Q2 - C16: Nổi giận

*Chương 16.1: Nổi giận (1)
Editor: smizluy1901

Tòng Thiện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông "chiếu lấp lánh" đi tới.

Nói là chiếu lấp lánh, là bởi vì ở dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, quần áo trên người của người đàn ông trông sáng lóng lánh. Một đầu quả dứa vuốt quá nhiều gel xịt tóc, phản xạ ánh sáng, đoán là trên lỗ tai đeo chính là kim cương, cũng đặc biệt lấp lánh. Tóm lại, đó là một người đàn ông rất bảnh bao.

Người đàn ông đến gần, Tòng Thiện mới nhìn rõ khuôn mặt rất điển trai tà khí này. Không giống với vẻ điển trai hoàn mỹ đến mức không có thiên lý của Hàn Dập Hạo, cũng không giống với vẻ tà mị hơi mang theo cảm giác xấu xa của Đường Tuấn và Câu Tử Minh, người đàn ông này đẹp thì đẹp thật, nhưng toàn thân toát ra một luồng tà khí không cách nào xem nhẹ.

Tòng Thiện không muốn để ý tới anh ta, đẩy tay rắn chắc của người đàn ông ra, muốn đi.

"Lời của bổn thiếu nói mà không nghe thấy sao? Bao nhiêu tiền? Tôi mua cô." Người đàn ông đột nhiên mở miệng, giọng không lớn nhưng lại vang vọng khắp nơi.

Tòng Thiện nhịn không được nhíu mày, từ từ xoay người, nhìn anh ta chằm chằm, điềm nhiên nói: "Anh bệnh thần kinh à?"

Sắc mặt người đàn ông quả nhiên thay đổi, anh ta híp đôi mắt dài hẹp nguy hiểm lại. Khi anh ta ra hiệu, hai gã đàn ông khỏe mạnh chắn ở phía sau Tòng Thiện, ngăn cản con đường của cô.

"Không phải cô là người phụ nữ của Câu Tử Minh sao? Hắn cho cô bao nhiêu tiền, bổn thiếu gia bỏ gấp ba giá tiền mua cô." Người đàn ông cong lên một nụ cười lỗ mãng, ánh mắt càn rỡ đánh giá Tòng Thiện, giống như đang phỏng đoán giá trị của cô.

Người phụ nữ của Câu Tử Minh? Tòng Thiện hơi ngẩn ra, đột nhiên ý thức được người đàn ông này nhất định là vừa rồi thấy Câu Tử Minh giúp cô, cho nên mới cho rằng như vậy. Nhưng tại sao anh ta lại muốn mua người phụ nữ của Câu Tử Minh? Người đàn ông này là ai?

Nhưng nhớ tới bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, Tòng Thiện lạnh giọng nói với người đàn ông trước mắt: "Tôi không phải là người phụ nữ của Câu Tử Minh. Nếu anh tiếp tục cản chân cản tay, hãy cùng tôi về Cục cảnh sát."

"Cô là cảnh sát?" Người đàn khinh miệt cười nói: "Muốn mời bổn thiếu gia đến Cục cảnh sát uống trà, cô còn chưa có bản lãnh này."

Không cần hỏi, nhất định lại là một "Phú Nhị Đại" kiêu căng ngạo mạn. Tòng Thiện nhìn lướt qua người đàn ông và hai tên tai sai đắc lực của anh ta nói: "Tôi đã giải thích, tôi và Câu Tử Minh không có bất cứ quan hệ nào. Tôi không muốn động thủ với anh ở chỗ này, tốt nhất anh nên bảo họ tránh ra."

Người đàn ông vốn không hề nhúc nhích, anh ta quan sát Tòng Thiện, thu hết vẻ chán ghét ác cảm trên mặt cô vào trong mắt. Lần đầu tiên có một người phụ nữ dùng loại ánh mắt này nhìn anh, anh đột nhiên nổi lên hứng thú, nhếch môi nói: "Mặc kệ cô có phải là người phụ nữ của Câu Tử Minh hay không, cô ra cái giá, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."

"Tôi thấy anh là bệnh thần kinh rồi!" Tòng Thiện nhịn không được nổi giận, người đàn ông này là nghe không hiểu tiếng người hay là bị làm sao. Cô nói còn chưa đủ rõ ràng sao, anh ta còn muốn dây dưa. Cô xoay người về phía hai người đàn ông cường trán, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay chế trụ bả vai một người, lưu loát đúng chuẩn mà chuyển vai qua. Dưới tình huống mọi người không kịp phản ứng, hạ một tên khỏe mạnh ngã trên mặt đất.

Một tên khỏe mạnh khác thất thần, nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh, vươn móng vuốt to lớn muốn bắt Tòng Thiện. Lúc này, một giọng nói chen vào: "Dừng tay!"

Mọi người giương mắt nhìn lên, một người đàn ông trung niên nho nhã đi tới, đi tới bên cạnh "người đàn ông chiếu sáng", lên tiếng chặn lại: "Cậu Tần, xin cho kẻ hèn này một chút mặt mũi, đừng ở đây làm ầm ĩ."

"Cho ông mặt mũi?" "Người đàn ông chiếu sáng" được gọi là cậu Tần hơi nghiêng đầu, không khách sáo chút nào nói: "Ông là thứ gì, dựa vào cái gì bổn thiếu gia phải cho ông mặt mũi?"

Nhưng anh ta còn chưa nói hết lời, một bóng dáng thoáng qua, một cánh tay mạnh mẽ đã giữ chặt bả vai của anh ta, dùng sức vặn về phía sau, đau đến mức anh ta kêu lên.

Tòng Thiện lạnh giọng đáp: "Chỉ bằng cái này!"

Hai gã đàn ông cường tráng khỏe mạnh thấy ông chủ bị bắt, vội vàng muốn tiến lên. Tòng Thiện hơi tăng lực một chút, "người đàn ông chiếu sáng" nhất thời đau đến kêu thảm thiết hơn. Bọn họ sững sờ nguyên tại chỗ, không dám tiến gần thêm nữa.

"Trong vòng mười phút nữa người của tôi sẽ đến, tôi mặc kệ anh có quyền có thế thế nào, người của tổ tôi chỉ biết tôi, không biết những người khác. Cho nên anh muốn đi thì thừa dịp đi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ khiến anh chịu không nổi!" Tòng Thiện hung hăng nói.

"Được, tôi đi!" Tần Kha cắn răng, căm hận nói. Anh ta cũng không phải là sợ đội ngũ theo như lời Tòng Thiện nói, mà là anh ta làm thế nào cũng không tránh thoát được sự kiềm chế của người phụ nữ này. Bây giờ bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, anh ta không muốn tiếp tục mất thể diện thêm nữa.

Vì vậy, Tòng Thiện thả anh ta ra, Tần Kha căm tức trừng mắt nhìn cô một cái, dẫn theo hai tên thuộc hạ rời đi.

"Tiểu thư, thật xin lỗi." Người đàn ông nho nhã vội vàng nhận lỗi với cô.

"Không có gì, chuyện không liên quan đến anh." Tòng Thiện cười cười với anh ta, đang muốn rời khỏi quán bar.

Người đàn ông lại nói: "Tiểu thư, xin dừng bước."

Tòng Thiện dừng bước, có chút nghi ngờ nhìn anh ta.

Người đàn ông nhã nhặn cười nói: "Tôi là ông chủ quán bar này, vừa rồi có người nói cho tôi biết chuyện xảy ra đêm nay, tôi thật sự rất áy náy. Cho nên tôi muốn mời cô uống một ly, coi như nhận lỗi."

"Chuyện này không liên quan đến anh, tôi không sao." Tòng Thiện nhỏ nhẹ từ chối nói, đi thẳng ra khỏi quán bar.

Đến một quán bar khác, Tòng Thiện trực tiếp lấy thẻ cảnh sát ra tìm người phụ trách, lại được cho biết người phục vụ gặp chuyện không may đêm đó hôm nay nghỉ phép. Cô hỏi những người khác một vài vấn đề nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào.

Thu ban, Tòng Thiện vì không muốn để cho đồng nghiệp biết cô và Hàn Dập Hạo ở đâu, cho nên một thân một mình đi về.

Nhưng không ngờ ở trên nửa đường, mấy chiếc xe MiniBus không biết từ chỗ nào vọt ra, bao vây xung quanh xe taxi. Hơn mười người đàn ông cao lớn từ trong xe bước xuống.

Tài xế xe taxi nhất thời bị dọa sợ xanh cả mặt, Tòng Thiện cũng biến sắc.

Đám người đó cầm gậy gỗ bắt đầu đập xe taxi, miệng lớn tiếng chửi lời thô tục, bảo Tòng Thiện lăn xuống.

"Rầm!" Trong nháy mắt, cửa xe bể nát, Tòng Thiện quay về phía tài xế hét to một tiếng "cúi đầu xuống", mình thì nhanh chóng dùng tay che đầu.

Trong lúc bối rối, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, lại chỉ kịp bấm một cái, cửa xe đã bị người kéo mạnh ra.

"Đàn bà thối, lăn xuống đây!" Một tên côn đồ vẻ mặt dữ tợn bắt lấy cánh tay Tòng Thiện kéo xuống.

Tòng Thiện dùng chân đạp ở ghế dựa, cánh cửa xe khác cũng bị người đá văng, một cây côn gỗ nhắm vào chân cô mà hung hăng nện xuống. Tòng Thiện cả kinh, lập tức rụt chân lại, người đàn ông bên kia nhân cơ hội kéo cô ra ngoài.

"Đi!" Bắt được Tòng Thiện, mấy người họ xô đẩy cô vào trong xe, nhanh chóng nghênh ngang rời đi.

Trong lúc tài xế xe taxi sợ ngây người thì ngay cả bóng dáng chiếc xe cũng đã biến mất, anh ta vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát. Lúc cảnh sát hỏi anh ta bảng số xe thì anh ta mới nhớ tới mấy chiếc xe này đều bị che bảng số, vốn không biết.

Mà cùng lúc đó, chiếc điện thoại Tòng Thiện đánh rơi ở trong xe taxi truyền đến giọng nói lo lắng hỏi: "Tòng Thiện, em làm sao vậy? Trả lời anh!"

----------

*Chương 16.2: Nổi giận (2)

Editor: smizluy1901

Tòng Thiện bị bắt đến một kho hàng bỏ hoang. Cô thông qua thời gian lái xe suy tính một chút, ở đây hẳn là thuộc về ngoại ô, nhưng lại không biết cụ thể là ở hướng nào.

Cô được gỡ bịt mắt, nhìn mười mấy người đàn ông dữ tợn thô tục trước mắt, nhíu mày hỏi: "Các người muốn làm gì?"

"Có người cho anh em chúng tôi một khoản tiền, nói muốn chúng tôi chăm sóc cô thật tốt." Một người đàn ông vẻ mặt mặt gian xảo cười gằn đáp, vừa đi đến gần Tòng Thiện, vừa cởi thắt lưng quần.

Những người còn lại cũng rối rít nở nụ cười ghê tởm hạ lưu, bắt đầu cởi quần.

"Đợi một chút!" Tòng Thiện lạnh lùng quát lên, lúc này không cần hỏi cũng biết bọn họ muốn làm gì. Hiện giờ, điện thoại không mang trên người, lại không có ai biết hành tung của cô. Cú điện thoại vừa rồi không biết có gọi được cho Hàn Dập Hạo hay không? Cho dù gọi được anh cũng không thể chạy tới cứu cô. Hôm nay, chỉ có thể dựa vào chính cô.

"Còn nói nhảm gì hả, chờ ông sảng khoái nói sau!" Người đàn ông muốn đưa tay bắt lấy Tòng Thiện. Tòng Thiện nhanh nhẹn nghiêng mình qua, dùng giọng càng lớn tiếng hơn: "Tôi mặc kệ là ai bảo các người đến, hắn ra giá bao nhiêu tôi ra gấp ba lần. Không, gấp mười lần!"

Nghe được câu này, những người đó rõ ràng ngây cả người, nhưng rất nhanh tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, không tin nói: "Dạng nghèo kiết xác như cô mà có tiền cho chúng tôi sao? Người đó đã hứa cho chúng tôi mỗi người một trăm ngàn."

Ra hơn một triệu tìm người đối phó cô? Rốt cuộc người này là ai? Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến những chuyện này, Tòng Thiện vội vàng nói tiếp: "Bạn trai tôi là người có tiền, anh ấy có thể chi nổi! Hơn nữa, anh ấy còn là sĩ quan cao cấp. Nếu như mấy người thật sự động đến tôi, tôi bảo đảm sáng sớm ngày mai cả nước đều sẽ truy nã các người!"

Những người này nghe xong càng thêm do dự, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Không phải người đó đã nói với bọn họ, người phụ nữ này chỉ là một người phụ nữ nghèo không quyền không thế? Tại sao còn có một bạn trai là sĩ quan cao cấp?

Tòng Thiện thấy bọn họ rõ ràng do dự, tiếp tục nói: "Các người suy nghĩ kỹ xem, nếu như không có nguy hiểm, sao lại cho mỗi người các anh một trăm ngàn? Tuy con số một trăm ngàn này không nhỏ, nhưng các anh cảm thấy dùng một trăm ngàn mua tự do nửa đời sau đáng không? Hơn nữa, chỉ cần các anh thả tôi và nói cho tôi biết rốt cuộc người đó là ai, tôi bảo đảm không chỉ không truy cứu, mà còn cho mỗi người các anh hai trăm ngàn!"

Tòng Thiện khoe khoang khoác lác, nhiều tiền như vậy chính cô cũng không có. Những người trước mắt này cô nhìn ra được chẳng qua chỉ là những tên côn đồ bình thường, trong đó còn có người đã từng bị cô bắt. Những tên tay sai này hẳn là cho rằng hung dữ với phụ nữ là có thể lấy được một trăm ngàn là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cho nên mới đồng ý. Dựa vào phỏng đoán tâm lý của cô đối với loại người luôn luôn bắt nạt kẻ yếu này, cô chỉ muốn giải thích sự liên quan lợi hại, tin rằng bọn họ không dám tùy tiện làm càn.

"Dựa vào cái gì chúng tôi phải tin cô!" Tên cầm đầu lại lên tiếng.

"Anh em các anh cùng chung một con đường, chẳng qua chính là muốn tiền. Các anh để cho tôi gọi điện thoại, tiền có thể lập tức được chuẩn bị ngay." Tòng Thiện từng bước dẫn dụ nói, chỉ cần để cho cô gọi cú điện thoại này, sau khi Hàn Dập Hạo biết vị trí của cô, đám người này muốn chạy cũng chạy không thoát.

Người đàn ông nhíu mày rậm khó coi, hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện chằm chằm, giống như Tòng Thiện có thể nhìn thấy được trong đầu hắn vận chuyển thế nào. Không thả cô, ngộ nhỡ bạn trai của cô thật sự là sĩ quan cao cấp, đám côn đồ bọn họ làm sao dám chống lại với quân đội, không bằng sẽ tin cô một lần. Trước hết để cho cô chuẩn bị tiền xong, lấy được tiền sẽ tùy tiện tìm một chỗ đẩy cô xuống. Một người hai trăm ngàn cũng đủ để bọn họ rời khỏi thành phố A rồi.

Người đàn ông suy nghĩ một chút, đang định mở miệng, đột nhiên có một người lớn tiếng: "Đừng tin cô ta! Tôi nhớ cô ta, cô ta là cảnh sát. Thả cô ta, chúng ta ai cũng chạy không thoát!"

Tòng Thiện vừa nghe, biết rằng chuyện hỏng rồi. Cô đột nhiên dùng sức va vào một người, từ trong chỗ hở xông ra, chạy ra ngoài.

"Bắt lấy cô ta!" Đám người kia lập tức đuổi theo sau Tòng Thiện, vừa chạy vừa hô to.

Tòng Thiện chạy thật nhanh về phía trước, lại đột nhiên phát hiện cửa kho hàng bị đóng lại. Cô muốn chạy về phía bên phải, người phía sau cũng đã đuổi kịp.

"Đàn bà thối" Có người dùng sức quăng một bạt tai tới, Tòng Thiện nghiêng đầu tránh, tóc lại bị tên còn lại giật lấy, kéo xuống đất.

"Buông ra!" Tòng Thiện cao giọng hét lên, lại bị từng trận tiếng cười nhạo bao phủ.

"Gái điếm thúi, cô chờ bọn ông hưởng thụ đi!" Một người nói xong lập tức xé quần áo của Tòng Thiện.

Tòng Thiện đá hắn một đá, hai chân lại bị giữ chặt.

"Đè chặt! Hôm nay, ông nhất định phải thuần phục người phụ nữ đanh đá này!" Tên cầm đầu phỉ nhổ một câu, nói xong lập tức xé quần của Tòng Thiện.

"Hôm nay, các người dám đụng vào tôi, tôi bảo đảm các người sẽ chết không toàn thây!" Tòng Thiện giãy giụa điên cuồng, tiếc rằng sức lực của cô không thể chống lại mấy người đàn ông cao to này. Quần ngoài bị người đàn ông tuột đến giữa gối, trong nháy mắt, có một đôi tay thô ráp xấu xí đưa về phía quần lót của cô.

"Ầm!" Lúc này, cánh cửa sắt đột nhiên bị một lực mạnh phá nổ tung, luồng khí chấn động thổi văng mấy người họ đến trên đất.

Một nhóm đàn ông mặc quân phục đi vào, nả mấy phát súng lên trời, lại chỉ vào bọn côn đồ thất kinh, hét lớn: "Tất cả không được nhúc nhích!"

Một người đàn ông cao lớn khắp người toát ra lạnh lùng đi ra khỏi khói mù. Khi anh nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tòng Thiện, mắt ưng lập tức bị khói mù che lấp, giơ súng lên nổ súng bắn vào vị trí đũng quần của người đàn ông muốn quấy rối Tòng Thiện.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết thê lương lập tức vang lên. Hàn Dập Hạo còn chưa chịu bỏ qua, giơ súng lên, nhắm ngay đầu một người đàn ông định nổ súng lại bị Tề Danh Dương chạy tới giữ chặt.

"Dập Hạo, đừng nổ súng!" Tề Danh Dương ngăn cản Hàn Dập Hạo, nghiêm túc nói: "Cậu giết hắn chính mình cũng sẽ gặp phải phiền phức, hà tất vì loại người cặn bã này mà ngồi tù."

"Cho dù tôi giết hết tất cả bọn họ, ở đây có ai nhìn thấy?" Hàn Dập Hạo cười lạnh một tiếng, lạnh lùng hỏi.

"Không có!" Những người lính còn lại đều đồng thanh đáp lại nói.

Tề Danh Dương nhíu mày, anh biết Hàn Dập Hạo có hàng trăm cách có thể khiến những người này bị chết im hơi lặng tiếng. Nhưng hành động tối nay của bọn họ gần như đều đã kinh động đến lãnh đạo quân khu, tốt nhất không nên để xảy ra án mạng.

"Hàn Dập Hạo, đừng nổ súng, em không sao." Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên. Tòng Thiện thấy Hàn Dập Hạo nổi lên sát tâm, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Hàn Dập Hạo hất tay Tề Danh Dương ra, sải bước đi tới phía Tòng Thiện, anh ôm lấy cô. Tuy thấy quần ngoài của cô bị cởi ra, nhưng không có bị xâm hại, lòng giận dữ hơi bình tĩnh trở lại.

Bọn côn đồ đã sớm bị dọa sợ trốn đến một bên, Hàn Dập Hạo giúp Tòng Thiện sửa sang lại quần áo, trong giọng nói mang theo một tia tự trách: "Tòng Thiện, xin lỗi, anh không có tìm được em sớm hơn."

Nếu không phải là vì chuyện cô làm thêm giờ khiến anh không tìm được cô, anh cũng sẽ không len lén mà cài thiết bị theo dõi trong dây chuyền của cô. Nếu không có cài thiết bị theo dõi, đêm nay, anh không thể kịp thời tìm được cô, như vậy cũng không biết rốt cuộc cô sẽ phải chịu đối đãi như thế nào. Nghĩ đến đây, anh đã cảm thấy sợ hãi.

"Em không sao, thật sự không sao!" Tòng Thiện an ủi anh.

"Tôi muốn những người này chết rục ở trong tù!" Hàn Dập Hạo đột nhiên quay đầu nhìn bọn côn đồ đang run cầm cập, sát khí trong mắt nồng nặc.

"Được." Tề Danh Dương gật đầu nói, tùy tiện nhét cho đám người này mấy khẩu súng thì có thể vu khống bọn họ buôn lậu vũ khí phi pháp, cũng đủ để nửa đời sau của bọn họ ngồi ở trong tù. Tuy Hàn Dập Hạo phản ứng hơi quá một chút nhưng Tề Danh Dương có thể hiểu được, hành vi cưỡng bức này thật sự không đáng để tha thứ. Nếu những người này đã dám làm thì trước đó nên nghĩ đến hậu quả.

"Có người đứng sau sai khiến bọn họ." Tòng Thiện nói cho Hàn Dập Hạo biết.

"Em yên tâm, chỉ cần để anh điều tra được người đó là ai, anh bảo đảm sẽ khiến hắn hối hận cả đời!" Hàn Dập Hạo thề nói.


----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro