmin ôm lấy mặt anh, nhắm thẳng đôi môi anh đào kia mà tiến đến. Không vội vã chỉ đơn giản là hai cánh môi chạm nhau, nhưng lại đong đầy cảm xúc đến lạ. Họ không nói lời tạm biệt nhau, chỉ lặng im trao nhau những chiếc hôn vụn vặt, những cái chạm nhẹ nhàng, như để giữ lại từng chút hơi thở của nhau trước khi rời xa. Rồi, không gian lại trở lại vẻ lặng im như thường ngày, cậu buông tay anh và quay lưng bước đi, bước những bước chậm rãi về phía con đường. Jisoo đứng đó, đôi mắt vẫn không rời theo bóng lưng cậu, cho đến khi hình bóng ấy dần khuất dạng trong làn sương mờ.
Sau khi cậu rời đi, anh đứng một mình trong căn phòng vắng, lòng dâng lên một cảm giác trống rỗng. không biết mình bây giờ cần phải làm gì, nhưng anh biết một điều. Mỗi ngày, anh sẽ vẫn tiếp tục chờ đợi cậu, sẽ không từ bỏ. Anh đi đến bàn làm việc, nơi có một chiếc bàn viết đã sớm phai màu, và bắt đầu viết thư cho cậu, như đã làm bao lần trước đây. Chỉ là, lần này có lẽ sẽ lâu hơn rất nhiều.
"Seokmin, anh biết rằng em bận rộn, nhưng anh vẫn muốn gửi đến em những lời yêu thương của mình. Anh hy vọng rằng dù ở đâu, em vẫn sẽ cảm nhận được trái tim anh, rằng anh vẫn luôn nhớ em, vẫn đợi em trở về. Mỗi ngày, anh đều nghĩ về em, và sẽ tiếp tục chờ em, cho đến khi em trở về với anh."
Jisoo gấp bức thư lại, rồi đặt vào trong phong bì, ngón tay nhẹ nhàng vuốt góc phong bì, như muốn giữ lại từng ký ức, từng khoảnh khắc của cậu trong đó. Anh biết cậu sẽ không nhận được ngay, nhưng ít nhất, anh có thể cảm thấy gần cậu hơn qua những dòng chữ của mình.
Vào mỗi đêm, trước khi đi ngủ, anh lại lấy bức hình của cậu từ trong ngăn kéo. Đó là bức ảnh anh vô tình chụp khi thấy cậu tươi cười, đùa giỡn với những đứa nhỏ trong xóm. Anh ngắm nhìn bức ảnh, rồi nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt cậu, cảm nhận sự ấm áp từ nó, như thể đang ở cạnh anh, thì thầm vào tai anh những lời yêu thương. Dù biết rằng cậu không ở đây, nhưng bức ảnh là một phần của cậu, và anh biết, dù có cách xa bao lâu, cậu vẫn sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Mỗi ngày, anh đều làm vậy. Viết thư, ngắm ảnh, rồi mỉm cười một mình, dù trong lòng vẫn chất chứa một nỗi buồn khôn nguôi. Nhưng anh không oán trách, không than vãn. Anh biết cậu có công việc của mình, và điều quan trọng nhất là tình yêu mà cậu dành cho anh, nó không bao giờ đổi thay.
Trong khi đó, ở một nơi xa xôi, giữa những buổi họp bận rộn, những công việc không bao giờ ngừng, Seokmin cũng dành một chút thời gian trong mỗi buổi tối để nhớ về anh. Cậu không thể gửi thư, cũng không thể về bên anh ngay lập tức. Nhưng cậu có những bức ảnh của anh, như một thứ động lực để cậu tiếp tục chiến đấu.
Seokmin cầm bước ảnh trong tay, cảm nhận được sự dịu dàng từ những đường nét quen thuộc, nụ cười nhẹ nhàng, hay ánh mắt lấp lánh khi bắt gặp một điều gì đó thú vị. Mỗi lần nhìn vào bức hình, trái tim cậu lại thổn thức, như thể người cậu hằng đêm mong nhớ đang ở trước mặt, mỉm cười chào đón cậu. Những lúc rảnh rỗi, cậu lại lấy bức ảnh ra, ngắm nhìn và tự nhủ rằng, dù cho có bao lâu nữa, cậu vẫn sẽ quay về.
Vì ở nhà còn người đợi.
Trong căn phòng của mình, Seokmin ngắm nhìn tấm ảnh của người thương, nơi ánh sáng yếu ớt đèn ngủ soi vào khuôn mặt của anh. Cậu không thể gọi cho anh, không thể nhìn thấy anh, không nghe được những tiếng cười khúc khích, hay những lúc ngại ngùng của anh. Cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng ra khuôn mặt của Jisoo, hình dung anh đang ở bên cạnh, nắm lấy tay cậu, cùng cậu vượt qua khoảng thời gian đầy khó khăn.
Seokmin biết rằng mỗi ngày trôi qua, sự xa cách này không làm cậu cảm thấy chán nản, thay vào đó lại là một động lực to lớn. Bởi vì, cậu hiểu. Khi quay trở lại, cậu sẽ không chỉ là một người chiến sĩ trở về sau cuộc chiến, mà còn sẽ trở lại với tình yêu dang dở phía sau, sẽ là người mang lại bình yên cho trái tim anh, sẽ là người đáp lại những tháng ngày chờ đợi mà Jisoo đã dành trọn vẹn cho cậu.
Mỗi ngày, mỗi đêm. Cả hai vẫn sống trong sự nhung nhớ, trong những hy vọng nhỏ nhoi nhưng tràn đầy yêu thương. Jisoo vẫn viết thư, vẫn ngắm nhìn hình bóng cậu qua các bức ảnh, và mong ngóng nào đó sẽ thấy được em người thương của mình vui vẻ quay về. Và Seokmin, dù trong những cuộc họp căng thẳng, giữa những nhiệm vụ chưa bao giờ ngừng, vẫn giữ lấy hình bóng của anh trong tim mình, như một ngọn lửa cháy mãi, một động lực không bao giờ tắt.
Một ngày nào đó, khi thời gian trôi qua đủ lâu, họ sẽ gặp lại nhau, mang theo những kỷ niệm và sự đợi chờ, để bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu lại với một tình yêu đã vượt qua bao thử thách, gian khổ, và chưa bao giờ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro