Q2 - C110: Nghĩ kĩ đối sách
* Chương 110.1: Nghĩ kỹ đối sách (1)
Im lặng, im lặng như chết.
Tòng Thiện nói xong lại không nghe thấy Hàn Dập Hạo có chút phản ứng gì, cô có chút lo lắng xoa nhẹ lên gò má đường nét khôi ngô tuấn tú của anh nói: "Nói một câu đi."
"Nói gì?" Hàn Dập Hạo rốt cuộc lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, anh quay đầu nhìn Tòng Thiện, trong mắt cảm xúc phức tạp đến đáng sợ. Anh cười một tiếng, ngắn ngủi lại xen lẫn tức giận, thất vọng, dường như không thể nào tin nổi mọi thứ Tòng Thiện vừa mới nói cho anh biết.
"Em biết bây giờ, tâm trạng của anh rất không bình tĩnh." Tòng Thiện lý giải: "Nhưng biết sự thật dù sao cũng tốt hơn chẳng hay biết gì."
"Anh lại thà rằng bọn họ giấu anh cả đời chứ không phải lựa chọn lúc này để anh biết!" Hàn Dập Hạo khẽ rít lên, anh thật sự không cách nào chấp nhận được. Anh vẫn luôn tôn kính bố như thần lại không ngờ ông cưỡng ép mẹ anh như vậy. Những bí mật bẩn thỉu này thế mà lại giấu anh suốt hai mươi tám năm!
"Bình tĩnh một chút!" Tòng Thiện dựa vào người anh, vỗ nhẹ lồng ngực của anh nhẹ giọng trấn an: "Bất kể anh không thể chấp nhận cỡ nào đó cũng là sự thật đã định, đã từng xảy ra, sẽ không vì anh không chấp nhận thì không tồn tại."
Thế nhưng chênh lệch tâm lý là bất cứ ai cũng không thể dễ dàng chấp nhận, Hàn Dập Hạo đột nhiên đứng dậy xuống giường.
"Anh muốn đi đâu?" Tòng Thiện cũng đi theo kéo anh lại hỏi.
"Anh muốn đi tìm bố anh hỏi rõ, hỏi ông rốt cuộc là một người như thế nào!" Hàn Dập Hạo chậm rãi đẩy Tòng Thiện ra, vừa mới nhấc chân đi một bước đã bị cô từ phía sau ôm lấy.
"Anh đã đồng ý với em sẽ không đi tìm ông ấy!" Tòng Thiện ngăn cản: "Cho dù anh đi hỏi thì sao? Chú Sáu anh chính miệng nói lẽ nào lại là giả?"
"Nếu như em là anh, em có thể bình tĩnh được không?" Hàn Dập Hạo gầm nhẹ nói: "Lẽ nào em có thể chấp nhận cha ruột của mình là một "tội phạm cưỡng gian", có thể chấp nhận em chỉ là công cụ bọn họ dùng để hành hạ nhau sao!"
Song anh nói mà không suy nghĩ, vừa nói ra khỏi miệng lập tức hối hận bởi vì anh rõ ràng cảm nhận được thân thể người sau lưng cứng đờ.
"Xin lỗi, Tòng Thiện, anh không phải ý này." Anh lập tức xoay người lại nắm lấy bả vai của cô, tràn đầy áy náy nói.
"Không sao." Tòng Thiện lắc đầu, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp vô cùng sáng ngời nhìn anh nói: "Chính là bởi vì sự ra đời của em cũng tràn đầy mục đích cho nên em có thể cảm nhận được cảm nhận của anh. Không phải em muốn ngăn cản anh đi tìm bố anh hỏi rõ, em biết những chuyện này sớm muộn gì cũng phải giáp mặt nói rõ, chẳng qua là em cảm thấy dáng vẻ bây giờ của anh đi cũng không thích hợp. Anh bây giờ quá kích động, tràn đầy tức giận, không thể nào nói chuyện thật tốt với bố anh được. Bất kể ông đã làm những gì, ông vẫn là bố anh, em không muốn những lời anh nói sau này sẽ hối hận."
"Nhưng anh thật sự khó mà chấp nhận..." Sắc mặt Hàn Dập Hạo vẫn là u ám đến dọa người, anh đang kiềm chết tức giận. Nếu không phải sợ kinh động đến Tòng Thiện, anh lập tức sẽ tông cửa xông ra.
Tòng Thiện đứng lên, vừa vặn có thể nhìn thẳng anh dưới giường, cô ôm chặt anh dịu dàng khuyên lơn: "Cách làm của bố anh quả thật không thỏa đáng nhưng thử đổi lại góc độ nghĩ xem, ông cũng là quá yêu mẹ anh mới có thể không từ thủ đoạn nào. Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, mẹ anh trải qua cuộc sống đều là cơm áo không lo, về vật chất, bố anh cũng không có bạc đãi bà. Sở dĩ bọn họ không có nói cho anh biết là đang bảo vệ anh, không để cho anh giống như em, từ nhỏ đã trải qua không vui. Bố anh bảo chú Sáu anh tới tìm em, lựa chọn vào lúc này nói cho em biết chân tướng, mục đích chỉ có một, chính là hy vọng anh có thể thông cảm cho mẹ anh, đồng tình với bà, cho bà thêm một cơ hội nữa. Cho nên, bố anh thà rằng anh hận ông cũng không sao, tình yêu của ông đối với mẹ anh, đối với anh, anh còn không nhìn ra được sao?"
Giọng của cô dịu dàng như nước suối lạnh dập tắt lửa giận cháy trong lòng anh. Nhưng cứ thế tha thứ cho bố mẹ anh, anh không làm được.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhìn vào mắt của cô nói: "Anh biết em là muốn để anh và bọn họ quay về hòa thuận. Nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh thật sự không thể hoàn toàn quên được. Anh nghe lời em, đêm nay, không đi tìm bố anh, nhưng đó không có nghĩa là anh tha thứ cho bọn họ. Sau này, chuyện trong nhà đó, em đừng nhúng tay vào, anh không muốn để bọn họ ảnh hưởng đến em."
"Ảnh hưởng đến em không phải là bọn họ, là anh." Tòng Thiện nghiêm túc nói: "Anh trải qua không vui nên em cũng không cui. Bất kể anh trách cứ bọn họ thế nào cũng được, quan hệ máu mủ là vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Giống như con của chúng ta vậy."
Tòng Thiện kéo lấy tay anh đặt ở trên bụng càng ngày càng nhô ra của mình, đặt mình trong hoàn cảnh của người khác nói: "Em cũng sắp trở thành mẹ, em hiểu được một người mẹ yêu con của mình đến cỡ nào hơn so với anh. Nếu như có một ngày, con trai của em rời khỏi em, em nhất định sẽ đau đến không muốn sống. Em yêu anh, cho nên yêu người nhà của anh, em không hy vọng bọn họ thể nghiệm loại mùi vị đau khổ này. Hôm nay, em đã nói chuyện với mẹ anh, bà đồng ý với em sẽ toàn tâm toàn ý đón nhận con của chúng ta, cho nó mọi thứ tốt nhất, chỉ cần chúng ta thỏa thuận kết hôn."
"Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý." Hàn Dập Hạo quả quyết bác bỏ, sắc mặt rất khó nhìn: "Bà có tư cách gì ra yêu cầu như thế?"
"Không phải bà đề xuất, là em chủ động đề xuất." Tòng Thiện đáp.
"Em đề xuất?" Hàn Dập Hạo cau mày rất là khó hiểu.
"Là em đề xuất." Tòng Thiện kiên định gật đầu nói: "Em cảm thấy trước mắt, đây là cách giải quyết tốt nhất. Em nhượng bộ, bà cũng nhượng bộ, cục diện giằng co mới có thể bị phá vỡ."
"Có phải em điên rồi hay không?" Hàn Dập Hạo cảm thấy mình sắp điên rồi, đêm nay, nghe được quá nhiều thứ anh không cách nào tiêu hóa nổi, anh bắt đầu hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
"Anh nghe em giải thích cho anh." Tòng Thiện kéo lấy tay anh nói tiếp: "Mẹ anh là một người phụ nữ đáng thương, tổn thương bà sâu nhất không phải là bố anh mà là cái gọi là "yêu". Bố anh yêu bà nhưng mang đến cho bà nỗi đau vô tận, bà yêu người khác cho nên bà dựng một ngục giam trái tim vây hãm chính mình ở bên trong. Cũng vì thế, bà không tin tình yêu, không tin con trai của bà có thể tìm được tình yêu đích thực. Ở trong tiềm thức của bà, yêu là thứ sẽ khiến người ta mềm yếu bị thương Sở dĩ bà làm rất nhiều chuyện sai lầm là để ngăn cản mọi người lâm vào trong "cảnh khốn cùng" như bà. Giống như chú Sáu anh nói, coi bà như là một bệnh nhân đi, một bệnh nhân cần chăm sóc, cần có người thân ở bên cạnh. Cho nên em đề xuất thỏa thuận kết hôn, một là xem xét đến tâm tình của bà, để bà cảm thấy mình không phải là thật sự "thua" hoàn toàn. Hai là vì chính mình trải đường lui, tuy nói người em muốn lấy là anh nhưng anh không thể nào tách rời khỏi nhà họ Hàn, bố anh không cho phép, ông cụ cũng không cho phép. (Hàn Dập Hạo muốn nói chuyện, Tòng Thiện đưa tay che miệng anh lại, tiếp tục nói) đừng bảo là vì em có thể rời khỏi nhà họ Hàn, em không ngốc, anh cũng không ngốc. Nếu như anh thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ, em nghĩ, muốn đối phó em không còn là mẹ anh, mà là cụ Hàn. Cho nên chúng ta đừng làm chuyện đến quá tuyệt tình, để lại một vãn hồi, đối với tất cả mọi người đều tốt. Bây giờ, cách nghĩ em không giống với trước kia, em quyết tâm muốn kết hôn với anh nhưng em không biết ranh giới khoan nhượng cuối cùng của mình ở đâu. Em đã từng nói vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mẹ của anh nhưng là vì anh, em vẫn là tha thứ. Nhưng có một ngày, em cũng có thể lần nữa không chịu đựng được. Đến lúc đó, em hy vọng có thể lựa chọn tự do của mình."
"Sẽ không có ngày đó, em gả cho anh thì vĩnh viễn không thể ly hôn." Hàn Dập Hạo chắc như đinh đóng cột nói.
"Coi như em ích kỷ đi, tính chất gia đình của anh và quân hôn khiến em rất bất an. Em không thể hứa hẹn một đời một kiếp, em cũng không hy vọng giống như mẹ của anh đeo "gông xiềng" mà sống. Hơn nữa, chỉ cần hai năm, nếu như hai năm đó không xảy ra chuyện làm thay đổi tình yêu giữa chúng ta, em sẽ không bao giờ đề cập tới hai chữ rời đi." Tòng Thiện rất cố gắng muốn thuyết phục anh.
"Anh sẽ không đồng ý." Hàn Dập Hạo nhìn cô, ánh mắt kiên quyết như sắt.
"Nếu như anh không đồng ý, em nghĩ chúng ta không cách nào kết hôn." Tòng Thiện buông anh ra, thái độ cũng rất kiên quyết.
Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm giống như đột nhiên không biết cô vậy, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy mang theo tức giận và khó có thể tin. Song anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, truy hỏi: "Có phải là vì bệnh của em hay không? Em sợ em sinh con ra sẽ phát bệnh cho nên giữ lại một chỗ hở để đến lúc đó, em có thể rời khỏi anh?"
"Đó là một mặt." Tòng Thiện dời tầm mắt đáp.
"Nhìn anh." Hàn Dập Hạo giữ chặt cằm của cô ép cô nhìn anh, càng lúc càng khẳng định suy nghĩ của mình, anh nói: "Đây mới là mục đích thật sự của em! Arsfat nói cho anh biết, thừa số đột biến trong cơ thể của em chuyển biến rất nhanh, nằm ngoài dự đoán của anh ta. Mà sau khi em biết được tin tức này, tâm trạng cũng thay đổi rất không ổn định. Cho nên sau khi em biết chuyện của bố mẹ anh thì tương kế tựu kế, đề xuất thỏa thuận kết hôn gì đó, kỳ hạn hai năm gì đó, thật ra thì em là sợ liên lụy đến anh có đúng không?"
"Phải!" Dù sao Arsfat cũng đã nói cho anh biết rồi, Tòng Thiện cũng dứt khoát thừa nhận: "Em biết tình trạng của mình không lạc quan cho nên em mới không muốn anh vì em mà hy sinh lớn như vậy. Em hy vọng anh và con của chúng ta đều sống tốt!"
"Ở cùng em, đối với anh mà nói mới là tốt nhất!" Hàn Dập Hạo quả thực muốn lay tỉnh cô gái đáng chết trước mắt này, suốt ngày trong đầu cô nghĩ cái gì vậy, "đưa" anh trở về nhà họ Hàn thì là vì tốt cho anh sao?
-----------
* Chương 110.2: Nghĩ kỹ đối sách (2)
"Nhưng em không tốt!" Hốc mắt Tòng Thiện ửng đỏ, khổ tâm của cô sao anh lại không hiểu. Cô đẩy anh ra, gầm nói với anh: "Anh không hiểu loại bệnh này, anh chưa từng trải qua. Anh không biết khi nhìn thấy người anh yêu thần trí mơ hồ, thậm chí làm tổn thương anh, cảm giác đó đau đớn thế nào đâu! Em đã trải qua cho nên em không muốn anh gặp chuyện giống vậy. Em không muốn nửa đời sau của anh đều sống ở trong bóng ma của em! Hàn Dập Hạo, anh coi như em tùy hứng đi, coi như em bất an đi, em chỉ là muốn xin một sự yên tâm thoải mái, em không muốn nợ anh quá nhiều. Anh có thể không để tâm nhưng em để tâm! Em không muốn hủy đi anh!"
"Cô gái đáng chết này!" Anh bắt lấy cô kéo tới trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em rời khỏi anh mới là hủy đi anh!"
"Hàn Dập Hạo, anh yêu em, em biết nhưng tình yêu sẽ không duy trì cả đời, em không muốn lời anh nói lúc này sẽ khiến anh vất vả cả đời. Hơn nữa, anh vì nghĩ cho em vẫn luôn sống ở dưới sự áy náy, em sẽ vui vẻ sao?" Nước mắt giọt giọt lăn xuống, làm thế nào cũng không dừng được: "Em là một người như vậy, cảm giác tự trách đã từng hại chết Dunham Linda suýt chút nữa khiến em sụp đổ, em không thể chịu được mình ích kỷ còn phải hủy đi anh. Coi như em cầu xin anh, đồng ý với em có được không? Hai năm, chỉ cần hai năm, nếu như em không phát bệnh, vậy chúng ta..."
"Đừng nói nữa!" Hàn Dập ngắt lời của cô, kiên quyết nói: "Anh không cho phép, không cho phép!"
"Đây là chuyện em đã quyết định, anh không thể thay đổi." Tòng Thiện lau khô nước mắt, nhìn ánh mắt giống như đau xót của anh, từng câu từng chữ rõ ràng nói.
"Em đừng có cố chấp được không?" Hàn Dập Hạo có chút tức giận: "Rốt cuộc em không tin anh cỡ nào mới cảm thấy có một ngày, anh sẽ ghét bỏ em?"
"Không phải anh ghét bỏ em, là chính em ghét bỏ mình." Vẻ mặt Tòng Thiện đau đớn, chính là vì anh càng đối tốt với cô, cô lại càng cảm thấy nợ anh quá nhiều, cô không muốn như vậy.
"Tại sao lại nghĩ như vậy?" Hàn Dập Hạo không cách nào hiểu nổi: "Nếu như anh đến từ gia đình bình thường, có phải em cũng sẽ có nhiều đắn đo như vậy?"
"Cho dù anh gia thế bình thường, em cũng không thể dễ dàng tha thứ chính mình trở thành lý do anh đoạn tuyệt với người nhà, anh có hiểu hay không?" Tòng Thiện rất mệt mỏi, cô thật sự không chịu nổi nhiều áp lực như vậy.
"Anh không hiểu!" Hàn Dập Hạo lớn tiếng đáp.
"Được rồi, chờ anh suy nghĩ kỹ, chúng ta lại nói chuyện." Tòng Thiện không muốn tiếp tục ầm ĩ nữa. Hôm nay, cô rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút cho nên xuống giường xỏ dép, vòng qua anh.
Kéo lấy cổ tay của cô, Hàn Dập Hạo hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Em đi phòng khách ngủ." Tòng Thiện mặt không đổi nói: "Em cảm thấy chúng ta đều cần bình tĩnh lại."
Nói xong, cô đẩy tay anh ra đi ra ngoài.
Hàn Dập Hạo tức giận đánh một đấm vào vách tường, anh không biết sao chuyện lại trở thành như vậy. Giữa bọn họ sao lại huyên náo đến bế tắc như vậy? Lẽ nào về vấn đề này, bọn họ không cách nào thống nhất được sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, Hàn Dập Hạo mặc quần áo đi ra ngoài uống rượu.
Trong quán bar ồn ào, Hàn Dập Hạo một mình buồn bực uống rượu. Thỉnh thoảng có cô gái xinh đẹp đến bắt chuyện, anh chỉ đáp lại một chữ: "Cút" lập tức dọa đối phương hoảng hốt sợ hãi chạy trối chết.
Không biết uống bao lâu, vỏ chai trên bàn càng lúc càng nhiều. Đột nhiên, một cánh tay khoác lên trên bả vai của anh.
"Tôi bảo mấy người cút!" Hàn Dập Hạo nhịn không được gầm nhẹ, cho rằng lại là đám hoa si kia.
"Uống rượu cũng không gọi chúng tôi." Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, Hàn Dập Hạo nghiêng đầu nhìn hóa ra lại là Câu Tử Minh và Tiễn Thiểu Kiệt.
Hai người một người cầm lấy một ly rượu ngồi xuống ở trước mặt của anh, ánh mắt Câu Tử Minh tà tứ quét nhìn chai rỗng đầy bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa đùa cợt hỏi: "Ngày thường lúc này, không phải cậu phải ở nhà cùng Thẩm Tòng Thiện sao, sao hôm nay bất thường như vậy?"
"Cậu cũng không giống vậy à?" Hàn Dập Hạo liếc anh ta một cái, nhìn dáng vẻ của Câu Tử Minh cũng biết là anh ta cũng đã uống không ít rượu.
"Haiz, hỏi thế gian tình là gì, chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hai hoàng tử tình trường làm gì cũng thuận lợi năm ấy đều vì phụ nữ hết lần này đến lần khác uống rượu giải sầu." Tiễn Thiểu Kiệt cười trêu, đêm nay, anh là bị Câu Tử Minh kiên quyết kéo ra ngoài uống rượu, chiến đấu liên tục ở mấy câu lạc bộ đêm. Không nghĩ tới lại gặp phải Hàn Dập Hạo ở đây, cũng là người lưu lạc chân trời.
Hai người phớt lờ anh ta, im lặng tiếp tục uống rượu.
Tiễn Thiểu Kiệt nhịn không được nhắc nhở: "Này, này, nếu lát nữa các cậu uống say, tôi cũng không đưa các cậu về đâu đấy."
"Tôi không có ý định đi về." Ực mạnh một ngụm rượu, Câu Tử Minh thờ ơ như không nói.
"Tôi nói cậu cũng thật là, thật sự cãi nhau, về dỗ ngọt không phải là được sao. Cho dù cậu ở đây uống chết, có thể có tác dụng gì." Tiễn Thiểu Kiệt "hận sắt không thành thép" nói. Anh cùng anh ta đổi nhiều chỗ, cũng uống không ít rượu nhưng một người đẹp cũng không cua được, đêm nay coi như là uổng phí.
"Không cần cậu quan tâm." Tâm trạng Câu Tử Minh không tốt nên giọng cũng không tốt: "Cậu cảm thấy chán thì đi trước đi."
"Tôi nói cậu thật là..." Tiễn Thiểu Kiệt khó chịu anh ta "qua cầu rút ván", anh là không muốn quản nhưng tình trạng của hai người trước mặt này, anh sợ anh đi rồi bọn họ thật đúng là sẽ uống chết.
Lúc này, trong đây có mấy người đẹp nhận ra Tiễn Thiểu Kiệt muốn tới chào hỏi, lại hơi sợ "mặt đưa đám" của Hàn Dập Hạo đành phải vẫy vẫy tay mời anh qua.
Tiễn Thiểu Kiệt nhìn thấy, khóe miệng cong lên nụ cười phong lưu phóng khoáng, quay đầu lại nói với hai người bạn tốt: "Tôi qua đó chào hỏi."
Hai người họ cũng không để ý tới anh, anh sờ sờ mũi có chút mất mặt đi ra ngoài.
Hàn Dập Hạo gọi không ít rượu, đỏ, trắng, vàng đều có, Câu Tử Minh nhịn không được tò mò hỏi: "Sao cậu ra ngoài uống rượu?"
"Vậy còn cậu?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại, rõ ràng không muốn nói.
"Tôi còn có thể có chuyện gì?" Câu Tử Minh cười lạnh một tiếng đáp: "Kể từ ngày đó ở quán cà phê, sau khi cô ấy cho tôi một bạt tai cũng không chịu nói một câu nào với tôi, tôi giải thích thế nào cũng vô dụng. Hôm nay lại càng từ chối kết hôn ngay trước mặt bố mẹ tôi, tôi thật không biết tôi ở trong lòng cô ấy có phải không đáng tha thứ như vậy hay không?"
"Tòng Thiện cũng không chịu kết hôn với tôi." Hàn Dập Hạo tự giễu nói, uống Vodka, chất lỏng cay nồng này mới có thể làm anh cảm thấy sảng khoái.
"Không phải các cậu muốn lĩnh giấy chứng nhận sao? Cô ấy đổi ý rồi hả?" Không nghĩ tới bọn họ phiền chính là cùng một chuyện, Câu Tử Minh cảm thấy buồn cười.
"Một lời khó nói hết." Hàn Dập Hạo lắc đầu không muốn nói thêm.
Câu Tử Minh cũng không hỏi, anh biết Hàn Dập Hạo giống anh, chỉ muốn uống say cũng không cần suy nghĩ.
Một lát sau, Tiễn Thiểu Kiệt quay lại, trên mặt, cổ và trên áo sơ mi dính không ít vết son môi tươi đẹp.
"Cậu bị họ luân phiên hả?" Câu Tử Minh giễu cợt.
"Cái người này, nói chuyện thật không có tố chất." Tiễn Thiểu Kiệt lườm anh ta một cái đắc ý nói: "Cái này gọi là sức hấp dẫn lớn, cậu không thấy cô nàng không nỡ để tôi đi cỡ nào đâu, vóc người đẹp trai đúng là được hoan nghênh."
"Cậu nhiều "hồng phấn tri kỷ" như vậy, không ghen?" Câu Tử Minh buồn cười hỏi, nhìn sự đói khát trong mắt mấy cô gái ấy dường như hận không thể lập tức đi tới lột sạch Tiễn Thiểu Kiệt kéo lên giường của mình tuyên bố "quyền sở hữu".
"Phụ nữ ấy mà, đều là động vật thính giác, nói chút dễ nghe làm cho các cô ấy cảm thấy vui vẻ là được rồi. Về phần có muốn thực hiện hứa hẹn hay không, để nói sau." Tiễn Thiểu Kiệt lăn lộn ở trong vòng của phụ nữ nhiều năm, đừng nói là mấy cô gái đó, một trăm anh cũng có thể dụ dỗ ngoan ngoãn: "Tôi nói hai người các cậu, trước đây "phụ nam đàng hoàng" cũng không coi vào đâu, công phu dụ dỗ phụ nữ không thể nào kém hơn tôi. Sao bây giờ miệng trở nên kém cỏi vậy, nói không ra lời hay rồi hả?"
"Phụ nữ bên ngoài và trong nhà là hai chuyện khác nhau." Hàn Dập Hạo nói một câu trúng trọng điểm.
"Tôi cảm thấy không có khác nhau." Tiễn Thiểu Kiệt nhún vai nói: "Dù sao các cậu ở trước mặt các cô ấy cũng là nói lời ngon tiếng ngọt quen rồi, tiếp tục dụ dỗ lần nữa thì sao nào? Chỉ cần điểm xuất phát là tốt lại không phải là sai lầm gì không thể tha thứ, thời gian dài, họ cũng sẽ từ từ quên đi."
"Đợi cô ấy tha thứ cho tôi, đoán chừng phải đợi cả đời." Câu Tử Minh bi quan nói.
"Cậu là đáng đời." Tiễn Thiểu Kiệt không chút đồng tình với anh ta: "Muốn ăn vụng cũng phải nhớ lau sạch miệng, bị bắt gian tại trận quả thực vứt bỏ mặt mũi đàn ông."
Thấy Câu Tử Minh trừng mắt nhìn anh, Tiễn Thiểu Kiệt vội vàng chuyển đề tài, lại vừa cười cừa nói: "Nhưng lúc ấy, cậu chẳng qua là đối đãi với Vương Đình như là tình nhân, đối với cô ấy bất trung cũng là bình thường."
"Đáng tiếc bây giờ, cậu ấy không coi người ta là tình nhân, người ta lại không chịu cho cậu ấy cơ hội." Hàn Dập Hạo hơi thích thú đâm vào chỗ đau của anh ta, tuy lời anh nói là lời nói thật nhưng lại làm cho Câu Tử Minh nghẹn một bụng giận dữ, có chút tức giận.
"Ít nhất người nhà của tôi không có biến thái đến mức muốn hại chết người phụ nữ của tôi." Câu Tử Minh mắng trả lại.
Hàn Dập Hạo cũng bị chọc giận, anh lạnh lùng nhìn Câu Tử Minh trầm giọng nói: "Cậu nói lại lần nữa xem."
Hai người cũng uống rất nhiều, bây giờ, rượu cồn xông lên não, vốn là dễ giận, Câu Tử Minh không chút nghĩ ngợi lập tức lặp lại một lần lời nói vừa rồi.
"Choang" một tiếng giòn vang, Hàn Dập Hạo ném vụn chai rượu trong tay xuống đất, bã vụn bắn tung tóe khắp nơi.
"Tôi nói này, các cậu đều uống nhiều quá rồi phải không?" Tiễn Thiểu Kiệt đứng lên ngăn ở chính giữa bọn họ, cũng rất tức giận: "Một người nói ít đi một câu, đầu óc không tỉnh táo thì cút về nhà ngủ, ầm ĩ cái gì!"
Câu Tử Minh dềnh dàng đứng lên đẩy Tiễn Thiểu Kiệt ra, lớn tiếng nói với Hàn Dập Hạo: "Lẽ nào tôi nói sai sao? Một người đàn ông cao to như cậu ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, quả thực chính là đồ vô dụng!"
"Bụp" một tiếng, động tác của Hàn Dập Hạo nhanh đến kinh người. Ở lúc Tiễn Thiểu Kiệt còn chưa có phản ứng kịp thì đã hung hăng cho Câu Tử Minh một đấm.
Phản ứng của Câu Tử Minh cũng không thua anh, một giây sau đã đánh trả lại anh.
"Hai người các cậu! Tách ra cho tôi!" Thấy hai người họ vặn tay đánh nhau, Tiễn Thiểu Kiệt muốn khuyên can nhưng công phu quyền cước của hai người này cũng rất cao, đẩy một đẩy đẩy anh ra rất xa.
Nhân viên quầy bar rất nhanh đã đi tới nhưng người ngăn cản cũng bị đánh, bọn họ không dám đến gần đành phải báo cảnh sát.
----------
* Chương 110.3: Nghĩ kỹ đối sách (3)
Cảnh sát đến, đồng thời Đường Tuấn và Tề Danh Dương cũng nhận được điện thoại của Tiễn Thiểu Kiệt chạy tới.
Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh thật không dễ dàng gì mới bị tách ra, hai người đều dính máu. Khóe mắt Hàn Dập Hạo, trán đều bầm tím, mà Câu Tử Minh thì lại nghiêm trọng hơn một chút, khóe miệng cũng rỉ máu, mặt cũng sưng phù lại càng chưa đề cập đến các vết thương khác trên người của anh.
Cảnh sát không có dẫn bọn họ về Cục cảnh sát, bởi vì đều biết thân phận của bọn họ, theo lệ khuyên mấy câu rồi rời đi.
Đường Tuấn và Tề Danh Dương lần lượt chạy tới, nhìn đầy đất bừa bộn đều nhíu mày.
"Các cậu đã xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Tuấn lần đầu tiên nhiễm sự tức giận chất vấn hai người đàn ông dựa ở trên sofa.
Hàn Dập Hạo mặt không chút biểu tình, Câu Tử Minh đụng vào vết thương ở khóe miệng, đau đến nhe răng nhếch mép.
Tề Danh Dưương ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người họ, chân mày nhíu chặt hơn: "Các cậu uống bao nhiêu rượu? Nổi điên làm gì?"
Lúc này, sau khi Tiễn Thiểu Kiệt bồi thường tổn thất cho ông chủ quán bar xong đi tới nói: "Cũng uống không ít, giống như hai kẻ điên, ngăn cũng ngăn không được."
Anh xoa nhẹ cổ tay, mới vừa rồi bị hai người này ngộ thương.
"Kéo bọn họ lên, đi ra ngoài gió mát cho tỉnh táo một chút." Đường Tuấn đề nghị, hai người kia lập tức hưởng ứng, kéo hết sức mới lôi được Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh đi ra ngoài.
Ra khỏi quán bar, Hàn Dập Hạo hất tay Tề Danh Dương ra, sải bước đi về phía trước.
"Cậu muốn đi đâu?" Tề Danh Dương bước mấy bước dài đuổi theo anh chắn ở trước mặt của anh hỏi.
"Về nhà." Lời ít mà ý nhiều đáp, Hàn Dập Hạo bảo anh mau tránh ra.
"Sao, thua bỏ chạy à?" Sau lưng truyền đến giọng khiêu khích.
Hàn Dập Hạo chậm rãi xoay người lại nhìn Câu Tử Minh mặt mũi bầm dập, hỏi ngược lại: "Rốt cuộc là ai thua?"
Anh coi như là đã hạ thủ lưu tình, nếu không Câu Tử Minh sẽ bị thương còn nghiêm trọng hơn.
"Tôi thấy các cậu cũng chỉ là muốn trút ra, lần này, uống cũng uống rồi, đánh cũng đã đánh, ok chứ?" Tiễn Thiểu Kiệt buông tay làm sứ giả hòa bình nói.
"Tôi thấy bọn họ vẫn còn chưa trút đủ, trông cả người nóng nảy thế cơ mà." Đường Tuấn liếc một người nói: "Dù sao chúng tôi cũng đã tới đây, không bằng đi lên núi uống rượu, các cậu muốn uống đến chết, chúng tôi cũng tháp tùng."
"Chủ ý này không tệ." Tề Danh Dương đồng ý.
"Vậy còn lo lắng cái gì, đi thôi." Tiễn Thiểu Kiệt cũng phụ họa nói.
"Có đi hay không?" Câu Tử Minh nhíu mày nhìn Hàn Dập Hạo khiêu khích hỏi. Tiễn Thiểu Kiệt nói đúng, anh chính là muốn trút ra, đánh một trận trái lại cảm thấy toàn thân đã thoái mái. Anh biết, Hàn Dập Hạo cũng là nghĩ như vậy.
Giữa anh em không cần nhiều lời, một cái ánh mắt là đủ rồi. Hàn Dập Hạo cũng không phải thật sự tức giận, anh sảng khái "ứng chiến" nói: "Vậy thì xem ai uống gục trước."
Bầu trời đêm ở thành phố A rất đẹp, nhất là đứng ở trên đỉnh núi. Nhìn bầu trời điểm xuyết đầy sao, vậy sẽ làm cho người ta quên hết tất cả phiền não.
Lon rỗng trên đất càng lúc càng nhiều, năm người dựa vào bên lan can rót bia.
"Này, vừa rồi tại sao tức giận như vậy?" Câu Tử Minh nện cho Hàn Dập Hạo một đấm không chút để ý hỏi chuyện vừa rồi.
Đánh một trận, bực tức trong lòng cũng đã vơi đi, đầu óc Hàn Dập Hạo trái lại trở nên càng tỉnh táo. Ở trước mặt người ngoài, anh luôn rất trầm lặng ít nói nhưng ở trước mặt mấy người bạn này, anh cũng luôn rất thẳng thắn, anh đáp: "Chẳng qua là vừa rồi cậu chọc trúng xương sườn mềm của tôi. Đêm nay, tôi mới biết gia đình của tôi lại cất giấu nhiều bí mật như vậy."
Câu Tử Minh biết là hai chữ "biến thái" kích thích anh, cũng sảng khoái nói xin lỗi: "Xin lỗi, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi."
"Thật ra thì cậu nói không sai, chuyện bọn họ làm là rất "biến thái"." Hàn Dập Hạo tự giễu nói: "Bố tôi cưỡng ép mẹ tôi kết hôn với ông, tôi và anh trai đều bị ông ấy coi như là công cụ trói buộc mẹ tôi. Mà tâm tư của mẹ tôi lại là đào rỗng, muốn giết chết con trai của tôi, cả nhà đó còn không gọi là biến thái sao?"
"Cậu đang nói gì vậy?" Nghe Hàn Dập Hạo nói, mấy người họ đều ngây ngẩn cả người. Vừa rồi, có phải bọn họ nghe được một chuyện khó tin hay không?
Hàn Dập Hạo liếc nhìn Đường Tuấn đặt câu hỏi đáp: "Những chuyện này là chú Sáu chính miệng nói, có thể là giả sao?"
"Danh Dương, cậu biết những chuyện này không?" Tiễn Thiểu Kiệt vẫn cảm thấy khó có thể tin, quay đầu hỏi Tề Danh Dương quan hệ mật thiết nhất với nhà họ Hàn.
"Tôi làm sao biết." Tề Danh Dương trợn mắt, nếu anh biết đã sớm nói cho Hàn Dập Hạo rồi, còn chờ tới hôm nay sao.
"Tóm lại, bố tôi và mẹ tôi là cùng một loại người, vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào. Chỉ cần mình vui cũng sẽ không kiêng dè đến cảm nhận của người khác." Hàn Dập Hạo châm chọc nói: "Trước đây, tôi còn đồng tình với bố tôi, cảm thấy ông đối với mẹ tôi tốt như vậy, mẹ tôi đối với ông lại là thái độ lạnh lùng, tôi cảm thấy không đáng thay ông. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy đó là ông gieo gió gặt bão, bi kịch trong cái nhà này chính là do ông mà ra."
"Ân oán đời trước cũng không ai nói rõ được." Đường Tuấn khách quan nói: "Cho dù có sai, đó cũng là chuyện giữa bọn họ, cậu không cần phải làm cho mình không lối thoát như vậy."
"Thần tượng trong lòng ầm ầm sụp đổ, không phải phủi tay một cái là có thể lờ đi." Hàn Dập Hạo cười khổ nói, anh chỉ là cần một chút thời gian để tiêu hóa mà thôi.
"Cậu lớn như vậy nửa đêm không về, không sợ Thẩm Tòng Thiện lo lắng?" Tề Danh Dương tò mò, Hàn Dập Hạo lúc nào cũng coi "vợ" là trời sao có thể bỏ lại một cô gái ở nhà một mình ra ngoài uống rượu.
"Mới ầm ĩ một trận, tôi về cũng là chọc cho cô ấy phiền lòng." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt nói.
"Rốt cuộc các cậu ầm ĩ cái gì?" Tiễn Thiểu Kiệt dò hỏi, cuộc đối thoại giữa Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh anh không có nghe thấy, hiển nhiên không biết Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện vì chuyện gì mà cãi nhau.
Hàn Dập Hạo kể lại một lần những lời Tòng Thiện đã nói.
"Thỏa thuận kết hôn? Chuyện quái gì thế?" Tiễn Thiểu Kiệt nhíu mày không hiểu, kết hôn thì kết hôn, còn thỏa thuận cái gì.
"Còn không phải là cô bị ám ảnh bởi mặc cảm tự ti nực cười kia sao." Ánh mắt Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm vào nơi xa, tỉnh táo nhưng không bình tĩnh.
"Thật ra thì cô ấy đều là vì lo lắng cho cậu." Tề Danh Dương thở dài: "Thật ra thì thử đổi lại góc độ nghĩ xem, nếu như cậu là cô ấy, cũng sẽ làm như vậy."
"Không phải cậu nói yêu chính nghĩa thiện lương của cô ấy sao?" Đường Tuấn tiếp lời: "Đó mới là tác phong của cô ấy, nếu như cô ấy không nghĩ như vậy, vậy thì không phải là Thẩm Tòng Thiện chân chính rồi."
"Các cậu nói, tôi đều hiểu." Hàn Dập Hạo nói: "Nhưng tôi sợ tôi đồng ý với cô ấy, có một ngày, cô ấy sẽ thật sự rời xa tôi."
"Cậu cũng thật là khờ khạo." Tiễn Thiểu Kiệt nhịn không được mắng: "Trước tiên lừa cô ấy lĩnh giấy hôn thú, là quân hôn, cô ấy muốn rời là có thể rời sao? Đến lúc đó, cho dù cô ấy phát hiện cậu lừa cô ấy, cuộc hôn nhân vững chắc này cũng là sự thật rồi, cô ấy muốn chạy cũng không chạy được."
"Tôi cảm thấy cách này tuy không phải hoàn mỹ trăm phần trăm nhưng đối phó với người cố chấp như Thẩm Tòng Thiện chỉ có thể làm như vậy trước." Đường Tuấn đồng ý nói: "Hơn nữa, không phải là cô ấy không muốn kết hôn, chỉ là muốn để lại cho cậu con đường lui, cũng làm cho mẹ của cậu có thể tương đối dễ dàng đón nhận. Với lại, biểu hiện của cô ấy khéo léo như vậy cũng có thể tranh thủ để lại ấn tượng tốt ở trước mặt của cụ Hàn, trái lại là chuyện tốt."
"Tôi cũng thấy như vậy." Tề Danh Dương tiếp lời: "Ông cụ lúc nào cũng mạnh miệng mềm lòng, cậu thật sự làm việc nghịch ý của ông, cho dù ông muốn chắt trai này cũng có thể khiến Thẩm Tòng Thiện trải qua không tốt. Chi bằng hạ một cái bậc thang, thời gian dài, ông cụ hiểu rõ thái độ làm người của Thẩm Tòng Thiện, dĩ nhiên là sẽ chấp nhận cô ấy."
Nghe bọn họ phân tích, Hàn Dập Hạo cũng cảm thấy rất có vài phần đạo lý. Cứng đối cứng, đối với ai cũng không có lợi. Quan trọng nhất là anh giằng co như vậy, Tòng Thiện cũng sẽ khổ sở thêm. Nhớ tới nước mắt của cô, anh cảm thấy tim thắt lại, vậy còn khó chịu hơn so với giết anh.
"Các cậu nói đúng, chỉ cần làm giả cũng không có ai nhìn ra được là thật." Khóe miệng Hàn Dập Hạo cong lên một độ cong, đây là nụ cười đầu tiên trong đêm nay của anh.
Thấy Hàn Dập Hạo nghĩ thông suốt, Tiễn Thiểu Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng quay đầu nhìn thấy Câu Tử Minh bên kia dường như tâm trạng không tốt lập tức hỏi: "Cậu thì sao?"
Thấy mấy người họ đều ném tới ánh mắt dò hỏi, Câu Tử Minh đành phải thừa nhận: "Vừa rồi, tôi nghe xong chuyện cũ của bố mẹ Dập Hạo, tôi đột nhiên cảm thấy tôi đối với Vương Đình có phải là cũng sai rồi hay không?"
Hàn Dập Hạo vỗ vỗ vai của anh ta nói: "Cậu khác với bố của tôi, Vương Đình đối với cậu là có cảm tình, không phải là cậu hoàn toàn cưỡng ép. Về phần những thứ khác, cậu vẫn là cho cô ấy thêm chút không gian, đừng ép cô ấy quá chặt, để cô ấy tự mình lựa chọn đi."
"Không phải cậu còn chị gái của cậu giúp cậu sao? Quan hệ giữa Vương Đình và cô ấy không tệ, ít nhiều gì cũng sẽ nghe lời của cô ấy." Đường Tuấn thiện ý an ủi.
Song Câu Tử Minh vừa nghe được Đường Tuấn nhắc tới Câu Thư Huyên lập tức lên tiếng "cảnh cáo" nói: "Nói đến chị gái của tôi, cậu đừng suốt ngày không có việc gì làm đi đến nhà của tôi. Cậu là một tên Tư Mã Chiêu, trong lòng chất chứ thứ gì kẻ mù cũng nhìn ra được. Cậu chết tâm đi."
Bị Câu Tử Minh nhào một trận, Đường Tuấn không vui, anh nói: "Tôi tìm Thư Huyên làm phiền mắc mớ gì tới cậu? Bạn cũ ôn chuyện xưa còn phải qua sự phê chuẩn của cậu à, cậu cho rằng cậu còn sống ở thời kì phong kiến hả?"
"Loại người playboy như cậu mà sống ở thời kì phong kiến, sớm bị kéo đi trầm lồng heo (cho vào giỏ bỏ thêm đá và thả xuống sông) rồi."
"Cậu cho rằng cậu tốt lắm sao? Tôi mà là playboy, cậu chính là một tên dâm côn."
Nghe hai người họ cãi nhau, ba người còn lại bất đắc dĩ cười cười. Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, lạc thú sống của hai người họ chính là tranh cãi với nhau.
Hàn Dập Hạo về đến nhà đã gần bốn giờ, cả người anh đầy mùi rượu không muốn kinh động đến Tòng Thiện cho nên không có vào phòng khách ngủ mà là nằm ở phòng ngủ chính. Trước lúc trời sáng tắm rửa lập tức ra ngoài.
Tòng Thiện đợi cả đêm không thấy Hàn Dập Hạo về, cho rằng anh thật sự không thể chấp nhận, trong lòng rất khó chịu. Cô không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục được anh, cô là vì tốt cho anh.
Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cho đến khi bị một mùi thơm đánh thức, cô mở mắt nhìn thấy Hàn Dập Hạo đang ngồi ở mép giường của cô, vô cùng thâm tình nhìn cô.
"Chào buổi sáng, bà xã."
----------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro