Q2 - C36: Mang thai?

* Chương 36.1: Mang thai? (1)

Sau khi đuổi tới, Tòng Thiện mới phát giác tính nghiêm trọng của chuyện này vượt xa khỏi mong đợi của cô. Dùng vũ khí đánh nhau vốn đã không đơn giản, mà trực tiếp nổ súng sống mái với nhau. Nếu không phải động tĩnh của bọn họ quá lớn, ở nơi vắng vẻ này vốn cũng sẽ không bị người ta phát hiện.

Đợi đến sau khi cảnh sát đặc chủng bao vây bọn họ và chế ngự nhóm người hai bên, hiện trường đã có mấy người chết, còn có hai mươi mấy người bị các loại vũ khí khác nhau hoặc súng bắn đả thương. Trong quá trình chống bạo động, một cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, một cảnh sát khác bị đạn bắn xuyên qua xương cột sống, tính mạng nguy kịch.

Chờ đưa hai nhóm người về Cục cảnh sát, cảnh sát điều tra ra được bọn họ tuần tự là thuộc hạ của Câu Tử Minh và Tần Kha. Tuy nhiên, ở hiện trường lại không có nhìn thấy hai người kia.

Tòng Thiện lập tức nghĩ thông mấu chốt trong đó, đêm nay, Câu Tử Minh và Tần Kha sống mái với nhau, Hàn Dập Hạo được thông báo cho nên đi tìm Câu Tử Minh. Bây giờ, điện thoại của anh không gọi được, Câu Tử Minh và Tần Kha cũng chẳng biết đi đâu, không hề nghi ngờ nhất định là bọn họ đã ngồi ca nô rời đi trước khi cảnh sát chạy tới.

Khiến cảnh sát rất là tức giận chính là nhóm người hai phe đều một mực phủ nhận hành động đêm nay không có bị người khác sai khiến, là bọn họ nhìn đối phương không vừa mắt mới hẹn đến bến tàu đánh nhau.

"Đánh nhau?" Một cảnh sát tức giận cốc vào đầu một người quát lớn: "Đánh nhau dùng AK47? Có biết đêm nay chết bao nhiêu người hay không? Tôi nói cho mấy người biết, nếu như không chỉ ra người sai khiến, tất cả mấy người chờ ngồi tù đi!"

"Sếp, chúng tôi cũng đã nói không có ai sai khiến, anh phải tin chứ." Một người bất đắc dĩ nói.

"Bây giờ, tình nghi mấy người tụ tập đánh nhau, cất giữ vũ khí trái phép, cố ý làm hại người khác dẫn đến chết người, còn làm cho một cảnh sát chết. Chỉ riêng những chuyện này cộng lại cũng đủ để cho mấy người bị xử bắn, có phải đến bây giờ vẫn không chịu nói thật hay không?" Một cảnh sát nam khác đập xuống bàn, cất giọng hung hãn nói.

Không nghĩ tới, những người này chỉ hơi thay đổi sắc mặt một chút nhưng vẫn là đánh chết cũng không chịu khai ra người đứng sau.

Tòng Thiện ở trong phòng thẩm vấn nghe rất lâu, đột nhiên không nói một lời đã đi ra ngoài. Vào nhà vệ sinh nữ, mở từng cánh cửa nhà vệ sinh ra, thấy không có ai lập tức khóa trái cửa lại, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho Hàn Dập Hạo.

Không biết gọi bao nhiêu cuộc, đầu kia rốt cuộc nhận máy.

"Alo." Trong loa truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Chuyện tối nay, có phải Câu Tử Minh và Tần Kha làm hay không?" Tòng Thiện một câu nói nhảm cũng không có, đi thẳng vào vấn đề.

"Chờ anh về rồi nói." Hàn Dập Hạo không muốn nói chuyện này ở trong điện thoại.

"Anh đang ở đâu?" Hàn Dập Hạo hỏi cũng không hỏi là chuyện nào, tương đương với gián tiếp thừa nhận. Trái tim Tòng Thiện bỗng đập mạnh một cái nhưng dùng giọng bình tĩnh hỏi tiếp. Cô biết bây giờ nhất định là Hàn Dập Hạo đang ở cùng với Câu Tử Minh.

"Anh nói, chờ anh về." Trong giọng nói của Hàn Dập Hạo đã có chút mất kiên nhẫn. Chuyện dùng vũ khí đánh nhau đêm nay đúng là Câu Tử Minh và Tần Kha ra lệnh nhưng nổ súng trước là Tần Kha. Còn Câu Tử Minh cũng là bị súng bắn đả thương, bây giờ còn đang ở trong biệt thự của Đường Tuấn làm phẫu thuật. Bây giờ, anh không muốn thảo luận cái này với Tòng Thiện.

"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện hơi đề cao âm lương nhưng lại sợ bị người bên ngoài nghe được, lập tức lại nén xuống: "Anh có biết bây giờ đã có cảnh sát chết hay không? Còn có một người nằm ở trong bệnh viện sống chết chưa biết, anh còn bao che cho Câu Tử Minh?"

"Có cảnh sát chết?" Hàn Dập Hạo dừng lại một chút, cũng có chút không tưởng tượng được.

"Nếu quả thật là anh ta làm, tốt nhất anh khuyên anh ta đến tự thú. Nếu không sớm muộn gì cũng sẽ điều tra đến trên đầu anh ta." Tòng Thiện khuyên nhủ nói.

"Anh chỉ có thể nói một câu, Tử Minh không có nổ súng giết người. Chuyện còn lại, chờ anh về rồi hãy nói." Sau khi Hàn Dập Hạo nói xong câu này đã vội vàng cúp điện thoại.

"Tình hình bên ngoài thế nào? Cảnh sát chết?" Đường Tuấn nghe được Hàn Dập Hạo gọi điện thoại, mở miệng hỏi.

"Ừ." Hàn Dập Hạo gật đầu, không có nhiều lời.

"Tên khốn này, tôi bảo cậu ấy đừng đi. Bây giờ, chuyện ầm ĩ lớn rồi." Tiễu Thiểu Kiệt thầm mắng một câu.

"Việc đã đến nước này chỉ có thể nghĩ làm thế nào xoay chuyển tình hình." Đường Tuấn bình tĩnh nói: "Thuộc hạ của cậu ấy cũng sẽ không bán đứng cậu ấy, còn bên Tần Kha kia thì không xác định."

"Nổ súng trước là Tần Kha, nếu thật sự bị lộ đối với bọn họ càng không có lợi." Đều là người từng trải, Tiễn Thiểu Kiệt cũng chỉ hoảng một giây, sau đó đã trấn định lại.

"Hẳn là Tần Kha không có bị bắt." Hàn Dập Hạo nhớ tới lời Tòng Thiện hỏi anh, suy đoán nói.

"Vậy thì không có vấn đề gì lớn, cấp cho người bên dưới một số tiền trợ cấp là được." Tiễn Thiểu Kiệt nói.

"Vậy bên phía người phụ nữ của cậu xử lý thế nào đây?" Đường Tuấn nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm, dò hỏi: "Có phải cô ấy đoán được là Câu Tử Minh làm hay không?"

"Cô ấy bảo tôi khuyên Câu Tử Minh tự thú." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt đáp một câu, uống một ngụm Vodka. Rượu cay trượt vào cổ hỏng, thế nhưng ngay cả chân mày của anh cũng không lay động.

"Tự thú? Tử Minh vốn không có giết người." Tiễn Thiểu Kiệt nhíu mày nói.

"Nhưng cậu ấy và Tần Kha tụ tập người là sự thật." Đường Tuấn nói tiếp: "Chỉ cần cảnh sát điều tra được điểm này, Tử Minh sẽ khó tránh khỏi liên quan."

"Chỉ cần bọn họ không điều tra được là được." Hàn Dập Hạo nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, tròng mắt đen như mực mang theo một tia cảm xúc khiến người ta đoán không ra.

"Can thiệp tư pháp?" Thật ra thì cách nghĩ của Đường Tuấn và anh gần giống nhau. Nhà họ Hàn và nhà họ Đường giao thiệp rộng ở hai giới quân đội và chính trị, thế lực ngầm của nhà họ Câu cũng rất hùng hậu. Câu Tử Minh cũng không có phạm phải tội lớn là giết người nhưng chính là tụ tập đánh nhau và tàng trữ vũ khí có chút phiền phức. Nếu mấy nhà hợp lực lại, bảo vệ anh cũng không khó khăn.

"Thật sự không chịu nổi các cậu." Tiễn Thiểu Kiệt đặt ngón tay cái ở bên tai, phất phất tay nói: "Tôi cái gì cũng không nghe thấy."

Lúc hai giờ sáng, Hàn Dập Hạo mới về đến nhà. Tòng Thiện thay đồ ngủ ngồi ở trên sofa chờ anh, ngay cả TV cũng không mở.

Nghe được tiếng mở cửa, cô đứng lên, trông thấy Hàn Dập Hạo vào nhà.

"Tại sao còn chưa ngủ?" Anh có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi.

"Em đang đợi anh." Tòng Thiện đi tới, nhận lấy áo khoác của anh máng lên móc áo.

Biết rõ cô muốn hỏi cái gì, Hàn Dập Hạo kéo cô ngồi ở mép giường, chủ động lên tiếng: "Em muốn hỏi chuyện của Tử Minh?"

Tòng Thiện gật đầu, không phủ nhận. Ngay khi chuyện này vừa mới xảy ra thì cô rất là tức giận, gọi cho Hàn Dập Hạo thì anh lại không muốn nhiều lời lại càng khiến cô tức giận hơn. Nhưng đợi cô bình tĩnh lại cũng đã nghĩ thông suốt cách làm của anh, người có tính cách như anh làm sao có thể bán đứng bạn bè. Nếu không phải chuyện nghiêm trọng, cô cũng không muốn một mực truy hỏi anh.

"Anh không muốn gạt em, quả thật Tử Minh có tham dự nhưng cậu ấy không phải là người đầu tiên rút súng, cũng không có đánh chết bất kỳ người nào của đối phương, chính mình còn bị thương. Tòng Thiện, vụ án này, anh không hy vọng em nhúng tay vào." Hàn Dập Hạo thẳng thắn nói.

"Nhưng anh ta lại là một trong những người khởi xướng. Nếu không phải anh ta và Tần Kha, làm sao đêm nay lại chết nhiều người như vậy? Dập Hạo, em cũng không hy vọng anh bao che cho anh ta." Tòng Thiện cũng nói ra lời trong lòng.

"Em hãy nghe anh nói, anh biết em là cảnh sát, em hy vọng tất cả vụ án đều xử lý công bằng. Nhưng vụ án này quá phức tạp, coi như thật sự truy hỏi được cũng không nhất định có thể được kết quả gì. Anh là không muốn em thất vọng mới không cho em theo." Hàn Dập Hạo không có nói gì về chuyện mình nhúng tay vào. Thật ra thì với bối cảnh gia thế của nhà họ Câu cũng có thể xếp đặt ổn thỏa. Nhưng anh và Đường Tuấn ra mặt sẽ nhanh hơn rất nhiều.

"Anh là đang ám chỉ cái gì?" Thông minh như cô, làm sao lại nghe không ra anh ý tại ngôn ngoại: "Không được kết quả", ý chính là không giải quyết được gì.

"Em làm cảnh sát nhiều năm như vậy, rất nhiều việc cũng không cần anh nói rõ." Hàn Dập Hạo cũng không phủ nhận, dù sao thì sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.

"Có phải anh định dùng quan hệ đi cửa sau hay không, tuỳ tiện tìm vài người chịu tội thay cho xong chuyện?" Tòng Thiện nhìn anh chăm chăm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, giọng nói cũng không nghe ra được là vui hay giận.

Hàn Dập Hạo lại không có trả lời thẳng cô cái vấn đề này mà là ôm sát cô, biết trong lòng cô buồn phiền khuyên nhủ: "Thật ra thì chính nghĩa công lý trong lòng mỗi người cũng không hoàn toàn giống nhau, có đôi khi vì đạt được "công bằng" trong lòng mình sẽ lựa chọn một chút thủ đoạn không theo lẽ thường. Nhưng cái này cũng không đại biểu chúng ta sẽ không tuân theo luật pháp, mà là đổi một cách thức khác để người vô tội được bảo vệ ở ngoài vòng pháp luật."

Tòng Thiện biết rõ ý tứ của anh, anh cho rằng Câu Tử Minh là vô tội, không nên bị trừng phạt. Nhưng theo cô, cho dù Câu Tử Minh không có nổ súng bắn người, anh ta là người cầm đầu nhóm người kia. Không sai, anh ta và Tần Kha hẹn đánh nhau cũng là sự thật. Nếu như không có cảnh sát chết, có lẽ cô còn có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng bây giờ biến thành như vậy, chẳng lẽ không nên có người đứng ra chịu trách nhiệm?

"Anh cứ nói thẳng, có cả đống kẻ hở luật phát để cho các anh luồn lách, tiền và quyền cộng lại có thể giải quyết rất nhiều chuyện, đúng không?" Tòng Thiện mặt không đổi nhìn anh, hai người đều tính toán trong lòng nói như thế nào để thuyết phục đối phương.

"Tức giận?" Thấy sắc mặt Tòng Thiện không tốt, Hàn Dập Hạo lập tức dí mặt qua hôn đôi môi mượt mà xinh xắn của cô một cái, bàn tay luồn vào trong áo ngủ của cô, không chút kiêng kỵ mà chạy loạn, muốn chuyển sự chú ý của cô: "Anh biết lập trường của em, nhưng đó là Tử Minh, không phải là người khác. Em coi như bán cho anh một chút thể diện đi, đừng cuốn vào có được hay không?"

Bị anh vuốt ve ở vị trí mẫn cảm, Tòng Thiện cố nhịn xuống tiếng rên rỉ trượt tớt khóe miệng. Người đàn ông này, mỗi lần đều dùng chiêu này phải không?

Trong lòng dâng lên một tia cười lạnh, Tòng Thiện đột nhiên chủ động ngửa mặt ra sau hôn lên môi mỏng khêu gợi của anh. Thân thể mềm mại chầm chậm cọ cọ ở trong ngực của anh, tay nhỏ bé xoa lên lồng ngực rộng lớn rắn chắc của anh, cách bởi lớp quần áo một chút lại một chút trêu đùa ở trước ngực của anh.

Lửa dục của Hàn Dập Hạo lập tức bị nhen nhóm, vội vàng muốn cởi bỏ áo ngủ của cô. Tòng Thiện đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh, chỉ vào cánh cửa nói: "Đêm nay, anh ngủ phòng khách đi."

----------

* Chương 36.2: Mang thai (2)

Hàn Dập Hạo ngây cả người, không hiểu Tòng Thiện chơi trò gì. Một giây trước còn trêu đùa anh, một giây sau thì đã đuổi anh ra khỏi phòng?

Nhưng trong nháy mắt đã nghĩ ra, nhất định là cô vì "trả thù" anh về lời nói vừa rồi. Nhưng bây giờ, nơi nào đó của anh đau đến khó chịu, không muốn vì những chuyện nhàm chán kia mà phá hoại "chuyện tốt", cho nên lại đến gần cô, mềm giọng dụ dỗ: "Tòng Thiện, đừng giày vò anh, anh bảo đảm cho em một kết quả vừa lòng có được hay không?"

Nếu có thể tin lời nói của người đàn ông trong lúc lửa dục nhen nhóm thì lợn nái cũng có thể leo cây! Trải qua quá nhiều thua thiệt, thái độ của Tòng Thiện rất kiên quyết. Anh ôm lấy cô, cô lập tức trực tiếp đẩy anh ra ngoài cửa. Hàn Dập Hạo không muốn làm tổn thương cô, mặc cho cô xô đẩy nhưng lại không chịu xê dịch một bước.

Dụ dỗ hồi lâu, cô vẫn với khuôn mặt lạnh lùng không chịu phối hợp. Hàn Dập Hạo đã rất nhiều ngày không có chạm vào cô, sớm đã bị lửa dục thiêu đốt đến khó chịu, dần dần cũng có một tia buồn bực, dứt khoát không hề trưng cầu "đồng ý" của cô nữa. Dù thế nào đi nữa, anh cũng có rất nhiều cách đối phó với cô.

Anh cúi đầu hôn bên tai của cô, thân thể của cô lập tức khẽ run, anh biết nơi đó của cô đặc biệt nhạy cảm. Mỗi lần chỉ cần anh vừa hôn, cô lập tức mềm nhũn. Quả nhiên trong phút chốc, tứ chi của cô đã thay đổi không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào trong khuỷu tay rắn chắc của anh.

Hàn Dập Hạo ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ hơi thở không yên của cô, đáy mắt thoáng hiện một tia sáng được như ý. Nhưng bởi vì ánh mắt này làm cho tâm tình phản kháng có phần lắng dịu của Tòng Thiện trong nháy nháy lại lần nữa châm lên, cô ghét nhất người khác cưỡng ép cô.

Cho nên, khi Hàn Dập Hạo định ôm ngang cô lên thì Tòng Thiện đánh một đấm vào trên bụng anh. Tuy lực không lớn nhưng là có thể khiến anh dừng lại một hai giây.

Cô nhân cơ hội lùi về phía sau mấy bước, lạnh giọng nói: "Đêm nay, em không muốn."

Ngọn lửa dục vọng tràn đầy nóng bỏng đột nhiên chịu phải một đấm, cho dù tính tình Hàn Dập Hạo có tốt hơn cũng sẽ tức giận. Về chuyện trên giường, cô vẫn chưa bao giờ phản kháng anh. Hôm nay, vì một số người không liên quan gì, năm lần bảy lượt kiểu cách nhăn mặt cho anh nhìn. Trong cơn tức giận lập tức đi ra khỏi phòng ngủ chính như cô mong muốn.

Trong lòng Tòng Thiện cũng tức giận không nhẹ, có lẽ ở hạng người như Hàn Dập Hạo xem ra chết một hai người bình thường không có gì lớn, cho nên rõ ràng có tội, anh cũng sẽ không ngần ngại giúp những người bạn kia của anh.

Càng nghĩ càng cảm thấy tức, Tòng Thiện đi vào toilet muốn tát nước lạnh cho tỉnh táo một chút nhưng lơ lãng liếc thấy băng vệ sinh đặt ở bên trong hộp giấy, chợt nhớ tới gì đó. Kỳ sinh lý của cô đều rất quy luật nhưng tháng này còn chưa tới. Cô tính ngày một chút, phát hiện đã muộn một tuần, sẽ không có chứ?

Nhưng thỉnh thoảng rối loạn cũng không phải là không có khả năng. Tòng Thiện suy nghĩ một chút, dứt khoát ngày mai mua một que thử thai kiểm tra một chút, bây giờ vẫn là không nên suy nghĩ bậy bạ.

Sau đó, qua khoảng hơn nửa tiếng, Tòng Thiện cũng đã ngủ, người nào đó lại len lén chạy vào, rón rén leo lên giường lớn ôm lấy cô ở trong chăn.

"Anh đang làm gì vậy?" Tòng Thiện bị anh đánh thức, mắt buồn ngủ hỏi.

"Tòng Thiện, sáng sớm hôm nay, anh phải đi rồi, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao?" Người nào đó không biết xấu hổ đánh ra "bài đồng cảm". Coi như hai người huyên náo không vui nhưng anh chính là không bỏ được cô. Trăn trở hồi lâu, anh vẫn là quyết định ăn nói nhã nhặn để "cầu hòa".

Cảm nhận được độ cứng nơi nào đó không chút thối lui, Tòng Thiện cũng có chút "đồng cảm". Dù sao đến cuối tuần bọn họ mới gặp mặt, mà tinh lực của anh luôn dồi dào, để cho anh nín nhịn và chịu đựng nhiều ngày như vậy dường như có chút "tàn nhẫn". Nhưng ai bảo anh chọc tức cô, muốn đầu giường cãi nhau cuối giường hòa? Không có cửa đâu.

"Thật xin lỗi, "cái đó" của em đến rồi." Trong bóng tối, ánh mắt Tòng Thiện tỏa sáng lấp lánh. Thật ra thì cô đã sớm dự đoán được nửa đêm Hàn Dập Hạo sẽ quay lại cho nên sớm đã làm xong "biện pháp".

Người nào đó không tin, lấy tay vừa sờ, cảm xúc thật dày ấy lập tức khiến anh ngửa đầu thở dài. Xem ra đêm nay lại phải có thể nhìn mà không ăn được rồi.

"Rất khó chịu sao?" Tòng Thiện còn thêm dầu vào lửa hỏi, nhân tố xấu xa hiện ra rõ ràng.

"Ôm lấy em cũng sẽ không khó chịu." Tuy đêm nay đã định trước "không ăn thịt được" nhưng có thể ôm cô, anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Hơn một tuần không gặp, anh rất là nhớ cái cảm giác ôm lấy cô ngủ: "Đừng tức giận, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian vào cuộc gây gỗ nhàm chán này."

"Tất cả đều là anh sai." Thật ra thì cô cũng rất nhớ thời gian ấm áp khi nằm ở trong lòng anh ngủ say. Nếu như đêm nay anh nghe cô, làm sao bọn họ lại gây gỗ, cho nên tất cả đều tại anh.

"Được, được, đều là lỗi của anh." Hàn Dập Hạo "sảng khoái" thừa nhận sai lầm lại ôm sát cô thêm một chút. Nghĩ đến mấy tiếng sau lại phải cùng cô xa cách, nhịn không được bày tỏ nỗi lòng: "Bà xã, anh rất nhớ em."

Cô cũng rất nhớ anh nhưng cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan: "Ai là bà xã của anh."

"Thân thể và trái tim của anh đều cho em rồi, còn không chịu trách nhiệm sao?" Anh vùi vào nơi cổ của cô, tham lam hưởng thụ mềm mại và mùi thơm mát của cô.

"Không lạ gì." Tòng Thiện bị hơi thở của anh làm cho hơi ngứa, muốn lùi ra một chút lại bị bàn tay to của anh ôm chặt.

Tay của anh đột nhiên xoa nhẹ lên bụng của cô, đặt ở đó, dùng giọng điệu vô lại nói: "Vậy buộc lòng phải có đứa nhỏ ở đây, em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh."

Cái gì mà bảo là có đứa nhỏ, cô còn phải chịu trách nhiệm với anh? Người này, còn có thể vô sỉ hơn không.

Cô còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe anh khẽ thở dài, vô cùng tiếc nuối nói: "Tại sao lại tới chứ? Bổn thiếu vất vả "cày cấy" như vậy, theo lý, hẳn là nở hoa kết quả rồi."

"Anh vẫn luôn tính kế chuyện này?" Tòng Thiện thoáng giật mình. Vốn cho rằng anh vẫn luôn nói đùa, không nghĩ tới anh thật sự là có toan tính để cô có thai, anh nghĩ thế nào vậy? Cho rằng cô mang thai, người nhà của anh sẽ chấp nhận cô sao? Hay chỉ là muốn một đứa con của hai người họ.

"Sao có thể gọi là "tính kế"." Anh nâng gương mặt của cô lên hôn lại hôn: "Sinh cho anh đứa con không tốt sao?"

Không phải không tốt, mà là cô không muốn dùng đứa nhỏ để trói buộc anh hoặc là nói "mẹ vinh nhờ con". Trong mối quan hệ vẫn còn chưa ổn định này, nếu như lúc này có con, về ý nghĩa nào đó đứa nhỏ này sẽ trở thành "công cụ" của anh hoặc của cô. Cô muốn chính là, anh (cô) có thể xây dựng một gia đình đầm ấm trước khi đứa nhỏ tới chứ không phải dựa vào anh (cô) để ép buộc những người khác phải đón nhận, nếu không thì cùng với ý nghĩa trước khi cô được sinh ra có gì khác biệt đâu?

"Nếu như em không thể sinh thì sao?" Tòng Thiện nhịn không được hỏi, đây có lẽ là vấn đề mỗi người phụ nữ đều sẽ quan tâm. Nếu như không có con, quan hệ giữa bọn họ có phải không duy trì được lâu dài hay không?

"Không thể sinh thì không thể sinh, anh vui mừng vì được trải qua thế giới của hai người." Anh không chút nghĩ ngợi thốt ra, thật ra thì đây mới là ý nghĩ chân thật của anh. Đối với đứa nhỏ, anh chỉ cảm thấy phiền. Anh yêu, chỉ có cô mà thôi. Nhưng ở chung với cô càng lâu, anh lại càng muốn danh chính ngôn thuận ở bên cô, để cô trở thành ngượi vợ chân chính của Hàn Dập Hạo anh. Chỉ cần có đứa con, đời này của hai người bọn họ coi như là không ngừng liên quan. Trái tim này dù sao vẫn lo được lo mất mới coi là có thể chân chính yên ổn, đây cũng là chú Sáu nói cho anh biết.

"Vậy đối với em, anh sẽ không cảm thấy phiền sao? Em sẽ từ từ già đi, còn có thể biến dạng." Tòng Thiện không biết làm thế nào, gần đây tâm trạng hay kích động, hay khủng hoảng. Như hiện tại, cô lại chẳng biết tại sao mà lo lắng.

"Đồ ngốc, chờ em già rồi, xấu rồi, anh không giống vậy sao? Vậy em nhìn anh có cảm thấy phiền hay không?" Hàn Dập Hạo mỉm cười nhìn cô, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ cô tóc bạc trắng, nhất định rất thú vị.

"Có!" Giọng cô trong trẻo vang dội trả lời, lại phát ra tiếng cười khanh khách.

"Em dám!" Anh nói xong lập tức hôn cô thật sâu. Nụ hôn kết thúc, hai người đều có chút hổn hển. Anh lại nằm xuống ôm lấy cô, để cho cô gối lên cánh tay anh, dịu dàng nói: "Ngủ đi."

Cô lách mình nằm ở trong khuỷu tay của anh, tay lại lơ đãng xoa lên bụng tưởng tượng nếu như chỗ này thật sự mang thai đứa con thuộc về bọn họ, cảm giác này kỳ diệu biết bao.

"Hàn Dập Hạo." Trong bóng tối, cô lại nhịn không được cất tiếng gọi.

"Hử?" Anh dùng một chữ thay thế thắc mắc, tiếng cuối kéo thật dài, biếng nhác lại gợi cảm. "Nếu như, em nói nếu như." Tòng Thiện cắn môi, thử thăm dò hỏi: "Sau này, em thật sự có, anh thích con trai hay con gái?"

"Con gái." Anh không cần suy nghĩ đã trực tiếp trả lời.

"Tại sao?" Tòng Thiện tò mò, không phải người giàu có đều thích sinh con trai sao? Sao ngay cả suy nghĩ anh không cũng suy nghĩ đã nói thích con gái?

"Thế hệ thứ ba, thứ tư của nhà họ Hàn đều là con trai. Ngay cả mấy bác của anh sinh ra cũng đều là anh họ. Anh họ sinh ra lại là cháu trai, một đám đầu củ cải còn chưa đủ chán sao?" Bởi vì cái gọi là "vật hiếm có mới là quý", trên dưới nhà họ Hàn bây giờ đối với bé gái lại tràn đầy mong đợi, nhất là cụ Hàn. Mỗi lần nhìn thấy tiểu nha đầu tinh quái kia của nhà họ Tề thì rất thích, không ngừng lẩm bẩm một đám cháu trai "không có tiền đồ" mau chóng cho ông thêm một chắt gái, may ra sinh thời ông cũng được nếm thử mùi vị giọng nói mềm mại êm ái gọi "ông cố".

"Ồ?" Tòng Thiện thất thần, nhớ lại dường như anh đã từng đề cập tới mấy anh em họ ở trên anh đều đã kết hôn, sinh toàn là con trai? Đây chẳng phải là chỉ còn Hàn Dập Hạo hay sao? Cô đột nhiên cảm thấy đầu đội một "áp lực" thật lớn.

"Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo đột nhiên ý thức được gì đó dò hỏi: "Có phải em có thai rồi hay không?"

"Không có!" Tòng Thiện vội vàng phủ nhận nhưng lại rước lấy ánh mắt hoài nghi của người bên cạnh. Cô vội vàng rúc vào trong ngực anh nhẹ nhàng nói: ""Cái đó" của em cũng đã tới, làm sao lại có thai được cơ chứ."

Trong lòng lại tính toán ngày mai sẽ đi kiểm tra. Mấy ngày qua, bà dì không có tới, ngực lại hơn căng đau, coi như cô không hiểu biết chuyện này cũng phát giác được có chút gì đó không hợp lý. Trước khi còn chưa có xác định sẽ không nói cho anh biết, tránh cho không vui.

"Sớm như vậy đã muốn sinh con trai hay con gái cho anh rồi sao? Tòng Thiện, anh rất cảm động." Hàn Dập Hạo vui vẻ nói, trong lòng lại nghĩ tới nếu như cô không có thai, tháng sau sẽ tiếp tục "cố gắng" một chút. Chỉ cần cô có con, anh sẽ dẫn cô đi gặp ông nội, tốt nhất có thai là con gái, ông cụ nhất định vui đến không ngậm được miệng.

"Nghĩ hay quá nhỉ." Tòng Thiện miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo nói, trong lòng lại len lén tràn vào một sự ngọt ngào và chờ đợi. Con của anh và cô sẽ giống ai nhiều hơn đây?


----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro