Q2 - C18: Manh mối mới

* Chương 18.1: Manh mối mới (1)

Editor: smizluy1901

Đến buổi tối, Hàn Dập Hạo nhận được điện thoại, anh nghe một lúc lâu thì cúp máy. Tòng Thiện thấy sắc mặt anh không tốt, chủ động dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Hàn Dập Hạo lên giường, nằm xuống cạnh Tòng Thiện nói: "Đã tìm được người trung gian giật dây bắt cóc em. Nhưng hắn lại nói không biết kẻ đứng sau rốt cuộc là ai, vì người đó không có gặp mặt hắn, toàn bộ quá trình đều là giao dịch trực tuyến, tiền đặt cọc cũng là thông qua chuyển khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ. Nếu như muốn điều tra chủ tài khoản, nhất định phải thông qua lối tắt ngoại giao. Hơn nữa, phải chứng minh được hắn phạm tội mới được."

"Nói như vậy, người đó rất cẩn thận, rốt cuộc là ai muốn đối phó với em như vậy?" Trong đầu Tòng Thiện suy nghĩ một lượt, từng cuộc điều tra, đối thủ vừa có tiền lại vừa có tâm tư cẩn thận như vậy rốt cuộc là ai. Hơn nữa, người đó hẳn là còn rất hận cô, nếu không sẽ không tìm đến mười mấy người, rốt cuộc cô đắc tội là lúc nào?

"Có phải là người lúc em lùng bắt phá án hay không?" Hàn Dập Hạo suy đoán nói.

"Có khả năng này, nhưng nói như vậy, phạm vi quá lớn." Chỉ dựa vào những việc này, Tòng Thiện vẫn đoán không ra đối phương.

"Vậy thì bắt đầu điều tra từ thời gian gần đây trước, em cẩn thận nghĩ lại xem, trong khoảng thời gian này, có người đáng nghi hay không?" Hàn Dập Hạo gợi mở nói.

Tòng Thiện nghĩ một lát, từ sau kỳ nghỉ tết kết thúc, cô chỉ tham gia một tổ bảo vệ, sau đó chính là thăng chức điều khu vực. Bận rộn một trận, tiếp đó chính là vụ án giết gái điếm vẫn còn chưa có phá được này. Phải nói là từ sau khi đi gìn giữ hòa bình, cô đã không có cơ hội trêu chọc ai.

"Không có." Tòng Thiện lắc đầu, khẳng định nói.

"Vậy không nói người đắc tội trên công việc, về sinh hoạt thì sao?" Hàn Dập Hạo lại nói.

"Sinh hoạt của em vẫn rất đơn giản, người tiếp xúc không nhiều. Thật muốn nói ai nhìn em không vừa mắt mà nói, hẳn là chỉ có người của nhà họ An." Tòng Thiện suy nghĩ một chút nói. An Đạo Ninh, Tô Nhị Hà và An Nhuế đều có tình nghi này.

"Anh cũng hoài nghi tới bọn họ, nhưng mà hôm nay, An Đạo Ninh mới về nước, không khớp với cách nói của người trung gian, có thể loại bỏ. Về phần Tô Nhị Hà và An Nhuế, dựa vào tình báo, thật ra thì Tô Nhị Hà vẫn không có quản lý tài chính của nhà họ An, cho nên sẽ không có nhiều tiền dư như vậy tự mình mở tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ. Khả năng là An Nhuế tương đối lớn, anh sẽ đặc biệt bảo người đi thăm dò cô ta." Hàn Dập Hạo phân tích từng người nói.

"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, bỗng nhiên lại nhắc nhở: "Trước khi chưa có chứng thực, đừng làm lớn chuyện."

Thật ra thì cô là sợ anh dưới cơn nóng giận sẽ bảo người làm ra chuyện giống vậy đối với An Nhuế. Trước khi còn chưa có làm rõ, cô không muốn tổn thương người vô tội.

"Anh tự có chừng mực." Hàn Dập Hạo có điều cất giữ nói, nhưng thật ra thì anh không quá tin An Nhuế có suy nghĩ này. Mua kẻ bắt cóc còn không có để lại dấu vết, cho nên anh lại hỏi Tòng Thiện: "Ngoại trừ người của nhà họ An, gần đây có ai tìm em hay không?"

Được anh nhắc nhở, trong đầu Tòng Thiện hiện ra một bóng người - Lộ Gia Nghi, nhưng cô không cho rằng Lộ Gia Nghi sẽ có liên quan đến chuyện này, cho nên cảm thấy không cần thiết nhắc tới với Hàn Dập Hạo, cô đáp: "Không có."

"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện còn lại cứ giao cho anh xử lý." Hàn Dập Hạo hôn lên trán cô một cái, mình đi ngủ trước.

Tòng Thiện cho rằng anh bôn ba cả ngày mệt mỏi, cho nên nằm ở trên vai của anh quan tâm nói: "Hàn Dập Hạo, có phải anh rất mệt hay không, nếu không thì em giúp anh xoa bóp một chút nhé?"

"Không cần đâu, mau ngủ đi." Hàn Dập Hạo từ chối khéo nói.

Tòng Thiện bĩu môi, nghe lời anh đi ngủ.

Chỉ xin nghỉ một ngày, Tòng Thiện lại đi làm, người trong tổ không rõ lắm đêm đó cô đã trải qua chuyện gì. Cho đến khi tổ trọng án đến mời cô hỗ trợ lấy khẩu cung, bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.

"Sếp, là thật sao? Cho nên có người bắt cóc chị?"

"Tôi thấy người kia đúng là thắp đèn trong nhà xí - tự tìm cái chết, cảnh sát cũng dám chọc."

Bạn một câu, tôi một câu, hỏi đến đầu Tòng Thiện choáng váng, cô vội vàng xua tay bảo dừng nói: "Được rồi, tôi cũng không biết nghi phạm là ai, cho nên chuyện này cứ giao cho tổ trọng án theo đi. Nhiệm vụ của chúng ta chính là tập trung ý chí làm tốt công việc của mình, mọi người nghe rõ chưa?"

"Được rồi." Tất cả mọi người đều biết tính Tòng Thiện, cô không muốn nói, hỏi một ngày cũng không moi ra được nửa câu, đành phải im tiếng.

"Bây giờ bắt đầu họp!" Tòng Thiện ra lệnh một tiếng, một đống tài liệu lại được đặt lên bàn làm việc.

Mọi người không ngừng kêu khổ, sao sếp vừa đến thì đã biến thân thành Tam Lang liều mạng, không cho mình cũng không cho người khác thời gian nghỉ ngơi.

"Đừng bày ra vẻ mặt này, mấy người cho rằng tôi không biết hả? Lúc tôi không có mặt ở đây, mấy người rất nhàn nhã, bây giờ dĩ nhiên phải cố gắng gấp bội bù lại khoảng thời gian phí phạm." Tòng Thiện chân thành đáng tin nói.

Đợi tất cả mọi người ngồi đàng hoàng, Tòng Thiện nói ra manh mối mình dò la được: "Tôi nghe người phục vụ ở quán bar "Lam Điều" tiết lộ, một trong những người đã chết trong lúc vô tình đã từng nhắc tới một triển lãm tranh. Người phục vụ đó nói biết người đã chết một khoảng thời gian, không cảm thấy cô ấy là loại người sẽ đi tham gia triển lãm tranh. Cho nên tôi nghi ngờ là có người mời cô ấy tham gia triển lãm tranh, hơn nữa, có thể là hung thủ."

Cô vừa nói dứt lời, những người khác rơi vào suy tư, có người đưa ra quan điểm bất đồng: "Cho dù người chết không có thói quen tham gia triển lãm tranh, nhưng có thể ngày đó là đi cùng bạn hoặc là đi qua nơi đó chợt có linh cảm lập tức đi vào. Hơn nữa, họ cũng là gái gọi cao cấp, cùng người có tiền đi tham gia những nơi gọi là tao nhã này cũng chẳng có gì lạ."

"Nhưng mọi người còn nhớ không, trên quần áo của một người đã chết được bộ pháp chứng kiểm nghiệm có chứa thành phần hóa học kẽm titan màu trắng, coban màu lam, cũng chính là thuốc màu. Hai người đã chết đều liên quan đến hội họa, nói không chừng còn có những manh mối khác mà chúng ta không có để ý tới. Cho nên tôi muốn mọi người phân tổ đi điều tra mấy quán bar này, dò hỏi xem khi còn sống những người đã chết này đã quen ai, xem xem gần đây nhất đã từng đề cập tới công việc liên quan đến hội họa hay không." Tòng Thiện phân phó nói.

"YES, MADAM!"

Kết thúc cuộc họp, mọi người chia nhau làm việc. Tòng Thiện không có đến quán bar, cô đi đến viện bảo tàng lớn nhất thành phố.

Bởi vì là giờ hành chính cho nên người không nhiều lắm, Tòng Thiện dọc theo hành lang dài chậm rãi dạo bước. Vừa đi vừa thưởng thức tác phẩm nghệ thuật treo trên tường, nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, mẹ từng dẫn cô tới đây. Lúc ấy, mẹ hưng phấn giải thích cho cô biết những bức tranh nhìn mà không hiểu này. Lúc đó, cô vốn không hiểu những đường nét hình thù quái dị và màu sắc cường điệu quái lạ này có cái gì có thể nhìn. Song bây giờ, một mình lẳng lặng thưởng thức lại phát hiện chúng thật sự rất đẹp, đẹp đến có thể khiến người ta quên đi phiền muộn trong trần thế, hòa nhập vào biển nghệ thuật.

"A." Tòng Thiện xem nhập thần, ở một khúc quanh vô tình đụng phải một người.

"Tiểu thư, thật xin lỗi." Đối phương lập tức lịch sự nói xin lỗi.

Tòng Thiện vừa nhìn, phát hiện người này dĩ nhiên là ông chủ quán bar gặp phải đêm hôm trước.

"Không sao." Tòng Thiện khách sáo cười cười.

Không lâu sau, hai người đều dừng lại trước một bức tranh.

"Cảnh rừng núi, sử dụng màu thông suốt vẽ hồ nước vắt ngang thật là giỏi." Người đàn ông tự đáy lòng mà cảm khái nói.

"Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên góc phải giống như nhấn mạnh hiệu ứng tương phản của bức ảnh, bỗng chốc đã làm tăng lên cảm giác chân thực và nhận đồng cảm của cả bức tranh." Tòng Thiện tiếp lời nói.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, người đàn ông bắt đầu tự giới thiệu trước: "Chào cô, tôi là Lam Chí Minh."

"Tôi là Thẩm Tòng Thiện." Tòng Thiện cũng thẳng thắng đáp lại.

"Thẩm tiểu thư, dường như cô đối với hội họa cũng rất am hiểu?" Lam Chí Minh khách sáo dò hỏi.

"Tôi chỉ biết sơ sơ chút ít." Tòng Thiện khiêm tốn nói. Đối với thưởng thức danh họa, Thẩm Tòng Nghĩa là người trong nghề, cô chỉ là nghe nhiều thấy nhiều nên biết một chút.

"Thẩm tiểu thư thật là khiêm tốn, vừa rồi tôi thấy ở đầu kia có một bức tranh, đoán chừng là Thẩm tiểu thư cũng sẽ thích, không bằng theo kẻ hèn này cùng đi giám định và thưởng thức?" Lam Chí Minh nhiệt tình đề nghị.

"Giám định và thưởng thức không thể nói, bất quá tôi chỉ tùy tiện nói chút ý kiến." Tòng Thiện nghĩ dù sao cũng không còn chuyện, chi bằng theo anh ta đi loanh quanh, cho nên lập tức đi theo anh ta xem tranh.

Dọc theo đường đi, hai người trò chuyện, thế nhưng lại phát hiện về phương diện nghệ thuật bọn họ có quan điểm rất giống nhau, cho nên càng tán gẫu càng vui vẻ. Đợi đến khi Tòng Thiện nhận được điện thoại của cấp dưới mới phác giác đã qua một tiếng.

"Lam tiên sinh, thật không phải, tôi có việc đi trước." Tòng Thiện lên tiếng chào hỏi rồi định rời đi.

"Được, Thẩm tiểu thư, thật ra tôi thường đến nơi này, hy vọng còn có thể gặp được cô." Lam Chí Minh nho nhã mà cười cười, diện mạo của anh không thuộc về loại tuyệt đẹp nhưng nhìn gần lại toát ra sức hấp dẫn của người đàn ông chín chắn làm cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm. "Được, gặp lại." Tòng Thiện cười đáp lại lập tức xoay người rời đi.

----------

* Chương 18.2: Manh mối mới (2)

Editor: smizluy1901

Cấp dưới gọi điện tới là nói cho cô biết, vụ án lại có manh mối mới. Hóa ra bọn họ nghe ngóng được một người đã chết khi còn sống đã từng nhắc qua với bạn thân của mình là có một người có tiền nói muốn tặng cô ấy một bức tranh.

Tin tức mới lập tức được xác nhận, Tòng Thiện đoán là hung thủ rất có thể là có liên quan đến hội họa! Vì vậy, cô phân phó bắt đầu thu thập tư liệu về các ông chủ phòng tranh, chủ tiệm bán đồ cổ và những người yêu tranh thành nghiện. Nhưng bởi vì phạm vi quá lớn, điều tra mấy ngày cũng không thu được tiến triển mới.

Chớp mắt đã đến cuối tuần, Tòng Thiện đi cùng Thẩm Tòng Như đến bệnh viện phá thai. Nhìn rất nhiều cô gái trẻ chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, Tòng Thiện không khỏi nhíu mày.

Không giống với sự căng thẳng của Tòng Thiện, từ đầu tới cuối, Thẩm Tòng Như đều tỏ ra không thèm để ý chút nào, vẫn nhàn nhã nghe nhạc, thật giống như đợi lát nữa lên bàn mổ không phải là cô.

Tòng Thiện bận trước bận sau, giúp cô đăng ký xếp hàng, rốt cuộc đợi đến lượt Thẩm Tòng Như. Tòng Thiện an ủi mấy câu, Thẩm Tòng Như lại như không nghe thấy đi thẳng vào phòng phẫu thuật.

Đợi đến khi làm phẫu thuật xong, Tòng Thiện không có đưa Thẩm Tòng Như về nhà họ Thẩm, mà là đưa cô ấy đến nhà của Hàn Dập Hạo. Bởi vì cô sợ Thẩm Tòng Nghĩa nhìn ra được bất thường, cho nên trước hết để cho Thẩm Tòng Như ở đây mấy ngày. Dù sao trong khoảng thời gian này, Hàn Dập Hạo cũng sẽ không có trở về.

Để Thẩm Tòng Như ngủ phòng khách, Tòng Thiện bắt đầu hầm canh gà. Lúc buổi tối, cô gọi Thẩm Tòng Như tới dùng cơm. Lúc này, Hàn Dập Hạo gọi điện tới.

Cô đi tới trong phòng ngủ nhận điện thoại: "Alo, sao hôm nay gọi điện về sớm như vậy? Ăn cơm chưa?"

Về cơ bản, mỗi ngày Hàn Dập Hạo đều sẽ dành chút thời gian gọi điện thoại cho cô, trò chuyện một lát.

"Nhớ em." Hàn Dập Hạo không ngại buồn nôn nói.

"Miệng lưỡi trơn tru." Tòng Thiện cười mắng một câu, đề cập tới chuyện của Thẩm Tòng Như với anh.

"Em bảo là cô ấy ở trong nhà của chúng ta sao?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, trong giọng nói lập tức để lộ ra không vui.

"Dáng vẻ của nó lúc này mà trở về, ngộ nhỡ bị cậu phát hiện thì nguy." Tòng Thiện giải thích.

"Cô ấy vốn là đáng bị chút dạy dỗ, chuyện lần trước còn qua không lâu, lần này lại thái quá như vậy. Em giúp cô ấy giấu giếm nhưng thật ra là đang hại cô ấy." Hàn Dập Hạo lời lẽ chính nghĩa nói.

"Em biết, nhưng nó còn nhỏ, chỉ có thể từ từ dạy. Hơn nữa, nếm qua đau khổ lần này, hẳn là nó cũng sẽ không tái phạm." Tòng Thiện tự mình nói cũng không có sức ảnh hưởng, tính Thẩm Tòng Như thế nào, cô rõ hơn ai hết. Nếu không phải là vì lần trước cô ấy bị bắt cóc có liên quan đến dây chuyền kim cương, Tòng Thiện cũng sẽ không cảm thấy áy náy như vậy.

"Sao em vẫn còn bao che cho cô ấy? Em coi cô ấy là em gái, cô ấy có coi em là chị sao?" Hàn Dập Hạo không hiểu hói.

"Không sai, nó không coi em là chị, nhưng lần trước nó bị bắt cóc ít nhiều gì là vì em, anh bảo em làm sao có thể mặc kệ nó không hỏi?" Tòng Thiện thẳng thắn nói ra.

"Sao lúc nào em cũng ôm hết trách nhiệm lên trên người mình vậy, tích cách của cô ấy tốt thì sẽ không xảy ra chuyện!" Hàn Dập Hạo bắt đầu nóng nảy, không tự chủ cũng trở nên lớn tiếng.

"Nó cũng là bị đám bạn hư hỏng kia dạy hư. Chỉ cần không tiếp xúc với bọn họ nữa, nó cũng sẽ không có cơ hội lại gặp rắc rối." Tòng Thiện kiên trì nói.

"Được, coi như em muốn giữ cô ấy lại, vậy anh quay về nghỉ ngơi ở đâu?" Hàn Dập Hạo hỏi ra vấn đề mấu chốt.

"Không phải tuần này anh không về sao?" Tòng Thiện cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Em cứ như vậy hy vọng anh không về sao?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại.

"Sao hôm nay anh không thể nói lý như vậy." Tòng Thiện tức giận, không vui nói.

"Ngay cả Thẩm Tòng Như tới nhà ở em cũng không cho anh biết, em bảo anh làm sao có tâm trạng tốt?" Hàn Dập Hạo cũng không che giấu hờn giận của mình.

"Em biết anh không vui, cho nên mới không muốn nói cho anh biết." Tòng Thiện nói.

"Nếu em muốn anh vui thì để cho cô ấy rời đi." Hàn Dập Hạo yêu cầu.

"Vậy em sẽ cùng nó rời đi." Tòng Thiện không chịu nhượng bộ.

"Em." Hàn Dập Hạo giận đến mức nói không ra lời, thốt ra một câu: "Tùy em." Sau đó cúp máy.

Tòng Thiện nghe đầu kia báo bận cũng giận đến mức ném điện thoại lên giường.

Đây là lần đầu tiên hai người tranh chấp kể từ khi ở chung, hơn nữa, còn là vì người khác.

Lúc này, ngoài cửa có người lặng lẽ tránh đi, không có làm cho người trong nhà chú ý.

Mấy ngày kế tiếp, Tòng Thiện chú tâm chăm sóc Thẩm Tòng Như, mà Hàn Dập Hạo không có gọi về một cú điện thoại nào. Mỗi đêm, Tòng Thiện nhìn vào điện thoại di động ngẩn người, có mấy lần muốn gọi cho anh nhưng vẫn nhịn lại.

Cô nghĩ là trong điện thoại cũng không thể nói rõ ràng, gọi đi cũng chỉ là gây gổ. Chi bằng chờ anh trở về, hai người lại mặt đối mặt mà nói chuyện với nhau.

Tâm tình không tốt, Tòng Thiện đi đến viện bảo tàng lần trước, dĩ nhiên cô lại gặp được Lam Chí Minh.

"Thẩm tiểu thư, chúng ta thật đúng là có duyên, lại gặp nhau." Lam Chí Minh vẫn là nụ cười ôn hòa trước sau như một.

"Thật đúng là có duyên." Tòng Thiện cười nói, không nghĩ tới cách mấy ngày còn có thể gặp được ở đây.

Hai người tán gẫu một hồi, Lam Chí Minh khăng khăng muốn mời Tòng Thiện đi uống cà phê, Tòng Thiện đồng ý.

Uống Moka, Tòng Thiện có chút đãng trí mà nghe Lam Chí Minh nói chuyện. Cô nhìn tách cà phê đen đối diện, nhớ tới Hàn Dập Hạo cũng là uống loại cà phê này.

"Thẩm tiểu thư, có phải tôi nói nhiều lắm phải không, khiến cô cảm thấy nhàm chán?" Lam Chí Minh nhìn ra được cô mất hồn mất vía, cho nên dừng đề tài lại dò hỏi.

"Không có." Tòng Thiện vội vàng trả lời.

"Tôi nói lâu như vậy, Thẩm tiểu thư, cô nói một chút về cô đi." Lam Chí Minh giao quyền phát biểu lại cho cô.

"Tôi không có gì có thể nói." Tòng Thiện cười cười.

"Cũng đúng, các cô làm cảnh sát nhất định đã quen kín miệng như bưng rồi." Lam Chí Minh hiểu nói.

"Cũng không phải, chẳng qua là về chuyện riêng có chút phiền não, tôi sợ nói ra khiến anh cảm thấy buồn bực." Tòng Thiện chơi đùa thìa cà phê, không để ý nói.

"Cãi nhau với bạn trai?" Lam Chí Minh cười suy đoán nói.

"Sao anh đoán được?" Tòng Thiện ngẩn người, nét mặt của cô thể hiện rõ như vậy sao?

"Dây chuyền của cô rất đẹp." Lam Chí Minh tự tin nói: "Cô gái còn trẻ giống như cô chỉ có khốn nhiễu về mặt tình cảm mới có vẻ mặt như vừa rồi, cho nên tôi lập tức đoán trúng."

Tòng Thiện khẽ thở dài: "Thật ra thì chỉ là việc nhỏ, không biết sao lại cãi nhau."

"Giữa người yêu cãi nhau rất bình thường, chỉ cần kịp thời khai thông hoá giải thì không sao rồi." Lam Chí Minh khuyên nhủ.

Tòng Thiện mấp máy môi, vẫn còn muốn nói chuyện.

Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác đen đi qua đại sảnh, đi ra ngoài.

Tòng Thiện nhớ lại đây chính là người đàn ông ở trong quán rượu nói muốn mua cô, hình như là họ Tần.

Lam Chí Minh cũng nhìn thấy Tần Kha, buột miệng nói ra: "Cậu ta tên là Tần Kha, nổi tiếng là tay ăn chơi, thường xuyên lui tới hộp đêm, còn thích mượn rượu gây sự."

Tòng Thiện nhìn Lam Chí Minh nói: "Vậy anh ta tới chiếu cố quán của anh, chắc là anh cảm thấy rất đau đầu phải không."

"Nhà họ Tần tài đại khí thô[1], từ bất động sản đến phòng tranh mỗi lĩnh vực đều có liên quan nhau, loại dân thường như chúng tôi là không dám đắc tội." Lam Chí Minh bất đắc dĩ cười cười.

([1] Tài đại khí khô: ý là dựa vào tiền tài mà khinh bạc người khác.)

"Phòng tranh?" Tòng Thiện vừa nghe đến hai chữ này, tinh thần lập tức tỉnh táo.

"Đúng vậy, rất nhiều phòng tranh ở thành phố A đều là nhà họ Tần mở, Thẩm tiểu thư chưa nghe nói qua sao?" Lam Chí Minh cho rằng cô cũng là say mê nghệ thuật, cho nên cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Thật ra thì bình thường tôi cũng không có đi đến phòng tranh." Tòng Thiện cười cười, trong lòng lại nhớ tới cái tên Tần Kha này. Lui tới hộp đêm, có khuynh hướng bạo lực, trong nhà kinh doanh phòng tranh, quả thật nên điều tra anh ta thật tốt.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro