Ch.1 • Hội đồng bị khuấy động

Hội đồng cố vấn hôm nay được mở rộng. Không chỉ có "phe phái mới" giàu có nhờ Tân Lục Địa, mà cả những lão quý tộc cổ hủ, phe bảo thủ, cũng có mặt. Gió lạnh. Không khí căng thẳng.

Ta, Isolde, đang chủ trì, ngồi ở ghế chủ tọa, điềm tĩnh lật giở báo cáo về sản lượng gỗ từ thuộc địa.

"Sản lượng gỗ sồi đỏ tăng 30%," ta nói, giọng đều đều. "Tốt. Chúng ta sẽ dùng nó để đóng thêm ba soái hạm. Hầu tước Renly, đảm bảo..."

"Thưa Nữ nhiếp chính."

Một giọng nói già nua, khàn khàn, cố tình ngắt lời ta.

Ta ngẩng đầu.

Công tước Armand, chồng của Marceline. Một lão già 70 tuổi, gầy gò, mặc bộ gấm vóc xa hoa nhưng cũ kỹ. Lão ta, người bị mắc kẹt với bà chị gái nông cạn của ta ở một công quốc nhỏ bé, luôn căm ghét ta. Lão căm ghét quyền lực của ta, và lão căm ghét việc ta đã "vứt" Marceline cho lão.

"Công tước Armand," ta nói, giọng lạnh đi. "Ngài có ý kiến về gỗ sồi?"

"Không," lão cười khẩy, để lộ hàm răng ố vàng. "Gỗ sồi là chuyện nhỏ. Tôi đang nghĩ đến một vấn đề lớn hơn, thưa Nữ nhiếp chính. Một vấn đề về sự ổn định của Valmont."

Cả phòng họp im lặng.

"Ồ?"

"Một liên minh," lão nói, vươn người về phía trước. "Ta đang nói đến tiểu thư Aurora Colleta Wyndham."

Mọi thứ trong ta ngừng lại. Căn phòng biến mất. Chỉ còn ta và lão già đó.

Lão già, không nhận ra mình vừa bước vào lãnh địa chết, tiếp tục: "Một biểu tượng hoàn hảo. Con gái của Công tước Wyndham trung thành, lại là người được Nữ nhiếp chính đích thân bảo hộ. Một sự kết hợp quyền lực hoàng gia và công tước!"

Lão ta hắng giọng. "Và con bé... sắp mười tám tuổi, phải không? Ba tháng nữa. Một cái tuổi quá đẹp!"

Lão ta mỉm cười. "Gả đi. Đó là một ý tưởng thực sự thích hợp. Gả con bé cho Đại Hoàng tử phương Bắc. Chúng ta sẽ có được một liên minh bền vững hơn cả cái hôn ước của Công chúa Evangeline!"

Gả đi.

18 tuổi.

Quá đẹp.

Ta không di chuyển. Ta không chớp mắt. Ta chỉ nhìn lão. Cơn thịnh nộ không bùng nổ. Nó đông đặc. Nó biến thành một khối băng lạnh lẽo trong lồng ngực ta. Cơn đau nửa đầu bắt đầu âm ỉ sau thái dương.

Ta gắng giữ bình tĩnh. Ta không thể để chúng thấy.

Nhưng ta không cần phải làm gì.

Bởi vì "lũ sói non" của ta đã hành động.

"LÃO GIÀ ĐIÊN!"

Hầu tước Renly (phe Tân Lục Địa) là người đầu tiên bật dậy, mặt ông ta đỏ bừng vì sợ hãi—không phải sợ Armand, mà là sợ ta. "Ngài đang nói cái quái gì vậy?! Ngài dám..."

"Công tước Armand!" Bá tước Vane (người được hưởng lợi từ thương cảng) lập tức hùa vào. "Ngài lú lẫn rồi sao! Tiểu thư Aurora... tiểu thư đang tĩnh dưỡng! Sức khỏe của tiểu thư là ưu tiên hàng đầu của Nữ nhiếp chính! Ngài dám đề xuất một chuyến đi xa như vậy?!"

Họ biết. Họ thấy sự im lặng của ta. Họ biết ta mà còn phải nghe thêm một lời nào về vấn đề này, ta sẽ phát điên. Và nếu ta phát điên, cả đế chế Tân Lục Địa của họ, cả sự giàu có của họ, sẽ sụp đổ.

Họ sợ. Họ ra sức chỉ trích, không phải vì họ yêu quý Athena, mà vì họ sợ hãi cái lồng đang giam giữ con thú Isolde bị phá vỡ.

"Ngài nghĩ gì mà dám so sánh tiểu thư Wyndham với Công chúa Evangeline?"

"Hay là cuộc hôn nhân với chị gái của Nữ nhiếp chính khiến ngài bất mãn," Renly tung một đòn hiểm, "nên ngài muốn tìm một 'món hàng' mới để trao đổi?!"

"CÁC NGƯƠI!" Armand tức giận, nhưng lão đơn độc.

Ta ngồi đó, quan sát. Ta biết bọn họ đang bảo vệ ta. Ta biết họ đang cố gắng dập tắt ngọn lửa này trước khi ta phải tự tay nhúng vào. Thật... hữu ích.

Cuối cùng, ta giơ một tay lên. Chỉ một ngón tay.

Căn phòng lập tức im bặt.

Ta nhìn Công tước Armand. Ta mỉm cười. Một nụ cười không chạm đến mắt.

"Công tước," ta nói, giọng mềm mại một cách chết chóc. "Chị gái ta, Marceline, vẫn khỏe chứ? Lão già 70 tuổi của ngài vẫn còn đủ sức để 'không chạm vào' chị ấy, nhưng lại đủ sức để lo chuyện hôn nhân của người của ta sao?"

Lão già tái mặt. Ta đã đánh thẳng vào sự sỉ nhục của lão.

"Ta nghĩ," ta đứng dậy, "cuộc họp hôm nay kết thúc. Và Công tước Armand, ta nghĩ đã đến lúc ngài nên trở về công quốc nhỏ bé của mình. Chị Marceline... đang chờ ngài."

Ta không cần phải nói thêm. Ta đã thắng. Lão già đó đã bị bẽ mặt.

Ta quay về Seraphina. Ta đã thắng. Hội đồng đã bị dẹp yên. Sẽ không còn ai dám nhắc đến chuyện này nữa.

Ta đẩy cửa phòng ngủ.

Nó ấm áp. Sáng trưng. Và có tiếng cười khúc khích.

Aurora, cái chân đã gần như hoàn hảo, đang ngồi trên sàn thảm, chơi trò bói bài vớ vẩn gì đó với đám thị nữ. Em đã tròn 18 tuổi cách đây một tuần.

Em xinh đẹp. Em rực rỡ. Em không còn là một đứa trẻ.

Em thấy ta, và em cười rạng rỡ. "Chị! Chị xem! Em bói được lá 'Người Tình' (The Lovers)! Kinh khủng quá!"

Ta đứng sững ở cửa.

18 tuổi. Cái tuổi quá đẹp.

Gả đi.

Lá 'Người Tình'.

Mọi thứ ập đến. Lời của lão già đó. Lời của Elira. Sự thật phũ phàng.

Ta đã thắng cuộc họp. Nhưng ta thua cuộc chiến với thời gian.

Aurora đâu thể ở bên cô mãi được.

Lão già đó đã gieo một hạt giống độc. Em ấy đã 18. Em ấy là con gái của một Công tước. Theo luật lệ, em ấy phải kết hôn. Thế giới sẽ đòi em ấy. Luật pháp sẽ đòi em ấy.

Cơn đau nửa đầu ập đến. Không còn âm ỉ. Nó như một mũi khoan nóng đỏ xuyên qua thái dương ta.

"Chị?" Aurora thấy sắc mặt ta. Em lo lắng. "Chị sao vậy? Chị lại đau đầu à?" Em đứng dậy, tập tễnh chạy về phía ta.

Ta lùi lại một bước.

Không. Đừng chạm vào ta.

Ta sợ. Lần đầu tiên, ta sợ em.

"Ta... ta cần làm việc," ta nói dối, giọng khàn đi. Ta quay lưng, đóng sầm cửa lại, đi thẳng vào thư phòng nhỏ bên cạnh. Ta khóa trái cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro