Ch.3 • Tin Tức Từ Phương Bắc
CỘC. CỘC. CỘC.
Tiếng gõ cửa vang lên, dồn dập, phá vỡ kế hoạch hoàn hảo của ta.
"CÚT!" Ta gầm lên, cơn đau đầu lập tức quay trở lại.
"Thưa Nữ nhiếp chính!" Giọng Ser Kaelan vang lên, cấp bách, không hề có ý định rút lui. "Báo cáo khẩn cấp từ Mạng Nhện! Từ phương Bắc!"
Phương Bắc.
Ta nhíu mày. Evangeline.
Sự bực bội dâng lên, nhưng lý trí của Nữ nhiếp chính đã chiến thắng. Đó là kế hoạch 50 năm của ta.
Ta lảo đảo đứng dậy, mở khóa cửa.
Ser Kaelan không dám nhìn vào ta, ông ta chỉ đưa ra một cuộn giấy da nhỏ, niêm phong cẩn mật.
Ta giật lấy, mở ra. Ta đọc.
Mạng Nhện phương Bắc báo cáo. Con chữ ngắn gọn, lạnh lùng:
Mục tiêu an toàn. Nhưng bị ngược đãi.
Tim ta không hẫng một nhịp. Ta đọc tiếp.
Hôn phu 16 tuổi (con trai Đại Công tước) là một kẻ bạo lực. Hắn không hài lòng với 'món hàng' 14 tuổi. Hắn gọi mục tiêu là 'ngu ngốc' và 'nhàm chán'. Báo cáo cho thấy hắn thường xuyên 'dạy dỗ' cô ấy.
Ta biết "dạy dỗ" nghĩa là gì.
Mục tiêu bị đánh đập. Có vết bầm tím trên tay và lưng. Thường xuyên bị nhốt trong phòng. Đang hoảng loạn.
Ta đọc xong. Ta đứng im.
Ser Kaelan chờ đợi một cơn thịnh nộ. Chờ đợi một lệnh điều quân.
Ta chỉ đang xem xét.
Ta "thương" Evangeline, nhưng ta cũng "khinh" sự ngây thơ của nó. Và giờ, ta khinh cả sự yếu đuối của nó. Nó đã thất bại. Nhiệm vụ duy nhất của nó là quyến rũ thằng nhóc đó và sinh con. Nó đã thất bại.
Nhưng...
Lợi ích.
Kế hoạch 50 năm của ta. Đứa trẻ thừa kế phương Bắc.
Nếu Evangeline bị đánh đập, bị ngược đãi, con bé sẽ sợ hãi. Nó sẽ không thể mang thai. Hoặc tệ hơn, nó sẽ chết. Thằng nhóc ngu ngốc kia đang làm hỏng tài sản chiến lược của ta. Một cuộc hôn nhân thất bại đồng nghĩa với một liên minh thất bại. Phương Bắc sẽ lại trở mặt.
Ta không thể để kế hoạch của mình bị phá hỏng bởi một thằng nhóc bạo lực.
Và rồi... một ý nghĩ còn lạnh hơn cả tuyết phương Bắc lướt qua tâm trí ta.
Ta nhìn vào bản báo cáo. Bị đánh đập. Bị ngược đãi. Bị gọi là ngu ngốc.
Ta nghĩ đến Athena.
Ta nghĩ đến lão già Armand muốn gả em đi.
Đây. Đây là những gì xảy ra khi ta gả một người mà ta "sở hữu" đi. Evangeline, một Công chúa Valmont, còn bị đối xử như một món hàng hỏng.
Vậy Aurora ? Trong sáng, ngây thơ, nhân hậu... em ấy sẽ bị nghiền nát trong cái thế giới đó.
Cơn đau đầu của ta biến mất. Hoàn toàn.
Nó được thay thế bằng một sự rõ ràng tuyệt đối.
Kế hoạch biến Athena thành "bệnh nhân tâm thần"... nó không còn là một hành động chiếm hữu bệnh hoạn nữa.
Nó là một hành động cứu rỗi.
Thà bị cả thế giới xem là điên, mà được ta nuông chiều trong lụa. Còn hơn là tỉnh táo, mà bị một thằng chồng vũ phu đánh đập ở một nơi xa lạ.
Tin tức về Evangeline không làm ta thương xót Evangeline. Nó chỉ làm ta củng cố quyết tâm của mình: Không bao giờ.
Athena sẽ không bao giờ bị gả đi. Ta sẽ không cho phép điều đó.
"Ser Kaelan," ta nói, giọng nói bình tĩnh trở lại một cách đáng sợ.
"Thần đây, thưa Công chúa."
"Gửi một thông điệp tới Mạng Nhện phương Bắc. Không. Gửi một thông điệp chính thức tới Đại Công tước."
Ta mỉm cười. "Nói với ông ta, ta nghe nói thằng con trai ông ta có sở thích 'dạy dỗ'. Ta cũng có sở thích đó. Nếu 'món hàng' mà ta gửi đến-thứ đảm bảo cho tuyến đường thương mại của ông ta-bị một vết xước nữa, ta sẽ cho đóng cửa toàn bộ biên giới phía Bắc. Giữa mùa đông."
Ta quay đi, bước ra khỏi thư phòng.
"Và Kaelan," ta nói, "cho người lan truyền một tin đồn..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro