Q1: C66 - C71
* Chương 66: Chân tướng
"Chuyện có người tập kích thôn Raim đêm đó, thật ra thì anh đã biết từ sớm." Hàn Dập Hạo mở đầu câu chuyện, thấy Tòng Thiện lại nhìn anh chằm chằm, lập tức thanh minh nói: "Đã nói không được kích động, nếu em dùng vẻ mặt này nhìn anh, anh sẽ không nói."
"Được rồi." Tòng Thiện suy nghĩ một chút, nghĩ rằng nếu như Hàn Dập Hạo thật sự làm chuyện gì thương thiên hại lý (không có tính người), cũng sẽ không thẳng thắn với cô, vì vậy gật đầu phối hợp nói.
"Anh đã từng nói với em, Arsfat có lòng tham gia làm phản, vốn không ngừng nhận được tin tức của Liên Hiệp Quốc, quân chính phủ lại sớm đã nắm giữ được tin tình báo chuẩn xác. Cho nên bọn họ mua chuộc người trong tộc làm nội ứng, vẫn luôn truyền tin tức ra bên ngoài." Hàn Dập Hạo rủ rỉ nói tiếp, "Chỉ có điều bản thân thôn Raim có được lực lượng vũ trang khá mạnh, nếu quân chính phủ tấn công, vừa không chiếm được nhiều lợi, lại còn bị dư luận khiển trách. Mãi đến ngày đó, Arsfat phát hiện thân phận của chúng ta, hạ quyết tâm muốn gia nhập vào quân phản chính phủ, đồng thời còn mang đi hầu hết các lực lượng phòng vệ trong tộc. Mật thám ẩn ở trong thôn biết đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, vì vậy đã thông báo cho quân chính phủ. Người nọ từng nghe qua tên của anh, biết anh và chỉ huy Khoa Phỉ là bạn tốt, trước khi xảy ra mới tới nói cho anh biết, bảo anh không cần lo lắng. Về phần em và Dunham Linda cũng là vì bọn họ ngại quan hệ của chúng ta, mới không dám xuống tay."
"Anh là nói tàn sát thôn chính là quân chính phủ sao?" Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, lẽ nào mấy thứ gọi là báo cáo điều tra đều là chính phủ Samos âm thầm giở trò, mới chĩa mũi dùi về phía bộ lạc có mẫu thuẫn và mối thù truyền kiếp với tộc Raim.
"Đúng vậy, nếu như đêm đó đổi lại là bất kỳ thế lực nào, chúng ta cũng sẽ không thể nào toàn vẹn không tổn hao gì mà quay trở về." Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt cô khiếp sợ, an ủi vỗ vỗ vai của cô.
"Anh biết rõ thủ phạm ở đằng sau, tại sao không chỉ tội của bọn họ với Liên Hiệp Quốc?" Tòng Thiện khó có thể tin mà nhìn Hàn Dập Hạo, khiển trách nói.
"Không phải anh biết tình hình mà không báo, một khi chuyện này bị phơi bày, sẽ chỉ làm tình hình của quốc gia này càng thêm hỗn loạn." Hàn Dập Hạo giải thích nói, "Hiện giờ nội chiến vừa mới lắng xuống, bất kể quốc gia hay nhân dân đều cần một thời gian nghỉ ngơi để lấy lại sức. Nếu lúc này lại tiếp tục khuấy lên thù hận giữa quân chính phủ và tổ chức phản chính phủ, những bộ lạc khác cũng giống như tộc Raim, sẽ lo lắng cho sự an nguy của mình, từ đó tạo thành phe cánh rõ rệt. Vả lại, nếu như bởi vì chuyện như vậy mà Liên Hiệp Quốc trừng phạt chính phủ đang nắm quyền, gia tộc Khoa Phỉ hoàn toàn có thể noi theo hành vi của bọn quân phiệt Somalia, trục xuất quân đội của Liên Hiệp Quốc."
"Sao bọn họ có thể trục xuất Liên Hiệp Quốc?" Tòng Thiện không phải là người lính, cho tới bây giờ cũng chưa từng tam gia hành động của lực lượng gìn giữ hòa bình, hiển nhiên có một số việc cũng không biết rõ.
"Quân đội gìn giữ hòa bình ngoài mặt là đại biểu cho lương tri và chính nghĩa, nhưng ở sự không hiểu của nhiều người xem ra, chúng ta chỉ là đám người ngoại quốc đường đường chính chính giương khẩu hiệu đến để can thiệp vào nội chính của người ta mà thôi. Khi bọn họ cần trợ giúp thì Liên Hiệp Quốc sẽ là bạn, khi bọn họ cảm thấy Liên Hiệp Quốc can thiệp quá nhiều thì sẽ gắn cho quân đội gìn giữ hòa bình cái mác là kẻ xâm lược, mượn sự thù hận dân tộc này để khơi mào, dùng súng pháo nhắm ngay người lính gìn giữ hòa bình." Hàn Dập Hạo nói cho cô biết sự thực tàn nhẫn này. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Việc này... thật sự là rất không công bằng." Lần đầu tiên, cảm giác tự hào vì là thành viên của lực lượng gìn giữ hòa bình, Tòng Thiện cũng bắt đầu dao động, vốn dĩ từ ngàn dặm xa xôi đến để đem lại hạnh phúc cho một quốc gia khác, nhưng người ta lại đối đãi với bạn như là "con chó" có cũng được mà không có cũng không sao.
"Đúng là rất không công bằng." Hàn Dập Hạo cũng lộ ra nụ cười khổ, "Clinton đã từng bình luận kế hoạch viện trợ của Somalia thế này Người Mỹ cung cấp cho Somalia hàng ngàn hàng vạn tấn lương thực và thuốc men, người Somalia lại tặng cho nước Mỹ mười mấy chiếc quan tài đều là binh sĩ. Nhưng cho dù như thế, dư luận quốc tế lại thiên về một phía mà khiển trách hành động lùng bắt thái quá của nước Mỹ. Vì vậy, người Mỹ mặt xám mày tro rời khỏi Châu Phi, một tháng sau, một màn trình diễn được gọi là thảm họa nhân loại đã được bắt đầu, đó chính là cuộc thảm sát một triệu người ở Rwanda."
Nói tới đây, Hàn Dập Hạo dừng lại, thấy khuôn mặt Tòng Thiện có chút bi phẫn, nhẹ giọng lại ăn nói mạnh mẽ nói: "Chúng ta ở lại, không phải vì hoàn toàn ngăn cản tội ác xảy ra, mà là cố hết sức phòng ngừa cuộc bạo hành lớn hơn sẽ xảy ra, nếu như bởi vì một thôn Raim mà khiến cho quốc gia này lâm vào cục diện không ai giám quản, từ đó dẫn đến một cuộc nội chiến mới. Tòng Thiện, em sẽ chọn dạng nào?"
"Tôi." Tòng Thiện nghẹn lời, cô cũng biết quốc gia này là bị gia tộc Khoa Phỉ khống chế, nếu quả như thật sự phơi bày ra tội của bọn họ, cách mà Liên Hiệp Quốc lựa chọn bất quá cũng chỉ là xét xử cấm vận kinh tế, một khi Liên Hiệp Quốc bị trục xuất, hàng triệu người dân của quốc gia này nên làm cái gì? Chẳng lẽ cứ mặc cho họ tự chém giết lẫn nhau sao?
"Hôm qua thôn Matty bị tàn sát, chúng ta có lý do tin là đã có dự tính trước từ lâu. Các dấu hiệu đều cho thấy, quốc gia này lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, ở trong lúc mấu chốt này, chân tướng của thôn Raim được phơi bày sẽ chỉ là thêm dầu vào lửa." Hàn Dập Hạo nói tiếp.
"Nhưng nhiều người chết oan như vậy thì sao?" Tòng Thiện mờ mịt, Hàn Dập Hạo nói chữ chữ đều có lý, cô cũng tin anh lựa chọn im lặng là vì cân nhắc cho đại cuộc, nhưng những người bị giết hại tàn bạo rành rành ở trước mắt của cô, chẳng lẽ ngay cả giải oan mà bọn họ cũng không có được cơ hội sao?
"Mặc dù anh biết kế hoạch tập kích đêm khuya của bọn họ, nhưng cũng không biết bọn họ sẽ tàn sát thôn, nếu như anh sớm biết được mục đích của bọn họ là vượt quá chỗ mỏ vàng mà nói, anh nhất định sẽ tận lực ngăn cản bi kịch này xảy ra." Hàn Dập Hạo thở dài nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Nếu như lúc ấy anh nói cho người thôn Raim biết, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy." Tòng Thiện không biết rốt cuộc nên oán trách ai, trong lòng của cô rất loạn, mặc dù những người đó không phải là người thân của cô, nhưng cũng đã ở chung với nhau trong một khoảng thời gian ngắn, nhớ tới cái chết bi thảm của bọn họ, trong lòng của cô lại không thể nào bình tĩnh.
"Anh thừa nhận là anh ích kỷ, Arsfat bắt chúng ta, nhưng cũng không nhất định sẽ lấy mạng của anh, có lẽ anh ta muốn làm nhất chính là coi anh là đồng xu hiến tặng cho quân phản chính phủ." Hàn Dập Hạo không để tâm trách cứ cô, anh không muốn tìm cho mình cái cớ vàng thật không sợ lửa gì đó, trên thực tế anh vốn là có tư lợi.
"Thật xin lỗi, tôi không nên trách anh, nếu như anh thật sự nói cho bọn họ biết, chính mình sẽ rơi vào nguy hiểm." Tòng Thiện lập tức hối hận vì lời đã nói ban nãy, sao cô có thể trách Hàn Dập Hạo, cho dù Arsfat không muốn mạng của anh, cũng sẽ không đối xử tử tế với anh, thật sự muốn hy sinh Hàn Dập Hạo để bảo toàn một thôn sao? Ngay cả nghĩ cô cũng không muốn nghĩ.
"Không sao." Biết rõ cô lương thiện, Hàn Dập Hạo xoa xoa lên mặt của cô, nói cho cô biết ý nghĩ thật sự của anh, "Anh cũng không phải sợ mình gặp nguy hiểm, anh là sợ em bị Arsfat cướp đi."
----------
* Chương 67: Tình yêu chính là phải theo tiếng gọi trái tim
"Gì cơ?" Tòng Thiện kinh ngạc, cái này có liên quan đến cô sao?
"Arsfat thích em, cho nên anh ta một mực không chịu để cho chúng ta rời đi, chính là muốn em làm mẹ của Dunham Linda." Hàn Dập Hạo nói.
"Điều này sao có thể." Tòng Thiện không tiêu hóa được tin tức này, cô và Arsfat vốn không có tình cảm qua lại gì.
"Đồ ngốc, em là không tin sức quyến rũ của mình hay là không tin vào mắt của anh?" Ánh mắt Hàn Dập Hạo hiện lên ý cười nhìn cô, mỗi lần cô lộ ra vẻ mặt ngây ngốc này, anh đều cảm thấy thật đáng yêu.
"Cái gì với cái gì cơ." Tòng Thiện không hiểu nhíu mày nói.
Biết cô mơ hồ không rõ cái đề tài này, Hàn Dập Hạo nói tiếp lời nói mới vừa rồi, "Tóm lại, anh vừa nghĩ tới việc trong cơn giận dữ Arsfat sẽ làm tổn thương đến em, anh đã không thể nào đợi được nữa, cho nên, anh chấp nhận chuyện đêm đó, lựa chọn không có nói cho bất kỳ ai biết. Anh cũng không hề muốn trốn tránh trách nhiệm, chuyện này thật sự anh phải chịu một phần trách nhiệm, cho nên em muốn trách anh, thì trách đi."
Tòng Thiện im lặng, đêm nay cô tới tìm anh, quả thực trong lòng chất chứa một bụng nghi ngờ, khi sự nghi ngờ của cô được chứng thực, thật sự là cô cũng rất tức giận, nhưng nghe anh nói nguyên do xong, cô thật sự không tìm được bất kỳ lý do gì để trách cứ anh, bởi vì nếu thật sự muốn truy cứu, không phải là cô xen vào việc của người khác, có lẽ bây giờ thôn Raim vẫn bình yên.
Nếu Hàn Dập Hạo biết cô lại theo thói quen mà ôm trách nhiệm lên trên người của mình, nhất định sẽ hung hăng mà đánh cái mông của cô, nhưng anh không biết, cho rằng cô đang đau lòng, vì vậy an ủi nói: "Tòng Thiện, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đã xảy ra chúng ta cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể tránh cho sau này phát sinh lần nữa."
"Tôi nhớ tới rất nhiều người, nhớ tới Angus, vẫn cảm thấy rất là buồn." Tòng Thiện lắc lắc đầu nói, "Thật ra thì anh biết không, Arsfat nhằm vào anh là có nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì?" Hàn Dập Hạo hỏi, Arsfat vừa biết được tên của anh thì liền thay đổi thái độ, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tòng Thiện lại lần nữa nói lại câu chuyện mà ngày đó Angus đã nói cho cô biết, Hàn Dập Hạo nghe xong, cũng nhớ lại chuyện một năm trước, anh nói: "Ngày đó đúng là quân chính phủ nổ súng giết người, đích thực anh cũng là giúp bọn họ che giấu."
"Tại sao? Con tin còn là công dân Trung Quốc cơ mà." Tòng Thiện vừa nghe, không nhịn được truy hỏi Hàn Dập Hạo.
"Khi bọn anh chạy đến, hiện trường đã là mười mấy thi thể, quân chính phủ nói là đối phương nổ súng trước, không ai chứng minh, anh cũng không có cách nào bác bỏ cách nói của bọn họ. Về phần quyền khai thác mỏ vàng, đó là thông qua công ty của Trung Quốc đấu giá công bằng đạt được, không có liên quan gì đến chuyện này." Hàn Dập Hạo nói chắc như đinh đóng cột. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Nếu như Arsfat biết được những việc này, chuyện cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay." Chỉ là không có giải thích rõ sự hiểm lầm, đã hại Arsfat thay đổi tính tình, làm hại thôn Raim máu chảy thành sông, Tòng Thiện cảm thấy trong lòng buồn bã vô cùng, rất là khó chịu.
"Anh cho em biết những chuyện này, là muốn em gỡ bỏ khúc mắt của em, không muốn vì chuyền này mà buồn khổ. Nhìn bộ dàng bây giờ của em, anh lại thà rằng em lớn tiếng trách mắng anh giống như vừa rồi, ít nhất còn có chút sức sống." Hàn Dập Hạo đau lòng nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng ngày càng gầy gò, anh thật sự hoài nghi rốt cuộc hai ngày qua cô có ăn cơm thật ngon hay không.
Vành mắt Tòng Thiện bỗng đỏ lên, vì những chuyện hàm oan không thể rửa sạch kia mà mọi người đau khổ, cũng vì mỗi một chuyện anh làm đều vì nghĩ cho cô mà sinh lòng cảm động.
"Anh sợ nhất nhìn thấy em khóc." Hàn Dập Hạo đau đầu, tại sao mỗi lần nhìn thấy cô khổ sở, anh đều khó chịu giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, anh kéo cô vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô giống như là dụ dỗ đứa nhỏ vậy, an ủi nói: "Nếu em không vui thì đánh anh mắng anh, em có biết không, nước mắt của em đối với anh mà nói, còn đáng sợ hơn vũ khí có tính sát thương quy mô lớn."
"Xì" Tòng Thiện bị lời của anh chọc cho nín khóc mỉm cười, ra sức đánh vào lưng của anh, giận mắng: "Nào có khoa trương như vậy."
Nghe thấy cô nở nụ cười, Hàn Dập Hạo ôm cô càng chặt hơn, hận không thể đưa cô gái nhỏ nhắn khảm vào trong thân thể, để giải nổi khổ nhớ nhung hai ngày qua, "Tòng Thiện, anh rất nhớ em."
Cảm nhận được đôi môi ướt át của anh ngậm chặt thùy tai của cô, cả người Tòng Thiện khẽ run, bây giờ mới ý thức được hiện tại tư thế của bọn họ có bao nhiêu mập mờ, trong lòng cô cả kinh, đẩy anh ra, phần lưng lại đụng vào trên tay lái, cái loa phát ra tiếng vang chói tai. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Anh nhận thấy được ý đồ cô muốn tránh đi, tốc độ càng nhanh hơn mà đưa tay chống ở trên tay lái, vây khốn cô, ánh mắt sắc bén híp lại, nhìn cô chằm chằm, mở miệng nói: "Quả nhiên em vẫn còn có vấn đề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao em vẫn luôn trốn tránh anh?"
"Chỉ là cảm thấy giữa chúng ta nên kiêng dè một chút." Anh không chịu buông cô ra, cô không thoát được, đành phải nhìn thẳng anh, cô dùng giọng bình tĩnh nói.
"Đừng lấy những lý do mà cả em và anh đều không tin này để lấy lệ với anh." Hàn Dập Hạo vốn không chấp nhận cách nói này của cô, "Thật muốn kiêng dè, tại sao đêm đó đồng ý đón nhận anh? Chẳng lẽ em không biết cô nam quả nữ giữa đêm giữa hôm từ bên ngoài quay về người khác sẽ nghĩ thế nào sao? Nếu em thật sự quan tâm đến ánh mắt của người khác, đã quan tâm từ lâu rồi, cần gì chờ tới bây giờ."
"Tôi đã nói chúng ta không thể nào, đêm đó tôi là vì..." Cô hơi nghiêng đầu, không muốn đối diện với ánh mắt của anh.
"Vì sao?" Hàn Dập Hạo hỏi tới.
Cô cắn răng, giống như không đếm xỉa đến nói: "Tôi không thể ở cùng với anh, cho nên muốn dùng thân thể đền bù cho anh."
"Em!" Hàn Dập Hạo thật sự không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, càng không nghĩ tới cô lại có ý nghĩ này, anh mơ hồ có chút tức giận, nói: "Em cứ như vậy mà chà đạp chính mình sao?"
Tòng Thiện bỗng nhìn về phía của anh, bị lời của anh đâm bị thương, "Anh cho rằng tôi rất tùy tiện sao?" Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Dĩ nhiên không phải." Ý thức được lời nói không suy nghĩ của mình làm tổn thương cô, Hàn Dập Hạo hận không thể đánh mình mấy đấm, anh lập tức giải thích nói, "Tòng Thiện, anh không có ý đó. Em tốt thế nào, sao anh lại không biết? Anh là tức em cho nên sinh ra loại ý nghĩ hoang đường này, anh muốn lấy được người của em, nhưng lại càng muốn lấy được lòng của em, em làm như vậy là chà đạp tình cảm của anh đối với em, cũng là chà đạp tình cảm của mình."
"Tôi." Cô đột nhiên cúi thấp đầu, giọng buồn buồn nói, "Tôi biết."
"Anh biết em là vì Lương Tư Hàn nên tạm thời không thể chấp nhận anh, anh cũng biết em đột nhiên thay đổi thái độ nhất định có liên quan tới người bên cạnh, nếu như em không chịu nói cho anh biết, anh sẽ tra từng người một, cho đến tra rõ mới thôi." Hàn Dập Hạo nói rõ cho cô biết, anh tuyệt đối sẽ không dừng ở đây.
"Hàn Dập Hạo, tại sao anh lại không thể buông tha cho tôi? Với điều kiện của anh, có rất nhiều phụ nữ sẵn lòng tiếp cận anh, cần gì bám chặt không buông với người đã có bạn trai." Tòng Thiện nhắm mắt nói, trong lòng cô tự thuyết phục mình, người đàn ông như Hàn Dập Hạo, cô muốn không nổi, sớm buông tay đối với tất cả mọi người đều tốt.
"Bởi vì gặp được một người không dễ." Giọng anh trầm thấp thuần phác vang lên, chứa đựng vô vàn thâm tình, "Montgomery đã từng nói-- tình yêu chính là phải theo tiếng gọi trái tim. Tòng Thiện, em chính là tiếng gọi trái tim duy nhất của anh."
----------
* Chương 68: Chất vấn
Editor: smizluy1901
Chuyện tình yêu ngắn nhưng đẹp của danh tướng quân đội Anh Montgomery ở thế chiến thứ hai này Tòng Thiện cũng biết, hôm nay nghe được câu này từ trong miệng Hàn Dập Hạo cũng thân là một người lính, Tòng Thiện bỗng nghe thấy tiếng bức tường dựng lên trong lòng sụp đổ.
Cô không biết, tại sao lời của anh lại có thể dễ dàng làm cô rung động như vậy, là tình cảm của cô quá nhiều, hay là anh quá giỏi nói ngon nói ngọt?
Sau khi suy nghĩ, Tòng Thiện chợt nhớ đến lời của Lộ Gia Nghi, tâm tình lập tức rơi vào thung lũng.
Hàn Dập Hạo đột nhiên chạm lên ngực cô, Tòng Thiện cả kinh, vội vàng che lại, trách mắng: "Anh làm gì vậy?"
Thế nhưng anh lại cong môi cười, ánh mắt giống như Hắc Diệu Thạch[1] vậy càng lúc càng phát sáng, không nhịn được trêu nói: "Không phải em vẫn còn định dùng thân thể bù đắp cho anh sao?"
[1] Hắc Diệu Thạch (Black Obsidian): một loại đá quý, đá phong thủy.
Tòng Thiện vừa nghe, túm cổ áo càng chặt hơn, mặt đỏ tới mang tai căm tức nhìn anh, quát: "Anh dám!"
"Vậy vừa rồi anh muốn làm cái gì?" Tòng Thiện vẫn cảnh giác nhìn anh, bày ra điệu bộ đề phòng.
"Em nhìn bên kia." Hàn Dập Hạo đột nhiên chỉ tay về phía ngoài cửa sổ, khóe mắt lại liếc thấy một ánh sáng trắng thoáng qua, cô vẫn chưa có phản ứng kịp, lại giật mình cảm giác có một thứ lạnh lẽo chạm vào trên cổ.
"Sớm biết em sẽ không đeo sợi dây chuyền kim cương ấy, cho nên anh quyết định làm sợi dây bạc này, vừa không phô trương nhưng cũng vừa đẹp lại tinh xảo, rất hợp với em." Hàn Dập Hạo vừa nói, vừa định giúp cô đeo sợi dây chuyền vào.
"Tôi không thể lại nhận đồ của anh." Tòng Thiện ngăn cản nói, ngăn lại tay của anh.
"Thật ra thì sợi dây chuyền này anh đã tìm người đặt làm từ trước, chỉ có điều thủ công rất tinh tế, tốn vài ngày." Hàn Dập Hạo nâng sợi dây chuyền vừa không đắt tiền nhưng lại vô cùng tinh xảo trong lòng bàn tay lên, ánh đèn trong xe tỏa chiếu xuống, phát ra ánh sáng lộng lẫy giống như ánh trăng, ánh vào trong đôi mắt, giống như ngôi sao rực rỡ lóa mắt, "Hai ngày qua em không gặp anh, không để ý tới anh, đầu tiên là anh tức giận, nhưng sau đó anh nghĩ đến, đây có lẽ là anh ép em quá, khiến em chịu quá nhiều áp lực. Em không đeo sợi dây chuyền kim cương, là sợ nó quá bắt mắt, dẫn tới suy đoán vô cớ. Em không chịu đón nhận anh cũng là vì anh là Hàn Dập Hạo, em sợ lời đồn nhảm vô căn cứ bên ngoài."
Tòng Thiện không nói, đích thực là ngay từ đầu cô đã kiêng dè thân phận của anh, không muốn người khác nói cô mưu toan bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng, nếu như đổi lại là một người khác chân thành với cô như vậy, có lẽ cô cũng sẽ không khó chọn như vậy. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Em còn lo lắng anh là nhất thời ham muốn mới mẻ, mới nổi lên hứng thú với em, sợ đây chỉ là trò chơi săn bắn của những công tử nhà giàu chơi đùa, cho nên em luôn cất giữ, anh bước từng bước một về phía của em, em lại từng bước lui về phía sau. Tòng Thiện, em lận đận từ nhỏ, nếm hết ấm lạnh, không dễ trao thành tâm, anh rất hiểu. Cho nên anh chỉ có thể luôn chờ đợi, em không muốn anh lên giọng, anh có thể hạ thấp tư thái, chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, để anh như sợi dây chuyền này, có thể lặng lẽ bảo vệ em ở khoảng cách gần nhất." Anh nói hết lời, tiếp tục động tác chưa xong vừa rồi, đeo sợi dây chuyền lên cổ của cô.
Cho dù trái tim làm bằng băng đúc bằng sắt, nghe những lời như thế cũng không thể không động lòng.
"Tôi vô cớ tránh không gặp anh, anh cũng không có nghĩ tới không phải anh không tốt, mà nguyên nhân ở tôi sao?" Cô cúi đầu sờ lên hoa văn rất nhỏ trên sợi dây chuyền này, cô nhìn ra được đó là thân cây cành lá xum xuê, mặt dây chuyền là một một giọt hổ phách hình trái tim, đang lay động bên trong tinh thể sáng lóng lánh là chất lỏng của nước quả Corazon, tuy không sang trọng, nhưng nơi nơi đều có thể thấy được chi tiết vô cùng tinh xảo.
Vốn tưởng rằng với tính cách của anh, cô đối xử lạnh nhạt như vậy, anh nhất định tức giận, giận dữ mà rời đi. Nhưng không ngờ anh lại cho rằng mình làm chưa đủ tốt, lo lắng mình chưa đủ chu đáo, làm cô bị uất ức.
Trái tim như bị một trận gió lốc thổi bay, cát bụi thô ráp quét đến lòng của cô đau nhói, anh có thể đừng đối tốt với cô như vậy hay không, phòng bị của cô, chống đỡ của cô sắp không kiên trì được nữa rồi.
"Em không chịu nói cho anh biết nguyên nhân, anh chỉ có thể tự trách mình làm quá kém, không chỉ không thể giúp em chia sẻ nỗi băn khoăn, trái lại tăng thêm gánh nặng tâm lý cho em." Anh cười khổ nói, đã từng thề sẽ chăm sóc cô thật tốt, không để cho cô lại chịu một chút tổn thương, nhưng bây giờ, ngay cả chọc cho cô vui anh cũng không có khả năng, thật sự rất vô dụng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Bàn tay của anh bao chặt lấy tay nhỏ bé của cô, đầu ngón tay trượt vào lòng bàn tay của cô, giữ chặt, rất muốn cứ như vậy mà vĩnh viễn không buông, đến khi địa lão thiên hoang.
"Thật ra thì..." Cô mấp mái môi, khó khăn nói, "Là vì nguyên nhân khác."
"Vậy em có thể nói cho anh biết được không?" Anh biết cô lay động, dụ dỗ cô nói ra khúc mắt, chỉ có biết được vấn đề, anh mới có thể nghĩ cách giải quyết.
Cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo không một chút tạp chất nhìn anh, trong lòng lại rối rắm vạn phần, nếu như cô chất vấn anh, có thể anh vì đó mà càng chán ghét Gia Nghi hơn, nhưng nếu như không hỏi anh, ngộ nhỡ chuyện này còn có những ẩn tình khác, cô sẽ lại lần nữa vô duyên vô cớ trách lầm anh.
Hơn nữa, tất cả mọi chuyện đều cần có một lời giải trình, nếu không Hàn Dập Hạo tuyệt sẽ không chịu từ bỏ.
"Có phải trước đây anh và Gia Nghi có quen biết đúng không?" Hạ quyết tâm, rốt cuộc cô hỏi ra miệng.
Anh lại cười, "Quả nhiên là có liên quan đến cô ấy. Quả thực trước đây anh đã từng gặp qua cô ấy, nhưng cũng không quen thuộc."
"Tôi muốn nghe tất cả mọi chuyện giữa các anh." Tòng Thiện cắn môi, kiên trì nói.
Anh hơi có chút kinh ngạc, anh cũng không có qua lại gì với Lộ Gia Nghi, tại sao Tòng Thiện luôn vướng vào cái vấn đề này, nhưng trong lòng của anh cũng có một chút vui vẻ, bởi vì chứng minh rằng cô bắt đầu quan tâm. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Hai năm trước, cô ấy đã từng tham gia quân diễn do anh chỉ huy, chỉ có đều anh không có ấn tượng với cô ấy, đã từng nói thầm mến anh tám năm, nhưng anh thật sự không biết chuyện." Hàn Dập Hạo nói ra toàn bộ những chuyện anh biết.
"Không phải anh và cô ấy đã từng là người yêu sao?" Tòng Thiện hỏi tới.
"Anh nói rồi, đối với cô ấy hoàn toàn không có ấn tượng, huống chi anh chưa từng có người yêu, trước đây đều là gặp dịp thì chơi mà thôi." Thấy sắc mặt cô có thay đổi, Hàn Dập Hạo vội vàng giải thích nói, "Anh biết không nên phóng đãng như vậy, nhưng khoảng thời gian đó áp lực của anh thật sự rất lớn..."
Cô đối với "lịch sử phong lưu" ngày trước của anh hoàn toàn không có hứng thú, ngắt lời của anh, đi thẳng vào trọng tâm, "Vậy anh có biết một đêm phong lưu tỉnh lại không biết đối tượng là ai hay không?"
"Tại sao hỏi như vậy?" Hàn Dập Hạo cũng đã nhận ra trọng điểm trong câu hỏi của cô, dè dặt hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ hỏi anh có hay là không có?" Nhìn vẻ mặt của anh, Tòng Thiện cũng đã mơ hồ đoán được đáp án, tim của cô đập cuồng loạn, sợ suy đoán của mình trở thành sự thật, vì vậy không kiềm được mà giọng nói trở nên kích động.
Bất kể thế nào, cô muốn nghe được chính miệng anh thừa nhận hoặc là phủ nhận mới được.
----------
* Chương 69: Tâm lạnh
"Anh." Hàn Dập Hạo hít một hơi, gật đầu thừa nhận nói, "Có."
Mong mỏi duy nhất bị sụp đổ trong phút chốc, trái tim như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu tâm, Tòng Thiện đẩy tay anh ra, ngồi ở tay lái phụ, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lạnh giọng nói: "Lái xe."
"Đó cũng là chuyện trước khi gặp em." Hàn Dập Hạo sợ vẻ mặt này của cô, không vui không buồn, chỉ còn lại rét lạnh giống như đóng băng, anh cuống cuồng nói, "Ai cũng có quá khứ, nếu như em thật sự để ý, anh nói xin lỗi. Nhưng em lý trí mà suy nghĩ một chút, chẳng lẽ em yêu cầu một người đàn ông hai mươi tám tuổi vẫn còn là xử nam sao? Hơn nữa, chẳng lẽ Lương Tư Hàn cũng chỉ có một mối tình này của em sao?"
"Nhưng anh ấy sẽ không lên giường với bạn tốt của tôi!" Tức giận bùng phát giống như nham thạch nóng chảy, Tòng Thiện hét lên với anh, tâm tình cố đè nén rốt cuộc bộc phát, vào giờ khắc này, cô không lại đi tự nói với mình nữa, cô không có tư cách cũng không có lập trường đi truy cứu quá khứ của anh, cô chỉ biết, lòng cô tràn đầy nỗi nhục bị "phản bội", sắp làm cô sụp đổ.
"Em nói gì?" Hàn Dập Hạo ngây ngẩn cả người, đôi mắt sâu thẳm híp lại, lập lại lời của cô, "Em nói anh lên giường với Lộ Gia Nghi sao? Là cô ấy nói cho em biết ư?"
Cô nhếch lên nụ cười lạnh, khuôn mặt lạnh lùng còn muốn lạnh hơn sương tuyết mùa đông, cô châm chọc nói: "Thế nào, làm còn không dám nhận?"
"Em thà tin lời từ một phía của cô ấy sao?" Hàn Dập Hạo cất giọng hỏi.
"Tôi cũng không muốn tin." Nét cười trên mặt của cô sâu hơn, giọng nói lại càng lạnh thêm, "Nhưng vừa rồi anh đã gián tiếp thừa nhận, tôi không tin sao được?"
"Cho dù anh đã từng có tình một đêm, nhưng đối tượng cũng không nhất định là cô ấy." Hàn Dập Hạo cố gắng muốn vãn hồi.
Cô trả lời một cách mỉa mai: "Vậy cũng không nhất định không phải là cô ấy."
"Tòng Thiện, anh biết hiện giờ anh nói cái gì em cũng sẽ không tin anh, chờ sau khi về nước, anh nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, cho em một lời giải thích." Hàn Dập Hạo bảo đảm với cô nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Tòng Thiện giơ tay lên, ngắt lời anh, quay đầu, tâm tình dần dần trở nên bình tĩnh, nói: "Anh không cần giải thích gì với tôi, anh và tôi cũng không có một chút quan hệ nào."
"Tòng Thiện." Hàn Dập Hạo có chút hốt hoảng kêu lên, tay anh đưa về phía của cô dừng lại ở giữa không trung, chán nản hạ xuống, "Thật chẳng lẽ bởi vì anh đã từng phạm phải sai lầm, liền phủ nhận tất cả hiện tại sao?"
"Anh sai là ở đừng nên có lỗi với người tôi quan tâm." Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương, lại mang theo lạnh thấu xương của gió tuyết, "Hàn Dập Hạo, anh là đàn ông, làm thì phải nhận! Trước đây, lúc anh thỏa sức vui vẻ, tại sao không nghĩ tới hậu quả? Anh chơi hết lần này đến lần khác, loại hành vi này có khác gì với người cặn bã đâu!"
"Em nói là anh đang đùa em sao?" Anh cũng cười, đời này, lần đầu tiên nghiêm túc đối đãi với một người phụ nữ như vậy, kết quả, lại bởi vì một chuyện cũ của năm xưa mà hạ thấp anh đến không đáng một đồng.
"Bất kể thế nào cũng được, tôi đều không quan tâm." Cô đột nhiên cảm giác được mệt mỏi, vì sao ông Trời lại tàn nhẫn với cô như vậy? Tại sao lại phải đợi cô động lòng mới phát hiện chuyện giữa anh và Gia Nghi. Không phải cô không muốn tha thứ cho quá khứ phóng đãng của anh, chỉ là người đó không thể là Gia Nghi, người mà cô không thể đành lòng làm bất kỳ tổn thương gì.
"Được." Anh nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của cô, trái tim cũng nguội lạnh, lạnh lùng nói: "Nếu như em muốn."
Khởi động xe, hai người không hề nói chuyện với nhau nữa, cho đến khi về đến doanh trại, cô xuống xe, tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, trả lại cho anh.
Mắt của anh bỗng chốc bị ánh sáng của sợi dây chuyền làm đau nhói, bật thốt lên: "Tòng Thiện."
Cô lại đặt sợi dây chuyền ở trên ghế ngồi, nói một câu cuối cùng: "Nếu anh làm tổn thương Gia Nghi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh."
Lời nói nơi cổ họng bỗng nuốt xuống, Hàn Dập Hạo nhìn bóng lưng không hề nhìn lại của cô, nắm chặt nắm đấm, nổi gân xanh, đột nhiên đấm một đấm vào trên kính.
Rẽ vào một khúc quanh, xác định anh không còn nhìn thấy được bóng dáng của cô, vẫn mạnh mẽ chống đỡ cảm xúc trong nháy mắt vỡ đê, Tòng Thiện vịn tường từ từ ngồi xổm xuống, đau lòng đến muốn nứt ra, mỗi một lần hít thở đều là bị tra tấn đau đến xé lòng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Thì ra là cô đã sớm yêu anh, nếu không làm sao khi biết được chuyện giữa anh và Gia Nghi, lại tức giận như vậy, đau đến thấu tâm như vậy.
"Rầm!" Cánh cửa phòng bị dùng sức đá văng, Tề Danh Dương giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, anh lên tiếng quát lớn: "Ai!"
Một cơn gió thoáng qua, một mùi rượu phả vào mặt, giọng nam trầm thấp mất tiếng liền vang lên: "Uống rượu với tôi!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tề Danh Dương lại càng kinh ngạc hơn, mượn ánh trăng lờ mờ ngoài cửa vẩy vào, thấy rõ người đàn ông ngồi trên ghế.
"Dập Hạo!" Tề Danh Dương đứng dậy bật đèn, nhìn người đàn ông đang xách theo bình rượu uống rượu, đưa ra một loạt câu hỏi, "Cậu làm cái gì vậy? Trong doanh trại có quy định rõ cấm không được uống rượu, rượu này cậu lấy từ đâu?" Trong lúc nói chuyện, anh đã đóng cửa lại.
Hàn Dập Hạo lại đưa tay kéo lấy bạn tốt ấn ở trên ghế, nhét một bình rượu khác vào trong ngực của Tề Danh Dương, lớn tiếng nói: "Có xảy ra chuyện gì tôi chịu, đêm nay cậu không uống với tôi, sẽ không coi cậu là anh em của tôi!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Dập Hạo bất thường như vậy, Tề Danh Dương chắc chắn tên này gặp phải chuyện gì đó, suy nghĩ một chút, có khả năng nhất cũng có năng lực ảnh hưởng tâm tình của anh ta nhất cũng chỉ có Thẩm Tòng Thiện, "Có phải cậu xảy ra vấn đề với cô cảnh sát nhỏ của cậu đúng không?"
"Hàn thiếu tôi sống lớn như vậy, chưa từng móc tim móc phổi với một người nào như thế này, kết quả thì sao, cô ấy vì bất cứ ai cũng có thể từ chối tôi. Cậu nói xem có phải tôi đang bị coi thường hay không!" Uống một ngụm rượu lớn, Hàn Dập Hạo chỉ muốn dùng rượu cay nồng này để dập dắt buồn khổ trong lòng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, xem xem có cách giải quyết hay không." Tề Danh Dương đặt rượu ở trên bàn, nhíu mày hỏi.
"Còn có thể có cách gì đây? Cô ấy chưa bao giờ chịu tin tôi." Hàn Dập Hạo oán hận đấm ở trên bàn, bình rượu run lên, rượu vẩy ra nhỏ giọt ở trên mặt bàn xù xì, rất nhanh đã bị thấm khô.
Từ trong lời nói đứt quãng của anh, rốt cuộc Tề Danh Dương cũng biết nguyên nhân tranh cãi, suy nghĩ một chút, nói: "Ý của cậu chính là sự cố bất ngờ của ông anh cậu vào hai năm đó sao?"
"Ừ." Hàn Dập Hạo rầu rĩ gật gật, tiếp tục uống rượu.
"Tại sao không giải thích cho cô ấy biết?" Tề Danh Dương nói, hai năm đó đúng là hành vi của Hàn Dập Hạo rất phóng đãng, nhưng nếu không phải nhà họ Hàn xảy ra chuyện như vậy, Hàn Dập Hạo cũng sẽ không dùng rượu và phụ nữ để làm tê liệt chính mình. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Nói những thứ này còn có tác dụng gì. Cô ấy để ý không phải là chuyện phóng đãng của tôi, cô ấy cho rằng tôi có lỗi với Lộ Gia Nghi, nói cho cùng, ở trong lòng của cô ấy, tôi không thể so với bất cứ ai!"
"Đừng uống nữa." Tề Danh Dương nhịn không được, đoạt lấy bình rượu sắp hết sạch của anh, thấp giọng trách mắng, "Cậu trở nên không có tiền đồ từ khi nào thế? Ngoại trừ uống rượu thì không thể nghĩ cách xoay chuyển tình hình sao?"
"Xoay chuyển tình hình thế nào?" Hàn Dập Hạo bỗng trút giận, "Trên thực tế, tôi vốn không nhớ có lên giường với Lộ Gia Nghi hay không. Nếu như cô gái họ Lộ kia nói là sự thật, Tòng Thiện vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho tôi."
"Sở dĩ Thẩm Tòng Thiện rất để ý chuyện này, cũng không phải là vì Lộ Gia Nghi, mà là vì trong lòng của cô ấy có cậu." Tề Danh Dương lắc đầu, đánh thức anh nói, "Cô ấy càng không chịu tha thứ cho cậu, càng chứng minh cô để ý cậu. Nếu như đổi lại là một người đàn ông khác, phản ứng của cô ấy sẽ lớn như vậy sao? Cậu chỉ biết ở đây làm ầm ĩ, cậu có nghĩ tới, trong chuyện này cô ấy mới là người khổ sở nhất hay không."
Trong nháy mắt giống như bị điểm trúng huyệt vị, Hàn Dập Hạo ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, Tòng Thiện mới là người bị tổn thương nhất, sao anh lại có thể vì mấy câu nói của cô mà xem nhẹ cảm nhận của cô, mình chỉ biết mượn rượu giải sầu, lại còn chẳng quan tâm đến cô.
Nghĩ vậy, Hàn Dập Hạo lập tức đứng dậy, Tề Danh Dương lại kéo anh lại, hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi đi tìm cô ấy." Hàn Dập Hạo nói.
"Cậu đi cũng không có bất cứ tác dụng gì, chờ điều tra chuyện này xong, cậu muốn chịu đòn nhận tội hay mổ bụng tự sát tôi cũng không ngăn cản cậu, với tình trạng không minh bạch lúc này của cậu, sẽ chỉ làm Thẩm Tòng Thiện càng uất nghẹn hơn." Tề Danh Dương nói câu câu có lý mà khuyên nhủ.
Hàn Dập Hạo nghe xong, cũng đã bình tĩnh lại, anh ngồi lại trên ghế, nói: "Tôi nhất định sẽ làm rõ ràng. Trong khoảng thời gian này cô ấy không muốn gặp tôi, cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy."
"Được." Tề Danh Dương gật đầu, anh vẫn luôn rất tán thưởng Thẩm Tòng Thiện, nếu như hai người họ thật sự có thể đến với nhau, cũng coi như một mối nhân duyên tốt, không cần Hàn Dập Hạo dặn dò, anh cũng sẽ chủ đổng giúp.
----------
* Chương 70: Lợi dụng
Tuy nhiên, bạo loạn tới quá nhanh, làm cho tất cả mọi người bất ngờ không kịp phòng bị.
Lúc nửa đêm, khi ánh trăng lên cao nhất, thì có một lực lượng vũ trang không rõ thân phận đột nhiên tập kích thôn làng của tộc Fula cách thủ đô không tới 300 km, hơn hai ngàn người không ai sống sót. Một trạm gác quân sự của quân chính phủ cũng bị bưng mất cả gốc.
Sau khi tin tức truyền ra, lực lượng vũ trang phản chính phủ lớn nhất-- "Mặt trận giải phóng nhân dân Samos", tuyên bố chịu trách nhiệm về vụ việc lần này, cũng đơn phương hủy bỏ thỏa thuận ngừng bắn, còn quy tội cho chính phủ Khoa Phỉ về vụ việc thôn Raim bị tàn sát trước đó không lâu, tuyên bố rằng muốn quân chính phủ nợ máu phải trả bằng máu.
Hành động trả thù quân chính phủ cũng tới rất nhanh, bọn họ tập kích đường không bị lực lượng vũ trang phản chính phủ khống chế mấy thành phố, cũng bắt đầu không kiêng dè xua đuổi dân tị nạn của tộc Susu.
Hội đồng nhân quyền của Liên Hiệp Quốc kịch liệt khiển trách vụ việc phát sinh xung đột bạo lực, cũng kêu gọi hai bên mở lại đàm phán hòa bình, để giảm bớt thế cuộc căng thẳng.
Nhưng, tình hình vẫn từng bước chuyển biến xấu, quân đội gìn giữ hòa bình đa quốc gia bắt đầu suy tính rút khỏi Samos.
Xét thấy hoàn cảnh ngày càng căng thẳng, doanh trại Namibia thu hẹp phạm vi quản chế, việc đi tuần của thành viên gìn giữ hòa bình cũng được rút ngắn khoảng cách rất nhiều.
Nhưng vì tình hình thay đổi bất ngờ, quân đội gìn giữ hòa bình càng bận rộn hơn ngày trước rất nhiều, chỉ riêng xử lý tình trạng dân tị nạn bị xua đuổi phát sinh trên đường cũng ứng phó không xuể.
Hàn Dập Hạo bị điều về tổng bộ của lực lượng gìn giữ hòa bình bàn bạc công việc, Tòng Thiện cũng bận rộn đến mức hoàn toàn không có thời gian chú ý những chuyện khác.
Vào một ngày, Tòng Thiện đưa đồng nghiệp bị thương trở về doanh trại, khi đi ngang qua cửa sau, thoáng thấy cửa xe của một chiếc xe Jeep quân dụng vừa mới đóng lại, chớp mắt một cái, dường như có một đứa nhỏ ngồi trên xe.
Tòng Thiện nhịn không được lại quay đầu nhìn chiếc xe ấy, nhưng xe cũng đã lái đi.
Đưa đồng nghiệp đến chỗ quân y, Tòng Thiện thuận tiện hỏi tin tức của Dunham Linda, lại được biết đứa nhỏ mới vừa được đón đi bệnh viện thủ đô để làm trị liệu tâm lý.
Tòng Thiện có chút giật mình, mỗi một lần Dunham Linda rời khỏi doanh trại cô đều đi cùng đến hết hành trình, tại sao lần này không có báo cho cô biết, huống chi hiện tại bên ngoài lại đang loạn như vậy, trên đường an toàn sao.
Nghĩ vậy, Tòng Thiện quyết định đuổi theo chiếc xe kia, coi như muốn trị liệu, không có cô ở bên cạnh đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ sợ.
Cuối cùng cũng bắt kịp, mấy chiếc xe việt dã lại đột nhiên từ trước sau xông ra, vây chặn hai chiếc xe gìn giữ hòa bình.
Phần tử vũ trang dùng súng ép người trong xe bước xuống, Tòng Thiện lập tức giơ cao hai tay, dùng tiếng Anh nói cho đối phương biết, bọn họ là cảnh sát gìn giữ hòa bình, đang đưa một đứa bé đi đến bệnh viện thủ đô, xin đừng làm hại bọn họ. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Một đồng nghiệp của Lộ Gia Nghi trong một chiếc xe khác cũng bước xuống, nhưng đứa nhỏ vẫn còn ở lại trong xe.
Không ngờ, lại đột nhiên phát sinh biến cố, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng rì rầm của bánh xe, mười mấy chiếc xe quân dụng bao vây lấy bọn họ.
Tiếng bắn nhau kịch liệt lập tức vang lên, Tòng Thiện biến sắc, lập tức lao về phía của Lộ Gia Nghi, đẩy người đang bị dọa sợ đến sững sỡ ngã nhào xuống đất, tránh đạn lạc.
Tòng Thiện lại nhanh chóng ôm Dunham Linda từ trong xe ra, che chở đứa nhỏ và kéo Lộ Gia Nghi chạy đến phía sau gò núi để trốn.
Bịt chặt tai đứa nhỏ, nghe tiếng súng nổ dữ dội phía sau, sắc mặt Tòng Thiện trắng bệch.
Tuy nhiên, sau một hồi bắn nhau kịch liệt, tất cả tiếng súng đột nhiên ngừng lại.
Tòng Thiện vừa làm công việc che chắn vừa cẩn thận ló đầu kiểm tra tình hình, một đôi giày lính lại đột nhiên đập vào trong mắt, cô thuận theo nhìn lên, nhìn thấy lại là-- Arsfat!
Cô còn chưa kịp nảy sinh ra nghi vấn, Arsfat đã sai người kéo cô lên xe, hiển nhiên Dunham Linda cũng bị ôm đi.
May mà Arsfat không có làm khó Lộ Gia Nghi, dường như anh vốn không nhìn thấy còn có hai thành viên gìn giữ hòa bình đang ở đấy, đoàn xe oai nghiêm rời đi, chỉ còn lại thi thể và vết máu đầy đất.
Không biết qua bao lâu, Tòng Thiện bị dẫn tới một căn cứ bí mật, cô bị người ta xô đẩy xuống xe, trông thấy Arsfat ôm Dunham Linda đang bước xuống từ một chiếc xe khác, anh ta nói nhỏ dặn dò người bên cạnh mấy câu, sau đó đưa đứa nhỏ đi.
Bởi vì Arsfat dặn dò, thái độ của mọi người ở đây đối với cô thân thiện rất nhiều, cô được dẫn tới một túp liều bạt nghỉ ngơi, còn có người đưa nước và thức ăn tới cho cô.
Tòng Thiện vừa muốn đứng lên dò hỏi người trông chừng cô bên ngoài, có thể để cho cô đi gặp Arsfat hay không, không nghĩ tới rèm bỗng bị vén lên, một người đàn ông mặc quân phục phẳng phiu vẻ mặt lạnh lùng bước vào.
"Ngài Arsfat!" Tòng Thiện lập tức lên tiếng gọi, vậy mà Arsfat lại giơ tay ngắt lời cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Hai người ngồi trên một chiếc chiếu, Tòng Thiện nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt này, lần gặp nhau này, hiển nhiên Arsfat không còn là anh của trước kia, bất kể hơi thở hay là động tác đều cường ngạnh hơn rất nhiều, còn mất đi phần dửng dưng nho nhã lúc trước.
Nhưng cũng khó trách, tộc Raim đã trải qua chuyện như vậy, Arsfat làm sao có thể không thay đổi.
"Thẩm tiểu thư, đầu tiên tôi muốn cám ơn cô đã liều mình bảo vệ và dốc lòng chăm sóc con gái tôi, tôi biết, đêm đó, nếu không phải là cô, có lẽ Dunham Linda đã không còn trên cõi đời này." Arsfat khách sáo nói lời dạo đầu, đôi mắt lạnh lùng màu lam tím lại không có một chút độ ấm. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Nghe anh nói tới chuyện đêm đó, Tòng Thiện lập tức trả lời: "Tôi biết ngài vẫn khó mà quên được bi kịch đã xảy ra với thôn Raim, nhưng người chết đã chết, xin ngài hãy nén bi thương."
"Hôm nay tôi mời cô tới cũng không phải nhớ lại chuyện cũ." Arsfat lạnh lùng nói.
"Vậy là vì sao?" Trong lòng Tòng Thiện bỗng nổi lên sự cảm xấu, cô vốn tưởng rằng rơi vào tay Arsfat sẽ không có nguy hiểm, nhưng nhìn thái độ của anh ta, cũng sẽ không dễ dàng để cho cô rời đi.
"Gậy ông đập lưng ông." Arsfat bỗng hừ lạnh một tiếng, nhìn Tòng Thiện, mở miệng nói: "Chuyện đã xảy ra hôm nay, cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Tôi là làm thế nào biết được Dunham Linda sẽ đi qua con đường này, giữa đường còn xuất hiện đám người kia là người nào?"
"Tôi thật sự không biết." Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, vừa rồi ở trên xe, cô cũng đã đang tự hỏi cái vấn đề này, cả sự việc thật sự có chút kỳ lạ.
"Có người cố tình truyền tin tức về hành tung của con gái tôi ra ngoài, mục đích chính là dẫn dụ tôi mắc câu. Tôi cũng tương kế tựu kế, phái một nhóm người chặn xe của các cô trước, dò xét thực hư. Sau đó, người của quân chính phủ quả nhiên xuất hiện, nhưng bọn họ lại không ngờ được là, tôi còn bố trí đội ngũ ở phía ngoài, chờ một mẻ hốt gọn bọn họ. Cả sự việc rất đơn giản, chẳng qua là lấy Dunham Linda làm mồi nhử mà thôi. Còn tôi đưa cô về, cũng là xuất phát từ mục đích giống vậy-- bắt cô dẫn dụ Hàn Dập Hạo hiện thân." Arsfat khẽ nhếch môi mỏng, thốt ra từng chữ rõ ràng.
"Hàn Dập Hạo?" Nghe anh ta nói vậy, phản ứng đầu tiên của Tòng Thiện không phải là vì lo cho an nguy của mình, mà là không hiểu tại sao lại nhắc đến Hàn Dập Hạo, cô lập tức nói: "Tôi biết ngài và anh ấy có chút hiểu lầm, nhưng tôi có thể giải thích."
Arsfat lại lắc đầu ngắt lời của cô, "Thẩm tiểu thư, tôi biết tôi làm như vậy, rất không công bằng với cô. Nhưng cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho cô. Mục đích của tôi chỉ là muốn làm một cái kết thúc với Hàn Dập Hạo, đòi lại thứ anh ta nợ tôi, nợ thôn Raim."
Tòng Thiện sốt ruột, biết rõ nếu không tiếp tục giải thích thì sẽ không có cơ hội, cô ngắt lời Arsfat, nhanh chóng nói cho Arsfat nghe chuyện mà đêm đó Hàn Dập Hạo đã nói cho cô biết. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Nhưng, Arsfat nghe xong lại cười lạnh nói: "Lần đầu là ngoài ý muốn, lần hai, lần ba còn có thể nói không liên quan sao? Quan hệ cá nhân của Hàn Dập Hạo và quân chính phủ luôn quá mức, theo tôi được biết, anh ta còn là một người vì lợi ích quốc gia mà có thể không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào. Khi yểm trợ, khi đồng lõa, chỉ cần có thể có lợi thì có chuyện gì là không thể làm? Nếu anh ta thật sự trong sạch, tại sao mặc cho quân chính phủ tùy ý tìm người thế thân, cô không cảm thấy thiên vị quá mức sao? Chuyện hôm nay, nếu không có anh ta cho phép và truyền tin, sao Dunham Linda có thể rời khỏi doanh trại, làm thế nào lại có một ván cờ như vậy. Thẩm tiểu thư, dụng tâm suy nghĩ một chút, tại sao mỗi một chuyện đều có liên quan đến Hàn Dập Hạo? Anh ta thật sự như lời anh ta đã tuyên bố là chưa bao giờ tham gia vào sao?"
Tòng Thiện bị anh ta nói đến đầu óc rất loạn, vừa định giải thích, lúc này, có người đột nhiên xông vào, sắc mặt hốt hoảng nói gì đó với Arsfat.
Arsfat đột nhiên đứng lên, túm lấy Tòng Thiện, cô không biết xảy ra chuyện gì, còn chưa có phản ứng kịp, quân hàm đã bị anh ta xé xuống, bên trong lộ ra một thanh kim loại rất nhỏ.
"Xem ra tôi thật sự đã tính sai, thậm chí cả cô mà anh ta cũng lợi dụng." Cả người Arsfat toát ra sự tàn nhẫn thâm độc, lạnh lùng nói với Tòng Thiện, "Anh ta sớm đã lắp đặt thiết bị định vị ở trên người của cô, hiện tại anh ta đã dẫn người bao vây chúng tôi."
----------
* Chương 71: Đoạn tuyệt
"Ngài nói bậy." Tòng Thiện cũng lên tiếng đứng phắt dậy, ở ánh mắt thay đổi liên tục của Arsfat với người báo tin, lớn tiếng nói.
"Vậy đây là cái gì?" Arsfat giơ miếng thiết bị kim loại nho nhỏ này lên, châm chọc cười nhạo, "Từ đầu tới cuối đều là ván cờ do anh ta thiết lập, anh ta đoán được cô sẽ theo tới, đoán được tôi sẽ đưa cô đi, cho nên cố ý gắn thiết bị theo dõi ở trên người của cô. Hôm nay, sự thật bày ra trước mắt, cô còn không tin sao? Vì để đạt được mục đích, anh ta có thể để thân cô vùi lấp nơi hiểm cảnh, lại còn vì sao nói dối cô? Thẩm Tòng Thiện, cô tỉnh táo lại đi."
Lạnh lùng liếc nhìn Tòng Thiện đang ngây người như phỗng, Arsfat bước nhanh rời đi khỏi đây.
Sắc mặt Tòng Thiện trở nên tái nhợt như tuyết, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
"Không thể nào, anh ấy sẽ không lợi dụng tôi, nhất định là người khác sắp đặt." Nghĩ tới khả năng nào đó, Tòng Thiện lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, Hàn Dập Hạo không có ở doanh trại, cũng không chỉ có một mình anh có quyền sai người khác đưa Dunham Linda ra ngoài, ván cờ này nhất định là người khác thiết lập, Hàn Dập Hạo nhất định không biết.
Xa xa, ngăn cách bởi khoảng không truyền đến tiếng súng, đã kéo lý trí của Tòng Thiện về với thực tế.
Bây giờ, cô nhất định phải rời khỏi đây.
Nghĩ vậy, cô lập tức đi ra khỏi lều bạt, bên ngoài đã sớm hỗn loạn, tất cả mọi người ghìm súng vội vàng chạy qua người cô, vốn không có nhìn cô lấy một cái.
Đúng rồi, Dunham Linda!
Ngay lúc phát hiện cục diện hỗn loạn như vậy, Arsfat vội vàng chỉ huy chiến đấu không có thời gian rỗi dành cho việc khác, cho nên cô phải tìm được đứa nhỏ đồng thời đưa nó an toàn rời đi.
Tuy nhiên, Tòng Thiện hoàn toàn không biết Dunham Linda được đưa tới đâu, cô chạy loạn giống như con ruồi không đầu, nhiều lần bị người ta thô bạo đẩy ngã trên đất, quân chính phủ ném bom nổ tung cách đó không xa, ngọn lửa bắn ra mãnh vụn hóa thành ngàn vạn lưỡi dao, người chung quanh thương tích đầy mình.
Tòng Thiện lập tức bò dậy, tiếp tục tìm kiếm.
Đầu gối bị rách, máu tươi từ vết thương chảy ra, nhỏ giọt rơi trên mặt đất, hóa thành một màu với bùn đất.
Khắp nơi đều là tiếng bắn nhau đinh tai nhức óc, quân chính phủ từng chút tiến tới gần, đội ngũ của Arsfat giống như bị bắt bỏ vào trong túi, sắc mặt mỗi người đều hoảng hốt lo sợ, xác chết, máu tươi hong đỏ mảnh đất này, ngay cả mặt trời chiều cũng muốn nhuộn chân trời thành một màu đỏ thẫm như máu. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Rốt cuộc, Tòng Thiện nhìn thấy Dunham Linda được ôm lên một chiếc xe, cô vội vàng chạy tới, tại lúc này, một quả bom lại vẽ ra một vòng cung lạnh băng trên không trung, rơi vào trên mui xe. "Ầm!" nổ tung chiếc xe, ngọn lửa hừng hực vụt lên không trung, người xung quanh đều bị văng trên mặt đất, Tòng Thiện bị luồng khí xông tới, phần lưng đụng vào tảng đá gồ lên.
Đau đớn làm cô thiếu chút nữa ngất đi, nhưng cô lại cố nén bò dậy, nhìn vào nơi xảy ra vụ nổ, mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra, không thể nào tin nổi.
Không thể nào! Vừa rồi nhất định là nhìn nhầm, Dunham Linda không có trên chiếc xe ấy, càng không có bị nổ chết!
"Dunham Linda!" Tòng Thiện mất đi lý trí, cô xông tới ngọn lửa hừng hực, dường như làm vậy mới có thể cứu đứa nhỏ ra khỏi đám cháy.
Đột nhiên, cánh tay bị sít chặt, bị người chặn lại ném đến mặt đất.
"Cút!" Sắc mặt Arsfat tái nhợt, hơi thở hỗn loạn, anh giơ súng chỉa vào Tòng Thiện, rít lên nói, "Hết thảy đều là tại cô! Nếu không phải là các người xuất hiện, Angus sẽ không chết, Dunham LinDa cũng sẽ không chết! Hôm nay, ngay cả con gái của tôi cũng đã mất đi, tất cả đều là nhờ cô ban tặng!"
Ánh mắt Tòng Thiện trống rỗng nhìn vào Arsfat, giọng nói mơ hồ không rõ giống như từ nơi xa truyền đến vậy, cô chỉ vào phía trước, lẩm bẩm nói: "Dunham Linda không có chết, vừa rồi con bé không có trên chiếc xa ấy."
Cô đột nhiên đứng bật dậy, nắm lấy tay Arsfat, lớn tiếng nói: "Con bé không có trên chiếc xe kia, nó không có chết, có đúng không, nói cho tôi biết đi!"
Arsfat đột nhiên lại đẩy cô, trong giọng nói tràn đầy bi thương: "Là cô tự cho mình là thông minh, tự cho là đúng, hại chết nó!"
"Không phải! Không phải!" Tòng Thiện bịt tai, điên cuồng lắc đầu, không muốn nghe anh mắng chửi.
"Bị người mình tin tưởng bán đứng mùi vị thế nào?" Arsfat tiếp tục lớn tiếng nói, "Cô đúng là một người phụ nữ đáng thương, tôi sẽ không giết cô, giữ lại cái mạng này của cô để nhìn rõ thực tế!"
Nói xong, anh dẫn người xông về phía trước, không liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa.
Vô số người chạy qua người cô, bước chân vội vã, tiếng gào thét tràn ngập giữa trời và đất, cũng là tàn nhẫn nghiền nát lòng của cô.
Cô mất đi tất cả sức lực, nằm ở trên mặt đất giống như xác chết, ánh lửa đỏ chiếu rọi khuôn mặt của cô, trong đầu của cô không ngừng tái diễn cảnh Dunham Linda bị nổ chết, thôn Raim máu chảy thành sông còn có Arsfat tức giận mắng mỏ cô.
Tại sao tất cả chuyện này đều có liên quan đến cô? Tại sao Arsfat muốn đổ hết tất cả trách nhiệm lên người của cô.
Cô không tin, cô không tin Hàn Dập Hạo sắp đặt, cô không tin!
Cho đến khi, có người vội vàng chạy đến bên cạnh cô, kéo cô lên khỏi mặt đất đầy vết máu, lo lắng gọi ở bên tai cô: "Tòng Thiện!"
Cô mở mắt ra, lông mày như chóp núi, đôi mắt sâu thẫm, sống mũi cao thẳng và đôi môi như ngọn gió này, lại khiến cho bầu trời của cô đột nhiên sụp đổ.
Hàn Dập Hạo, thật sự là Hàn Dập Hạo!
Hàn Dập Hạo cũng chú ý nét mặt bất thường của cô, lo lắng mở miệng hỏi: "Em thế nào rồi? Có bị thương không."
Cô đẩy anh ra, chất vấn: "Tại sao anh lại tới đây! Tại sao!"
"Em đang nói gì vậy?" Hàn Dập Hạo đưa tay về phía của cô lại bị cô hung hăng đẩy ra, anh không hiểu tại sao cô phản ứng như vậy, vừa nghe được tin cô bị bắt, anh lòng nóng như lửa đốt chạy tới, nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại giống như người xa lạ. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Tòng Thiện đứng lên, lạnh lùng nhìn anh, tất cả hoang mang, tất cả nghi ngờ, lúc này từ từ tụ thành một đầu mối đáng sợ, đáng lẽ trong lòng cô vẫn còn chất chứa hy vọng, vì tất cả chuyện này đều không có liên quan gì đến anh, nhưng bây giờ anh xuất hiện ở đây, ngoại trừ chứng minh lời Ầt đã nói, còn có thể có lý do gì?
Cô chậm rãi ngắm nhìn bốn phía, nơi này đã yên ắng như tờ, ngoại trừ chân tay bị cụt chính là đất khô cằn khói đen, tầm mắt của cô lại quay trở về trên mặt của Hàn Dập Hạo, gằn từng tiếng rõ ràng hỏi: "Có phải chuyện này là do anh và quân chính phủ thông đồng hay không? Có phải anh bảo người đưa Dunham Linda ra khỏi doanh trại, dẫn dụ Arsfat mắc câu hay không? Lại có phải anh đã cài đặt thiết bị theo dõi ở trên người của tôi hay không? Hàn Dập Hạo, anh nói cho tôi biết sự thật đi!"
Hàn Dập Hạo nhìn cô, nhìn cô nắm chặt hai quả đấm, thân hình run rẩy, biết rõ cô cái gì cũng biết, anh gật đầu, thừa nhận nói: "Đúng vậy, chuyện này là anh và quân chính phủ sắp đặt, mục đích là để dẫn dụ Arsfat. Em có biết mấy lần tàn sát thôn đều là Arsfat làm hay không, nếu như không ngăn cản..."
"Đủ rồi!" Tòng Thiện dùng hết sức hét to, lui về phía sau hai bước, trong lòng nguội lạnh nhìn anh, "Đến lúc này, anh còn muốn gạt tôi sao? Anh bắt Arsfat, anh giúp quân chính phủ che giấu tội ác, đều là vì anh có giao dịch với bọn họ!"
"Đúng là anh có giao dịch với bọn họ!" Không muốn lại tiếp tục lừa cô, Hàn Dập Hạo dứt khoát thừa nhận, "Anh vẫn còn chưa có nói cho em biết, lần này chúng ta tới Samos, anh còn có một nhiệm vụ. Đó chính là âm thầm viện trợ cho quân chính phủ, lấy được tín nhiệm của bọn họ, chờ sau khi tình hình của quốc gia này ổn định, bọn họ sẽ giao cho nước ta hơn phân nữa quyền khai thác khoáng sản. Anh là một người lính, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của anh."
Tòng Thiện lắc đầu, trái tim như bị dao đâm: "Cho nên anh vẫn gạt tôi."
"Anh không nói cho em biết chân tướng là sợ em không thể chấp nhận." Hàn Dập Hạo đến gần cô, nhưng khi nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô thì dừng bước, "Chính trị là nói lợi ích, không phải là lương tâm. Cho dù anh không làm, những quốc gia khác cũng sẽ làm như vậy."
"Anh luôn có thể nói ra một đống lý do tôi không thể phản bác." Tòng Thiện cười lạnh nói, "Nhưng mà Hàn Dập Hạo, Angus không nên chết, thôn Raim không nên chết nhiều người như vậy, Dunham Linda lại càng không nên chết! Phàm là người, luôn có tình cảm, nhưng lúc này, lời anh nói còn cứng hơn cả đá, còn lạnh hơn cả băng tuyết. Anh có biết không, ở trong ván cờ đáng kinh ngạc mà anh sắp đặt, Gia Nghi thiếu chút nữa là bỏ mạng, tôi cũng bị anh lợi dụng, làm dụng cụ dẫn hướng của anh. Hôm nay, mục đích của anh đã đạt được, cần gì còn làm bộ làm tịch ở trước mặt của tôi, biện minh cho hành vi của mình!" Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Anh." Hàn Dập Hạo mở miệng muốn giải thích.
Tòng Thiện lại ngắt lời của anh: "Từ nay về sau, tôi và anh không còn một chút liên quan nào nữa! Anh cứ mang theo sự lạnh lùng của anh, thận trọng của anh, bước lên đỉnh cao quyền lợi của anh đi!"
Nói xong, xoay người, nước mắt đột nhiên rơi xuống, phía chân trời là một mảng màu máu, lòng của cô đã vỡ nát từ lâu.
Tay của anh duỗi ở giữa không trung, sửng sốt.
Thất vọng của cô, dứt khoát của cô, giống như một con dao nhọn đâm vào trong tim của anh, nhưng Tòng Thiện, đây đều là chuyện anh nhất định phải làm, chờ một thời gian dài, bi thương phai nhạt, có lẽ em có thể hiểu được nổi khổ tâm riêng của anh.
Sau khi quân đội gìn giữ hòa bình hoàn thành xong nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở Samos, xét thấy thế cuộc thay đổi bất ngờ, quyết định rút khỏi.
Nhóm thành viên đầu tiên rút khỏi đáp xuống sân bay thủ đô.
Tòng Thiện chạy nhào vào trong ngực của Lương Tư Hàn đã chờ ở nơi này từ sớm, nhẹ giọng nói: "Tư Hàn, chúng ta kết hôn đi."
----------
~Hết quyển 1 ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro