Hong Jisoo có một vết sẹo trên bả vai trái, sâu hoắm, lồi ra, nhìn phát sợ.
Hồi cuối năm ngoái, anh bị người cũ đá ra khỏi cuộc đời, nhấn chìm anh trong bi thương và sầu thảm, nhìn anh chết trôi không có lấy một lí do chính đáng. Hong Jisoo trấn an bản thân được bốn ngày, rồi anh trở nên điên dại khi biết người cũ đã yêu ai đó mới, không phải anh. Jisoo mặc định tất cả là do anh, chưa thương người ta đủ, chưa cho người ta đủ, chưa cố gắng đủ, và với mỗi lần mặc định, anh lại cứa sâu lòng dao vào người.
Những vết cắt đầu tiên, anh không nhận thức được, anh thấy thế. Cổ tay anh nhang nhác đầy những miếng da non sau khi bớt rỉ máu. Jeonghan hỏi anh bị gì vậy, Jisoo lắc đầu không đáp, thận trọng kéo tay áo xuống.
Người ta sẽ để ý, Jisoo hoảng hốt nhận ra khi Myunghao hỏi anh sao tay anh bẩn thế sau một trận bóng rổ. Anh luống cuống đáp không có gì, nãy anh quẹt vào đinh dưới rổ. Một cách trắng trợn, anh thấy Myunghao xoáy sâu cái nhìn vào mắt anh, ậm ừ nghi hoặc, nhưng không hỏi nữa.
Và anh hiểu là anh phải cắt chỗ khác đi.
.
Jisoo nán ở lại trường sau buổi thi cuối học kì hai. Cả cấp ba đọng lại trong tâm trí anh là bạn bè và người cũ. Anh hận người cũ mà anh cũng thương người cũ. Mắt anh rưng rưng, anh lại khóc, không hiểu vì sao và chẳng hiểu kiểu gì.
Anh lần mò trong cặp chiếc dao rọc giấy được gói kĩ, anh lại cắt tay thêm một lần nữa, rồi lại thêm một lần nữa. Jisoo quan niệm, bây giờ bạn bị cái đinh đâm vào tay, rồi cả chiếc xe ô tô cán qua người bạn, bạn sẽ bỗng nhiên quên mất cái đinh.
Nhưng Jisoo chẳng tính đến cả hai đều để lại sẹo khó lành. Và anh thấy bản thân, buông thõng bất lực, dựa dẫm vào con dao để đi tiếp. Anh yếu đuối và ngu ngục, thảo nào người ta rời xa anh. Người ta bỏ anh đi đâu đấy, ai làm người ta thương nhiều hơn anh đấy, anh chả biết. Có lần anh đánh bạo nhắn tin hỏi, " Đã có bao giờ cậu tiếc vì không thương ai đó nhiều hơn chưa ?", và người cũ trả lời, " Cậu."
Jisoo thấy mắt anh ráo hoảnh. Anh rơi tõm từ tầng trên cùng của cung trăng xuống mặt đất, đập đầu vào phiến đá và máu bê bết người, chẳng thấm tháp vào đâu đến nỗi đau người ta vừa mang lại, lạnh lùng đến đáng sợ. Jisoo thương người ta nhiều chứ, bốn tháng thương nhau sao đã bỏ nhau đi. Những lời hứa bay đi đâu mất, chỉ còn câu nói " Đừng yêu mình nữa.", trượt vào và tách hai đứa ra xa, xé toạc Jisoo và những hơi thở của anh, đè anh xuống rồi giết anh từ từ.
Jisoo đã mang những vết sẹo theo mình như thế, như một cách khắc ghi điều bi thương mà quá khứ mang lại. Anh coi nó như một biểu tượng, một cái gì đó đại diện cho thứ đã qua.
Và anh định sẽ để nó ở đấy, không ai bới lại, cho đến ngày anh chuyển lên Seoul sau bài thi đánh giá năng lực của đại học quốc gia, và anh gặp Lee Seokmin, lần đầu tiên trong đời.
---
Seokmin làm chân chạy bàn của quán cà phê gần trường. Một mình lên thủ đô sống từ năm mười lăm tuổi, đến giờ đã là một năm rưỡi, Seokmin chọn cách có công ăn việc làm để bù vào khoảng thời gian trống trải cũng như chi trả khoản tiền học phí sau học bổng. Bố mẹ Seokmin không thích cậu theo nghề ca sĩ, một cái nghề bạc bẽo, chẳng bao giờ được đối xử tốt hay gì.
Seokmin chọn cách tự thắp sáng ước mơ thay vì dựa dẫm vào người không ủng hộ mình. Sáng đi học, trưa về ăn cơm tại quán chuẩn bị làm ca chiều, ở lại cùng mọi người đến tối mịt rồi nhân tiện làm bài về nhà luôn, đêm cuộn mình trong phòng trọ 3m2, cái kiểu chật hẹp chỉ để đủ tấm nệm với treo chút quần áo.
Cuộc sống Seokmin trôi qua đều đều, vẫn nhận các cuộc gọi phụ huynh hỏi thăm, vẫn nghe bà nội nói sao cháu gầy quá rồi, nhưng sẽ không gọi lại, không chủ động thông báo bất cứ điều gì.
Seokmin chọn cách bỏ quá khứ ở lại phía sau. Cậu cười nhiều hơn mỗi ngày, khuấy động không khí trong giờ nghỉ quán cà phê, tích cực vô điều kiện đến mức nhân viên tên Mingyu mới xin vào làm còn tưởng Seokmin vô tư vô lo nghĩ, xuất thân từ một gia đình luôn ủng hộ con cái và ước mơ của chúng.
.
Jisoo gặp Seokmin vào một ngày mưa tháng chín.
Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống giữa bầu trời Seoul đầy nắng, Seokmin vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi sau khi mua đủ nguyên liệu Mingyu dặn để pha chế món mới. Trên tay cậu là hai túi xách đầy Oreo, bịch dâu tây nho nhỏ treo ngang cổ tay mang về làm quà sinh nhật cho Seungkwan. Thật ra sinh nhật Seungkwan qua từ lâu lắm rồi, nhưng Seokmin nhận ra cậu chưa thực sự tặng quà cho nó, lúc nào cũng khất riết rồi Seungkwan chẳng nhắc luôn, sẵn tiện đây là chỗ dâu cuối cùng của cửa hàng nên Seokmin mua nốt.
Mưa thì ướt nhẹp và sau đó nóng khủng khiếp, Seokmin chép miệng. Suy nghĩ một lúc, cậu quay lại mua thêm một chiếc ô, bối rối tìm cách vừa giương ô vừa lo cho chỗ Oreo rơi vỡ vụn. Mingyu sẽ mắng mình chết mất.
Seokmin bước ra ngoài, ô vẫn chưa được mở và lách cách tiếng Oreo va vào nhau, vừa nghe vừa xót tiền. Người đứng trú dưới hiên cửa hàng quay lại nhìn cậu, dùng tay vuốt lại mái tóc đang bết trên trán, anh ngập ngừng hỏi liệu cậu cần giúp gì không, để anh giúp và cho anh đi nhờ ô nhé.
Seokmin đưa hai tay đã xách đầy đồ hỏi anh liệu có thể cầm hộ túi dâu tây được không, còn mình bật ô. Hai người cao ngang nhau, cũng không mấy bất tiện, sóng vai bước qua đường. Seokmin biết được anh tên Jisoo, học đại học năm nhất, mới chuyển lên Seoul không lâu, đường còn chưa thạo, không có quán cà phê ưa thích vì giá mắc quá, cũng chưa biết nhiều người. Seokmin thấy anh giơ cao túi dâu tây nghía qua một lượt, anh cười hỏi Seokmin cũng thích ăn dâu tây à, cậu lắc đầu bảo không, em mua cho một người bạn.
Nhưng Seokmin thề mình họ Lee, anh cười xinh chết lên được.
"Em về chỗ nào thế ? Anh đi chung thôi, nếu em không tiện đường thì thả anh ở đâu đấy cũng được."
Seokmin hỏi anh mấy giờ rồi, và cả hai bắt đầu bước nhanh hơn khi cậu rên rỉ Mingyu sẽ giết em nếu em mang đồ về trễ giờ mở cửa mất. Seokmin thấy anh tròn mắt hỏi cậu làm ở quán cà phê à, và Seokmin đáp lại Vâng ạ, lòng nở hoa.
---
Jisoo nhận ra bản thân anh dần quen góc trong cùng của Seventeen, hàng ngày nghe Mingyu chào anh và Seungkwan hỏi anh vẫn uống như cũ chứ ạ.
Jisoo hay gọi trà hoa nhài, thơm phức và hợp không khí ở đây. Jisoo cũng không hiểu vì sao anh thấy Seventeen ấm cúng trong khi Mingyu lúc rảnh đã kể về mấy đứa tầm tuổi nhóc toàn vào đây vì nó náo nhiệt. Jisoo nhún vai cười cho qua, cúi đầu xuống ngang chiếc laptop làm nốt bài luận.
Mỗi trưa khi Seokmin trở về từ trường, cậu sẽ hỏi Jisoo có muốn ăn trưa cùng tụi nhỏ không, hay khi không thấy Jisoo gõ máy tính ở bàn số bảy quen thuộc, Seokmin như một thói quen ra ngoài một túi dâu tây nhỏ chờ anh tới. Có thể Jisoo thấy ấm áp vì những điều nhỏ nhặt như vậy, hoặc cũng có thể vì Seokmin hay đưa anh về tận nhà và mùi trà hay đọng lại trên áo khoác Seokmin thoang thoảng quanh gió, phả vào hơi thở của anh, thân thương đến lạ, mà chẳng nơi nào có nhiều mùi của Seokmin ngoài Seventeen cả.
Jisoo không bao giờ biết được anh dành nhiều tình cảm cho Seventeen đến mức nào, hay đơn giản hơn là cho Seokmin, anh cũng không định thừa nhận nó nên chẳng muốn mất công chứng minh làm gì, cho đến những ngày cuối kì học năm nhất.
Seokmin thấy sẹo của Jisoo trong một lần cùng anh về. Áo ngắn tay không che được những vết lằn màu trắng hay vài vệt da chết nổi rõ trên nền da, và Jisoo thấy Seokmin, lần đầu tiên to tiếng với anh, vì cậu thấy tần suất những vết cắt vẫn ngày một dày lên. Seokmin gào lên giữa quán, hỏi anh rằng cậu không đủ yêu thương anh hay sao, rằng em có thể chẳng biết thứ gì đã khiến anh khổ sở đến vậy, nhưng nếu muốn chữa lành thì phải nói ra chứ, rằng em thích anh và em muốn chăm sóc anh cả đời này, anh có thể làm ơn đừng cắt tay như một thói quen vậy được không ?
Tôn chỉ sống của Seokmin là quá khứ là quá khứ, điều gì đã qua thì đã qua, không đào bới lại và cũng chẳng dùng bất cứ thứ gì có thể gắn với mình cả một đời để đánh dấu một giai đoạn. Nên dù uất ức, dù tiếng khóc nấc nghẹn trong lòng, Seokmin chẳng bao giờ tự hoại bản thân.
Và anh chạy khỏi quán.
---
Mingđầubếp : Mày ngu lắm con ạ.
Leehướngdương : Ừ tao ngu như chó vậy.
Leehướngdương : Gâu gâu
Leehướngdương : Sao nữa
Leehướngdương : Sao lại không nhắn nữa
Leehướngdương : Gâu gâu nè
Mingđầubếp : Tự dưng hét vô mặt ảnh làm chi
Mingđầubếp : Từ tốn nói có phải ảnh đéo chạy đi không
Mingđầubếp : Nếu không tại mày ngu thì dự trù chi tính chúng ta sẽ mất ba mươi cốc trà nhài một tháng
Mingđầubếp : Đủ để anh Seungcheol cằn nhằn sao doanh thu đi xuống
Mingđầubếp : Và nếu muốn kiếm lại tiền
Mingđầubếp : Để được hưởng lương thưởng
Mingđầubếp : Thì làm ơn đi làm hoà với ảnh trước khi ảnh kịp cầm con dao cứa mẹ vô cổ tay
Leehướngdương : Mày nói như kiểu mày hiểu rõ ảnh lắm
Mingđầubếp : Thực ra là có vì tao từng rạch tay rồi
Mingđầubếp : Không rạch nhiều
Leehướngdương : Mày không nghĩ nó để lại sẹo à
Leehướngdương : Điên thế
Mingđầubếp : Nhưng mày có thấy ảnh buồn bao giờ không
Mingđầubếp : Đâu phải ai cũng như mày
Mingđầubếp : Đi xin lỗi ảnh đi
Leehướngdương : Biết nói gì giờ
Leehướngdương : Em xin lỗi vì tỏ tình với anh khi đang to tiếng
Leehướngdương : Nghe xạo chó vậy
Mingđầubếp : Ít nhất thì mày đã thực sự tỏ tình
Leehướngdương : Chắc thế
---
Jisoo thấy Seokmin bấm chuông trên chung cư lúc mười một giờ đêm, tay cầm theo một cốc trà nhài. Anh uể oải tựa vai vào thành cửa, bàn tay phải xoa đều những vết chìm nổi không rõ trên cổ tay trái. Anh không biết vì sao anh sợ Seokmin, cũng không hiểu vì sao anh đã chạy khỏi Seventeen trước khi anh kịp định hình rằng những lời Seokmin nói chẳng có cái nào công kích anh cả. Jisoo chỉ thấy mệt, chắc thế, vì anh sợ Seokmin sẽ thương hại anh hay gì.
Đắn đo một lúc, khi Seokmin nhấn đến hồi chuông thứ hai, anh mở cửa. Và anh thấy Seokmin ôm anh thật chặt, cốc trài nhài còn ấm tựa trên lưng anh, tiếng Seokmin run run rên khe khẽ, em xin lỗi. Jisoo tựa cằm vào vai cậu, mắt nhắm ngăn nước mắt chực trào. Anh khóc, không hiểu vì sao và chẳng hiểu kiểu gì.
Mùi trà nhài vẫn đọng trên áo Seokmin khi cậu luống cuống khoác cho anh lúc Seokmin nhận ra anh chỉ mặc mỗi chiếc ba lỗ đen. Mùi trà nhài ấm áp trên tay anh khi Seokmin đan hai bàn tay vào thật chặt. Mùi trà nhài bay quanh mái tóc màu hạt dẻ mới nhuộm của Seokmin, cọ vào vai anh nhột nhột. Mùi trà nhài mà Jisoo rất thích, Seokmin lại mang theo như một thứ tình dược lạ kì.
Jisoo không rõ cách anh kể lại câu chuyện ngày xưa của mình như thế nào, về những vết sẹo thời còn đá bóng cổng trường hay về những nét rạch còn mới. Anh chỉ nhớ xong mỗi câu chuyện, Seokmin dịu dàng hỏi anh có ổn không, nhẹ nhàng xoa thuốc lên mấy chỗ mới, mắt nhìn anh đăm chiêu chứ chẳng nói nhiều.
Anh chỉ nhớ Seokmin kể về cuộc sống của mình rõ nét hơn và sâu sắc hơn, về cách cậu chọn nụ cười thay vì phô tất cả đau thương cho mọi người thấy, về cách cậu không muốn sẹo làm đau bản thân và làm anh cực khổ, về cách cậu cười đùa đánh qua mấy câu chuyện vui vui cuối cấp ba.
Anh chỉ nhớ lòng anh đã hình thành một cái gì đó dành cho Seokmin mà anh không hiểu được, cảm giác cuồn cuộn lập lờ như bướm bay trong bụng từ rất lâu rồi anh mới thấy.
Và anh thấy bản thân vô thức rướn người hôn lên trán Seokmin, nói Anh thương em thật rõ ràng và rành mạch.
Anh nhớ tiếng cười của Seokmin hôm ấy, xoa dịu nỗi đau trong lòng cả hai đứa, và nguyện thương nhau cả một đời.
END.
---
Word count: 2400
Đề bài :
câu trả lời của mình là :
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro