Q2: C101 - C105

* Chương 101: Đánh anh

    Câu Tử Minh ôm Vương Đình đi thẳng vào trong căn phòng bao của quán cà phê mới bỏ ra. Vừa buông cô ra, Vương Đình lập tức thay đổi sắc mặt, hung hăng đẩy anh ra đứng ở bên cạnh của Tòng Thiện.

    "Anh có bệnh à, nhiều người như vậy!" Vương Đình vừa xấu hổ vừa giận.

    "Ai bảo em không chịu phối hợp." Câu Tử Minh khoanh hai tay liếc xéo cô nói.

    "Được rồi, ngồi xuống uống ít đồ đi." Câu Thư Huyên kéo tay Vương Đình và Tòng Thiện, cười kéo các cô đến chỗ ngồi ngồi xuống.

    Câu Tử Minh và Đường Tuấn ngồi ở đối diện.

    Vương Đình vẫn còn trong dáng vẻ không tình nguyện nhưng không tiện phát tác ở trước mặt của Câu Thư Huyên.

    Chọn đồ uống xong, mấy người bọn họ tán dóc. Về cơ bản đều là Đường Tuấn và Câu Thư Huyên đang nói chuyện, Vương Đình sắc mặt trầm lặng, Câu Tử Minh cũng không bắt chuyện. Tòng Thiện cảm thấy không khí cũng quái lạ, ánh mắt thường nhìn về phía cửa sổ, nhìn từng dãy nhà cao chọc trời, suy nghĩ bay xa.

    "Tòng Thiện?" Đột nhiên, Câu Thư Huyên gọi cô.

    "Hả?" Tòng Thiện lấy lại tinh thần vội vàng hỏi làm sao vậy.

    "Vừa rồi, chúng tôi đang thảo luận phải tặng cô quà cưới gì." Câu Thư Huyên mỉm cười dò hỏi: "Cô thích gì?"

    "Quà cưới?" Tòng Thiện vội vàng lắc đầu, uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu."

    Cô vẫn chưa quyết định muốn kết hôn mà.

    "Sao có thể được." Câu Thư Huyên thấy Tòng Thiện không chịu đón nhận, lại nói thêm: "Vậy tôi sẽ dựa vào suy đoán của mình chọn quà thôi, hy vọng có thể cho cô một sự bất ngờ."

    "Thật sự không cần đâu." Tòng Thiện giải thích: "Tôi còn chưa có bàn bạc tốt với anh ấy."

    "Bàn bạc?" Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Đường Tuấn lộ ra một sự tò mò, mở miệng: "Lẽ nào cô không muốn kết hôn?"

    "Không phải." Tòng Thiện lại phủ nhận, cô vốn không muốn đề cập đến chuyện này nhưng ngồi ở đây đều là bạn bè của bọn họ, cũng không có cái gì không thể nói, cô nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi cảm thấy tùy tiện đi lãnh giấy chứng nhận như vậy thì không được hay cho lắm, dù sao người trong nhà của anh ấy…"

    "Cô lo lắng người trong nhà của cậu ấy sao?" Câu Thư Huyên thấy vẻ mặt Tòng Thiện muốn nói lại thôi, đối với chuyện giữa hai người Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện cô cũng không rõ lắm nhưng từ trong những lời của cô đại khái cũng có thể đoán ra được một chút. Cô quay đầu hỏi Câu Tử Minh và Đường Tuấn: "Tôi ra nước ngoài lâu như vậy, đối với chuyện của mấy người các cậu thật đúng là không rõ lắm, thái độ của bố mẹ Dập Hạo vẫn giống như trước đây sao?"

    "Quả thật còn cứng hơn đá." Đường Tuấn giải đáp nghi vấn của cô, hớp một ngụm cà phê, dáng vẻ quý phái tuyệt đẹp.

    "Người già khó tránh hơi bảo thủ một chút." Câu Thư Huyên cười khuyên Tòng Thiện: "Nhưng con cũng có rồi, nhà họ Hàn cũng sẽ không để cho đứa bé này trở thành con ngoài giá thú. Các cô kiên nhẫn một chút, coi như tiền trảm hậu tấu cũng chưa hẳn là không thể, chỉ cần các cô thật lòng yêu nhau là được."

    "Tôi chính là không muốn vì đứa bé mới kết hôn." Tòng Thiện rối rắm nói: "Tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt."

    "Cô là lo lắng cho bệnh tình của mình?" Câu Tử Minh nhạy bén nhìn thấu tâm tư của cô, đây là câu đầu tiên anh nói từ khi ngồi xuống.

    Tòng Thiện á khẩu không trả lời được, anh ta nói không sai, lo lắng lớn nhất của cô chính là sợ liên lụy đến Hàn Dập Hạo.

    "Tòng Thiện, không có chuyện gì đâu." Vương Đình đưa tay vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của cô, mắt to đen như quả bồ đào lấp lánh ánh sáng như thủy tinh: "Bây giờ, y học phát triển như vậy, cho dù bệnh của chị không thể trị tận gốc cũng có thể khống chế được. Chị không phải sợ liên lụy đến anh Hàn, chúng tôi cũng nhìn ra được, anh ta vốn cũng không để ý đến bệnh của chị. Anh ta chỉ là muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc cho chị để chị có cuộc sống tốt hơn."

    "Cô nói tôi đều hiểu." Tòng Thiện khẽ động đậy khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ.

    Câu Thư Huyên thông minh mà dừng cái đề tài này lại, cười nói với Tòng Thiện và Vương Đình: "Tôi nói này, người làm mẹ nên vui vẻ một chút, nếu không đứa bé được sinh ra trở thành mặt khổ qua thì làm sao? Những chuyện phiền lòng đó cứ ném cho mấy người đàn ông đi xử lý đi." Lời này cũng là nói cho Câu Tử Minh nghe.

    Tòng Thiện gật đầu, lúc này, Vương Đình đứng lên muốn đi toilet.

    Câu Thư Huyên đánh mắt ra hiệu cho Câu Tử Minh để cho anh đi theo, Câu Tử Minh cũng đi theo ra ngoài.

    "Hai người này đều là kẻ dở hơi." Đường Tuấn trêu chọc nói.

    "Một cố chấp, một õng ẹo." Câu Thư Huyên khẽ lắc đầu, trong giọng nói lộ ra một tia bất đắc dĩ.

    "Tôi thấy đây là “báo ứng” ngày trước Tử Minh lưu luyến bụi hoa." Đường Tuấn không hề nghĩa khí bình luận.

    "Vậy còn anh?" Câu Thư Huyên cười dò hỏi, mắt phượng xinh đẹp lấp lánh ánh sáng linh động.

    "Tôi có thể tốt hơn cậu ta nhiều." Đường Tuấn có chút mất tự nhiên đáp, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhưng lại có vẻ có chút cứng ngắc và "chột dạ".

    Phản ứng của anh ta sao có thể che giấu được sự thông minh của Câu Thư Huyên và Tòng Thiện xuất thân hình trinh, nhưng hai người đều không có vạch trần anh ta.

    Đột nhiên, bên ngoài truyền đến "chát" một tiếng giòn vang, theo đó chính là một tiếng hét tức giận của cô gái: "Buông tôi ra!"

    Tòng Thiện và Câu Thư Huyên liếc nhau một cái nhanh chóng đi ra ngoài xem xét tình hình, chỉ thấy cuối hành lang dài, Vương Đình đang hổn hển xông về phía ngoài cửa. Mà vừa rồi, Câu Tử Minh bị cô tát một bạt tai vẫn còn sững sờ nguyên tại chỗ, xem ra tức không phải nhẹ.

    "Xảy ra chuyện gì?" Hai người đi tới hỏi.

    Vẻ mặt Câu Tử Minh u ám không trả lời.

    "Nói mau." Câu Thư Huyên đẩy anh một cái hỏi.

    "Tôi đi tìm Vương Đình về." Tòng Thiện nói xong định chạy đi về phía cửa lại bị Câu Thư Huyên kéo lại.

    "Cô đang có thai đừng có chạy lung tung, ai gây họa, người đó phải đi." Câu Thư Huyên lạnh lùng nói với Câu Tử Minh: "Trên đường nhiều xe cộ như vậy, nếu em không sợ cô ấy gặp chuyện thì cứ việc đứng ở đây. Bọn chị cũng không quan tâm."

    Nói xong, kéo Tòng Thiện đi tới phía căn phòng bao.

    "Nhưng…" Tòng Thiện có chút lo lắng, tâm trạng Vương Đình bất ổn như vậy sẽ không có chuyện gì chứ.

    Câu Thư Huyên vỗ vỗ tay của cô, ý bảo cô đừng gấp gáp, trong miệng khẽ nói: "Một, hai".

    "Ba" Còn chưa nói ra đã thấy Câu Tử Minh xông ra ngoài như một cơn lốc.

    Tòng Thiện hiểu ý của Câu Thư Huyên, kinh ngạc, quả nhiên vẫn là làm chị hiểu rõ em trai nhất nhưng có nhiều chỗ, cô vẫn muốn hỏi: "Nếu như Câu Tử Minh không đuổi theo Vương Đình thì sao?"

    "Hai người ở chung với nhau, luôn có một bên phải nhân nhượng thỏa hiệp. Nếu như Tử Minh không đuổi theo tiểu Đình chỉ có thể nói rõ nó không coi trọng cô ấy. Vậy chúng ta cần gì phải phí tâm tư tác hợp cho bọn họ." Câu Thư Huyên điềm nhiên nói.

    "Ừm." Tòng Thiện gật đầu, đồng ý với cách nói này.

    Hai người quay người, đồng thời thấy được một cô gái gợi cảm trên mặt vẫn còn mang theo vẻ kinh ngạc đứng ở cách đó không xa. Câu Thư Huyên và Tòng Thiện cũng rất có ăn ý, đi tới dò hỏi cô gái đó: "Cô biết Tử Minh?"

    "Cô là?" Cô gái đó nhíu đôi lông mày vẽ tinh xảo lại, nhìn hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ở trước mắt vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc vừa rồi.

    "Chị của Tử Minh." Câu Thư Huyên hơi nhếch môi, phản ứng của cô ấy đã nói cho cô biết đáp án, cô lại hỏi tiếp: "Vừa rồi, bọn họ xảy ra tranh chấp là bởi vì cô?"

    Vừa nghe đối phương là chị của Câu đại thiếu, cô gái lập tức nở nụ cười sáng lạn nịnh nọt nói: "Đương nhiên không phải, vừa rồi, tôi nhìn thấy Câu thiếu gia tới, vốn định lên tiếng chào hỏi, không nghĩ tới cô gái kia tát Câu thiếu gia một bạt tai, tôi cũng bị giật mình."

    "Phải không?" Câu Thư Huyên tỏ rõ không tin lời của cô ấy, cô mỉm cười hỏi: "Cô và Tử Minh là quan hệ như thế nào?"

    Cô gái nhất thời lộ ra một tia ngượng ngùng nhưng trông rất giả tạo, cô yêu kiều cười nói: "Tôi và Câu thiếu gia là “bạn”."

    "Không cần hỏi, “bạn” là phái nữ của Tử Minh cũng không phải là quan hệ nam nữ thuần khiết gì." Lúc này, Đường Tuấn cũng đã đi tới, mập mờ nhắc nhở.

    "Xem ra là Vương Đình hiểu lầm." Tòng Thiện nói.

    "Hiểu lầm?" Nụ cười của Câu Thư Huyên chuyển lạnh, nhìn vào cô gái ấy, nhẹ giọng nói: "Nếu như để tôi lại thấy cô xuất hiện ở trước mặt Tử Minh trong phạm vi trăm mét. Cô cũng biết trước kia, nhà họ Câu chúng tôi làm gì rồi đấy."

    Cô gái ấy vừa nghe, bị dọa sợ tới mức mặt mày biến sắc vội vàng chạy đi.

    "Thư Huyên, em làm như vậy sẽ không chọc cho Tử Minh không vui chứ?" Đường Tuấn cười đến mức giống như con hồ ly thiện ý chỉ điểm nói.

    "Trước đây, nó làm càn, tôi không xen vào, nếu như bây giờ, nó còn hồ đồ như vậy nữa, tôi đây sẽ lột da nó!" Câu Thư Huyên không chút yếu kém nói.

    Tòng Thiện nhìn ra được Câu Thư Huyên là thật lòng đang giúp Vương Đình, nghĩ thầm có một người "chị chồng" như vậy, Vương Đình thật sự gả vào nhà họ Câu thì cuộc sống cũng sẽ không khó sống.

    Còn chưa có về tới nhà, Tòng Thiện nhận được điện thoại của Hàn Dập Hạo, anh nói cho Tòng Thiện biết Arsfat đã đến Trung Quốc. Anh đã phái người đến sân bay đón bọn họ, đang đến khách sạn. Tối nay, anh không về được bảo cô thay anh tiếp đón Arsfat.

    Tòng Thiện đương nhiên sẵn lòng, vui vẻ đến khách sạn, dáng vẻ Arsfat mặt đồ tây cũng làm cô có chút nhận không ra.

    Ở trong ấn tượng của cô, Arsfat ngoại trừ mặc đồng phục dân tộc với áo blouse trắng ra, cô chưa từng thấy anh mặc qua cái khác.

      Bây giờ, anh ta mặc một bộ âu phục màu đen thủ công tinh xảo, cắt may vừa người, cả người trông rất khôi ngô tuấn tú, khó trách đứng ở đại sảnh hấp dẫn vô số ánh mắt của phái nữ.

    "Ngài Arsfat." Tòng Thiện bước tới mỉm cười chào hỏi.

    "Thẩm tiểu thư." Arsfat bắt tay với cô, hoàn toàn là lễ nghi phương Tây.

    "Bây giờ, sắp đến bữa tối rồi, chúng ta đi dùng bữa trước nhé." Tòng Thiện đề nghị.

    "Được." Arsfat cười gật đầu, cùng cô ngồi lên xe, Tòng Thiện vốn định đưa anh tới một nhà hàng Pháp dùng cơm nhưng Arsfat lại nói mình đã lâu không có tới Trung Quốc, muốn ăn đồ ăn Trung Quốc.

    Vì vậy, Tòng Thiện chuyển hướng đến một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc rất nổi tiếng. Arsfat đã từng du học ở Trung Quốc, biết được chữ Trung Quốc. Anh nhìn vào thực đơn chọn vài món, cười nói với Tòng Thiện: "Đã lâu không có ăn đồ ăn Trung Quốc."

    "Vậy bữa tối nay, nhất định không nên khách sáo."

    Lúc này, hai người tán gẫu rất nhiều, đều là vây quanh văn hóa Trung Quốc. Tòng Thiện kinh ngạc anh hiểu biết nhiều như vậy, phương diện nào đó thậm chí còn hiểu biết hơn so với chính tông là người Trung Quốc như cô đây, quả nhiên là xứng dand với "con rể Trung Quốc".

    Arsfat thích náo nhiệt, hai người ngồi ở trong đại sảnh, khuôn mặt lai vô cùng điển trai của anh đương nhiên đặc biệt làm người khác chú ý. Một bữa cơm này, có ít nhất năm người đẹp tới bắt chuyện, ngay cả bà chủ cũng vượt ngoài định mức mà tặng bọn họ hai món ăn.

    "Sức hấp dẫn của ngài thật là lớn." Tòng Thiện cười nói.

    "Người Trung Quốc rất nhiệt tình." Arsfat không để ý cười cười.

    "Ăn cơm xong, ngài muốn đi đâu? Tôi lái xe đưa ngài đi dạo thành phố A một chút." Tòng Thiện đề nghị.

    "Không cần đâu, tôi ngồi máy bay thời gian dài có chút thời gian ngắm rồi." Arsfat cảm ơn ý tốt của cô.

    "Vậy được rồi, tôi đưa ngài về khách sạn, ngài nghỉ ngơi thật tốt nhé." Vì vậy, Tòng Thiện lái xe về khách sạn.

    Đến cửa, Arsfat giữ chân Tòng Thiện nói: "Thẩm tiểu thư, nếu như cô không vội, tôi muốn mời cô lên ngồi một chút. Lần này, tôi mang theo dụng cụ, tiện thể có thể kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô."

    "Được." Cái này đúng như ý của Tòng Thiện, trong khoảng thời gian gần đây, cô cảm thấy rất là hốt hoảng, còn chẳng biết tại sao nảy sinh buồn phiền, đang muốn hỏi Arsfat một chút. Vừa rồi, ăn cơm không muốn cụt hứng, trái lại, bây giờ là một cơ hội tốt.

----------

* Chương 102: Sẩy thai

    Vẫn là các trình tự giống như lần trước, sau khi châm kim, Tòng Thiện chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau buốt. Arsfat cầm dụng cụ đến đằng trước cẩn thận vận hành thiết bị.

    Trong thời gian chờ đợi kết quả, Tòng Thiện quan sát trang trí căn phòng này. Quả nhiên là phòng tổng thống cấp năm sao, đèn chùm thủy tinh mộng ảo, tấm thảm thủ công thật dày, còn có trang trí bên trong phòng chủ yếu theo làn điệu xanh trắng giống như đại dương mênh mông, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng phong cách.

    Không biết phòng du lịch tuần trăng mật là dạng gì?

    "Được rồi, kết quả lần này sẽ có rất nhanh. Tôi chỉ xem thừa số đột biến cho nên sẽ không tốn thời gian quá dài." Arsfat bày xong dụng cụ đi tới nói với Tòng Thiện.

    "Thật sự đã làm phiền ngài." Tòng Thiện nói lời cảm ơn từ đáy lòng, khó có được anh ở nơi xa tới còn mang theo những dụng cụ nặng nề này.

    "Nếu là bạn, cũng không cần phải nói nhiều lời cảm ơn." Arsfat cười đáp lễ.

    "Đúng rồi, ngài định ở lại Trung Quốc bao lâu?" Tòng Thiện nhiệt tình mời: "Không bằng ngài ở lại thêm mấy ngày, chờ Hàn Dập Hạo có thời gian rảnh dẫn ngài đi loanh quanh?"

    "Không cần đâu." Arsfat lịch sự từ chối khéo: "Thật ra thì tôi rất thích núi sông hồ biển ở Trung Quốc, chờ tôi có thời gian nhất định sẽ trở lại Trung Quốc, khi đó sẽ đi dạo chơi cũng không muộn. Nhưng bây giờ còn chưa được, sở nghiên cứu vừa mới vào quỹ đạo, tôi không thể rời khỏi quá lâu. Lần này là đặc biệt tới tham dự hôn lễ của các cô và được anh Hàn nhờ vả kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô."

    Đột nhiên, Tòng Thiện cảm thấy bụng hơi quặn đau. Tay của cô đặt ở trên bụng, chân mày khẽ cau lại.

    "Làm sao vậy?" Arsfat thấy sắc mặt cô khác thường lập tức dò hỏi.

    "Không sao." Cơn đau chỉ kéo dài một lúc, Tòng Thiện cười lắc đầu nói: "Có lẽ dạ dày không được dễ chịu."

    "Tình trạng như thế thường xuyên sao?" Arsfat tiếp tục hỏi.

    "Mấy ngày nay, thỉnh thoảng sẽ có một hai lần." Tòng Thiện không quá để ý nói.

    "Vậy gần đây, tâm trạng của cô có xuất hiện không được ổn định tương đối mãnh liệt hay không?" Arsfat giống như một vị bác sĩ không ngừng hỏi thăm tình trạng tinh thần và thể chất của Tòng Thiện.

    Tòng Thiện nhớ tới ngày đó suýt chút nữa gây án mạng, do dự một chút mới lên tiếng: "Có một lần, tôi mất khống chế."

    Arsfat bảo cô kể lại cặn kẽ một lần.

    Vì vậy, Tòng Thiện kể lại từ lúc nói chuyện với Nhạc Thanh Lăng, đến khi nhắc tới cô mất khống chế đánh người thì đôi mắt tuyệt đẹp như bảo thạch của Arsfat thoáng hiện một tia kinh ngạc trong nháy mắt rồi biến mất.

    "Anh Hàn có biết chuyện này không?" Nghe xong, Arsfat như có điều suy nghĩ hỏi.

    "Tôi chưa nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện giải thích: "Tôi nghĩ lúc đó là bị mẹ anh ấy kích thích, hơn nữa, tính tình của tôi vốn không tốt lắm. Cho nên tôi nghĩ đây chỉ là việc cá biệt, không phải là vấn đề gì lớn chứ?"

    Mấy chữ sau cùng, cô cũng nói vô cùng không có lòng tin, chờ Arsfat giải đáp.

    "Nếu như mẹ của anh ta lại tiếp tục kích thích cô, cô sẽ không xuất hiện hành động giống vậy chứ?" Arsfat không đáp mà hỏi ngược lại.

    "Tôi không biết." Tòng Thiện rất không có lòng tin, cô thật sự không biết tương lai chờ cô là cái gì, không biết sau này nên làm thế nào chung sống cùng với người nhà của anh: "Nói thật, có lúc chính tôi cũng cảm giác được, cảm xúc không chịu bị đại não khống chế."

    "Cô nhất định phải khắc phục tình trạng như vậy." Arsfat nhắc nhở: "Cô mắc loại bệnh này, bản thân sẽ phải càng chuẩn bị khả năng khống chế nhiều hơn so với người bình thường. Nếu như mặc cho tâm trạng tự phát tác, tình trạng sẽ trở nên rất không lạc quan."

    "Tôi biết." Tòng Thiện gật đầu: "Nhưng làm cũng rất khó."

    "Đúng vậy, tâm trạng của cô dao động không giống như người bình thường. Chờ cô ý thức được thì vỏ đại não cũng đã làm ra phản ứng." Arsfat gật đầu nói: "Cho nên cô phải thường xuyên nhắc nhở mình gắng giữ lòng bình thường, tất cả mọi chuyện cũng đừng để ở trong lòng, duy trì tâm trạng tốt mới là quan trọng."

    "Tôi sẽ cố hết sức." Tòng Thiện đồng ý.

    "Tôi đi xem kết quả một chút." Đoán là thời gian không sai biệt lắm, Arsfat đi đến bàn lớn xem xét tình hình bản mẫu.

    Tòng Thiện ngồi tại chỗ cũ nhìn anh loay hoay ở thiết bị tinh vi phức tạp ấy.

    Chỉ thấy chân mày của Arsfat từ từ nhíu lại, tình hình dường như cũng không lạc quan.

    Tòng Thiện còn chưa kịp hỏi, lại cảm thấy dạ dày khó chịu, cảm giác lần này rất mãnh liệt, cô chạy vào toilet nôn một trận.

    "Ọe!" Sau một hồi dời sông lấp biển, sắc mặt Tòng Thiện trở nên có chút tái nhợt, cô lấy nước súc súc miệng mới đi ra ngoài.

    "Kết quả thế nào?" Cô đi tới trước mặt Arsfat hỏi.

    "So với kiểm tra lần trước thì đột biến gấp năm lần." Arsfat thành thật cho biết: "Tình hình cũng không tốt."

    Sắc mặt Tòng Thiện trở nên trắng hơn, cô có chút bối rối, lại có chút không hiểu: "Sao lại thế, thời gian ngắn như vậy?"

    "Đây cũng là chỗ tôi lo lắng." Arsfat nhíu mày nói: "Sau khi trở về Mỹ, tôi sẽ tiếp tục thảo luận với mấy vị chuyên gia, tranh thủ trong thời gian ngắn nghiên cứu ra thuốc mới."

    Thấy Tòng Thiện lo lắng, Arsfat lại an ủi: "Thật ra thì cô cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần không tới “điểm giới hạn”, trên lý thuyết thì vẫn không có phát bệnh. Nhớ kỹ, giữ vững tâm trạng tốt."

    Tòng Thiện vừa nghe biết mình tiếp tục lo lắng nữa cũng vô dụng, vì vậy điều chỉnh tâm trạng, nở nụ cười: "Được, tôi nghe lời ngài."

    "Đúng rồi, lần trước, tôi gửi thuốc ngửi cho cô có hiệu quả hay không?" Arsfat thấy triệu chứng cô nôn ọe dường như vẫn còn chưa giảm bớt lại hỏi.

    "Lúc đầu rất có hiệu quả." Tòng Thiện đáp: "Nhưng hai ngày nay, dường như không có tác dụng gì."

    Arsfat suy nghĩ một chút nói: "Nếu như không có hiệu quả, cô cũng đừng ngửi nữa, đến bác sĩ khoa phụ sản tư vấn chuyên môn. Bọn họ nhất định có thể có đề nghị hay."

    "Tôi biết rồi." Tòng Thiện gật đầu, không muốn cản trở anh nghỉ ngơi vì vậy nói: "Vậy tôi đi về trước, ngài nghỉ ngơi sớm đi."

    "Được." Arsfat đưa cô ra ngoài, Tòng Thiện chỉ cho anh đưa đến cửa lập tức vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

    Ra khỏi khách sạn, Tòng Thiện lái xe về nhà.

    Đến nhà, cô giúp việc còn chưa có rời đi, bởi vì Hàn Dập Hạo đặc biệt thông báo cho bà bảo bà buổi tối ở lại cùng Tòng Thiện. Bà thấy Tòng Thiện về lập tức bưng bát canh từ phòng bếp đi ra cho Tòng Thiện uống.

    Húp canh xong, Tòng Thiện lập tức trở về phòng tắm rửa đi ngủ. Lúc này, cô lại ói lần nữa, cả người trở nên có chút mệt lả đành phải vội vàng lau bọt đi ra ngoài.

    Đến nửa đêm, cô lại đột nhiên bị quặn đau đánh thức.

    Trán toát mồ hôi hột, cô đau đến mức bưng lấy bụng, đau đớn dữ dội đến mức cô lớn tiếng kêu gào. Cô giúp việc ở căn phòng bên cạnh nghe thấy, chạy vào rất nhanh. Thấy Tòng Thiện đau đến mức đã hôn mê rất là sợ hãi, tay run rẩy vội vàng gọi cấp cứu.

    Tỉnh lại lần nữa, là một màu trắng xóa, Tòng Thiện đã nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện.

    Cô cố sức chống người ngồi dậy, phản ứng đầu tiên chính là nhìn bụng của mình. Sờ bụng vẫn còn phình, tim cô mới hơi an tâm một chút.

    Lúc này, cô giúp việc từ toilet đi ra thấy Tòng Thiện đã tỉnh, đi nhanh tới để cho cô nằm xuống.

    "Chị Triệu, tôi làm sao thế?" Tòng Thiện truyền nước biển, môi trắng bệch, nói cũng ỉu xìu.

    "Bác sĩ nói cô thiếu chút nữa sẩy thai." Nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, đến bây giờ, cô giúp việc vẫn còn kinh hãi run sợ. Nếu như Tòng Thiện thật sự xảy ra chuyện gì, bà phải làm sao bây giờ.

    "Đứa bé thì sao?" Tòng Thiện lo lắng hỏi.

    "May mà đưa đến kịp, đứa bé mới không có chuyện gì." Cô giúp việc lòng vẫn còn sợ hãi nói.

    "Sao tôi có thể sẩy thai?" Tòng Thiện hơi thở phào nhẹ nhõm nhưng nghĩ mãi mà không rõ làm sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy. Ngày trước, lúc làm kiểm tra đâu có nói cô mang thai bất ổn.

    "Bác sĩ nói cô có thể đã ăn đồ hỏng." Cô giúp việc do dự đáp.

    "Cạch" Lúc này, cửa bị người đẩy ra, đi tới là một người mặc bộ quân phục, sắc mặt Hàn Dập Hạo u ám.

    Anh thấy Tòng Thiện tỉnh, đi nhanh tới bên cạnh giường bệnh ân cần hỏi: "Có cảm thấy khó chịu hay không? Bụng còn đau không?"

    Tòng Thiện lắc đầu, nắm lấy tay Hàn Dập Hạo hỏi: "Bác sĩ nói thế nào? Em là ăn đồ hỏng vào bụng?"

    "Nên nói là có người bỏ thuốc phá thai vào trong đồ ăn, cố ý để cho em ăn." Hàn Dập Hạo híp mắt lại, vừa nhận được điện thoại của cô giúp việc, anh lập tức đi suốt đêm về. Bận rộn cả đêm, bệnh viện mới điều tra ra được trong máu của Tòng Thiện có thành phần thuốc phá thai mạnh.

    Nếu như không phải người làm thì là gì, bình thường trong đồ ăn làm sao có thể có lẫn thuốc phá thai vào?

    "Anh nói có người cố ý để em sẩy thai sao?" Tòng Thiện trợn to hai mắt, làm sao có thể như vậy!

    "Buổi tối, ngoại trừ em và Arsfat ăn cơm ở ngoài xong, có ăn qua đồ gì khác hay không?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.

    Tòng Thiện nghiêm túc suy nghĩ đáp: "Về đến nhà húp một bát canh gà, cũng không có ăn qua cái khác."

    Cô giúp việc vừa nghe liều mạng lắc đầu, sợ bị người cho rằng bà động tay động chân, bà vội vàng lập tức nói: "Tiên sinh, tiểu thư, tôi thật sự không có làm chuyện như vậy, hai người đừng xử oan tôi!"

    "Chị Triệu, chúng tôi không có hoài nghi chị." Tòng Thiện vẫn không quên an ủi cô giúp việc.

    "Anh lập tức bảo người đi xét nghiệm canh gà." Hàn Dập Hạo nói xong sải bước đi ra khỏi phòng.

    "Tiểu thư, cô phải tin tôi." Cô giúp việc sợ hãi nói, bà cũng không dám đắc tội với những người có tiền này.

    "Chị Triệu, tôi có nói nghi ngờ chị hay chưa?" Tòng Thiện tốt tính giải thích: "Nếu thật sự là chị làm, sao chị lại kịp thời đưa tôi tới bệnh viện cơ chứ? Hơn nữa, chị là thân thích của Triệu Tường, tôi đương nhiên sẽ tin chị."

    Tất nhiên, chọn bà làm người giúp việc, một là thấy bà thành thật chất phác, hai là Triệu Tường giới thiệu, nói thân thích này thành thật, làm việc lại chịu khó, dù sao thì cũng yên tâm hơn so với mời người bên ngoài tới.

    Nhằm vào cô, bỏ thuốc hại cô sẩy thai, ngẫm kỹ lại một chút có mấy người chứ?

    Không lâu lắm, Hàn Dập Hạo lại quay trở lại phòng, anh nói cho Tòng Thiện biết: "Anh đã bảo người đi thăm dò, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức."

    "Ừm." Tòng Thiện gật đầu, nửa dựa vào trên giường có chút mệt mỏi.

    Hàn Dập Hạo bảo cô giúp việc đi trước, mình ở lại chăm sóc Tòng Thiện.

    Anh ngồi ở bên cạnh Tòng Thiện, bàn tay luồn vào trong chăn bao chặt lấy tay mềm mại hơi lạnh của cô. Cả đêm không ngủ không chút tổn hại đến vẻ điển trai của anh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hao gầy của cô, Hàn Dập Hạo rất là đau lòng: "Tòng Thiện, em lại chịu khổ rồi."

    "Chỉ cần con không sao là tốt rồi." Tòng Thiện cười cười trấn an anh.

    "Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa!" Hàn Dập Hạo bảo đảm nói, có trời mới biết, lúc trên đường anh chạy tới bệnh viện trong lòng thấp thỏm thế nào, sợ hãi thế nào. Anh sợ không phải là đứa bé gặp chuyện không may mà là lo lắng tình trạng của Tòng Thiện. Nếu như để anh điều tra ra người bỏ thuốc, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!

-----------

* Chương 103: Ra tay liên tiếp

    Theo xét nghiệm, quả nhiên là nồi canh gà có vấn đề. Khi Hàn Dập Hạo dò hỏi cô giúp việc thì cô giúp việc bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch liên tục lắc đầu không thừa nhận có liên quan tới mình.

    "Chúng tôi không phải nghi ngờ chị, chị Triệu." Tòng Thiện lặp lại: "Là muốn hỏi chị đã mua gà và nguyên liệu ở đâu, có qua tay của người khác hay không."

    Nghe Tòng Thiện nói như vậy, chị Triệu mới hơi bình tĩnh một chút. Bà cẩn thận suy nghĩ rất lâu, bắt đầu lải nhải dông dài từ chọn đồ ăn, Hàn Dập Hạo từ từ mất kiên nhẫn hỏi: "Chị đưa ra danh sách những người chị đã từng tiếp xúc qua, tôi sẽ đi vặn hỏi từng người."

    "Ồ." Chị Triệu gật đầu, theo dặn dò của Hàn Dập Hạo đi đến phòng khác cẩn thận suy nghĩ.

    "Ngay cả trong đồ ăn cũng không an toàn." Tòng Thiện thở dài, có lần kinh sợ này, sau này, cô ăn gì cũng có bóng ma trong lòng.

    "Nếu như em lo lắng, sau này cũng chỉ ăn đồ ăn anh làm." Hàn Dập Hạo xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh ngắt của cô đau lòng nói.

    "Anh biết làm mấy món?" Tòng Thiện nở nụ cười xinh đẹp, trong lòng trở nên ấm áp: "Em cũng không muốn lại ngộ độc thức ăn vào bệnh viện lần nữa."

    "Nói giống như anh rất kém cỏi vậy." Hàn Dập Hạo có chút bất mãn, anh nói: "Không biết anh có thể học, vì em, muốn anh trở thành “đàn ông nấu ăn gia đình” cũng không thành vấn đề."

    "Nếu anh thập toàn thập mỹ, vậy chẳng phải em sẽ có áp lực rất lớn sao?" Tòng Thiện nói giỡn.

    "Chồng em vốn là thập toàn thập mỹ." Người nào đó tự mãn mà khen ngợi chính mình.

    "Da mặt dày." Tòng Thiện cấu anh một cái: "Sau này, con trai ngàn vạn lần không nên giống anh."

    "Giống anh mới tốt, vừa cao ráo vừa đẹp trai!" Hàn Dập Hạo luôn vừa tự tin vừa tự sướng, đã sớm nhận định con trai nhất định sẽ thừa hưởng gen tốt đẹp của anh, đôi mắt đẹp càng chắc chắn.

    "Đàn ông quá đẹp trai không đáng tin." Tòng Thiện nhăn mặt cau mày chun mũi xinh xắn, giội nước lạnh nói.

    "Ai nói?" Hàn Dập Hạo rất không đồng ý, anh không phải là một người đàn ông tốt tuyệt thế sao?

    "Đây là xã hội công nhận." Tòng Thiện hoàn toàn tin tưởng nói.

    "Vớ vẩn!" Hàn Dập Hạo véo véo mặt của cô, sau khi Tòng Thiện có thai húp nước canh rất đầy đủ, thân hình vốn là hơi gầy cuối cùng cũng có chút thịt, da dẻ trở nên càng ngày càng đẹp, giống như quả quýt vắt cũng chảy ra nước. Anh khẽ nhíu đôi mắt đẹp, quyến rũ gian tà: "Trước mắt của em không phải có một người đàn ông tốt tuyệt thế vừa đẹp trai lại vừa đáng tin hay sao?"

     "Trước đây, anh làm nhiều chuyện hoang đường như vậy còn không biết xấu hổ mà dát vàng lên mặt." Tòng Thiện cong môi, cố ý lấy chuyện trước kia để chẹn họng anh.

    "Đó cũng là chuyện vừng thối thóc mục xưa rồi, em còn muốn đề cập tới." Hàn Dập Hạo nói xong "tức giận" mà "cắn" ở trên bờ môi của cô một cái, rồi lại không nỡ thật sự dùng sức.

    "Ai bảo anh đã làm." Tòng Thiện lườm anh một cái lập tức muốn diệt chút "uy phong" của anh.

    "Nhưng anh cũng đã làm..." Hàn Dập Hạo đột nhiên xán tới bên tai của cô, giọng nam trầm thấp thuần phác rất là êm tai mang theo một chút mập mờ, một chút chòng ghẹo: "Em à, sao em không đề cập tới?"

    "Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện vừa thẹn vừa giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện ra hai vệt ửng đỏ. Cô xấu hổ và giận dữ đánh bờ vai của anh, song bắp thịt rắn chắc của anh trái lại là làm đau cô.

    "Được rồi, được rồi, giỡn với em thôi." Hàn Dập Hạo cười sang sảng kéo cô vào trong ngực, giống như là che chở vật báo vậy, hạ xuống nụ hôn dày đặc lên trán, đôi mắt, chóp mũi, môi anh đào của cô, thấy sắc mặt cô càng lúc càng đỏ mới buông ra nói: "Bây giờ nhìn vào, cuối cùng cũng có chút tức giận rồi."

    Cho dù sự tức giận này là danh từ hay là động từ.

    "Anh lại bắt nạt em, cẩn thận em bảo con trai không nhận anh." Tòng Thiện oán hận "uy hiếp" nói, đồ lưu manh này, lúc nào cũng bắt nạt cô làm thú vui.

    Lúc này, bụng của cô giật giật.  

   "Cục cưng động!" Tòng Thiện lập tức ném sự không vui ra sau đầu, vui vẻ kéo tay anh qua đặt ở trên bụng, muốn cùng anh chia sẻ niềm vui.

    Vừa mới thiếu chút nữa sinh non, bây giờ, cảm giác được cục cưng vẫn còn động đậy, lúc này, Tòng Thiện vui hơn bao giờ hết, càng không ngừng hỏi: "Anh có cảm thấy không?"

    Hàn Dập Hạo cười với sự kích động của cô, nghĩ thầm máy thai nào có thường xuyên như thế. Trong lúc nghĩ như vậy, thế nhưng anh lại cảm nhận được rõ ràng một lần máy thai.

    "Nó lại động."

    "Đúng vậy, sinh mệnh của cục cưng rất ngoan cường." Hàn Dập Hạo cách bởi quần áo của cô hôn lên bụng nhỏ hơi nhô ra của cô, giống như đối thoại với bé cưng cảnh cáo nói: "Con trai, đừng náo với mẹ của con nữa, để mẹ nghỉ ngơi thật tốt. Nếu không ra ngoài, xem bố con làm thế nào trừng trị con."

    "Người xấu!" Tòng Thiện đẩy anh ra, hơi bất mãn: "Mỗi lần đều dữ dội như vậy, ngộ nhỡ cục cưng sinh ra lá gan rất nhỏ thì làm sao?"

    "Cũng còn chưa có sinh ra đã đau lòng như vậy rồi." Hàn Dập Hạo ghen tị, da mặt dày mà cọ cọ tới truy hỏi người con gái yêu dấu: "Em yêu cục cưng nhiều hơn hay là yêu anh nhiều hơn?"

    "Đương nhiên là cục cưng rồi." Tòng Thiện không chút do dự nói, một người đàn ông cao to như anh còn không biết xấu hổ tranh sủng với cục cưng.

    "Không được, người đàn ông em yêu nhất phải là anh!" Hàn Dập Hạo mặc kệ, con trai còn chưa có ra đời đã "được sủng" hơn anh, việc này tuyệt đối không được! Bị cánh tay sắt của anh vòng chặt, Tòng Thiện nhìn người đàn ông giống như đòi ăn kẹo mà dở khóc dở cười: "Sao anh lại hẹp hòi như vậy?"

    "Vấn đề nguyên tắc tuyệt không thỏa hiệp!" Hàn Dập Hạo da mặt dày mà dán vào cô, giở tính trẻ con dụ dỗ: "Cục cưng, nói cho anh biết người đàn ông em yêu nhất là anh đi!"

    Cả người Tòng Thiện nổi da gà, người đàn ông này ngoài mặt mạnh mẽ vang dội, lạnh lùng hà khắc, quyết đoán. Ở trước mặt cô thì "mặt dày", lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa, còn nói buồn nôn thế này quả thực làm cô không thể chịu nổi: "Anh thôi đi, đừng làm em buồn nôn."

    Trong lúc hai người vui đùa ầm ĩ, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa.

    Tòng Thiện vội vàng đẩy anh ra, rút vào trong chăn nằm.

    Hàn Dập Hạo còn chưa có ôm đủ có chút tâm bất cam tình bất nguyện, lại rước lấy một cái "nhãn đao" của Tòng Thiện lập tức trở nên an phận, ngồi ngay ngắn mặt không chút biểu cảm.

    Là y tá tiến vào tiêm cho Tòng Thiện.

    "Đợi một chút." Hàn Dập Hạo lên tiếng ngăn lại, đôi mắt lạnh như đầm sâu nhìn chằm chằm vào y tá: "Cô xác định đang cầm chính xác là thuốc chứ? Nếu xảy ra một chút sơ suất, hậu quả cô cũng không đảm đương nổi!"

    "Sao anh lại như thế." Tòng Thiện thấy cô y tá nhỏ hơi hoảng, dường như là bị giật mình, vội vàng đẩy anh một cái bảo anh đừng dọa người ta.

    "Ồ, tôi sẽ kiểm tra một chút." Cô ý tá nhỏ hơi sợ người đàn ông rất đẹp trai rất anh tuấn này, tuy anh vừa khôi ngô vừa cao ráo nhưng toàn thân này lại toát ra hơi thở lạnh thấu xương khiến người ta không khỏi sinh lòng run rẩy. Vì sợ xảy ra chuyện, cô buộc phải cầm chai thuốc lên cẩn thận kiểm tra ngay trước mặt của anh.

    Mà sự lo lắng của Hàn Dập Hạo rất rõ ràng, đã có người có thể bỏ thuốc vào trong đồ ăn, như vậy ở trong bệnh viện cũng có thể đổi thuốc. Vì cẩn thận để đạt được mục đích nào đó, anh mới cố ý dọa cô y tá nhỏ.

    Kiểm tra như vậy, trái lại thật sự khiến cô y tá nhỏ này tỉ mỉ nhìn ra được có chút không được bình thường.

    Nhãn này sao trông giống như đã bị xé lại dán vào?

    "Thật ngại, thuốc này có thể, tôi cầm ra ngoài đổi lại." Cô y tá nhỏ không dám mạo hiểm, cảm thấy đổi chai khác đáng tin hơn chút.

    Hàn Dập Hạo duỗi cánh tay dài ra cầm lấy cái chai nhỏ ấy, ánh mắt của anh quá sắc bén, vừa nhìn đã thấy được điểm đáng nghi. 

    "Nhãn trên chai này có vấn đề." Hàn Dập Hạo mặt lạnh hạ kết luận.

    "Có vấn đề?" Tòng Thiện thoáng giật mình, lẽ nào thuốc này thật đúng là không bình thường?

    "Cho tôi một lời giải thích." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô y tá nhỏ, hơi thở trở nên càng lúc càng lạnh.

    "Tôi không rõ lắm." Cô y tá nhỏ hốt hoảng nói, cô làm sao biết được thuốc lại xảy ra vấn đề: "Hẳn là bên phòng phát thuốc lấy nhầm."

    "Lấy nhầm? Vậy nhãn này là mới dán lên, rõ ràng là có người cố ý đổi thuốc, bên trong này là cái gì?" Hàn Dập Hạo đứng dậy, vóc người cao lớn lập tức khiến diện tích bên trong phòng trở nên nhỏ hẹp, tràn đầy cảm giác áp bức.

    "Tôi thật sự không biết, để tôi đi hỏi phòng phát thuốc xem." Từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đáng sợ như vậy, sắc mặt cô y tá nhỏ trắng bệch, muốn lui về phía sau lại sợ chọc giận người đàn ông ở trước mắt.

    "Đi theo cô ấy đi hỏi một chút xem sao." Tòng Thiện đề nghị, xem ra, cô y tá nhỏ này không giống như nói dối.

    "Anh sẽ quay lại ngay." Hàn Dập Hạo cúi đầu nói với Tòng Thiện, lúc đối mặt với cô, vẻ mặt lập tức dịu dàng đi rất nhiều.

    Hàn Dập Hạo đi theo y tá rời đi không lâu sau đã quay trở lại, sắc mặt tương đối không tốt.

    "Thuốc đó là gì vậy?" Tòng Thiện tò mò hỏi.

    "Là thuốc phá thai." Giọng của Hàn Dập Hạo rất thấp, áp suất thấp giống như trước khi hình thành cơn bão, nghe ra anh là đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

    "Sao lại thế?" Tòng Thiện kinh sợ, ở bệnh viện cũng...

    "Em ở bệnh viện chờ anh, trước khi anh quay về, tốt nhất đừng đụng vào bất cứ thứ gì." Hàn Dập Hạo dặn dò nói.

    "Anh muốn đi đâu?" Tòng Thiện lập tức hỏi.

    "Đi chứng thực suy đoán." Hàn Dập Hạo nhìn cô thật sâu, sau đó đi ra khỏi phòng.

    Suy đoán? Anh đoán được người làm những chuyện này?

    Thật ra thì không cần anh nói, ngay cả Tòng Thiện cũng mơ hồ hoài nghi đến người nào đó. Chỉ có bà mới trăm phương ngàn kế muốn mưu hại cục cưng này, chỉ có bà mới dám trắng trợn như vậy, hết lần này tới lần khác thực thi thủ đoạn thâm độc.

    Kẻ thù của Tòng Thiện cũng không có nhiều người, người có thể có tâm cơ này càng ít, không phải Nhạc Thanh Lăng chính là An Đạo Ninh. Nhưng người sau từ lâu đã hiểu rõ, bất kể đứa bé giữ được hay không giữ được, Hàn Dập Hạo ắt sẽ giúp Tòng Thiện đối phó với nhà họ An, cho nên ông ta làm những chuyện này cũng sẽ không có tác dụng.

    Vì vậy, đáp án miêu tả sinh động.

    "Là mẹ muốn hại chết con của con?" Xông thẳng về biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Dập Hạo không chút bất ngờ gặp được Nhạc Thanh Lăng đang nhàn nhã uống cà phê trong vườn hoa. Anh đứng thẳng người ở đó, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.

    "Anh càng ngày càng không có phép tắc." Nhạc Thanh Lăng không có tỏ ra kinh ngạc, dường như đã sớm đoán được Hàn Dập Hạo sẽ tới. Bà tao nhã đặt cái tách xuống, cũng không có quay đầu lại, nhìn nước màu xanh lam dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng lấp lánh, giọng lạnh nhạt như gió mát, điềm nhiên.

    Hàn Dập Hạo lại không thèm để ý tới bà, tiếp tục chất vấn: "Bát canh gà đó, còn có sai người đổi thuốc ở bệnh viện đều là mẹ làm phải không. Mẹ không muốn để cho Tòng Thiện sinh đứa bé ra cho nên trăm phương ngàn kế dùng cách độc ác để làm hại cô ấy. Nếu không phải cô ấy nôn ọe, tối hôm qua, ói một lần, hoặc là hôm nay, chúng con sơ ý một chút, không nghĩ tới thuốc có vấn đề, mục đích của mẹ sẽ đạt được như ý! Con nói có đúng hay không?"

----------

* Chương 104: Chính thức cầu hôn

    Nhạc Thanh Lăng hơi nghiêng đầu, đường nét khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ này lộ vẻ vô cùng cứng rắn và lạnh nhạt. môi hồng được tô vẽ tỉ mỉ sáng bóng, nhìn tổng thể, dường như không chê vào đâu được. Chẳng qua là lời nói ra còn lạnh hơn nhiều so với đáy hồ đóng băng ngàn năm: "Bất cứ việc gì cũng cần phải nói chứng cứ, theo như lời anh nói, chỉ là anh suy đoán vô căn cứ, có mấy người sẽ tin?"

    "Cho dù mẹ mua chuộc hết tất cả những người đã làm việc cho mẹ khiến con không điều tra ra được chứng cứ thực sự, con cũng có thể kết luận là mẹ làm." Hàn Dập Hạo lạnh giọng nói: "Chuyện cho tới bây giờ, chúng con cũng không cần đoán, rốt cuộc làm thế nào, mẹ mới bằng lòng buông tha cho Tòng Thiện?"

    "Vậy rốt cuộc làm thế nào, anh mới bằng lòng rời khỏi cô ta?" Nhạc Thanh Lăng hỏi ngược lại.

    "Vĩnh viễn cũng không thể!" Hàn Dập Hạo cắt vàng vỡ ngọc trả lời, tỏ rõ quyết tâm của mình với bà: "Cho dù con chết cũng sẽ không rời khỏi Tòng Thiện!"

    "Tốt lắm." Nhạc Thanh Lăng đứng lên xoay người, đôi mắt đẹp sáng ngời không mang theo một chút ấm áp nào, bà cũng nói rõ ràng nói: "Tôi cũng nói cho anh biết, trừ phi tôi chết, cô ta đừng mơ bước vào cửa lớn của nhà họ Hàn một bước!"

    "Mẹ không chịu chấp nhận cô ấy cũng không sao, con vốn không có ý định muốn nhận được sự cho phép của mọi người." Ánh mắt của Hàn Dập Hạo di truyền từ Nhạc Thanh Lăng, đều là trong vắt thông suốt, giống như kim cương đẹp nhất thế gian, còn đẹp mắt hơn vài phần so với ánh sao treo trên bầu trời. Song hai đôi mắt tương tự như vậy, một đôi rét lạnh thấu xương như hồ nước đóng băng, một đôi nhiệt liệt sôi sục như ngọn lửa bùng cháy. Anh đối với mẹ mình hoàn toàn là tuyệt vọng, anh không muốn nán lại cùng bà thêm một giây nào nữa, anh nói nhanh gọn: "Con sẽ kết hôn với Tòng Thiện, cùng cô ấy có gia đình riêng của mình. Cho dù mẹ không thừa nhận, tất cả mọi người ở nhà họ Hàn không thừa nhận cũng không sao, bởi vì con muốn chỉ có cô ấy, bất kỳ “người ngoài” nào con cũng có thể không quan tâm."

    Nghe con trai xưng là "người ngoài" với mình, Nhạc Thanh Lăng hơi híp mắt lại, bà cảnh cáo: "Sinh ra ở trong nhà này, anh không có quyền lựa chọn hôn nhân của mình. Tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu như lời “khuyên răn” của tôi không có ích gì, tôi rất hoài nghi Thẩm Tòng Thiện và đứa bé trong bụng của cô ta có thể được bình an hay không."

    Đây là bà uy hiếp trắng trợn, con trai không nghe lời, người làm mẹ như bà có nghĩa vụ giúp anh diệt trừ tất cả "cỏ dại".

    "Mẹ không thích Tòng Thiện cũng không sao, đứa bé trong bụng của cô ấy là cháu trai ruột của mẹ, mẹ lại có thể nói đến mức máu lạnh như vậy sao?" Hàn Dập Hạo tức giận nhìn chằm chằm vào mẹ của mình, vóc người cao lớn thẳng tắp căng chặt, tim của bà thật sự là làm bằng đá sao?

    "Tôi không thừa nhận, đứa bé ấy cũng chẳng là gì!" Nhạc Thanh Lăng ngẩng đầu chuyên chế lạnh lùng nói. Chỉ cần đuổi Thẩm Tòng Thiện đi, con trai tự nhiên sẽ kết hôn với một cô gái khác. Đến lúc đó, bà muốn bao nhiêu cháu trai đều được: "Không chỉ tôi, ngay cả ông cụ cũng sẽ không thừa nhận đứa bé đó!"

    "Nếu như ông cụ biết đây là đứa cháu trai duy nhất của bố thì sao?" Hàn Dập Hạo nhìn bà thật sâu, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười lạnh hỏi.

    "Có ý gì?" Nhạc Thanh Lăng chất vấn, bà rất ghét nụ cười lúc này của Hàn Dập Hạo.

    Hàn Dập Hạo chậm rãi rút tờ giấy từ trong túi áo mở ra, giơ lên. Tờ giấy đó bị gió thổi lên trên không lại từ từ rơi xuống dưới chân của Nhạc Thanh Lăng.

    Khi nhìn thấy rõ mấy chữ ở phía trên đó, sắc mặt của bà thay đổi, mở to mắt khó có thể tin mà nhìn vào con trai mình. Không đợi bà chất vấn, Hàn Dập Hạo lên tiếng: "Đây là báo cáo phẫu thuật buộc ga-rô (thắt ống dẫn tinh). Trước khi con tới tìm mẹ cũng đã làm phẫu thuật này, nếu như mẹ không tin cũng không sao, mẹ có thể hỏi bác sĩ Chung mẹ “tin cậy” nhất, đúng là ông ấy tự mình cầm dao mổ."

    "Ông ấy dám!" Nhạc Thanh Lăng vô cùng tức giận, bà không tin!

    "Ông ấy cũng không dám, chẳng qua là khi con dùng súng chĩa vào ông ấy, ông ấy không thể không dám." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói: "Về phần vì sao ông ấy bị con uy hiếp, con nghĩ có lẽ là chuyện ông ấy giúp mẹ “đổi thuốc” là không thoát khỏi được."

    "Tôi muốn anh lập tức đi làm phẫu thuật khôi phục lại!" Thân hình Nhạc Thanh Lăng khẽ run, bất kể thế nào cũng không ngờ tới con trai lại dám "đại nghịch bất đạo" như vậy.

    "Nếu con đã làm phẫu thuật này sẽ không nghĩ tới muốn khôi phục lại." Hàn Dập Hạo tiến lên một bước, thân hình cao lớn mang theo quyết tâm không buông tha mà chất vấn: "Thẩm Tòng Thiện là người vợ duy nhất con đã nhận định, đứa bé trong bụng của cô ấy cũng sẽ trở thành đứa con duy nhất của con. Nếu như mẹ muốn bố vô hậu, trở thành “tội nhân” của cả nhà, mẹ có thể không kiêng kị mà đối phó với cô ấy. Con là niệm tình mẹ là mẹ của con, đến bây giờ vẫn nhân nhượng đủ điều với mẹ. Phàm là chuyện gì cũng đều có một ranh giới cuối cùng, mẹ đừng làm cho một chút tình thân còn lại của con đối với mẹ cũng tiêu tan. Con đã nói đến thế, mẹ tự giải quyết cho tốt đi."

    "Đứng lại!" Thấy Hàn Dập Hạo xoay người rời đi, Nhạc Thanh Lăng thái độ đúng mực trong nháy mắt không hề giữ lại chút gì. Bà bước nhanh tới trước mặt của anh ngăn anh lại, giơ tay lên dùng sức vung xuống!

    "Chát!"

    "Thằng khốn!" Bà căm phẫn mắng, ngực phập phòng kịch liệt, giận không kiềm được.

    Hàn Dập Hạo thậm chí còn không có nghiêng mặt qua, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhạc Thanh Lăng hỏi: "Đánh xong? Con đi đây."

    Nhạc Thanh Lăng còn muốn cho anh thêm một cái tát, song điện thoại di động của bà lại reo lên.

    "Không nhìn thử sao? Nói không chừng là ông ngoại gọi tới đấy." Hàn Dập Hạo châm chọc nhắc nhở.

    Nhạc Thanh Lăng vừa nhìn, quả nhiên là bố mình gọi tới, bà lạnh lùng nhìn Hàn Dập Hạo chất vấn: "Anh đã làm gì?"

    "Con cũng chỉ lấy phần cáo báo này sao thành hai bản, một bản gửi cho ông cụ, một bản fax cho ông ngoại." Hàn Dập Hạo nhìn khuôn mặt Nhạc Thanh Lăng dần dần bị lửa giận nhuộm màu, trong lòng lại cảm thấy hả hê vô cùng. Anh biết, duy chỉ có một người nói là có thể khiến bà nghe theo, chỉ có ông ngoại. Cho nên, anh đã xuất diễn vở kịch này, tiền trảm hậu tấu để hai ông cụ biết chuyện này. Bọn họ tuy là đều chưa chắc có hảo cảm với Tòng Thiện nhưng đối với con cháu nối dõi đều rất coi trọng. Nếu như bọn họ biết sẽ không bao giờ có cháu nữa, tin rằng sẽ biết lựa chọn thế nào.

    "Anh!" Nhạc Thanh Lăng không ngờ tới anh lại dám báo cho bố của bà biết trước. Tuy nhiên, không đợi bà nổi giận, trong phòng khách vang lên tiếng quản gia gọi: "Phu nhân, ông chủ gọi điện tìm bà!"

    "Mẹ, cục diện rối rắm này, mẹ từ từ dọn dẹp đi nhé." Hàn Dập Hạo nhìn bà lần cuối cùng, không hề dừng lại sải bước rời đi.

    Tuy cái giá phải trả này hơi lớn nhưng chỉ cần Tòng Thiện và đứa bé bình an, anh cảm thấy rất xứng đáng!

    Khi anh trở lại bệnh viện, Tòng Thiện đã ngủ, chị Triệu nói cô ăn cháo xong mới ngủ. Còn liên tục bảo đảm cháo là bà tự tay làm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

    Hàn Dập Dạo xua tay bảo bà ra ngoài, mình kéo ghế qua ngồi ở bên cạnh Tòng Thiện. Nhìn khuôn mặt say ngủ điềm tĩnh của cô, khóe miệng anh cong lên một nụ cười thỏa mãn.

    Anh tắt điện thoại, bất cứ ai cũng không thể gọi tới quấy rầy sự yên tĩnh của bọn họ.

    Ở tại không gian yên tĩnh này, thời gian cũng đã dừng lại, anh rất muốn cứ nhìn như vậy muôn đời, vĩnh viễn ngắm nhìn cô như thế cho đến từ từ già đi.

    Trong lúc ngủ mơ, cảm giác được hai ánh mắt nồng đậm, Tòng Thiện tỉnh giấc.

    Nhìn thấy Hàn Dập Hạo đã trở về, cô tò mò hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

    "Làm một chuyện." Anh cười dịu dàng, bàn tay luồn vào trong chăn nắm lấy tay mềm mại của cô hỏi: "Ngủ có ngon không?"

    "Ngon, cảm thấy đã ngủ rất lâu." Tòng Thiện muốn ngồi dậy, Hàn Dập Hạo lập tức dùng gối đệm ở sau lưng cô: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

    "Sắp ba giờ." Hàn Dập Hạo nhìn đồng hồ nói: "Cách Cục dân chính làm việc còn có ba tiếng."

    "Hả?" Tòng Thiện há to cái miệng nhỏ nhắn, anh thật sự muốn hôm nay kết hôn sao? Nhưng cô thật sự còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt mà, cô hơi cà lăm hỏi: "Em đang nằm viện, còn phải đến Cục dân chính sao?"

    Anh mỉm cười hôn cô nói: "Anh hỏi bác sĩ, cô ấy nói nếu em muốn ngày mai có thể xuất viện. Mặc dù anh thật sự rất muốn nhanh chóng đi lĩnh giấy chứng nhận với em nhưng nghĩ đến sức khỏe của em, anh vẫn là sẽ đợi đến cuối tuần."

    "Ồ." Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn bị anh đẩy đi lĩnh giấy chứng nhận.

    "Trái lại em rất vui sao?" Nhìn thấy phản ứng của Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo không vui, cô gái nhỏ này là đang vui mừng không cần kết hôn?

    "Nào có." Tòng Thiện lập tức nở nụ cười xán lạn vỗ về tâm hồn "bị thương" của anh: "Em rất mong đợi."

    "Phải không?" Hàn Dập Hạo rõ ràng hoài nghi cô nghĩ một đằng nói một nẻo, thấy cô lời thề son sắt mà liên tục gật đầu mới lại nở nụ cười nói: "Tuy không được kết hôn nhưng chúng ta có thể diễn thử một lần trước."

    "Diễn thử?" Tòng Thiện ngẩn người, cái này còn có thể diễn thử ư?

    Song hành động kế tiếp của Hàn Dập Hạo lập tức đánh tan suy đoán của cô.

    Anh đứng dậy, lùi về phía sau nửa bước, đầu gối phải từ từ quỳ xuống đất, lòng bàn tay nâng lên một cái hộp nhỏ tinh xảo.

    Ánh mắt của anh dịu dàng như gió xuân ấm áp nhất làm cho cả phòng lạnh lẽo này cũng ấm áp. Mặt mày khôi ngô tuấn tú này, sống mũi cao thẳng này, môi mỏng góc cạnh rõ ràng này, đều không đủ để chiếu rọi vào mắt của cô. Song lời của anh lại làm cho cô hoàn toàn choáng váng.

    "Thẩm Tòng Thiện, gả cho anh nhé, được không?" Anh từng câu từng chữ rõ ràng mà thốt ra, khuôn mặt mang theo nụ cười, giọng như nước ấm.

    Tòng Thiện kinh ngạc, đầu óc của cô ầm một cái nổ tung, trong lúc nhất thời quên mất nên phản ứng thế nào.

    Cô cho rằng anh là người đàn ông bá đạo như vậy sẽ không quỳ xuống cầu hôn, cô cho rằng anh giống như tướng quân "chỉ thị" cô nên lúc nào thì nhận giấy chứng nhận, lúc nào thì mở rượu, chắc sẽ không nhớ được còn có những bước cầu hôn như thế này.

    Ngay cả chính cô cũng đã quên, anh còn chưa có chính thức cầu hôn, cô cũng không có chính thức đồng ý với anh.

    Mãi cho đến khi anh đeo chiếc nhẫn kim cương cực lớn lấp lánh chói mắt ấy vào ngón áp út của cô, người đàn ông này bá đạo đã thành thói quen không đợi cô gật đầu hoặc là lắc đầu đã trực tiếp tuyên bố: "Anh coi như em đã đồng ý rồi. Đeo chiếc nhẫn của anh, sau này sẽ là người của anh."

    Tòng Thiện nhất thời dở khóc dở cười, người đàn ông này, cũng đã chịu quỳ xuống nhưng ngay cả vài giây gật đầu cũng không cho cô. Quả nhiên giang sơn dễ đỗi, bản tính khó dời.

    "Thật ra thì anh là tính ở Cục dân chính, ở trước mặt của mọi người quỳ xuống cầu hôn em. Arsfat, Đường Tuấn, Tử Minh, Thiểu Kiệt, Danh Dương, bọn họ đều sẽ có mặt." Hàn Dập Hạo đứng dậy ôm lấy cô nói: "Nhưng anh không thể chờ đợi được, nếu như không đeo chiếc nhẫn này vào trong tay của em, anh lại có mấy đêm ngủ không yên."

    Tòng Thiện vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái, trong mắt đều là hạnh phúc và thõa mãn. Mặt cắt hoàn mỹ này, ánh sáng lóng lánh quả thực suýt làm mù mắt cô. Nhưng ở trong mắt của Hàn Dập Hạo, ánh mắt của cô sáng chói rực rỡ hơn nhiều so với châu báo quý giá nhất.

    Nhưng còn chưa có vui mừng quá lâu, Tòng Thiện chú ý tới chỗ không bình thường.

    "Làm sao vậy?" Thấy cô nhíu mày, Hàn Dập Hạo dò hỏi.

    "Sao anh lại có tiền mua chiếc nhẫn kim cương đắt như vậy?" Tòng Thiện giơ tay trái nặng nề lên, chiếc nhẫn kim cương này ít nhất có 8 carat, cho dù anh là sĩ quan cao cấp cũng không có nhiều tiền để mua chiếc nhẫn mắc thế này, cô nghi ngờ hỏi: "Lẽ nào người trong nhà của anh không có đóng thẻ tín dụng của anh?"

----------

* Chương 105: Những người không có nhiệm vụ

    "Tài sản của anh đều bị bọn họ đóng băng." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt tuyên bố.

    "Vậy chiếc nhẫn này?" Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, không phải là anh tham ô gì đó có được tiền chứ.

    "Ngốc ạ." Hàn Dập Hạo cười cười véo chóp mũi của cô nói: "Trên danh nghĩa anh còn có một quỹ ký gửi, là tài khoản bà ngoại anh sáng lập cho anh, viết là tên của anh cho nên bọn họ không đụng được."

    "Ồ." Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn "lỗi lầm" của mình quá lớn nhưng cô lại rất tò mò chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy cần tiêu bao nhiêu tiền: "Vậy, Hàn Dập Hạo, nó tốn bao nhiêu tiền thế?"

    "Anh sẽ không nói cho em biết." Hàn Dập Hạo làm ra vẻ thần bí nói, thật ra thì anh là sợ cô bị dọa sợ: "Chỉ là tiêu hết mỗi một phần tiền trên quỹ của anh. Bây giờ, anh trở thành người nghèo, em cũng không thể ghét bỏ anh."

    "Em không phải vì tiền của anh." Tòng Thiện giận trách, nghe được lời của anh, cô vừa giật mình lại có chút đau lòng. Vì một chiếc nhẫn đâu đến mức tiêu nhiều tiền như vậy chứ. Nhưng nhiều hơn nữa là hạnh phúc và thỏa mãn nồng đậm, anh chịu vì cô tiêu hết tất cả, là ước mơ của biết bao cô gái ấy chứ.

    "Vậy là vì cái gì?" Hàn Dập Hạo cười truy hỏi.

    "Không vì cái gì cả." Tòng Thiện cố tình không nói anh nghe.     "Vậy cái gì cũng không có đã chịu theo anh rồi hả." Hàn Dập Hạo trêu chọc cô.

    "Em ấm đầu được chưa." Tòng Thiện trêu ghẹo nói.

    "Ấm thế nào, để anh cảm nhận một chút xem." Hàn Dập Hạo nói xong lập tức cọ cọ vào trán của cô, hai người vui đùa ầm ĩ giống như trẻ con.

    "Khụ khụ." Chẳng biết lúc nào, một nam hai nữ đứng ở cửa, nhìn thấy hành động thân mật của Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện lúng túng lên tiếng nhắc nhở.

    Hai người quay đầu nhìn lại thấy Tề Danh Dương, Vương Đình và Câu Thư Huyên trên mặt mang theo nụ cười nhìn bọn họ, Tòng Thiện lập tức rúc vào trong chăn cười chào hỏi: "Sao mọi người lại tới đây?"

    Tề Danh Dương giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên đáp: "Các cô ấy tới đưa súp, tôi là tới thăm cô, vừa khéo gặp được ở dưới."

    "Tòng Thiện, chị cảm thấy thế nào?" Vương Đình đi tới bên cạnh cô ân cần hỏi han.

    Tòng Thiện tỏ ý bảo Hàn Dập Hạo chuyển vị trí cho Vương Đình, người đàn ông "thất sủng" vẻ mặt không vui mà dời đến cuối giường nhường ghế cho Vương Đình ngồi.

    "Tôi không sao." Tòng Thiện cười cười: "Bác sĩ nói may mà uống không nhiều lắm, đưa đến bệnh viên kịp thời, không có vấn đề gì lớn."

    "Vậy là tốt rồi." Vương Đình vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

    "Em ấy ấy hả, vừa nghe được cô vào bệnh viện sốt ruột đến mức hồn cũng bay mất rồi." Câu Thư Huyên đứng ở bên cạnh cười tiếp lời: "Lúc cô ngủ, chúng tôi đã tới một lần nhưng không có đánh thức cô. Em ấy thấy cô không sao mới về nhà nấu súp, cô xem, súp này vẫn còn nóng hổi đây này."

    "Vương Đình, cảm ơn cô." Tòng Thiện rất cảm kích phần tâm ý của cô ấy.

    "Không có gì, là tôi phải làm mà." Vương Đình điềm đạm nói, lại quay đầu nói với Câu Thư Huyên: "Cũng phải cám ơn chị Thư Huyên lái xe đưa tôi tới."

    "Không có gì." Câu Thư Huyên cười nhẹ nói, thật ra thì Tử Minh đề nghị anh lái xe đưa Vương Đình tới nhưng đến bây giờ, Vương Đình vẫn còn đang chiến tranh lạnh với anh, cho nên cô lập tức chủ động đón nhận nhiệm vụ này.

    "Dập Hạo, ra ngoài một chút." Tề Danh Dương đánh mắt với Hàn Dập Hạo, ý bảo có lời muốn nói với anh.

    Hàn Dập Hạo liếc mắt nhìn Tòng Thiện đang trò chuyện hết sức vui vẻ với Vương Đình trực tiếp đi theo Tề Danh Dương ra ngoài.

    Ở trong hành lang.

    "Chuyện gì?" Hàn Dập Hạo không quanh co lòng vòng hỏi.

    "Hôm nay tôi tới, một là xem các cậu thế nào, hai là chú Sáu nói muốn tìm cậu nói chuyện một chút." Tề Danh Dương nhìn anh đáp.

    "Chú Sáu còn muốn làm thuyết khách?" Hàn Dập Hạo hừ một tiếng, Hàn Trường Hạo gọi điện cho anh nói là muốn "nói chuyện tâm tình" với anh, kẻ ngốc cũng hiểu được ông muốn nói chuyện gì. Hàn Dập Hạo biết chuyện mình buộc ga-rô nhất định đã dấy lên sóng to gió lớn ở nhà họ Hàn và nhà họ Nhạc, cho nên ngay cả chú Sáu, "nhân vật bên lề" này cũng ngồi không yên.

    "Thuyết khách gì?" Tề Danh Dương hỏi, Hàn Trường Hạo chỉ bảo anh truyền đạt "ý nguyện" nói chuyện, cũng không có nói rõ đã xảy ra chuyện gì.

    "Tôi làm phẫu thuật buộc ga-rô." Hàn Dập Hạo cũng không có giấu giếm, dù sao sớm muộn gì, Tề Danh Dương cũng sẽ biết.

    "Cái gì! Cậu làm buộc..." Tề Danh Dương chấn kinh thất thanh kêu to.

    "Nhỏ giọng một chút! Tôi không muốn để Tòng Thiện biết." Hàn Dập Hạo vội vàng bịt miệng của anh ta lại, hạ thấp giọng nhắc nhở.

    Tề Danh Dương gật đầu với anh, ý bảo anh có thể bỏ ra.

    Hàn Dập Hạo buông tay ra, Tề Danh Dương vẫn là vẻ mặt sửng sốt, anh hỏi: "Tại sao?"

    "Đây là cách tốt nhất để có thể bảo vệ Tòng Thiện và đứa bé an toàn." Hàn Dập Hạo chậm rãi nói: "Mẹ của tôi là hạng người gì tôi và cậu đều rất rõ. Bà hết lần này tới lần khác ra tay với Tòng Thiện, mỗi lần đều muốn đẩy đứa bé vào chỗ chết. Chỉ có để bà hiểu được đây là con trai duy nhất của tôi, chắt ngoại duy nhất của ông ngoại, bà mới có thể có chỗ kiêng dè."

    "Haiz." Tề Danh Dương thở dài nói: "Đây cũng quá “tổn hại sức khỏe” rồi."

    "Vì Tòng Thiện, cho dù không có con nối dõi, tôi cũng không quan tâm." Hàn Dập Hạo kiên định như sắt nói.

    "Cậu làm như vậy, lẽ nào không sợ tác dụng ngược sao? Ép ông cụ hạ “phong sát lệnh” à?" Tề Danh Dương có điều lo lắng.

    "Tôi đã đưa ra quyết định xấu nhất." Hàn Dập Hạo nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, xanh như vậy, trong suốt như vậy, có vẻ như không bao giờ bị vấy bẩn: "Nếu như không có chuyển biến gì, tôi sẽ lựa chọn rời khỏi nhà họ Hàn."

    Trong phòng bệnh

    "Woa, Tòng Thiện, chiếc nhẫn này thật là đẹp!" Vương Đình đưa canh gà cho Tòng Thiện uống, Tòng Thiện đưa tay đón lấy để cô che giấu "ánh sáng" của chiếc nhẫn kim cương.

    "Là nhẫn cầu hôn của Dập Hạo?" Câu Thư Huyên nhạy bén đoán trúng.

    "Ừm." Bị các cô nắm lấy tay nhìn tới nhìn lui, Tòng Thiện hơi ngượng ngùng.

    "Hoàn hảo, thật sự là hoàn hảo." Câu Thư Huyên hiểu đồ trang sức tinh tế quan sát, cất lời khen không dứt miệng: "Harrywinston, kim cương tuyển chọn kỹ càng độc nhất vô nhị, thiết kế tinh xảo phi thường, tỷ lệ đường nét cực đẹp, còn có công nghệ cắt tỉ mỉ vô song. Cô xem, chiếc nhẫn này còn thông qua tạo hình bươm bướm tài tình tạo ra đường nét vương miện bên ngoài làm cho kim cương vô cùng tuyệt đẹp, càng nhiều hơn nữa là khí chất cao quý và cảm giác xa hoa. Không thể không nói, đây là một chiếc nhẫn cầu hôn khiến tất cả cô gái đều vì đó mà ghen tị. Thẩm tiểu thư, cô thật sự là một người may mắn."

    Tòng Thiện bị cô ấy nhận xét giống như quảng cáo làm cho càng ngượng ngùng hơn, cô mỉm cười nói: "Câu tiểu thư, cô đừng gọi tôi là Thẩm tiểu thư cảm thấy rất xa lạ. Cô cũng giống như Vương Đình, gọi tôi Tòng Thiện đi."

    "Được, cô cũng phải gọi tôi chị Thư Huyên mới được." Câu Thư Huyên nháy mắt mấy cái cười nói với cô.

    "Được, chị Thư Huyên." Tòng Thiện lập tức đổi cách xưng hô.

    Câu Thư Huyên cũng ngồi xuống ở đầu giường, nửa thật nửa giả mà cất giọng hâm mộ nói: "Dập Hạo quả nhiên rất yêu em."

    "Anh ấy đối với em không tệ nhưng cũng không phải là lúc nào cũng như vậy." Tòng Thiện cười ha hả, vừa húp canh vừa nói: "Lúc đầu, em biết anh ấy, trái lại anh ấy đối với em còn tệ hơn so với rất nhiều người."

    "Ồ?" Câu Thư Huyên dường như hứng thú, tò mò tìm hiểu: "Đối với em tệ thế nào?"

    "Đúng đó, Tòng Thiện, tôi cũng muốn nghe." Vương Đình cũng vui vẻ thay cho Tòng Thiện, cô đã có mấy ngày không có cười: "Tôi nghe nói chuyện nảy sinh giữa chị và anh Hàn rất truyền kỳ lại rất lãng mạn nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn không có nghe chị nhắc tới. Không bằng hôm nay, chị nói cho chúng tôi nghe có được không?"

    "Hoàn toàn không có một chút truyền kỳ gì cả." Tòng Thiện phản bác lại những "lời đồn đãi" này: "Lại càng đừng nói tới một chút lãng mạn nào. Trước đây, tôi và anh ấy thật sự là thủy hỏa bất dung, nhìn nhau là chán ghét nhau."

    "Vậy em làm thế nào đổi cách nhìn với cậu ta?" Câu Thư Huyên cười hỏi.

    Tòng Thiện thấy dáng vẻ hai cô gái rất là tò mò bèn kể lại từng chuyện từ lúc hai người họn họ gặp nhau đến cô bị anh tính kế đi Samos, trải qua những nguy hiểm trong rừng ở Châu Phi.

    Cho đến cuối cùng, cô nói đến cô gỡ bỏ khúc mắc đồng ý đón nhận anh thì Vương Đình đa sầu đa cảm đỏ mắt.

    "Tòng Thiện, như thế mà còn không gọi là lãng mạn à." Vương Đình cảm động nói.

    "Có thể ra quyển sách rồi." Câu Thư Huyên trêu nói: "Tên thì gọi là “Thượng tá đại nhân không thể chinh phục”, chị bảo đảm nhất định sẽ bán chạy."

    "Ha ha, đây là tên gì chứ?" Tòng Thiện và Vương Đình đều nở nụ cười nhưng tên sách cũng thật là có vài phần chuẩn xác. Lúc theo đuổi cô, Hàn Dập Hạo quả thực lì lợm, đánh thế nào cũng không thể đánh ngã, da mặt tu luyện tới trình độ dày công tôi luyện.

    "Mọi người đang nói xấu tôi gì đó?" Vừa nghe được mấy chữ "Thượng tá đại nhân", Hàn Dập Hạo "nhạy cảm" phát hiện mấy cô gái này đang bàn luận về anh.

    "Đang nói chiếc nhẫn này thật sự là quá đẹp." Câu Thư Huyên nói lảng sang chuyện khác.

    Hàn Dập Hạo thể hiện rõ không tin "lừa dối" của cô muốn đến ngồi bên cạnh Tòng Thiện lại phát hiện bị hai cô gái này chiếm chỗ. Anh đành đứng ở cuối giường nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa của Tòng Thiện dò hỏi: "Em có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?"

    "Không phải em đã uống canh rồi sao?" Tòng Thiện giơ thìa canh trong tay lên đáp.

    "Những nước canh này nào đủ." Hàn Dập Hạo "xem thường" những nước canh không có "phân lượng" này, anh lại hỏi: "Anh đi mua sủi cảo nhân tôm, vịt bát bảo, thịt viên vị chua về nhé?"

    "Nghe xong chúng tôi cũng đói bụng." Câu Thư Huyên trêu ghẹo nói, cô muốn đưa Vương Đình rời đi. Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ có thai, ở lại bệnh viện lâu cũng không tốt.

    "Dù sao anh ấy cũng phải đi mua, hai người cứ ở lại ăn đi." Tòng Thiện nhiệt tình đề nghị: "Sau khi Vương Đình mang thai thèm ăn tăng nhiều, bây giờ là lúc ăn trà chiều rồi."

    "Sao lại không biết xấu hổ cơ chứ." Vương Đình vội vàng lắc đầu từ chối, cô không muốn tiếp tục làm kỳ đà cho nên đứng dậy cười nói: "Chúng tôi vẫn là đi về trước, lần sau lại tới thăm chị."

    "Đừng đi mà, một mình tôi rất buồn." Tòng Thiện hoàn toàn không để người nào đó vào trong mắt, cô muốn nhiều người chút náo nhiệt chút.

    "Khụ khụ." Hàn Dập Hạo phát ra tiếng "quái gở" nhắc nhở cô không phải "một mình".

    Tòng Thiện nhìn anh dường như không hiểu nhắc nhở của anh dặn dò: "Anh đi mua đi, mua phần ba người."

    Hàn Dập mất hứng, anh nói Tòng Thiện đói bụng chính là muốn "đuổi" những người không có nhiệm vụ này đi tránh cho họ chiếm dụng thời gian quý báo của hai người. Kết quả Tòng Thiện không chỉ không nhìn ra ý đồ của anh, còn muốn anh đi, như vậy sao được!

    Không đợi bọn họ quyết định ai đi ai ở lại, bác sĩ đi vào kiểm tra tình hình sức khỏe của Tòng Thiện, "người không phận sự" trong phòng này đều bị đuổi ra ngoài.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro