Q2 - C35: Chửi rủa

* Chương 35.1: Chửi rủa (1)

Nói xong, Câu Tử Minh nguy hiểm mà liếc nhìn Vương Đình một cái, buông cô ra. Lúc đang định rời đi lại nghe thấy Vương Đình có chút khiếp đảm nhưng giọng lại rất kiên định nói: "Tôi sẽ không tới tìm anh."

Câu Tử Minh chậm rãi xoay người, đáy mắt mơ hồ hiện ra một tia tàn ác: "Cô nói lại lần nữa xem."

Vương Đình bị vẻ mặt của anh hù sợ, theo bản năng lập tức lùi về sau một bước, lưng đụng phải cánh cửa.

"Có lời gì từ từ nói." Tòng Thiện thấy Vương Đình rất sợ Câu Tử Minh vội vàng ngăn cách ở giữa hai người, không để cho Câu Tử Minh đi tới.

"Cô tránh ra." Câu Tử Minh lạnh lùng nói: "Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, cô đừng nhúng tay vào."

"Chẳng lẽ anh không nhìn ra được cô ấy rất sợ anh sao?" Tòng Thiện nhịn không được nhíu mày nói.

"Cô ấy sợ tôi?" Câu Tử Minh lạnh lùng cười một tiếng: "Vậy không ngại hỏi cô ấy xem tại sao lại sợ tôi."

"Tử Minh, có chuyện gì ra khỏi bệnh viện rồi nói." Hàn Dập Hạo khuyên nhủ.

Lúc này, trong phòng bệnh truyền ra tiếng cảnh báo "tít tít" của máy móc, Vương Đình biến sắc lập tức vọt vào. Tòng Thiện cũng đi vào theo, nhìn thấy điện tâm đồ biến thành đường thẳng vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.

Lão viện trưởng nhanh chóng được đẩy vào phòng mổ, Tòng Thiện ngồi ở trên chiếc ghế trên hành lang dài cùng Vương Đình, thỉnh thoảng nói một số lời an ủi.

Trong khu vực hút thuốc, Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh ngồi đối diện nhau, anh nhịn không được hỏi: "Cậu và Vương Đình kia là thế nào?"

Nhả ra một vòng khói, Câu Tử Minh có chút thờ ơ trả lời: "Còn nhớ rõ hai năm trước, tôi bị người của Diễm bang tính kế, thiếu chút nữa bị chém chết không?"

"Nhớ rõ." Hàn Dập Hạo gật đầu: "Cậu cũng là sau khi trở về mới nói cho bọn tôi biết."

"Người cứu tôi chính là Vương Đình." Điếu thuốc trong tay lẳng lặng cháy, ánh sáng le lói, bóng dáng mờ nhạt cộng thêm khói thuốc lượn lờ làm cho nét mặt của anh có chút nhìn không thấu.

"Vậy vừa rồi, cậu còn đối với người ta như vậy?" Hàn Dập Hạo không hiểu hỏi, năm đó Câu Tử Minh không có nói tỉ mỉ ai cứu anh ta, chỉ nhớ là con gái. Nhưng cũng không lâu sau, anh ta cũng không có nhắc lại, cho nên bọn họ cũng không có hỏi. Không nghĩ tới thế giới nhỏ như vậy, ân nhân cứu mạng của Câu Tử Minh lại là cháu của viện trưởng cô nhi viện nơi Tòng Thiện ở lúc nhỏ, cái này thật sự là trùng hợp!

Câu Tử Minh nhíu mày lại, đột nhiên dập tắt tàn thuốc đứng dậy, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt: "Nếu cô ấy cũng không muốn nhắc lại, tôi cần gì phải nói nữa. Bây giờ, thời gian vừa khéo, tìm vài người đẹp đến quán ăn đêm. Hẳn là cậu sẽ không tới, tôi sẽ không gọi cậu."

Nói xong xoay người rời đi.

"Cô không sao chứ?" Nơi khúc quanh, cùng Vương Đình đi toilet. Tòng Thiện thấy cô ấy sau khi nghe được lời của Câu Tử Minh, một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng tuột mất, còn tái nhợt hơn so với tờ giấy trắng nhịn không được lo lắng hỏi.

Vương Đình không nói gì, lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, bước chân lại có chút lảo đảo.

Tòng Thiện lo lắng nhìn bóng lưng của cô ấy, không có đi theo mà là xoay người lại hỏi Hàn Dập Hạo: "Vừa rồi, Câu Tử Minh nói gì vậy?"

"Cậu ấy nói Vương Đình đã từng cứu cậu ấy." Hàn Dập Hạo thành thật đáp.

"Thái độ đối với ân nhân cứu mạng là như vậy sao?" Tòng Thiện nghi ngờ không thôi.

"Anh cũng không biết." Hàn Dập Hạo nhún vai: "Những thứ khác, cậu ấy không chịu nói."

"Em cảm thấy từ đối thoại và phản ứng vừa rồi giữa bọn họ thấy được." Tòng Thiện phát huy "sở trường" đoán ý qua lời nói và sắc mặt, suy luận: "Rất có thể hai năm trước, sau khi Vương Đình cứu Câu Tử Minh, hai người bọn họ nảy sinh tình cảm một thời gian, nhưng không biết tại sao Vương Đình không từ mà biệt. Câu Tử Minh rất tức giận, cho nên lần nữa nhìn thấy cô ấy thì tới truy hỏi nguyên nhân. Còn Vương Đình, bởi vì trải qua chuyện "nghĩ lại mà kinh" gì đó, cho nên không muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng không muốn gặp lại tên Câu Tử Minh này. Nhưng vừa rồi cô ấy nghe được lời nói của Câu Tử Minh mà sinh ra phản ứng cho thấy, thực ra cô ấy vẫn còn để ý tới anh ta. Cho nên em đoán hẳn là một chuyện tình yêu hận tình thù vô cùng gút mắt."

Hàn Dập Hạo nhịn không được gõ gõ cái trán của cô, Tòng Thiện kêu đau một tiếng, anh vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Em cho rằng là diễn kịch võ hiệp hả, còn yêu hận tình thù. Em đối với chuyện của người khác phân tích thấu triệt như vậy, sao chuyện của chúng ta không thấy em có đầu óc này?"

"Người trong cuộc u mê mà." Tòng Thiện xoa xoa cái trán nói thầm.

"Chúng ta lúc nào thì trở về, anh cũng đói bụng rồi." Hàn Dập Hạo kéo lấy tay của cô dò hỏi.

"Chờ lão viện trưởng làm phẩu thuật xong, một mình Vương Đình ở đây cũng không yên tâm. Nếu anh thật sự đói bụng, đi ăn chút gì trước đi." Tòng Thiện an bài nói.

"Không, anh muốn ăn đồ tự em làm cơ." Hàn Dập Hạo ôm lấy cô, xoa mu bàn tay của cô, hưởng thụ cảm giác ôm cô vào trong ngực.

"Chờ em về cũng đã mấy giờ rồi, anh còn muốn em làm cơm?" Tòng Thiện "bất mãn" mà trừng mắt nhìn anh, trách cứ anh là không quan tâm.

"Vậy anh làm cho em có được hay không?" Hàn Dập Hạo lập tức dụ dỗ nói, anh biết Tòng Thiện cũng không có tức giận nhưng thuận theo lời của cô nói tiếp.

"Anh làm có thể ăn sao?" Tòng Thiện ghét bỏ mà quét mắt nhìn anh một cái, cũng chỉ có hai món ăn anh bỏ tiền đắt đỏ đi học mới có thể cho vào miệng. Những thứ khác, quả thật không dám khen tặng.

"Vậy thì đừng ăn cơm, trực tiếp ăn thịt người là được rồi." Anh cúi thấp thổi hơi ở sau tai của cô, bàn tay gãi ở trên vòng eo nhạy cảm của cô.

"Đừng làm rộn, ở đây là bệnh viện." Tòng Thiện bị anh gãi buồn cười, thấy có người đi tới, vội vàng chui ra khỏi lồng ngực của anh, chỉ về phía nhà vệ sinh nữ nói: "Em đi xem Vương Đình sao còn chưa có đi ra."

Vào nhà vệ sinh, Tòng Thiện nhìn thấy Vương Đình đang rửa tay, hốc mắt lại có chút đỏ đỏ, đoán chừng là vừa rồi mới khóc.

"Cô không sao chứ?" Tòng Thiện đi tới vỗ vai của cô ấy, quan tâm hỏi han. Cũng không biết cô ấy là vì chuyện của lão viện trưởng mà buồn, hay là vì lời nói của Câu Tử Minh.

"Tôi không sao." Vương Đình đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lắc đầu bảo Tòng Thiện không cần lo lắng: "Tòng Thiện, chị đi về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho chị."

"Một mình cô ở đây, tôi không yên tâm." Tòng Thiện nói.

"Tôi sẽ gọi em họ tới, anh chị hãy đi về trước đi." Vương Đình cười cười, cô cũng đã làm phiền Tòng Thiện nhiều như vậy, bây giờ không tiện làm lỡ thời gian của cô ấy nữa.

"Nhưng mà..." Tòng Thiện còn có băn khoăn lại nghe thấy điện thoại di động của Vương Đình vang lên, là em họ của cô ấy gọi tới.

"Chị yên tâm đi, chúng tôi ứng phó được." Vương Đình nửa đẩy nửa kéo Tòng Thiện đi tới trước mặt của Hàn Dập Hạo nói: "Đêm nay, cám ơn anh chị, đi về trước đi."

"Vậy được rồi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi." Tòng Thiện cũng không cố chấp ở lại nữa, dặn dò một câu rồi cùng Hàn Dập Hạo rời đi.

----------

* Chương 35.2: Chửi rủa (2)

Trên đường đi, Tòng Thiện nói cho anh biết chuyện đã xảy ra trong lúc anh không có ở đây. "Người nhà họ An còn tới tìm em làm phiền không?" Sau khi Hàn Dập Hạo nghe thấy cô nói đến chuyện đã xảy ra trong trường học của Thẩm Tòng Như nhíu mày hỏi.

"Không có." Tòng Thiện lắc đầu: "Dù nói thế nào em cũng là nhân viên công chức của quốc gia, bọn họ không dám tùy tiện làm bậy đâu."

"Tóm lại, sau này gặp lại những chuyện này, em trực tiếp gọi điện cho anh, đừng cùng bọn họ cứng đối cứng." Hàn Dập Hạo dặn dò, dựa vào giao thiệp của người nhà họ Hàn, rất nhiều chuyện chỉ cần anh gọi một cú điện thoại thì đã giải quyết được không cần cô hao tâm tổn sức.

"Đừng bảo vệ em giống như bông hoa trong nhà kính, bọn họ cũng không chiếm được lợi gì từ chỗ của em." Tòng Thiện cười nói, có tiền lại sợ có quyền. Chỉ cần người nhà họ An không khai trừ được chức vụ cô, cô vốn không lo lắng bọn họ dám làm gì cô.

"Em là người phụ nữ của anh, đương nhiên còn mỏng manh hơn so với bông hoa trong nhà kính." Anh cúi người hôn lên mặt của cô cười nói.

"Buồn nôn." Tòng Thiện ngoài miệng giận mắng, trong lòng lại ngọt lịm.

Khi chiếc xe của hai người vừa tới cửa tiểu khu, điện thoại của Hàn Dập Hạo đổ chuông.

"Alo, Đường Tuấn, làm sao vậy?" Nhìn thấy là dãy số quen thuộc, Hàn Dập Hạo nhận.

"Cậu mau tới đây, tên Câu Tử Minh này không biết phát bệnh thần kinh gì, đang triệu tập một nhóm người muốn đi sống mái với Tần Kha." Đường Tuấn nói, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ và tức giận.

"Các cậu ở đâu? Ổn định cậu ấy trước đã, tôi lập tức tới ngay."

"Làm sao vậy?" Tòng Thiện nhìn nét mặt của Hàn Dập Hạo không hiểu hỏi.

"Em về nhà trước đi, anh phải đi xử lý chuyện của Câu Tử Minh bên kia." Hàn Dập Hạo mở cửa xe bên phía của Tòng Thiện để cho cô đi xuống.

"Em cũng đi." Tòng Thiện yêu cầu nói, vừa rồi dường như nghe được hai chữ "sống mái" trong điện thoại. Hơn nữa, bây giờ, cô đối với Câu Tử Minh có chút tò mò cho nên muốn cùng đi xem một chút.

"Không được." Hàn Dập Hạo một mực từ chối. Bọn họ đánh nhau đều là động đao động thương, cô đi theo ngộ nhỡ bị thương thì làm sao?

"Hạo..." Tòng Thiện ôm lấy cánh tay của anh, mềm mại nói. Thông thường mà nói, chỉ cần cô làm nũng, Hàn Dập Hạo đều không thể nào không đáp ứng cô, dĩ nhiên cũng có lúc ngoại lệ.

"Nghe lời, về nhà đi tắm, nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh về." Hàn Dập Hạo dứt khoát ôm cô xuống xe, hôn lên trán cô một cái. Sau đó sải bước vào trong xe, quay đầu xe, lái theo hướng ngược lại ra ngoài.

Thấy anh không cho cô đi theo, Tòng Thiện biết chuyện nhất định không đơn giản. Nhớ tới bối cảnh hắc đạo của Câu Tử Minh, Tòng Thiện suy tư chốc lát, móc điện thoại ra gọi cho Tiểu Kha: "Tiểu Kha, đêm nay, cô trực phải không? Tới đón tôi."

Chờ đến lúc lên xe của Tiểu Kha, Tòng Thiện lại không biết vị trí cụ thể, cô chỉ có thể dựa vào địa chỉ nghe được mang máng mà phỏng chừng đi tìm phương hướng.

"Chị Thẩm, đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Kha dò hỏi.

"Không có gì." Tòng Thiện vốn định nói cho cô ấy biết, có thể sẽ có nhiều người dùng vũ khí đánh nhau với quy mô lớn. Nhưng Câu Tử Minh là bạn của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện cũng không muốn khiến anh gặp phiền phức, đợi cô tìm được bọn họ rồi nói sau: "Tôi đi tìm bạn trai của tôi."

"À, anh ta không về nhà sao?" Tiểu Kha tò mò hỏi.

"Anh ấy và mấy chiến hữu cũ uống say, điện thoại cũng tắt máy, cho nên tôi muốn đi đón anh ấy." Tòng Thiện tùy tiện tìm lý do.

"À." Tiểu Kha gật đầu tin, hai người trò chuyện, Tiểu Kha nhiệt tình mời mọc: "Chị Thẩm, cuối tuần này, chúng tôi đi leo núi. Bạn trai tôi nghe tôi cứ nhắc tới chị suốt, nói rất muốn làm quen chị, cũng đưa Thượng tá Hàn theo nữa. Nhưng nhìn anh ấy lạnh lùng như vậy, không biết có thể đồng ý hay không?"

"Tôi nói với anh ấy hả." Tòng Thiện cười cười, yêu cầu này, chắc là Hàn Dập Hạo sẽ không đồng ý, có thể còn bày ra vẻ mặt tàn khốc nói: "Leo núi? Võ trang đầy đủ cộng thêm 50 kí lô vật nặng anh sẽ đi."

"Đúng rồi, chị Thẩm, đến tột cùng hai người là làm thế nào biết nhau vậy?" Tiểu Kha đột nhiên xán mặt tới gần, trên mặt mang theo ý cười giảo hoạt: "Loại người "toàn dân thần tượng" như Thượng tá Hàn cũng bị chị chinh phục, chị không biết trong Cục có bao nhiêu chị em phụ nữ hâm mộ ghen tỵ oán hận chị thế nào đâu."

"Có khoa trương như vậy không?" Tòng Thiện giật mình, Hàn Dập Hạo trở thành "toàn dân thần tượng" từ khi nào, sao cô không biết?

"Chị thật là đang ở trong phúc mà chẳng biết, Thượng tá Hàn vừa đẹp trai, gia thế lại tốt, năng lực lại mạnh, mỗi lần nghỉ phép về còn tự mình đến đón chị còn chưa đủ khiến người ta hâm mộ ghen tỵ oán hận sao?" Tiểu Kha cười hì hì nói.

"Bạn trai đón bạn gái tan làm vốn là chuyện đương nhiên, có cái gì mà hâm mộ?" Tòng Thiện không cho là đúng nói: "Còn nữa, đàn ông dáng dấp đẹp trai càng không đáng để ghen tỵ. Muốn giữ chặt loại đàn ông này tốn biết bao suy nghĩ, làm hại tôi thời gian làm mặt đi dạo phố cũng bị mất."

"Thật hả?" Tiểu Kha "đơn thuần ngốc nghếch" lập tức tin lời Tòng Thiện, nhưng vẫn có chút thắc mắc: "Không phải chị không thích làm mặt, không thích đi dạo phố sao?"

"Tôi không thích nhưng anh ấy lúc nào cũng chê tôi càng lúc càng giống "thiếu phụ luống tuổi có chồng", tôi buộc lòng phải vắt chút thời gian ra ngoài trang diện. Nếu không anh ấy ngắm trúng cô gái trẻ trung xinh đẹp, sẽ bỏ tôi." Tòng Thiện mặt không đỏ tim không đập chửi rủa người nào đó nói. Cô chính là cố ý, tránh cho mọi người không có việc gì thì nhìn cô chằm chằm. Hơn nữa, ở chung với Hàn Dập Hạo, cô quả thật "áp lực lớn như núi".

"Hóa ra Thượng tá Hàn là loại người như vậy!" Tiểu Kha lòng đầy căm phẫn tức giận nói, lại an ủi Tòng Thiện: "Chị Thẩm, ngũ quan, dáng dấp của chị xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, trời sinh đoan chính không cần so với những cô gái suốt ngày tô son trát phấn đó. Thượng tá Hàn còn dám ghét bỏ chị, tôi sẽ đi tìm anh ta lý luận!"

Cái này cũng không cần, Tòng Thiện nghĩ bụng: nếu cô thật sự đi tìm anh ta, bị "dọn dẹp" nhất định là tôi! Cô thấy đã đạt được hiệu quả, thấy tốt lập tức thu, thở dài nói: "Cho nên, cái khổ của tôi mọi người là không biết, không có gì để hâm mộ. Nhưng bình thường đối với tôi cũng không tệ lắm, cũng không thường "ghét bỏ" tôi, cô đừng đi tìm anh ấy lý luận."

"Đàn ông thì không thể nuông chiều!" Tiểu Kha lời vàng ngọc nói: "Nhà tôi đã bị tôi trừng trị đến mức dễ bảo, tôi thấy chị nhất định là đối với Thượng tá Hàn quá tốt. Sau này, nên gay gắt thì gay gắt, chớ mềm lòng."

"Ừm." Tòng Thiện "thụ giáo" gật đầu, chợt nhìn thấy một chiếc xe MiniBus đậu ở cua quẹo phía trước, có mấy người lớn đứng ở bên ngoài, còn có mấy đứa trẻ đứng ở góc tường. Vừa nhìn thấy có xe cảnh sát đi tới lập tức lên xe rời đi.

Tòng Thiện cảnh giác, bởi vì bên này là đường một chiều, cô lập tức bảo Tiểu Kha đi vòng lại phía bên kia: "Chiếc xe kia có cái gì đó bất thường, mau qua đó xem."

"Được." Tiểu Kha lập tức quay đầu xe, tuy nhiên ở giữa còn cách luống hoa rất dài. Đợi các cô đi vòng qua thì chiếc xe MiniBus đã lái đi rồi.

Tòng Thiện lấy cái loa ra bảo phía trước dừng xe lại, đối phương lại mặc kệ, chuyển qua chỗ quẹo, càng lái càng nhanh.

Bởi vì khoảng cách xa, trời lại tối, Tòng Thiện không nhìn rõ được bảng số xe. Cô vừa định gọi chi viện, bộ đàm lại truyền đến tin tức, nói vùng gần bến tàu có hai nhóm người đang ẩu đả, lực lượng cảnh sát gần đó phải chạy tới tiếp viện.

"Chị Thẩm, làm sao bây giờ?" Tiểu Kha dò hỏi.

Tòng Thiện nhìn thấy chiếc MiniBus kia đã chạy ra khỏi tầm nhìn, quyết định rất nhanh nói: "Đến bến tàu!"

Trên đường đi, cô gọi cho Hàn Dập Hạo mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai nhận máy.

"Chị Thẩm, chị đang gọi điện cho ai vậy?" Tiểu Kha tò mò hỏi.

"À, tôi vốn muốn gọi cho một người bạn khác đi đón Hàn Dập Hạo, nhưng anh ta không nghe máy, vậy thì không đi đón. Nếu anh ấy uống say, bạn anh ấy sẽ đưa anh ấy về nhà." Tòng Thiện đáp, trong lòng lại nảy lên một tia lo lắng. Hàn Dập Hạo không nghe điện thoại, thật chẳng lẽ là như cô lo lắng?

----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro