màu xám
warning: lowercase, ooc.
.
.
.
𐔌՞. .՞𐦯
"my love was as cruel as the cities i lived in.
everyone looked worse in the light.
there are so many lines that i've crossed unforgiven.
i'll tell you the truth, but never goodbye."
daylight - taylor swift.
_
thành phố về đêm chìm trong lớp sương mỏng, lặng lẽ phủ lên những ô cửa kính cao tầng. ánh đèn vàng ngoài phố phản chiếu qua lớp kính, bị bóp méo bởi những giọt nước li ti - méo mó như những hồi ức gã không thể gột rửa.
studio nhỏ nằm khuất trên tầng cao, không bật đèn trần. chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của gã.
ngón tay gã lướt nhẹ lên dây đàn. một hợp âm cũ vang lên rồi lạc đi - hụt hẫng và gãy khúc. không chỉ tiếng đàn. cả gã - cũng đã chẳng còn nguyên vẹn như trước.
trên bàn, điếu thuốc dở dang đã tắt ngúm trong chiếc gạt tàn đầy tro. ly rượu bên cạnh đã loãng, lạnh đi từ lúc nào.
không gian ám mùi thuốc lá cũ lẫn với hương cồn nhàn nhạt - ngai ngái, đắng, và u uất như nỗi buồn lâu ngày chưa dọn.
gã ngồi yên như thế, giữa đống tàn dư. không viết nhạc, không hát, không nghĩ ngợi. chỉ tồn tại. như một cái bóng được phác thảo bởi thứ ánh sáng lờ mờ không đủ sưởi ấm ai.
_
gã từng yêu.
yêu như chết dần đi.
người đó từng là cả thế giới của gã. là nguồn cảm hứng để gã viết nên hàng chục bản tình ca. là điều khiến gã từng tin vào hai chữ định mệnh.
họ hay nằm dài trên chiếc ghế sofa trong studio này, nghịch vài nốt đàn khi gã đang thu âm hay chỉnh lời. những buổi tối dài chỉ có tiếng guitar và tiếng cười khe khẽ.
tình yêu ấy mờ dần. không rõ ràng, không trọn vẹn.
người kia không rời đi bằng một lần cãi vã...
mà biến mất từng chút một - ánh mắt bớt nồng, giọng nói bớt thiết tha, tay không còn tìm tay.
rồi một ngày, họ đi.
không một lời.
tình yêu đó như một cơn nghiện. gã biết sẽ chết trong đó... nhưng vẫn không dừng lại được.
gã từng đập nát một cây guitar sau buổi diễn cuối cùng của band - ngay sau khi nhận được một tin nhắn cụt lủn:
- "đừng liên lạc nữa."
từng gào lên giữa studio lúc ba giờ sáng. từng xé nát từng bản nhạc viết dở. từng ngồi bệt trên sàn, lưng tựa tường, ánh mắt trống rỗng, chờ một tin nhắn... không bao giờ đến.
gã giận. rất giận. nhưng rồi lại mong. mong chỉ một câu xin lỗi. mong một dấu chấm hết rõ ràng - để còn biết mình đang đứng ở đâu.
gã từng nghĩ: yêu mà không đau thì chưa phải là thật.
rồi gã sống những ngày sau chia tay như một kẻ mộng du. không viết nhạc, không gặp ai. band dần tan. những đêm lặp đi lặp lại trong tiếng nhạc xập xình chát chúa của quán bar, người lạ qua đường chẳng để lại gì ngoài hơi men nhạt thếch.
_
studio từng là nơi bắt đầu mọi điều đẹp đẽ. giờ chỉ là nơi giam giữ một bản ngã đã mất.
mọi thứ gã chạm vào đều hóa thành dối trá - kể cả tình yêu. gã không biết mình còn lại gì. tình yêu đó đã rút cạn gã.
và gã chẳng chào tạm biệt. vì gã chẳng thể kết thúc.
gã vẫn còn mắc kẹt ở đó... dù người kia đã bước đi từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro