Chap 4

Chương 3

Costa từ đâu chạy tới đỡ Gerard đứng dậy và nói:
- Thôi nào Suarez , dù sao cũng không cần phải làm căng thế đâu, tớ nghĩ Geri nói chưa hẳn đã là sai.

Suarez quát:
- Cậu cũng bênh nó hả, Costa? Lượng mỡ trên người cậu đã lấp hết não của cậu rồi hả?

Tức giận đỏ mặt, Costa nói:
- Geri là bạn tớ, nếu cậu định làm gì thì tớ sẽ không nương tay đâu!

Lúc này có kha khá người đến xem cuộc khẩu chiến. Cô bé nhà Slytherin lúc nãy cứ sợ hãi nấp sau Gerard và Costa bây giờ đã lên tiếng:
- Xin lỗi Gerard ....tất cả chỉ tại mình, mình nghĩ là mình không cần bạn phải giúp mình đâu!

Cô bé này dường như đã lấy được dũng khí đối mặt với Suarez . Neymar nói:
- Thôi chuyện này đi, Suarez . Chúng ta đi tìm Ramos đi!
Suarez dường như không đếm xỉa tới lời nói của Neymar. Cậu ta cười mỉa mai:
- Diễn tuồng hay thật đấy! Định ỷ đông đánh một mình tao hả?
Bỗng nhiên tiếng nói của Leo vang lên:
- Ở đây có chuyện gì thế?
Suarez bỗng nhiên đỏ mặt. Nó nói:
- À không có gì đâu, đi thôi Ney!
Neymar ngơ ngác chạy theo Suarez đang vội vã rời khỏi bãi chiến trường. Không chỉ Ney, mà cả Gerard và Costa cũng ngạc nhiên khi một gã hung hăng như Suarez lại thay đổi thái độ nhanh vậy.

Leo hỏi:
- Lúc nãy moi người vừa đánh nhau hả? Mấy cậu không phải là thành viên cùng một nhà hả?
Gerard phân trần:
- Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ ấy mà, không có gì đâu.
Đám đông xung quanh họ cũng bắt đầu giải tán. Leo nhìn thấy cô bé Nhà Slytherin liền bảo:
- Cô ta làm gì ở đây?
Gerard kéo Costa đi và nói:
- Anh sẽ giải thích sau!

Sau đó Costa trách cậu:
- Cậu không nên vì một đứa Nhà Slytherin mà gây bất hòa nội bộ thế chứ? Dù sao tớ cũng phải nói, Suarez là một tên khó ưa. Ngay từ đầu tớ đã thấy thế rồi
Gerard bực tức nói:
- Cho dù thế nào Suarez hành động như thế là cũng không đúng lắm. Cậu ta hành động như một gã du côn. Không khác gì tên Sergio. Lại còn bắt nạt một cô gái yếu ớt. Tớ coi các Nhà bình đẳng như nhau. Bất kỳ Nhà nào cũng có những tên côn đồ, chứ không chỉ Nhà Slytherin.

Costa bảo cậu:
- Cha của tớ trong suốt nhiều năm dạy ở Hogwart. Dường như ông ấy cũng nhận thấy giống cậu.
Gerard ngạc nhiên:
- Sao cơ?
- Ông ấy bảo rằng dường giữa các Nhà đã có sự cân bằng.
- Cân bằng?
- Ừ, mỗi Nhà đều có học sinh tốt và xấu. Mặc dù Nhà Slytherin là nổi trội nhất về tiếng xấu.
Bỗng nhiên có giọng con gái gọi cậu:
- Bạn Gerard Piqué!

Cậu cùng Costa liền quay lại: Đó là cô bé Nhà Slytherin được cậu giúp. Ôi! Chỉ vì cô ta mà cậu gặp rắc rối. Nhưng Gerard không hề cảm thấy hối hận khi ngăn cản Suarez.
Cô gái ấy nói với vẻ mặt hối lỗi:
- Mình thành thật...xin lỗi,...tại mình mà các bạn đã bị....
Cậu xua tay:
- Không sao đâu! Không sao thật mà! Mình sẽ tự xử lý được.

Bây giờ cậu mới nhìn kỹ. Tóc cô gái ấy hơi xanh ưng và điểm nổi bật nhất là cô nhóc có đôi mắt to đen láy rất đẹp. Cô giơ tay ra và cười tươi:
- Mình là Isobell Monroe, chúng ta làm bạn nhé?
Gerard và Costa sững người ra trước lời đề nghị như vậy.
Bỗng nhiên Isobell rụt tay lại và ấp úng:
- Ơ...mình nghĩ gì thế không biết? Chắc bạn không muốn kết bạn với....một đứa Slytherin như mình đúng không?
Không cần phải suy nghĩ nhiều. Cậu đưa tay ra và nói:
- Không vấn đề! Chúng ta sẽ là bạn của nhau!
Costa hình như có vẻ không tán đồng lắm. Isobell cười hạnh phúc:
- Cám ơn! Mình vui lắm! Bạn là người bạn đầu tiên của mình đấy.

Đây là một câu chuyện kỳ lạ đúng không? Người bạn thứ 3 của Gerard là lại một nữ sinh Nhà Slytherin. Mẹ cậu sẽ nghĩ sao khi biết chuyện này? Cậu thấy rùng mình. Và hơi lo là nếu các thành viên Gryffindor mà biết được chuyện này thì có lẽ cậu sẽ bị tẩy chay mất. Đúng vậy! Sẽ chẳng khác nào hồi cha cậu bị mọi người xa lánh vậy. Và Gerard thật sự không hiểu sao một cô gái hiền lành như Isoell lại được phân vô Nhà Slytherin cơ chứ. Cái Nón đã nói rằng vì cậu quá nhân hậu nên đã không vô được Nhà Slytherin cơ mà!

Thế là Gerard đã có 3 người bạn trong đời. Đầu tiên là Leo ở Nhà Hufflepuff. Sau đó là Costa ở chính Nhà của mình. Bây giờ lại là Isobell ở Nhà Slytherin. Sao ông trời khéo sắp đặt. Có lẽ người bạn tiếp theo mà cậu có sẽ thuộc Nhà Ravenclaw chăng? Gerard phì cười.

Costa lên tiếng làm cắt đứt dòng suy nghĩ của bạn mình:
- Cậu biết tại sao thằng Suarez lại dừng gây chiến khi thấy Leo xuất hiện không. Nói cho cậu biết hắn là một trong những thành viên ở Leo Fan Club đấy!
Gerard giật mình :
- Gì! Có cả cái Fan Club ấy nữa á?
- Có chứ sao không! Leo cũng nổi tiếng lắm chứ chả đùa. Dễ thương lại học giỏi ai mà không thích cậu ấy chứ!

Gerard thở dài. Hy vọng nó đừng có làm phiền Leo. Không thì cậu thề sẽ quyết sống mái với nó.

Hôm sau, thằng Suarez xấu tính đã đi lan truyền tin cậu bênh một đứa Nhà Slytherin và cứ bô bô rằng cậu không phải là thành viên Gryffindor thực thụ. Các học sinh khác mỗi lần nhìn thấy Gerard là xầm xi và nhìn cậu một cách khó chịu. Costa thì vẫn cứ điệp khúc:
- Kệ bọn nó! Kệ bọn nó! Kệ bọn nó.....

Hôm sau, Leo vội chạy tới và nói với cậu:
- Chuyện này có thật không vậy? Hôm nay mọi người cứ bàn tàn suốt.
Cậu chẳng biết nói gì ngoài việc gật đầu. Nhóc ấy thì thầm:
- Anh điên mất rồi! Có đáng không, Geri?
Gerard dứt khoát:
- Đáng mà! Cứ tin anh!

Sergio đột nhiên xuất hiện với nụ cười giả tạo hết chỗ nói:
- Ôi bạn của tôi! Đáng lẽ cậu nên gia nhập Nhà Slytherin! Chúng ta sẽ là bạn của nhau...
Gerard bực mình:
- Thôi đi! Tôi không phải bạn của cậu! Tôi giúp cô ấy chỉ là vì tôi thấy cô ấy không phải người xấu như cậu.
Sergio nhìn cậu lắc đầu một cách khó chịu:
- Cậu ngây thơ quá, Gerard . Trên đời này không hề có tốt xấu, chỉ có người mạnh kẻ yếu mà thôi. Cậu không thấy sao? Thằng Suarez đó mặc dù là học cùng Nhà với cậu nhưng nó là một kẻ chẳng ra gì phải không nào?

Cậu lạnh lùng:
- Có lẽ...cậu không tư cách nói câu đó đâu!
Sergio không những không tự ái mà còn cười một cách chân thật nhất mà Gerard từng thấy từ trước tới giờ:
- Hahaha! Biết nói sao nhỉ? Cậu thật sự đã gây ấn tượng với tôi đấy. Tôi rất thích cậu. Thôi được rồi, nếu đổi ý thì hãy gặp tôi nhé! Cho dù cậu có là học sinh Nhà Griffindor thì không vấn đề gì? Cậu không giống họ, đúng không nào? Nhà Slytherin luôn mở rộng cửa chào đón cậu.
Sau đó Sergio bỏ đi một cách ngạo nghễ. Costa lẩm bẩm:
- Nó nghĩ mình là ai chứ?
Cậu thật sự không phải thành viên Nhà Griffindor sao? Cậu thật sự không giống họ sao? Cậu chỉ nghĩ là sẽ tốt hơn nếu các Nhà thân thiện với nhau thôi mà.

Mùa Quidditch đã bắt đầu. Ngày mai cậu sẽ đấu trận đầu tiên với Slytherin. Trong đội Slytherin có Sergio là Tầm Thủ. Nghe nói cậu ta cũng phải giỏi ngang bằng với mấy anh năm trên. Nhưng,  mặc dù cậu ta là một tay cưỡi chổi rất giỏi nhưng thực sự anh Fred cũng không kém gì. Cả cậu cũng vậy.  Trận này chắc sẽ là Long Hổ Tranh Đấu. Nếu thắng thì đội cậu sẽ lên hạng hai trong vòng tranh cúp vô địch này.

Không ai được coi cậu luyện tập. Vì cậu là Vũ Khí Bí Mật của đội. Cha cậu cũng từng như thế. Thật tự hào!

Bây giờ đã là tháng mười một. Sáng hôm đó Gerard dậy rất sớm và đi đến cái hồ ở ngoài sân trường. Lúc này các học sinh khác vẫn đang ngủ say. Trời rất lạnh. Những ngọn núi quanh trường trở nên xám xịt. Sương giá phủ khắp sân trường và mặt hồ se lại như đóng băng. Cậu dạo này mệt nhoài vì vừa phải làm cả núi bài tập vừa phải luyện tập Quidditch.

Cậu đang đứng thơ thẩn nhìn xuống mặt hồ thì phát hiện ra ở đây không chỉ có mình tôi. Isobell cũng đang ở đây. Cô nhóc vẫn vậy. Khuôn mặt khá xanh xao nhưng có đôi mắt rất hút hồn.
Cô nhóc chào:
- Dậy sớm thế, Gerard ?
- Ừ, mình hơi lo cho trận đấu ngày mai. Nhưng mình sẽ cố hết sức để chơi một trận thật ấn tượng!
Ấy chết! Cậu buột miệng nói ra mất rồi. Ngoài đội bóng ra thì chỉ có Costa là biết điều này.

Và quả thật, Isobell há hốc mồm:
- Mình có nghe nhầm không? Bạn...có phải bạn nói đến trận bóng Quidditch? Không phải học sinh năm thứ nhứt chưa được phép tham gia hay sao?
Trời ơi! Cô ấy càng làm cậu cuống hơn.

Cậu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng nghe nè...bạn phải giữ bí mật đấy. Vì mình không được phép nói cho ai biết.
Isobell gật gù tỏ ra am tường:
- À hiểu rồi...có phải vì bạn là một cái gì đó, mà người ta hay gọi là Con Át Chủ Bài nên mới phải giữ bí mật đúng không?
Sao cô ấy hiểu nhanh dữ vậy? Nhưng được gọi là Quân Át Chủ Bài thấy sướng làm sao.

Cô nhóc ấy cười:
- Giỏi lắm, Gerard! Được rồi, mình xin thề là sẽ không nói với bất cứ ai. Chúng ta là bạn mà!
Không hiểu sao nói chuyện với Isobell khiến cậu thấy nhẹ nhõm ra. Nói thật là đôi mắt đẹp của cô ấy rất thu hút người khác.

Đêm đó, căn phòng chung Nhà Griffindor vô cùng náo nhiệt. Thời gian trôi qua nên dường như mọi người cũng không xì xầm về Gerard như trước. Nhưng Suarez thì khác. Nó vẫn ghét cậu như vậy. Hình như nó coi cậu là một đứa Slytherin thì phải? Cậu và nó chẳng thèm nói chuyện với nhau suốt từ hồi ấy đến giờ. Neymar mặc dù không muốn chuyện này nhưng cậu ta không muốn làm phật ý Suarez .

Gerard và Costa lúc này đang làm bài tập về nhà. Nhưng còn câu cuối thì khó đến nỗi cả hai chúng người đều không giải nổi. Thế là cậu đành đi ngủ sớm để lấy sức cho trận đấu ngày mai.

Sáng hôm sau, mặc dù bàn ăn ngào ngạt mùi xúc xích chiên và bánh mì nướng cực kỳ hấp dẫn nhưng cậu ăn không nổi. Costa nói:
- Thủ Quân bao giờ cũng bị các Truy Thủ đối phương dập cho mệt nghỉ đấy, cho nên cậu phải ăn đi.
Nghe thấy thế cậu cũng cố ăn một ít.

Đúng mười một giờ, toàn trường đổ ra khán đài Quidditch. Costa còn mang theo Ống Dòm Quay Phim. Nó có thể tua lại như máy quay phim vậy.

Costa cùng các học sinh Nhà Gryffindor ngồi cổ động ngay hàng ghế đầu, trừ Suarez. Và giờ phút này mọi người đã biết cậu là Thủ Quân Nhà Gryffindor. Ai ai cũng ngạc nhiên sửng sốt. Gerard đã hết sức cảm động khi Costa cùng các bạn giương lên tấm biểu ngữ: Gerard Piqué! CỐ LÊN!
Đã vậy dòng chữ cứ nhấp nháy và di chuyển như một tấm bảng hiệu vậy.

Nhìn thấy tấm biểu ngữ làm cho cậu phấn trấn, quyết tâm hơn hẳn. Những suy nghĩ về việc bản thân không phải người nhà Gryffindor biến mất hoàn toàn. Cậu nhìn sang đội kia. Sergio Ramos đang nghe đội trưởng bên đó nói về chiến thuật. Bỗng cậu ta quay lại nhìn cậu nhếch mới cười. Gerard đột nhiên thấy mặt mình nóng bừng vội quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro