Q2 - C12: Tình yêu cuồng nhiệt
* Chương 12.1: Tình yêu cuồng nhiệt (1)
Bởi vì chuyện của An Bối Bối, Tòng Thiện nộp đơn xin chuyển đi nơi khác, cô đã suy nghĩ cẩn thận, thay vì ngày ngày đối mặt với từng sắc mặt đáng ghét của nhà họ An này, trái lại cô thà không được thăng chức, dù sao tương lai cũng còn dài, còn có rất nhiều cơ hội.
Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, hôm nay cô đến nhà họ An chủ yếu chính là giải quyết chuyện chuyển giao.
"Chị Thẩm, chị muốn chuyển đi sao?" Tiểu Kha vừa nghe, vội vàng hỏi tới nguyên nhân, "Có phải An Đạo Ninh và vợ của ông ta vì chuyện lần này mà làm khó dễ chị hay không? Vốn là không liên quan gì đến chị mà, không được, tập thể chúng tôi sẽ đi giải thích rõ với cấp trên."
Lời của cô ấy vừa dứt, thành viên của tổ bảo vệ lập tức cùng đồng loạt phụ họa.
"Không phải." Tòng Thiện lắc đầu, bảo tiểu Kha trước tiên đừng nên kích động, chậm rãi nói nguyên nhân cho bọn họ biết, "Thật ra thì với tính cách của tôi cũng không thích hợp làm bảo vệ cho nhà người có tiền, hơn nữa chuyện lần này, tôi cảm thấy tôi không thể đảm nhiệm chức vị này, có lẽ làm nghề cũ tốt hơn. Đây đều là quyết định của cá nhân tôi, không có liên quan gì đến người khác."
"Chị Thẩm, chị thật sự quyết định rồi sao?" Tiểu Hà hỏi tới, tuy thời gian cùng chung một tổ không lâu, nhưng rất hoà hợp, cậu thật sự không nỡ xa vị tổ trưởng mà mỗi lần xảy ra chuyện đều tự mình chống chọi và còn chưa bao giờ bày ra bất kỳ dáng vẻ ta đây nào này. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Ừ, quyết định rồi." Tòng Thiện cười gật đầu, nhìn bộ dáng thất vọng của bọn họ, lại nói, "Đừng có bày ra vẻ mặt này chứ, tuy tôi rời đi, nhưng giới cảnh sát ở thành phố A lại lớn như vậy, sau này cơ hội chạm mặt cũng rất nhiều. Cuối tuần này tôi mời mọi người ăn cơm được không?"
"Được rồi." Tiểu Kha vỗ vỗ bả vai Tòng Thiện, với chiều cao gần 1m7 của Tòng Thiện mà nói, tiểu Kha còn cao hơn gần nửa cái đầu, cô ấy hơi có chút khí phách nói, "Chị Thẩm, tôi ủng hộ chị, người ở nhà họ An này tôi cũng nhìn không vừa mắt, ngày mai tôi cũng đến trong cục xin chuyển đi nơi khác."
"Cô đừng kích động." Tòng Thiện vội vàng trấn an cô ấy nói, "Vụ án này sẽ phải kết thúc ngay thôi, mọi người nhẫn nại thêm chút nữa thì giải thoát rồi, tôi là vì có một số nguyên nhân không tiện tiết lộ, nhưng ngàn vạn lần cô chớ có học tôi."
"Đúng vậy, nếu đều đi hết, cấp trên không nổi giận à." Anh Dương giúp khuyên nhủ.
Rốt cuộc tiểu Kha cũng bình tĩnh lại, lúc này, lại nghe quản gia chuyển lời đến nói, An Đạo Ninh muốn gặp cô.
Tòng Thiện vốn không có ý định đi, nhưng suy nghĩ một chút, nếu như cứ tránh không gặp như vậy, nói không chừng An Đạo Ninh còn tưởng rằng cô sợ ông, vì vậy cô đi tới phòng sách.
"Có chuyện gì nói mau." Đi thẳng vào vấn đề lên tiếng hỏi mục đích của ông, Tòng Thiện đã quyết định không cần thiết lại cùng ông nói tiếp.
"Nghe nói con chuyển đi nơi khác?" An Đạo Ninh không có để ý tới giọng điệu của cô, lại còn nở nụ cười hỏi.
Thật ra thì ông đã sớm hỏi thăm rõ, ngày mai Tòng Thiện sẽ được điều đi, chẳng những không có bị cách chức, còn có thể vì biểu hiện tốt trong thời gian này mà được trong cục khen ngợi, thông báo thăng chức của cô cũng đã gửi xuống, mà Đường Tuấn phát huy không ít ảnh hưởng trong đó, cho nên cô mới có thể rời đi nhanh như vậy.
Như vậy thấy rõ, quan hệ giữa cô và Đường Tuấn thật sự bất thường.
Mục đích An Đạo Ninh tìm đến Tòng Thiện, thật ra thì chính là muốn thám thính tình hình, nếu như cô thật sự có quan hệ dây mơ rễ má với Đường Tuấn, cô con gái này ông không thể không để mắt tới.
"Đúng vậy, hôm nay tan việc tôi sẽ đi, sau này không cần nhìn thấy các người nữa rồi." Tòng Thiện không khách sáo nói, "Nếu như ông chính là hỏi tôi về chuyện này, tôi đã trả lời ông."
Nói xong, xoay người rời đi.
"Đợi một chút." An Đạo Ninh lên tiếng gọi, ông từ sau bàn sách sãi bước đi ra, muốn giữ chân Tòng Thiện.
Tòng Thiện dừng lại, quay đầu nhìn ông, lạnh lùng hỏi: "Còn có chuyện gì, hỏi hết một lần đi."
An Đạo Ninh thở dài nói: "Tòng Thiện, bố là muốn nói tiếng xin lỗi với con."
"Vì cái gì?" Tòng Thiện giễu cợt hỏi.
"Thật ra thì năm đó bố không muốn bỏ mặc mẹ con con, mà là mẹ con không chịu để cho bố gặp con." Lời này của An Đạo Ninh nửa thật nửa giả, ông coi Thẩm Tòng Tâm là bàn đạp, nhưng ít nhiều gì cũng có tình cảm, chẳng qua lòng ghen tỵ của Tô Nhị Hà quá nặng, nhìn ông rất chặt. Ông đi tìm Thẩm Tòng Tâm một lần, thấy mẹ con họ quả thật rất thê lương, cũng muốn để lại ít tiền, nhưng lại bị Thẩm Tòng Tâm cầm dao đâm bị thương, dưới cơn nóng giận ông đã không còn quan tâm tới sống chết của mẹ con Tòng Thiện nữa.
"Tôi và ông quan hệ gì? Ông dựa vào cái gì gặp tôi?" Tòng Thiện nghe lời dối trá của ông quả thật muốn ói, cô hung hăng ngắt lời ông, từng câu từng chữ, tràn đầy khinh miệt, ăn nói mạnh mẽ nói, "Tôi chỉ có mẹ và cậu, nếu ông đã làm đoạn tuyệt những chuyện xấu trước kia, bây giờ cần gì phải giả bộ một chút thân bất do kỷ như vậy?"
"Bố thật sự muốn bù đắp cho con, Tòng Thiện. Hoặc là nhà họ Thẩm, chỉ cần con nói ra, có thể làm được bố nhất định sẽ làm." Vẻ mặt An Đạo Ninh chân thành nói.
An Đạo Ninh của hôm nay đã không phải là kẻ đầy rẫy dã tâm của lúc trẻ, cùng với tuổi tác càng lớn, ý nghĩ của ông càng thay đổi. Hơn nữa, mỗi khi Tô Nhị Hà giở thói ngang ngược, ông liền nhớ tới Thẩm Tòng Tâm xinh đẹp tĩnh lặng năm đó, hôm nay nhìn thấy Tòng THiện, cái loại tưởng nhớ đó càng lúc càng thường xuyên, cho nên bỏ qua nhân tố nhà họ Đường không nói, ông cũng là có một chút áy náy với cô con gái này.
"Tỉnh lại đi. Quan hệ giữa tôi và ông vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi." Tòng Thiện nói dứt câu, không muốn nhiều lời nữa, kéo cửa ra liền sãi bước đi ra ngoài.
"Từ trước tới nay, bố chưa từng quên mẹ con, hàng năm vào ngày giỗ của bà ấy, bố đều ghi tạc trong lòng, bố biết mọi người sẽ không để cho bố đi bái tế bà ấy, cho nên, bố chỉ có thể gửi tặng một bó hoa tulip màu tím mà bà ấy yêu nhất." An Đạo Ninh nói với bóng lưng của cô.
Tòng Thiện không có dừng bước, trong lòng lại hơi sửng sốt, người hàng năm tặng hoa là ông sao?
Nhưng nghĩ lại, người cũng đã mất, ông tặng hoa cũng chỉ là muốn khiến trong lòng dễ chịu hơn một chút, vốn là không có chút ý nghĩa nào.
Về đến phòng làm việc, trong điện thoại di động có một tin nhắn Hàn Dập Hạo gửi tới, anh chỉ viết ba chữ "Anh nhớ em".
Tòng Thiện nhìn vào màn hình điện thoại di động, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nhắn lại một câu "Anh ở đâu? Làm gì vậy?"
Lúc này, Hàn Dập Hạo đang cùng đám người Đường Tuấn uống cà phê, trước mắt anh đang nghỉ phép, trong lúc rãnh rỗi không thể làm gì khác hơn là tìm mấy người bạn tốt giết thời gian, mà đám người Đường Tuấn vừa nghe nói anh "bị thương" về, hiển nhiên muốn tới "quan tâm thăm hỏi" một chút.
"Mấy cô gái bên ngoài rất phù hợp." Huýt sáo, Tiễn Thiểu Kiệt nhâm nhi cà phê, nhìn mấy cô nàng nóng bỏng bên ngoài tấm kính thủy tinh nói.
"Người ở giữa kia ngực rất to." Câu Tử Minh bắt chéo hai chân, bình luận nói.
Bọn họ ngồi ở trong phòng VIP đặc quyền, từ bên trong có thể nhìn ra phía ngoài, mà phía ngoài lại không nhìn thấy được bên trong.
Đường Tuấn không có nói tiếp, mắt hoa đào dừng ở trên người Hàn Dập Hạo đang bề bộn trả lời tin nhắn, nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu gọi chúng tôi ra đây là để xem cậu chơi điện thoại à?"
Sau khi nghe anh ta nói, hai
người khác cũng thu hồi tầm mắt, Câu Tử Minh tò mò hỏi: "Lại còn cười không ngừng, có phải đưa người đẹp đến hay không?"
"Chẳng lẽ cậu đã thu phục được Tòng Thiện?" Khóe miệng Đường Tuấn hơi cong, trực tiếp hỏi.
Trả lời tin nhắn cho Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo cất điện thoại vào trong túi, đón lấy ánh mắt dò xét của ba người, thu hồi nụ cười, làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Mắc mớ gì đến các cậu."
Ba người vừa nghe, liếc nhìn nhau, người này, tuyệt đối có vấn đề.
"Bây giờ lại nói mắc mớ gì đến chúng tôi, lúc đầu là ai nửa đêm canh ba gọi điện bảo tôi chuẩn bị mười triệu?" Tiễn Thiểu Kiệt sờ sờ ngón út, nhắc nhở nói.
"Cậu không nói, tôi liền trực tiếp đi hỏi Thẩm Tòng Thiện là được rồi." Đường Tuấn nhíu mày, nói xong liền muốn lấy điện thoại di động ra.
"Không được quấy rầy cô ấy." Hàn Dập Hạo lập tức lên tiếng ngăn lại.
"Còn chết không thừa nhận, vậy cậu muốn qua cầu rút ván phải không?" Câu Tử Minh gõ gõ cái bàn, không vui nói.
"Không sai, tôi đã đến với cô ấy rồi." Hàn Dập Hạo dứt khoát thừa nhận nói, trong mắt đều là ý cười.
"Nhanh như vậy? Cậu dùng khổ nhục kế?" Đường Tuấn đưa mắt nhìn sang cánh tay của anh, lên tiếng nói.
"Cái này gọi là tương kế tựu kế." Hàn Dập Hạo hơi đắc ý nói.
"Tôi thấy, nếu cậu bị thương cả hai tay, nói không chừng cô ấy lập tức đồng ý gả cho cậu." Câu Tử Minh khịt mũi.
"Lúc nào thì dẫn cô ấy đến cho chúng tôi gặp mặt." Tiễn Thiểu Kiệt đề nghị, lập tức nhận được sự đồng ý của hai người còn lại.
Mấy người bọn họ đều là bạn học, chỉ có Hàn Dập Hạo giữa chừng chuyển đến trường quân đội thiếu niên, cho nên chút tình cảm nảy sinh vẫn luôn rất sâu đậm, bằng không cũng sẽ không quan tâm đến việc anh khó có được một lần tình cảm chân thành như vậy.
"Bây giờ vừa mới xác định quan hệ, các cậu cũng đừng dọa cho người ta chạy." Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày rậm, cảnh cáo nói.
"Người phụ nữ của cậu hung hãn như vậy, chúng tôi có thể dọa cô ấy sao?" Câu Tử Minh khịt mũi coi thường, chỉ từ đêm đó chứng kiến lời trần thuật của Tề Danh Dương, cũng biết Thẩm Tòng Thiện là hạng người gì. Một người phụ nữ dám dọ sức với báo Châu Phi, anh cũng không dám chọc.
"Dù sao thì nàng dâu xấu vẫn phải gặp bố mẹ chồng, khó có được cậu nghiêm túc một lần, chẳng lẽ còn muốn giấu?" Đường Tuấn trêu chọc nói, tuy anh đã gặp Tòng Thiện mấy lần, nhưng chẳng hề biết nhiều, chỉ có thể nói anh không ghét cô gái này, có thể xứng với Hàn Dập Hạo hay không, vẫn còn phải quan sát thêm một thời gian.
"Tôi hỏi cô ấy một chút." Hàn
Dập Hạo chẳng ừ hử gì cả, nếu như Tòng Thiện muốn gặp bọn họ, thì sẽ dẫn cô ấy đến, nếu như không muốn gặp, thì sẽ từ từ.
"Còn hỏi? Hàn thiếu cậu nói mà cô ấy cũng dám không nghe?" Tiễn Thiểu Kiệt trêu chọc nói.
"Cái này gọi là tôn trọng, các cậu chưa từng yêu sẽ không hiểu được." Hàn Dập Hạo phản bác.
"Cậu hết thuốc chữa rồi." Ba người lắc đầu, cùng hạ kết luận.
Hàn Dập Hạo chỉ cười, tâm trạng trông có vẻ rất tốt.
----------
* Chương 12.2: Tình yêu cuồng nhiệt (2)
Tan việc, Tòng Thiện gọi điện cho Hàn Dập Hạo, nói cho anh biết cô có chút việc, đợi lát nữa mới về.
Hàn Dập Hạo đoán được cô muốn làm cái gì, vốn định cùng cô cùng đi tìm Lương Tư Hàn, nhưng Tòng Thiện nói nên đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt, để cho cô giải thích rõ với anh ta là được.
Đến nhà Lương Tư Hàn, tuy Tòng Thiện rất ít tới đây, nhưng có chìa khóa nơi này.
Mở cửa, cô đi vào đợi Lương Tư Hàn, vừa nãy cô gọi điện cho anh, anh nói buổi tối có cuộc gặp quan trọng, không biết khi nào mới về, gọi điện lại, cũng đã tắt máy.
Vô cùng buồn chán mà nhìn xung quanh một chút, Tòng Thiện thấy phòng ngủ của anh có chút lộn xộn, liền bắt tay vào dọn dẹp giúp anh.
Khóe mắt lại đột nhiên liếc thấy dưới gầm giường có một thứ màu đỏ, theo bản năng cô liền ngồi xổm người xuống, tìm được lại là một cái quần lót của phụ nữ.
Thân thể cứng lại, Tòng Thiện nhìn cái quần lót lụa kia rõ ràng đã được mặc qua, đột nhiên ý thức được cái gì đó.
Chậm rãi đứng lên, Tòng Thiện bước ra cửa không hề quay đầu lại.
Thật ra thì cô sớm nên nghĩ đến, với ánh mắt chuyên nghiệp của cô, trong hai năm qua làm sao có thể không có phát hiện dấu vết gì, chẳng qua mỗi lần anh đều tìm đủ mọi cớ cho qua, mà cô vì tin tưởng anh, cho nên lần lượt lựa chọn lừa dối lòng mình.
Nhưng sau khi cô gặp được Hàn Dập Hạo, cô hiểu ra, hóa ra không đi truy cứu không phải bởi vì quá yêu anh, mà là vốn không yêu, cho nên cho dù đoán được bị anh phản bội, cô cũng có thể điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà bịa đủ mọi lời nói dối để lừa gạt mình. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Cũng tốt, như vậy thì sẽ không cảm thấy có lỗi với anh rồi.
"Chúng ta chia tay đi." Tòng Thiện gửi cho Lương Tư Hàn một cái tin nhắn, sau đó liền rời khỏi nhà của anh.
Lúc nhận được tin nhắn của Tòng Thiện, Lương Tư Hàn đang nằm ở trên giường, chờ người phụ nữ tắm trong phòng tắm.
Anh nhìn thấy mấy chữ, cười lạnh một tiếng, sau đó gập điện thoại lại, không bao giờ để ý tới nữa.
Người phụ nữ ngu xuẩn này, nhất định là đã tìm nhìn thấy đồ gì đó trong phòng của anh rồi.
Thật ra thì anh vốn định bỏ cô, anh của hôm nay, là người tin cẩn trong giới cảnh sát, thăng quan tiến chức, từng bước thăng cao, cô đã sớm không còn giá trị lợi dụng. Hai năm qua, nếu không phải ham muốn năng lực phá án của cô, và cần một bạn gái danh chính ngôn thuận để tạo hình tượng tốt cho mình, anh mới mặc kệ người phụ nữ nghèo này.
"Anh muốn đi tắm không?" Cửa phòng tắm mở ra, một cô gái xinh đẹp chỉ quấn chiếc khăn tắm trên người đi ra, cô nhìn người đàn ông lười nhắc nằm trên giường, môi đỏ hơi cong, vô cùng quyến rũ mở miệng nói.
"Anh đã không kịp đợi nữa rồi!" Lương Tư Hàn cười đến gần An Nhuế, ôm cô lên, ném trên giường, thân thể cao lớn phủ lên, kéo rơi khăn tắm, nhen nhóm lửa dục nguyên thủy nhất giữa nam và nữ...
"Tòng Thiện, hôm nay có trở về ăn cơm hay không?" Trên đường đi đến nhà Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện nhận được điện thoại của Thẩm Tòng Nghĩa.
"Cậu, hôm nay con không về ăn đâu ạ." Tòng Thiện cười đáp, cô đương nhiên biết mục đích Thẩm Tòng Nghĩa gọi cú điện thoại này, sáng sớm hôm nay cô vội vàng về nhà thay quần áo rồi đi ngay, Thẩm Tòng Nghĩa muốn hỏi cô cũng không có thời gian.
"Có phải đến chỗ tiểu Hàn không." Thẩm Tòng Nghĩa hỏi tiếp, tối qua Tòng Thiện cả đêm không về, ông lại già hồ đồ thêm nữa cũng đoán được.
"Dạ." Tòng Thiện thừa nhận nói.
"Tòng Thiện, tuy cậu rất thích tiểu Hàn, nhưng một cô gái cũng không thể đêm không về nhà ngủ, biết không?" Nghe thấy cô muốn đến chỗ của Hàn Dập Hạo, thật ra thì Thẩm Tòng Nghĩa rất vui, nhưng làm bậc cha chú, ông vẫn phải dạy dỗ đôi câu.
"Biết rồi, cậu, tự con có chừng mực." Tuy cô và Hàn Dập Hạo vốn không có xảy ra cái gì, nhưng nghe được Thẩm Tòng Nghĩa càm ràm, trong lòng Tòng Thiện dâng lên một dòng nước ấm, tuy cô không có cha mẹ, nhưng vẫn còn một người cậu quan tâm cô sợ cô chịu thiệt như vậy, cô cảm thấy vậy là đủ rồi.
"Vậy lúc nào thì lại gọi tiểu Hàn tới nhà ăn cơm." Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò nói, "Chuyển lời đến cậu ấy, cậu muốn đánh cờ với cậu ấy."
"Con nhất định sẽ nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện đồng ý nói.
Cúp máy, Tòng Thiện cảm thấy chưa từng có tâm trạng thoải mái như vậy, gánh nặng trong lòng cũng được dỡ xuống, cô cũng có thể bắt đầu tình cảm mới thật tốt.
Đến nhà Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện vừa mới vào cửa, liền bị người nào đó ôm vào trong ngực, không nói hai lời, đè cô ở trên cửa hôn thật sâu.
"Ưmh-- " Không có chuẩn bị tâm lý, Tòng Thiện dần dần không thở nổi, nhịn không được đánh anh.
Lưu luyến rời khỏi môi cô, Hàn Dập Hạo ngắm nhìn mắt của cô, thốt ra loại tình cảm nhớ nhung: "Anh rất nhớ em."
Tòng Thiện nhịn không được khuôn mặt đỏ lên, "Không phải mới một ngày không gặp sao."
"Chẳng lẽ em chưa có nghe lời cổ nhân nói, một ngày không gặp như cách ba thu sao, ở trong lòng của anh, tựa như có ba năm dài vậy." Hàn Dập Hạo cọ cọ lên trán của cô, chân thành nói.
"Không chịu nổi anh, thật là buồn nôn." Tòng Thiện quở mắng, đẩy anh ra, "Em rất đói, ăn cơm trước đi."
Tòng Thiện vốn định mua thức ăn về làm, nhưng Hàn Dập Hạo không muốn để cho cô vất vả, đã gọi bên ngoài.
"Cơm nước xong chúng ta đi xem phim có được không?" Anh ôm eo cô, đề nghị. Hôm nay anh đặc biệt hỏi đám người Đường Tuấn, quá trình yêu đương thế nào, tuy Tòng Thiện đón nhận anh, nhưng có những bước vẫn không thể thiếu.
"Không phải anh nói cái bộ dáng này không muốn đi ra ngoài gặp người khác sao?" Tòng Thiện cười trêu nói.
"Anh đi ra ngoài với bộ dáng này, em mới yên tâm, những người đẹp khác cũng sẽ không liếc nhìn anh nhiều." Hàn Dập Hạo ngồi xuống, lại kéo cô ngồi trên đùi mình.
"Em mới không lo lắng, nếu như ai ngắm trúng anh, em sẽ đóng gói anh tặng cho người ta." Tòng Thiện mạnh miệng phản bác.
"Cô gái khẩu thị tâm phi[1]." Hàn Dập Hạo trìu mếm véo cái mũi nhỏ của cô, lại muốn hôn cô.
[1] Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
Tòng Thiện vội vàng che miệng của anh lại, nói: "Ăn cơm trước."
Nói xong, liền muốn nhảy xuống khỏi đùi của anh, Hàn Dập Hạo lại không cho, cánh tay sắt để ngang hông của cô, làm cô không thể động đậy được: "Anh muốn em đút anh."
"Anh còn hếch mũi lên mặt à." Tòng Thiện không vui trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này quả nhiên không thể cưng chiều, có một thì có hai.
"Tay của anh rất đau." Nói xong, anh lại ăn vạ tựa đầu vào trong lòng cô, cọ cọ.
"Anh lại giả bộ." Tòng Thiện mới không tin anh, tay phải của anh đau, tay trái của anh nào có gì.
Không nghĩ tới, Hàn Dập Hạo đột nhiên dùng miệng cắn mở một nút áo trên đồng phục của cô, giọng trầm thấp thuần phác từ vị trí ngực cô truyền đến: "Bộ dáng em mặc đồng phục thật hấp dẫn."
Dừng lại! Anh muốn làm gì!
Tòng Thiện cuống quýt đẩy đầu anh ra, trống ngực đập nhanh hơn, "Không được động tay động chân."
"Anh động là miệng mà." Anh cười xấu xa, ánh mắt lấp lánh tràn đầy màu sắc.
"Ăn cơm thôi!" Mỗi lần đối mặt với đùa giỡn của anh, cô đều không có lực chống đỡ, buộc lòng phải chuyển đề tài.
"Anh muốn ôm em ăn." Anh tựa đầu vào trên vai cô, cố chấp nói.
Tòng Thiện vùng vẫy không thoát được, đành phải chấp nhận, cô mở nắp hộp trên bàn, thấy anh gọi đồ bên ngoài lại là cơm Tây, người này, nhất định là cố ý.
"Em xem, anh chỉ có một tay, không cắt được bò bít tết." Anh đương nhiên nói.
"Anh thật là gian xảo!" Tòng Thiện lên án nói, tay lại nhận mệnh mà bắt đầu giúp anh cắt thịt bò.
Đút cho anh một miếng, Hàn Dập Hạo lại ngậm lấy muốn cô cũng ăn, Tòng Thiện không lay chuyển được anh, mới vừa cắn một cái, thế nhưng anh lại nhân cơ hội hôn cô, một miếng thịt cứ như vậy được hai người nhai nuốt vào.
"Anh thật buồn nôn!" Tòng Thiện đánh nhẹ anh một cái, khuôn mặt đỏ bừng.
"Anh thấy rất ngọt ngào." Anh liếm liếm khóe miệng, cười đến mức rất mị hoặc.
"Không được như vậy nữa!" Ánh mắt Tòng Thiện ẩn chứa cảnh cáo trừng mắt nhìn anh, nói.
"Được." Trêu chọc cô đủ rồi, Hàn Dập Hạo cũng biết cô thật sự đói bụng, nên không có giở trò xấu nữa.
Nhưng nói thì nói vậy, tay của anh lại thỉnh thoảng không yên mà du di trên người cô, Tòng Thiện chỉ có thể đẩy anh, véo anh, ăn một bữa cơm, tay của anh không có sao, tay của cô lại mỏi nhừ.
Ăn cơm no, Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện nằm trên ghế sofa, tham lam mà ngửi mùi hương trên tóc của cô.
"Cậu nói, bảo anh lúc nào thì đến nhà ăn cơm." Tòng Thiện giống như còn mèo con mềm mại mà vùi ở trong lòng ngực của anh, nhẹ giọng nói.
"Được." Anh thì thầm đáp lại, lại nhịn không được muốn hôn cô.
"Hàn Dập Hạo, em muốn dẫn anh đến một nơi." Tòng Thiện ngẩng đầu lên, cười nhẹ như hoa, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Đi đâu?" Anh yêu thương mà cùng cô vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cũng có chút tò mò.
"Đến rồi anh sẽ biết." Nói xong, Tòng Thiện liền kéo anh lên, đi ra ngoài cửa.
----------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro