Q1: C46 - C50
* Chương 46: Khúc mắc (1)
Tòng Thiện cầm một ít thuốc từ chỗ của Arsfat, sau đó tự mình đi chăm sóc cô gái ở lễ cắt quy đầu, nhưng đến buổi tối, tình hình cô gái nhanh chóng chuyển biến xấu, Tòng Thiện bất chấp cấm kỵ, cưỡng ép kéo Arsfat đi vào, nhưng anh ta lại cho biết đã hết cách xoay chuyển.
Ngày hôm sau, Tòng Thiện cùng Hàn Dập Hạo tham dự tang lễ của cô gái, trong tang lễ, các thôn dân tỏ ra rất đau buồn, nhưng mà lại không ai đề ra nghi vấn về cái chết của cô gái.
Sau khi cô gái được chôn chất qua loa, Hàn Dập Hạo mới phát giác Tòng Thiện vẫn luôn giúp mẹ cô gái xử lý tang sự đã biến mất lúc nào không
hay.
Ở một nơi trên sườn núi, rốt cuộc Hàn Dập Hạo cũng tìm được cô, mà nằm lẳng lặng bên chân cô là một bình rượu đã được uống cạn.
"Tại sao một mình chạy tới đây uống rượu." Anh đi tới sau lưng cô, lên tiếng hỏi.
"Phiền lòng." Cô trả lời ngắn gọn, gió đêm thổi lướt qua trên da thịt cô, mang đến chút cảm giác mát lạnh.
"Cô uống bao nhiêu rồi?" Tầm mắt của anh liếc qua bình rượu trống không, hỏi.
"Cả một bình." Tòng Thiện không có giấu diếm.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Hàn Dập Hạo đột nhiên kéo cô lên, muốn dẫn cô đi: "Rượu này tác dụng chậm rất nhiều, đi uống trà giải rượu thôi."
"Tôi không đi." Tòng Thiện hất tay anh ra, đầu bắt đầu có chút choáng váng, "Tôi muốn một mình ở đây hóng gió một chút."
"Hóng gió cái quái gì, nhìn xem cô đã thành ra cái bộ dạng gì rồi." Hàn Dập Hạo có chút tức giận, nhìn thấy cô chân trái giẫm lên chân phải, vội vàng bước nhanh đến phía trước, ôm chặt lấy trọng tâm bất ổn của cô.
Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Nếu như theo như lời của Hàn Dập Hạo nói, rượu này tác dụng chậm thật sự rất nhiều, hơn nữa tới cũng mau, hai má Tòng Thiện nổi lên ửng đỏ, đầu cũng càng lúc càng nặng, cô nhìn người đàn ông mày kiếm mắt sáng ngay trước mắt, có chút nghi hoặc nói: "Hàn Dập Hạo, sao anh lại biến thành hai người rồi hả?"
Sắc mặt Hàn Dập Hạo càng tệ hơn, ôm ngang cô lên, dép kẹp trên chân Tòng Thiện "xoạt" một tiếng rơi xuống đất.
"Tôi không về!" Tòng Thiện nổi quạo, hai tay hai chân đạp bậy, liều mạng muốn nhảy xuống khỏi trong lòng của Hàn Dập Hạo.
Bị cô đánh trúng cằm, Hàn Dập Hạo tức giận muốn bẻ quặt hai tay cô ra đằng sau, nhưng Tòng Thiện lại nhân cơ hội này tuột xuống khỏi tay của anh, thuận thế ngã người, liền nằm ở trên cỏ.
"Đứng lên." Hàn Dập Hạo chìa tay ra với cô, lại không nghĩ rằng bị cô nắm chặt, giữ chặt lấy.
"Hàn Dập Hạo, cùng tôi ngắm sao đi." Tòng Thiện cười khanh khách như một đứa trẻ, men say làm cho đôi mắt cô bịt kín một tầng sương, nhưng mà so với ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời còn muốn sáng hơn.
Hàn Dập Hạo biết cô đã uống say, bây giờ có nói gì với cô cũng vô dụng, anh có chút bất đắc dĩ ngồi xuống, nhưng người phía dưới giống như con mèo con nhanh nhẹn, bỗng chốc xông lên, nhào về phía anh, bất ngờ không kịp phòng bị anh bỗng bị ngã nhào.
"Những vì sao, phải nằm xem, mới đẹp." Cô nở nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp, đè ở trên người Hàn Dập Hạo, nửa say nửa thật nói, nhưng bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, đầu thấy choáng váng, đành phải vùi đầu vào cổ của anh, giảm bớt cảm giác choáng váng.
Đột nhiên bị cô "đụng ngã", Hàn Dập Hạo thoáng chốc có chút sững sờ, mãi cho đến khi cô nấc rượu thật lớn một cái, mới hơi nhíu mày nói: "Thẩm Tòng Thiện, cô thật sự uống say rồi."
"Tôi không có say!" Giống như tất cả con ma men, Tòng Thiện vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình uống say, cô ngẩng đầu lên khoe tài, giận dỗi bĩu môi nói: "Tôi chứng minh cho anh xem."
Cô lật người, ngón tay chỉ lên bầu trời, ăn nói có chút mơ hồ: "Đó là chòm sao Đại Hùng, đó là chòm sao Thiên Hậu..."
Đầu của cô tựa vào trên vai của anh, đầu dính sát lên cằm của anh, bầu trời đầy sao tỏa chiếu xuống ánh sáng trắng rực rỡ như ánh bạc, chiếu sáng khuôn mặt của hai người.
"Ơ, tại sao những vì sao càng lúc càng nhiều vậy." Dần dần, Tòng Thiện đếm không xuể, cô khó hiểu nói thầm.
"Được rồi, nếu như cô muốn đếm sao, sau này tôi sẽ đếm cùng cô, hôm nay đi về trước có được không?" Không nhịn được, anh cất giọng mềm mỏng, trầm giọng dụ dỗ nói.
Đang hoang mang Tòng Thiện nghe vậy, nhíu chặt mày hơn, nghiêng đầu nhìn Hàn Dập Hạo, đầu óc mơ hồ giống như đang suy tư điều gì đó, "Anh thật sự là Hàn Dập Hạo sao?"
Hiện tại cô say đến ngay cả ai cũng không phân biệt được, Hàn Dập Hạo nhẫn nại "ừ" một tiếng.
"Gạt người!" Cô đột nhiên giơ bàn tay trắng như phấn của mình đánh vào lồng ngực của anh, lại bị anh nhanh tay nhanh mắt mà nắm chặt.
"Lại làm sao vậy?" Anh nhíu mày hỏi.
"Hàn Dập Hạo chưa bao giờ nói với tôi những lời nói dịu dàng như vậy!" Tòng Thiện đột nhiên duỗi tay về phía cổ áo của anh, dùng sức kéo xé.
"Cô muốn làm gì?" Anh không hiểu ý đồ của cô, phản xạ có điều kiện liền ngăn lại cánh tay nhỏ bé đang "gây bạo hành" của cô.
"Tôi muốn nhìn xem vết thương trên người của anh, có vết thương mới có thể chứng minh anh thật sự là Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện ngang bướng nói.
Trên đầu Hàn Dập Hạo xuất hiện một đường đen, người phía trên người anh lại đang liều mạng mè nheo trên người của anh, cảm giác được nơi nào đó của thân thể nổi lên sự thay đổi, anh vội vàng nói: "Được, tôi cho cô xem vết thương."
Song, khi Tòng Thiện nhìn thấy vết thương trên lồng ngực của anh còn chưa có phai đi, rồi lại không nói.
"Chứng minh rồi, bây giờ có thể đi về chưa?" Giọng của Hàn Dập Hạo trở nên hơi có chút trầm thấp mất tiếng.
Cô bỗng duỗi ngón tay trắng nõn xoa nhẹ lên vết thương của anh, một giọt nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống ngực của anh, "Thật xin lỗi, là tôi hại anh thiếu chút nữa mất mạng."
Bị nước mắt của cô làm bỏng rát đến ngồi bật dậy, Hàn Dập Hạo vội vàng gài lại áo, nâng mặt của cô lên, lại chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã đầy nước mắt.
"Đã nói chuyện không liên quan đến cô, tại sao lại nhắc lại." Đã từng chỉ huy vô số quân diễn lớn nhỏ, trải qua chiến trường chân chính và cho tới bây giờ khuôn mặt người đàn ông vẫn không biến sắc, nhìn thấy nước mắt của cô, đột nhiên mất đi chừng mực, bàn tay thô ráp của anh lau nước mắt trên mặt cô, giọng có chút bối rối, "Đừng khóc."
Nước mắt của Tòng Thiện càng lúc càng không thể khống chế, cô đột nhiên ôm chặt lấy cổ của anh, khóc và liên tục nói: "Thật xin lỗi, thật xin
lỗi..."
Hàn Dập Hạo biết nguyên nhân thật sự khiến cô suy sụp, trước nay anh chưa từng có an ủi qua ai, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, mềm giọng khuyên nhủ: "Đừng có chuyện gì cũng tự trách mình, chuyện tôi bị thương không liên quan đến cô, chuyện đứa bé kia chết cũng không liên quan đến cô, thật sự là cô không có làm sai chuyện gì, đừng tự trách. Ngoan, nghe lời, đừng khóc."
Tòng Thiện lại điên cuồng lắc đầu, khóc nói: "Anh không hiểu đâu, tôi thật sự rất là sợ có người chết ở trước mặt của tôi, thật sự rất sợ."
Tâm tình của cô khác thường như vậy, nhớ lại cô đã từng có nói qua "Người thân nhất rời đi nhưng lại bất lực", Hàn Dập Hạo biết rõ trong lòng cô nhất định là có khúc mắc, nếu như không giải, cô vĩnh viễn cũng sẽ sống ở trong tự trách, nghĩ đến đây, anh đợi cô khóc đến hơi mệt, thử dò hỏi: "Tòng Thiện, tại sao cô lại sợ có người chết ở trước mặt của cô vậy? Nói cho tôi biết nguyên nhân, được không?"
Không biết là rượu cồn khiến cô trở nên yếu đuối, hay là hơi thở đầy nam tính ôm trong lòng quá đáng tin, lần đầu tiên Tòng Thiện muốn tháo gỡ xuống tâm phòng bị ở trước mặt của anh, nói cho anh biết câu chuyện trước nay chưa có một ai biết.
Anh lẳng lặng chờ cô mở miệng, rốt cuộc giọng nói thanh thúy như tiếng chuông bạc vang lên.
"Khi còn bé, trong nhà của tôi rất nghèo, mẹ tôi là một nhà danh họa, nhưng thường mấy ngày cũng không bán được một bức tranh, bán không được tranh chúng tôi cũng không có cơm ăn, mẹ cũng chỉ phải buộc lòng dẫn tôi đến duy nhất nhà cậu tôi. Nhưng mỗi lần đến, mợ đều mắng những lời rất khó nghe, bà mắng tôi và mẹ là Tang Môn Tinh[1], là mẹ làm hại Thẩm gia phá sản, khi đó tôi còn quá nhỏ, không biết Tang Môn Tinh rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà tôi nhìn thấy được, mỗi một lần như vậy sắc mặt của mẹ tôi đều rất khó coi. Một thời gian dài, mẹ tôi tâm cao khí ngạo không muốn lại đi đến nhà của cậu nữa, vì để nuôi tôi, đôi tay chỉ cầm bút vẽ của mẹ tôi bắt đầu giúp người ta rửa chén, làm công việc thiêu thùa may vá, thậm chí nhặt đồ bỏ đi, nhưng sức khỏe của bà không tốt, thường ngã bệnh, cho nên cuộc sống của chúng tôi vẫn rất túng quẫn."
Truyện đượccập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
[1] Tang Môn Tinh (sao Tang Môn): ý chỉ sao xấu, là một trong những sao thuộc thần sát hung họa, chẳng hạn như bị bệnh nan y, bị giáng chức, mất của, hao tài, tang sự, thân nhân đau ốm, tai nạn, vợ chồng nghi kỵ, anh em bất hòa...
Giọng của cô bình tĩnh đến giống như ghềnh nước lặng, nhưng khi lắng nghe trái tim Hàn Dập Hạo co rút đau đớn, anh chưa bao giờ biết, tuổi thơ của cô là trải qua như thế này.
"Cho đến có một ngày, tôi tan học về nhà, mẹ lại chuẩn bị một bàn thức ăn đều là những món tôi thích, bà mặc một bộ đồ màu trắng, còn trang điểm nhẹ, mẹ vốn rất đẹp, khi đó lại càng xinh đẹp hơn. Năm đó tôi sáu tuổi, là một đứa trẻ thèm ăn vốn không có nghĩ tới tại sao lại có nhiều đồ ăn như vậy, tôi ăn rất vui vẻ, mẹ chỉ ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn tôi. Dần dần, tôi đột nhiên nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, liền gục xuống bàn. Chờ khi tôi tỉnh lại..."
Lời nói im bặt gián đoạn, Hàn Dập Hạo nhạy bén cảm giác được giọng của cô có chút thay đổi, thân thể bắt đầu không khắc chế được mà run rẩy, giống như đang cực lực kiềm chế thứ cảm xúc gì đó.
Anh ôm lấy cô chặt hơn, lồng ngực rắn chắc và ấm áp giống như hàng rào kiên cố nhất giữa trời và đất, làm lòng người ta an tâm như vậy, anh áp vào cái trán của cô, cho cô dũng khí để tiếp tục, "Tòng Thiện, nói
tiếp."
----------
* Chương 47: Khúc mắc
"Tôi bị trói ở trên ghế." Giọng của cô rất khàn và nhỏ, tựa như oan hồn thút thít không ngừng vang dội trong địa phủ vô cùng âm u, mỗi một âm tiết phát ra đều mang theo lạnh lẻo sâu tận xương tủy và tuyệt vọng sâu nhất đau nhất, "Tận mắt nhìn thấy mẹ của tôi, dùng dao, từng dao từng dao mà cắt lấy thịt trên người của bà. Tôi bị dọa sợ đến mức liều mạng khóc, dốc sức gọi bà, nhưng bà lại cười to giống như phát điên vậy, một dao, một dao, lại một dao..."
Đỉnh đầu như bị căng chặt, trái tim Hàn Dập Hạo bỗng thít lại, đau lòng đến tột đỉnh, anh không cách nào tưởng tượng được, người mẹ nào lại chọn cách thảm như vậy mà chết ở trước mặt con gái của mình, một đứa bé sáu tuổi tận mắt nhìn thấy mẹ mình từ từ biến thành một đống thịt vụn, cái loại khủng khiếp đó, cái loại sợ hãi đó là đau đớn tột cùng đến cỡ nào!
"Tòng Thiện, không muốn nói thì đừng nói." Anh xoa nhẹ gò má của cô, không đành lòng mở miệng ngăn lại nói.
Nhưng dường như Tòng Thiện lại không có nghe thấy, ánh mắt của cô mất đi tiêu điểm, sắc mặt trắng bệch, người như hầm băng, phảng phất lại thấy được cảnh năm đó, "Máu từ dưới chân của bà lan tràn đến dưới chân tôi, đậm như mực vậy, cả căn phòng đều nhuộm thành màu đỏ sậm, trước nay tôi chưa từng sợ hãi như vậy, tôi bật khóc lớn, nhưng mà âm nhạc trong phòng át đi tiếng kêu gào của tôi, người bên ngoài không nghe được, không ai đi vào cứu bà, tôi cũng không thể. Hàn Dập Hạo, anh có thể tưởng được không, tận mắt nhìn thấy mẹ của mình trở nên không còn hình dạng, máu thịt lẫn lộn, nhìn bà cắt 671 dao trên người mình."
"Đều đã qua." Anh ôm chặt cô, hết sức tự trách, hận mình tại sao lại muốn cô nói ra chuyện quá khứ, nếu như anh sớm biết chuyện cô đã từng trải qua, anh vĩnh viễn cũng sẽ không ép cô nhớ tới.
"Mặc dù về sau báo cáo khám nghiệm tử thi nói chỉ có 587 dao, nhưng mà tôi biết rõ đó không phải là con số chính xác, bởi vì 671 là số ngày bà biết người đàn ông kia đến ông ngoại tự sát, bà là muốn dùng cách đoạn tuyệt như vậy, không thể cứu rỗi như vậy để sám hối với ông ngoại trên thiên đường!" Nước mắt rơi như mưa, nhưng trên mặt cô lại không có chút bi thương, đó là vẻ mặt tái nhợt chết lặng, bi thương đến chết tâm, đó là trái tim bỗng trống rỗng, bị tuyệt vọng ăn mòn.
Truyện được đăng tạidîễn đàn lê qµý đôn.
Cả người anh cứng đờ, ông ngoại tự sát, mẹ tự mình hại mình, ông trời ơi, rốt cuộc đáy lòng của cô còn cất giấu bao nhiêu quá khứ bi thảm không cách nào tưởng tượng được vậy.
Đôi mắt của cô là ngôi sao sáng nhất, nhưng lòng của cô lại tối hơn cả bóng đêm, "Tất cả đều là lỗi của tôi, nếu như tôi thông minh một chút, có thể nhận ra được ngày đó mẹ khác thường, chẳng phải tham ăn như vậy, cũng sẽ không bị thuốc, cũng sẽ không bị bà trói ở trên ghế, cũng sẽ không nhìn thấy bà chết ở trước mặt của tôi nhưng lại không thể làm được gì."
"Đây không phải là lỗi của cô." Giọng anh khàn khàn mang theo đau xót, thấy cô đau lòng, cô càng đau lòng lại càng tự trách mình, "Khi đó cô chỉ là đứa trẻ, bất kể nguyên nhân gì, một người mẹ cũng không nên làm ra chuyện như vậy."
"Tôi sẽ nói cho anh biết nguyên nhân." Cô nhìn anh, đáy mắt ảm đạm như tro tàn, "Bởi vì, mẹ của tôi hận tôi. Nếu như không có tôi, bà sẽ không gả cho người đàn ông kia, càng sẽ không bị ông ta từng bước một nuốt trọn Thẩm thị, cuối cùng ép ông ngoại nhảy từ tầng 36 xuống."
"Cô nói cái gì?" Anh đã không cách nào hình dung đáy lòng chấn động.
"Người đàn ông kia là bố của tôi." Lời của cô giống như một quả boom nặng ký, trong nháy mắt làm đảo ngược trời đất, không sao không ánh sáng, "Ông ta là một kẻ ty tiện bỉ ổi làm người ta ghê tởm nhất bẩn thỉu nhất trên đời này, thế nhưng ông ta lại là bố ruột của tôi. Ông ta trăm phương ngàn kế tiếp cận mẹ của tôi, mục đích cũng chỉ là bước vào tập đoàn Thẩm thị khổng lồ. Ông ta lợi dụng sự ra đời của tôi, chuyển sự chú ý của ông ngoại, lại tiếp tục dùng mọi thủ đoạn đen tối, từng bước từng bước một thâu tóm cổ phần của ông ngoại. Đợi đến khi ông ngoại phát hiện ra thì Thẩm thị cũng sớm đã bị ông ta bỏ vào túi."
"Xét cho cùng, tôi vốn không nên ra đời, bởi vì tôi, ông ngoại, mẹ lần lượt chết đi, Thẩm thị phá sản, cả nhà cậu cũng mất đi cuộc sống an nhàn sung sướng." Cảm giác áy náy dồn nén tích tụ nhiều năm giờ phút này bùng phát ầm ầm như lũ quét, khiến cô trong khoảnh khác mất đi tất cả sức lực, yếu đuối ở trong ngực của anh, giống như búp bê vải rách không có sự sống, "Tôi, mới là căn nguyên của tất cả bất hạnh."
"Không liên quan gì đến cô." Anh nắm chặt vai của cô, nhìn vào khuôn mặt không có tức giận của cô, nỗi đau xót lan tràn từ buồng tim tới toàn thân, cô gái trước mắt này chính nghĩa lẫm liệt, kiên cường và dũng cảm, thế nhưng một mình lại gánh lấy quá nhiều khó khăn và đau khổ, anh thật muốn gánh lấy thay cô, "Thật sự là cô không có làm sai cái gì, đừng có lúc nào cũng đem sai lầm của người khác gánh ở trên người của mình."
"Nhưng đó không phải là người khác, là bố đẻ của tôi." Cô đột nhiên cảm giác được mệt mỏi, bất kể cô liều mạng muốn bù đắp cho cậu thế nào, hoặc là bù đắp cho Thẩm gia sớm đã không tồn tại, phần cảm giác áy náy này lại không giảm chút nào, lại thêm vì năm tháng tăng dần, khiến cô càng cảm thấy dòng máu dơ dáy bẩn thiểu của người nọ đang chảy trong người
của mình.
"Loại người này không xứng để được gọi là bố, càng không đáng để cô gánh chịu tội của ông ta." Đôi mắt sâu thăm thúy của anh gợn sóng cuồn cuộn giống như biển rộng, anh chưa bao giờ biết, mình lại vì một người phụ nữ mà đau lòng đến vậy, càng không biết, nhìn thấy cô rơi nước mắt, nội tâm còn đau đớn hơn đạn xuyên tim, "Thẩm Tòng Thiện, cô là người phụ nữ cố chấp nhất, ngu xuẩn nhất, ẩn nhẫn nhất, kiên cường nhất và thiện lương nhất mà tôi từng gặp, trước đây tôi chỉ cho rằng cô không biết trời cao đất dầy, bây giờ tôi mới hiểu được mình sai thái quá đến cỡ nào. Không có ai sau khi đã trải qua tất cả mọi thứ như cô đã từng trải qua, mà vẫn còn có thể làm được tốt như cô. Cô không phải là căn nguyên của sự bất hạnh, cô là một người cảnh sát tốt, cô làm nhiều chuyện tốt như vậy, cứu mạng nhiều người như vậy, lý nên nhận được đối đãi tốt hơn. Nếu như cô không biết chăm sóc mình thật tốt, tôi sẽ chăm sóc cô, nếu như cô không biết tự bảo vệ mình thật tốt, tôi sẽ bảo vệ cô, nếu như ai lại tiếp tục làm tổn thương cô, tôi lấy danh nghĩa thế hệ nhiều đời của Hàn gia xin thề, chắc chắn sẽ để cho người đó trả lại gấp trăm lần!"
Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Vậy mà, khi anh cúi đầu nhìn xuống, người trong lòng lại bởi vì khóc mệt, dần dần ngủ thiếp đi.
Đêm đó, Hàn Dập Hạo tìm đến Arsfat, đi thẳng vào vấn đề nói: "Thưa ngài, ngày mai tôi và Tòng Thiện sẽ rời đi."
Sắc mặt Arsfat bình tĩnh nói: "Hàn tiên sinh, nếu như anh khăng khăng rời đi, tôi nhất định sẽ không ngăn cản, nhưng Thẩm tiểu thư, tôi còn muốn mời cô ấy nán lại thêm một thời gian."
"Người ngay thẳng không nói chuyện mập mờ, tôi biết rõ ngài coi trọng Thẩm Tòng Thiện, tôi cũng vậy." Hàn Dập Hạo không vòng vo, "Nói thật, tôi và Tòng Thiện chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải là bạn bè trai gái, cho nên chúng ta có thể cạnh tranh công bằng."
"Hàn tiên sinh dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đáp ứng?" Arsfat lạnh lùng cười một tiếng, cạnh tranh công bằng ư? Chỉ cần Thẩm Tòng Thiện tiếp tục ở lại đây, thì Hàn Dập Hạo vĩnh viễn không có phần thắng.
"Ngài không ngại hãy nghe tôi nói điều kiện, rồi ra quyết định." Cánh môi Hàn Dập Hạo nhếch lên độ cong tự tin, anh vốn vô cùng tuấn tú càng lộ ra vẻ mê người, "Tôi biết trước mắt tộc Raim gặp phải thế đứng đội hình, tuy nói quân vũ trang phản chính phủ và các ngài là xuất từ cùng huyết mạch, nhưng từ mọi phương diện mà nói, bọn họ cũng lạc hậu hơn quân chính phủ. Ai hơn ai kém, với sự thông minh của ngài, không thể không phân biệt được. Thôn Raim rất đẹp, tin rằng ngày cũng không muốn để cho chiến tranh hủy diệt cô ấy, mưu cầu của ngài, bất quá cũng chỉ là một chỗ dựa ở trong thời loạn thế để được sinh tồn."
"Anh cứ nói tiếp." Vẻ mặt của Arsfat trở nên nghiêm túc, mặc dù anh không biết người đàn ông trước mắt này là làm sao biết được những chuyện này, nhưng mỗi câu nói của anh ta, chữ chữ đều đánh vào mặt tư tưởng.
"Điều kiện của tôi chính là, tôi đứng giữa giúp ngài đáp cầu dắt mối, để quân chính phủ bảo đảm an toàn của tộc Raim. Đồng thời, lấy tên cá nhân tôi, trợ giúp tộc Raim năm năm bao gồm thức ăn, thuốc men, nước uống kể cả vật tư sinh hoạt."
----------
* Chương 48: Điều kiện
Hàn Dập Hạo vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh dường như có thể nghe được tiếng dòng chảy của không khí.
Con ngươi màu lam tím của Arsfat híp lại, trong giọng nói mang theo chất vấn, "Hàn tiên sinh thật đúng là huênh hoang, cho dù là Liên minh Châu Phi[1] cũng chưa chắc dám nói ra những lời mạnh miệng như vậy."
[1] Liên minh Châu Phi (viết tắt bằng tiếng Anh: AU) là một tổ chức liên chính phủ.
"Ngài có nghe qua hãng hàng không Đông Phương không?" Hàn Dập Hạo xem thường phản ứng của anh ta, "huênh hoang" sao? Anh thật sự có tư cách này.
"Anh nói sao?" Arsfat nhíu mày, đối với hãng hàng không Đông Phương này anh biết cũng không nhiều, nhưng mấy năm gần đây hãng hàng không nước ngoài lớn nhất này ở Châu Phi không kiêng dè mở rộng nghiệp vụ và kinh doanh khá thành công, anh cũng chỉ là nghe nói, anh chỉ biết là hãng này đến từ Trung Quốc.
"Vừa khéo kẻ hèn này có chút quan hệ sâu xa với lãnh đạo của hãng hàng không Đông Phương, nếu như tôi mở lời, tin rằng họ sẽ không từ chối vận chuyển cho quý quốc vài chuyến vật tư hằng năm." Hàn Dập Hạo điềm nhiên nói xong, lại thu hết biểu tình của Arsfat vào trong đáy mắt, anh không có nói rõ, người nắm quyền của hãng hàng không Đông Phương hiện nay tên là Nhạc Uyển Dung, cũng chính là mẹ ruột của anh, "Về phần phương diện quân chính phủ, tổng chỉ huy Khoa Phỉ là bạn tốt của tôi, nếu như ngài không tin, có thể để tôi viết thư cho ông ấy, mời ông ấy tới tộc Raim làm khách."
Arsfat là một người rất thông minh, từ trên nét mặt bình tĩnh của Hàn Dập Hạo, cũng có thể phân biệt được lời anh nói là thật hay giả, người đàn ông trước mắt này quả nhiên như lúc đầu anh nghi ngờ, hoàn toàn không phải là một người cảnh sát gìn giữ hòa bình bình thường, "Rốt cuộc anh là ai?"
"Vấn đề này không quan trọng." Hàn Dập Hạo nhận thấy vẻ mặt của anh ta thay đổi, mặc dù có chút phòng bị, nhưng rõ ràng bắt đầu suy nghĩ về đề nghị của anh, anh cười nhạt, "Quan trọng là, đây đối với tộc Raim có trăm lợi mà không có một hại. Về phần Thẩm Tòng Thiện, cho dù chúng tôi về đến doanh trại, ngài cũng có thể thường xuyên đến thăm cô ấy, xem rốt cuộc cô ấy sẽ chọn ai, toàn bộ bằng bản lĩnh."
Arsfat cũng cười, "Đây có lẽ là quân tử ước hẹn theo như lời của người Trung Quốc đúng không. Nhưng Hàn tiên sinh nói ra điều kiện này, sao nghe giống như để cho kẻ hèn này chiếm hết hời vậy."
"Tình trạng của cô ấy ngài cũng thấy đấy, vết thương trên người còn chưa có hồi phục, cần về doanh trại để tiếp tục điều trị. Hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay khiến tâm tình của cô ấy gần như suy sụp, cô ấy chính là một người cố chấp như vậy, rõ ràng chuyện không liên quan đến mình nhưng
lại nhất định muốn ôm trên người, hôm nay cô ấy ở đây ngẩn ngơ không vui, tôi chỉ là muốn để cho cô ấy trở về hoàn cảnh quen thuộc điều chỉnh thể xác và tinh thần." Không tự chủ, vừa nhắc đến Tòng Thiện, đôi mắt Hàn Dập Hạo sáng lóng lánh kèm một tia nhu tình chính mình cũng không có phát giác. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Nhưng nét mặt của anh lại không thoát khỏi mắt của Arsfat, "Hàn tiên sinh đối với cô ấy thật đúng là dụng tâm lương khổ."
"Hàn mỗ cũng là một người cố chấp, một khi đã nhận định, sẽ không tiếc hết thẩy." Ánh mắt thâm thúy lấp lánh rạng ngời giống như diệu thạch, trước kia anh không có nhận rõ lòng của mình, giờ đây anh đã có thể xác định, lòng của mình đã không biết rơi vào trên người cô gái nhỏ này từ khi nào, có ý thức này, vậy anh sẽ thật sự triển khai hành động.
Ánh mắt tế nhị của hai người đàn ông cùng giao nhau, im lặng mà cạnh tranh.
Arsfat chợt cười sang sảng, "Được! Chỉ bằng những lời này của Hàn tiên sinh, kẻ hèn này đồng ý, đêm nay sẽ thận trọng cân nhắc điều kiện anh nói. Nói thật, tôi cũng đã từng có yêu một người con gái sâu sắc như vậy, cho nên tôi kính trọng tình cảm của anh, về chuyện của Thẩm tiểu thư, tôi có thể cam đoan tuyệt đối sẽ công bình công chính.
Hàn Dập Hạo nghe vậy cũng bật cười lớn, nói: "Nếu là cạnh tranh công bằng, vậy có chuyện này có lẽ tôi nên nói cho ngài biết, ở trong nước, Tòng Thiện cô ấy đã có bạn trai rồi."
"À." Arsfat nhíu mày rậm, "Hàn tiên sinh cảm thấy người đó là mối đe dọa sao?"
"Người không quan trọng, không đáng để nhắc tới." Hàn Dập Hạo không khách khí chút nào nói ra, "Tuy nói hiện tại trong lòng Tòng Thiện có anh ta, chẳng qua tôi chưa bao giờ coi anh ta là đối thủ."
"Ha ha, nếu Hàn tiên sinh chịu thành thật nói như vậy, thì kẻ hèn này không ngại cũng nói cho anh biết một chuyện, coi như báo đáp." Lúc này Arsfat không giống người lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, trái lại có vài phần khí phách của người lính.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Xin lắng tai nghe." Hàn Dập Hạo khiêm nhường đáp lại.
"Ở động rắn độc, sở dĩ tôi cứu anh, là bởi vì Tòng Thiện quỳ xuống cầu xin tôi, hơn nữa còn giơ súng lên uy hiếp tôi, nếu như tôi không cứu anh, cô ấy sẽ cùng tôi cùng đi đến chỗ chết." Nói ra những lời này, nét mặt của Arsfat không có một tia tức giận, dũng khí của cô khiến anh lau mắt mà nhìn.
Hàn Dập Hạo cũng không ngờ tới Arsfat lại thẳng thắn như vậy, thật ra thì anh sớm đã biết người đàn ông này sẽ không khinh địch mà cứu anh như vậy, giờ đây biết được chân tướng, một dòng nước ấm dần dần tràn vào buồng tim, cũng có chút đau lòng, nhớ lại tình hình anh hôn mê nằm ở trên lưng cô, anh biết, cô nhất định chịu rất nhiều gian khổ, mới bảo toàn tính mạng của anh.
"Tôi nói cho anh biết những điều này, không có nghĩa là cô ấy sẽ chọn anh. Cô ấy là loại người bất cứ ai cũng sẽ liều mạng để cứu, đúng không?" Mặc dù thời gian biết Thẩm Tòng Thiện không lâu, nhưng Arsfat cũng nhìn ra được cô là một người rất chính nghĩa, cũng chính vì như thế, khiến anh có thiện cảm với cô nhiều hơn.
"Đúng vậy." Hàn Dập Hạo sảng khoái thừa nhận, chỉ có điều lời nói xoay chuyển, "Nhưng tôi tin, tôi với cô ấy, rất nhanh sẽ không còn là bất cứ ai."
"Cô ấy là một cô gái tốt, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tay." Thẳng thắn nói rõ, hai người nhìn nhau cười một tiếng, dường như giao ước đã được thành lập.
----------
* Chương 49: Thân phận bại lộ
Ngày hôm sau, ngủ thẳng tới mặt trời lên cao, Tòng Thiện mới thức dậy, sau khi cô nghe được tin tức sắp phải rời đi, lại càng mừng rỡ hơn.
Hai người lập tức xuất phát, tuy nhiên Arsfat và một đám người cũng đã chờ sẵn ngoài cửa, nhưng không phải là tiễn đưa.
Sắc mặt Arsfat tái xanh nhìn Hàn Dập Hạo nói: "Các người nán lại ở chỗ của tôi lâu như vậy, cho nên giấu diếm tôi lâu như thế sao. Anh là Hàn Dập Hạo, sĩ quan chỉ huy cao nhất của Trung Quốc trú ở Samos có đúng không?"
Sắc mặt Hàn Dập Hạo vẫn không thay đổi, trong lòng lại đoán được sắp xảy ra chuyện.
Quả nhiên, Asrfat cũng không có cho bọn họ cơ hội trả lời, ra lệnh một tiếng, đã sai người bắt Hàn Dập Hạo lại.
Tòng Thiện muốn ngăn cản, lại bị người thô lỗ đẩy xuống đất, Hàn Dập Hạo cũng đã thay đổi sắc mặt, thấp giọng khiển trách Arsfat đừng tổn thương Tòng Thiện, người sau nghe vậy, sai người kéo Tòng Thiện qua một bên.
Tòng Thiện liền biến sắc, chất vấn Arsfat vì sao làm như vậy, nhưng đối phương lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, cái gì nói cũng không có nói, sau đó xoay người rời đi.
Trơ mắt nhìn Hàn Dập Hạo bị đưa đi, Tòng Thiện lo lắng hô to, Angus lại xuất hiện, anh kéo Tòng Thiện vào phòng, lại nói cho cô biết một câu chuyện về Arsfat.
Arsfat đã từng đến Trung Quốc du học, ở vùng Giang Nam xinh đẹp, anh gặp gỡ một cô gái tên là Kim Linh, cô ấy là học giả lịch sử, hai người nói chuyện trên trời dưới đất, có thể nói từ sáng tới tối, không thể tránh khỏi, bọn họ yêu nhau, hai người vốn định định cư ở Trung Quốc, nhưng lúc này, lão tù trưởng, cũng chính là cha của Arsfat và Angus, bị bệnh đã qua đời. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Lão tù trưởng chọn Arsfat thông minh cơ trí nhất trong đám con trai làm người kế tục, nhưng Arsfat không có ở trong nước, vì vậy, sau khi lão tù trưởng qua đời, đám con trai bắt đầu tranh quyền, tàn sát lẫn nhau, trong tộc lâm vào hỗn loạn.
Ngay cả mẹ của Angus cũng nhiều lần suýt nữa bị mưu sát, sau khi Arsfat nhận được thư cầu cứu của Angus, lập tức trở về tộc, anh vốn là người thừa kế danh chính ngôn thuận, được các trưởng lão thừa nhận, vì vậy sự trở về anh, khiến tất cả anh em sợ hãi.
Minh sát ám sát[1] nhiều vô kể, Angus nhớ lại nói, khoảng thời gian này là thời kỳ hắc ám nhất của tộc Raim, rất nhiều người chết, ngay cả nơi khai thác mỏ vàng cũng nhuốm màu máu.
[1] Minh sát: giết người một cách công khai - Ám sát: giết người một cách lén lút.
Arsfat suốt đêm không ngủ, lao tâm lao lực, vào lúc đó, Kim Linh lại đột nhiên từ Trung Quốc chạy đến, không hề có một câu oán giận mà ở bên cạnh anh, cùng anh đồng cam cộng khổ.
Khoảng thời gian đó, Kim Linh trở thành tất cả ký thác tinh thần của Arsfat, nếu như không có cô ấy làm bạn, có lẽ anh hoàn toàn không gắng gượng nổi.
Tình hình rốt cuộc cũng ổn định, bọn họ vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể hạnh phúc, nhưng thế sự thường không như người ta mong muốn.
"Tôi biết Trung Quốc thực thi chế độ một vợ một chồng, nhưng ở Châu Phi, tù trưởng có mười mấy thậm chí mấy trăm người vợ cũng là chuyện rất bình thường." Angus nói, "Anh trai tôi chỉ thích Kim Linh, nhưng vì để nhận được ủng hộ của các trưởng lão, anh ấy đã từng hứa sau này sẽ cưới con gái của bọn họ. Vì vậy, sau khi anh trai tôi kế vị, các trưởng lão yêu cầu anh ấy thực hiện lời hứa."
Tòng Thiện im lặng lắng nghe, cô biết, Angus nói cho cô biết những chuyện này, nhất định là có liên quan đến chuyện ngày hôm nay. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Kim Linh nói với anh ấy, chỉ cần anh ấy không phụ cô, chỉ thích một mình cô, như vậy cho dù anh ấy cưới nhiều vợ hơn nữa, cô cũng có thể chịu được." Angus kể lại nói.
"Nhưng ngài ấy vẫn phụ lòng cô ấy đúng không?" Tòng Thiện chợt tiếp lời, là một học giả lịch sử, Kim Linh nhất định đối với việc tranh quyền của các bậc đế vương rất rõ, cũng biết cách tốt nhất dẹp yên thế lực khắp nơi chính là quan hệ thông gia, cho nên cô ấy có thể hiểu được nỗi khổ tâm Arsfat không thể không làm như vậy. Nhưng đồng thời, là một người hiện đại, muốn cô ấy học tập các phi tần cổ đại, cùng chia sẻ một người đàn ông với rất nhiều phụ nữ, cô ấy cũng là không làm được.
"Chỉ là một lần ngoài ý muốn, anh ấy uống say, vào nhầm phòng. Sau khi Kim Linh biết, rất tức giận, cô ấy tìm anh ấy tranh luận ầm ĩ, nhưng anh ấy cũng không cảm thấy chuyện này nghiệm trọng bao nhiêu, anh ấy cho rằng, cùng là vợ, tại sao Kim Linh không thể học theo người khác khoan dung cho anh ấy." Angus diễn giải.
Tòng Thiện không nhịn được hừ lạnh một tiếng, đây chính sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, phụ nữ cần chính là toàn tâm toàn ý, mà đàn ông phạm sai lầm lại có thể tìm rất nhiều lý do để làm cớ.
"Lúc ấy anh ấy thật sự bề bộn nhiều việc, cho nên tâm tình có chút buồn bực." Angus thay Arsfat giải thích, "Kim Linh lại càng không ngừng ầm ĩ, làm anh ấy cảm ấy rất phiền, hơn nữa lúc đó cô ấy đang mang thai, anh ấy không muốn kích động cô ấy, cho nên thường không có ở trong tộc, muốn đợi cho cô ấy bình tĩnh lại, sau đó nói chuyện với cô ấy."
"Kết quả tình hình càng trở nên tệ hơn đúng không?" Tòng Thiện lạnh lùng nói tiếp câu chuyện.
"Thẩm tiểu thư, tôi biết cô sẽ cho rằng là lỗi của anh trai tôi. Nhưng đây chính là phong tục của chúng tôi, đàn ông có rất nhiều vợ cũng không phải là không chung thủy, huống chi anh ấy cũng chỉ có một lần vô tâm. Mẹ của chúng tôi đến từ nước Pháp, là luật sư có tiếng, nhưng bà ấy cũng đã tiếp nhận việc cha tôi có nhiều vợ. Có lẽ là bởi vì như thế, trong tiềm thức của anh ấy cũng cho rằng cuối cùng rồi Kim Linh cũng sẽ thỏa hiệp." Angus thở dài nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Một cô gái từ bỏ gia đình, sự nghiệp của minh, còn phải vứt bỏ tôn nghiêm và nguyên tắc của mình sao?" Tòng Thiện cười nhạt.
"Tôi thừa nhận, chuyện này là lỗi của anh trai tôi, nhưng về sau anh ấy đã tận lực bù đắp, song, sau khi Kim Linh sinh hạ Dunham Linda, lại mắc phải chứng trầm cảm sau khi sinh. Cô ấy trở nên nóng nảy thất thường, vì một chút chuyện nhỏ liền nổi giận, cũng thường không hiểu vì sao mà khóc lóc. Anh ấy mời rất nhiều bác sĩ cho cô ấy, nhưng đều không có hiệu quả. Cô ấy muốn trở về Trung Quốc, nhưng lúc ấy trong nước xảy ra chiến tranh, tất cả các chuyến bay quốc tế đều bị hủy bỏ, chuyện này cũng chỉ có thể liên tục kéo dài. Nhưng, lúc Dunham Linda hai tuổi, cô ấy tự sát."
Trái tim Tòng Thiện bỗng đập mãnh liệt, cô cũng đã từng trải qua chuyện như vậy.
"Mặc dù cấp cứu kịp thời, nhưng tình trạng tinh thần của cô ấy rất xấu, anh ấy vận dụng mọi biện pháp, cuối cùng ở thời điểm tình hình khá hơn một chút, có thể đưa cô ấy về Trung Quốc an dưỡng một thời gian. Nhưng, ở trên đường đi đến sân bay, chiếc xe buýt cô ấy ngồi lại bị một tổ chức vũ trang không rõ tên uy hiếp. Người phát ngôn của bọn họ đưa ra điều kiện với quân chính phủ, nhưng chính phủ lại một mực từ chối. Sau đó quân chính phủ và quân đội gìn giữ hòa bình bắt đầu tiến đánh, Kim Linh cứ như vậy chết ở dưới họng súng của một tên lính gìn giữ hòa bình." Nói nói đây, Angus đã trở nên rất khổ sở.
Tòng Thiện cũng cảm thấy không dễ chịu, cô gái tên Kim Linh này, cảnh ngộ quả thực làm người ta thổn thức, vì tình yêu làm việc nghĩa không được chùn bước đi đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Angus lập tức khiến tim Tòng Thiện run lên, "Sĩ quan gìn giữ hòa bình hạ lệnh tiến đánh ngày đó chính là Hàn Dập Hạo, nếu như không phải anh ta ra lệnh, Kim Linh cũng sẽ không chết thảm. Chỉ trách vận may của các người quá kém, anh trai tôi vốn định hôm nay để cho các người rời đi, nhưng lúc này lại để cho anh ấy nhận được tin tức Hàn Dập Hạo và một nữ cảnh sát mất tích mấy ngày trước, chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ biết thân phận của các người. Anh trai tôi rất yêu Kim Linh, anh ấy sẽ không bỏ qua cho Hàn Dập Hạo."
----------
* Chương 50: Ánh bình minh (1)
"Đó chỉ là một lần ngoài ý muốn, các anh không thể đổ hết trách nhiệm lên trên người của Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện có chút tức giận, "Nếu như không phải không thể xoay xở được cách khác, tôi tin, Hàn Dập Hạo sẽ không hạ lệnh như vậy."
"Phải không?" Angus nhìn cô chằm chằm, đôi mắt màu lam tím giống Arsfat lúc này cũng hiện lên tia lạnh lùng, "Thẩm tiểu thư, tôi biết cô là một người tốt, nhưng cô xác định Hàn Dập Hạo cũng vậy sao?"
"Dĩ nhiên." Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
"Vậy cô có biết, sau khi chuyện này xảy ra, quân chính phủ đã giao quyền khai thác ba mỏ vàng cho quý quốc không? Cô thật sự cho rằng chuyện này đơn giản như vậy sao?" Giọng Angus lạnh dần.
"Bọn họ có quan hệ gì?" Tòng Thiện nhìn anh ta chằm chằm, không biểu anh ta muốn nói cái gì.
"Ngay từ đầu chúng tôi cũng không biết có quan hệ, cho đến khi anh trai tôi dùng số tiền lớn mua chuộc một tên lính của quân chính phủ tại hiện trường, hắn mới nói cho anh trai tôi biết, Kim Linh vốn không phải chết ở dưới súng của người lính gìn giữ hòa bình, mà là bị quân chính phủ bắt sống đánh chết! Hắn còn nói cho anh trai tôi biết, quân chính phủ vốn không có nổ lực đàm phán, đã bắt đầu tiến đánh. Sau khi sự việc xảy ra, Hàn Dập Hạo giúp quân chính phủ che giấu chân tướng, mà cái giá chính là quyền khai thác ba mỏ vàng. Cho nên, cho dù Hàn Dập Hạo không phải là hung thủ giết người, anh ta cũng là đồng lõa!" Angus không nhịn được kích động lên giọng.
"Không thể, Kim Linh cũng là công dân Trung Quốc, Hàn Dập Hạo sẽ không bỏ mặc sự sống chết của cô ấy."
"Chỉ cần lợi ích đủ lớn, thì có gì không thể hy sinh?" Angus chầm chậm nói, "Thẩm tiểu thư, sở dĩ tôi nói cho cô biết những chuyện này, là không muốn cô vì chuyện của Hàn Dập Hạo mà tức giận. Cô và Kim Linh đều là những cô gái tốt, nhưng cô ấy chết thảm ở nước khác như vậy ngay cả cơ hội giải oan cũng không có, cô cảm thấy đây là công bằng sao?"
Tòng Thiện há mồm, lại nhất thời cứng họng, cô vẫn còn đắm chìm ở trong khiếp sợ, không muốn tin Hàn Dập Hạo và quân chính phủ đã làm giao dịch bẩn thỉu đó, nhưng đáy lòng lại có một giọng nói khác nói cho cô biết, Hàn Dập Hạo là người tốt, cả sự kiện đều không phải là không hoàn toàn không thể. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Angus nói tiếp: "Thẩm tiểu thư, quý quốc có câu nói, không phải là không báo, thời điểm chưa tới. Hiện tại chính là thời điểm Hàn Dập Hạo trả nợ, Thẩm tiểu thư, cô là người hiểu chuyện, hẳn là có thể hiểu được cảm giác của chúng tôi."
"Bất kể thế nào, các anh cũng không thể vận dụng tư hình!" Tòng Thiện nổi giận nói.
"Chúng tôi sẽ không làm gì anh ta." Angus nhàn nhạt nói, "Anh trai tôi sẽ giao anh ta cho chỉ huy Cecil, về phần phần tử vũ trang phản chính phủ làm thế nào để đàm phán với Liên Hiệp Quốc, không có liên quan gì tới chúng tôi."
"Nói đi nói lại, chẳng qua cũng chỉ là dùng Hàn Dập Hạo lấy lòng quân vũ trang phản chính phủ, không phải các người cũng là vì lợi ích trên hết sao?" Tòng Thiện cười lạnh.
"Chí ít chúng tôi không có hại chết người vô tội." Angus nói tiếp, "Thẩm tiểu thư, nếu như năm đó Hàn Dập Hạo không có làm ra chuyện, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đối đãi với anh ta như vậy. Cô là một người rất có lương tri, đáng để lo lắng cho loại người như thế sao?"
Sau khi Angus nói xong, nhìn cô thật sâu, liền xoay người rời đi.
Tòng Thiện nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, rối beng phức tạp.
Nếu như Angus nói đều là sự thật, Hàn Dập Hạo thật sự là dùng tính mạng của người vô tội đổi lấy lợi ích, vậy, anh có đáng để cô lo lắng hay không?
Tuy nhiên, nhìn thấy một con rắn màu xanh biếc từ từ chui vào trong khe cửa, lại bò ra cửa sổ, Tòng Thiện đột nhiên bừng tỉnh, bất kể rốt cuộc Hàn Dập Hạo đã từng làm hay chưa làm, cô chỉ biết, anh nhiều lần liều mạng cứu mình là sự thật, ở động rắn bọn họ hỗ trợ lẫn nhau là sự thật, cô không muốn anh gặp chuyện không may cũng là sự thật, cô nhất định phải nghĩ cách cứu anh!
Nhưng bất kể Tòng Thiện dùng sức đập cửa thế nào, cũng không ai để ý đến cô, vì vậy, cô bắt đầu tuyệt thực, mãi cho đến tối ngày hôm sau, Angus mới miễn cưỡng đồng ý cho cô gặp mặt Hàn Dập Hạo một lần.
Rốt cuộc cũng gặp được Hàn Dập Hạo ở trong một phòng giam, tay chân anh bị khóa xích sắt, xung quanh còn có mấy người đàn ông cầm súng trông chừng, nhưng khiến Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm chính là, anh không có bị tư hình, ngoại trừ vì thiếu nước môi hơi khô, trên người không có vết thương gì rõ ràng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện xông lên trước, lại bị người khác ngăn lại.
"Có lời gì thì đứng ở đây nói đi." Angus đứng sau lưng cô, nói.
"Bọn họ có làm gì cô không?" Hàn Dập Hạo thấy cô tới, trong lòng vui sướng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô hơi có chút tái nhợt, lập tức lo lắng hỏi.
"Tôi không sao." Cô nhanh chóng lắc đầu, "Trái lại là anh, hôm qua Arsfat đã rời thôn trại, đi tìm tổ chức phản chính phủ, ngài ấy muốn giao anh cho bọn họ!"
"Tôi biết." Trái với sự ngạc nhiên của cô, Hàn Dập Hạo bị nhốt ở đây, nhưng lại biết chuyện xảy ra bên ngoài.
"Anh." Tòng Thiện muốn hỏi anh làm sao biết, Hàn Dập Hạo lại ngắt lời của cô.
"Cô nhớ kỹ, ngoan ngoãn ở trong phòng, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng mạo hiểm." Câu nói của Hàn Dập Hạo có hàm ý khác mà dặn dò.
Tòng Thiện cũng nghe được có hàm ý khác, nhưng Angus ở đây, cô không thể hỏi rõ được, "Anh thì sao?"
"Không cần lo lắng cho tôi." Hàn Dập Hạo lại tiếp tục dặn dò, "Nhớ kỹ, ở trong phòng."
"Sẽ gặp nguy hiểm sao?" Thấy vẻ mặt của anh nghiêm túc, Tòng Thiện không nhịn được lo lắng. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Cô tin tôi chứ?" Hàn Dập Hạo lại hỏi ngược lại.
"Ừ." Cô không chút do dự gật đầu.
"Vậy là được rồi." Hàn Dập Hạo nở nụ cười an ủi, "Nghe lời của tôi, đừng hỏi thêm gì khác nữa."
"Được rồi." Cô đồng ý nói, trong lời nói của Hàn Dập Hạo, dường như ám chỉ sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng hiện giờ, ngoại trừ cô chờ đợi, cũng không thể làm được gì.
Cả quá trình, hai người đều dùng tiếng Trung nói chuyện với nhau, người ở đây đều cho rằng bọn họ chỉ là đang nói những lời không quan trọng, qua mấy phút, Angus liền cắt ngang cuộc gặp mặt này, kéo Tòng Thiện quay về.
Đêm đã khuya, Tòng Thiện nằm ở trên giường nhưng vẫn mở to mắt, bởi vì lời nói của Hàn Dập Hạo mà đêm không thể say giấc.
Cô đang suy nghĩ, rốt cuộc Hàn Dập Hạo là đang ám chỉ cái gì, chẳng lẽ bên Liên Hiệp Quốc có hành tung của bọn họ, sẽ lập tức đến cứu bọn họ? Nhưng Hàn Dập Hạo đang bị giam trong ngục không thể nhận được tin tức?
"Pằng pằng pằng!" Đột nhiên, một loạt tiếng súng vang lên cắt ngang sự yên tĩnh của màn đêm, trong nháy mắt khiến Tòng Thiện ngồi bật dậy.
Đây là tiếng bắn nhau, rốt cuộc ai tới?
----------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro