Chương 4 DướI cái bóng của ánh sáng



---

Chương 4 – Dưới Cái Bóng Của Ánh Sáng

Người ta hay nhìn vào ánh sáng.
Nhưng không ai để ý ai đang đứng ngay dưới bóng tối phía sau nó.

Seria… là cái bóng đó.

---

Tuần này, các đội được chia để tập mô phỏng thực chiến theo đội ba người.
Seria được ghép vào đội cùng Mina và Daz – một đội ghép tạm do người khác từ chối.

Daz (khó chịu):
– “Tôi không muốn là người thừa, nhưng lần này lại thành đuôi của... một kẻ lạnh như đá.”

Mina (giả vờ cười):
– “Chắc cô ta giỏi. Nhưng ‘giỏi’ không bằng ‘được tin’. Trong đội, tin nhau mới sống được.”

Seria không nói gì. Nhưng lồng ngực như bị kéo xuống.

Cô đã từng tin tưởng… nhưng cái giá của nó là bị đẩy ra khỏi mọi nhóm người.

---

Buổi tập bắt đầu.

Seria là người duy nhất lắng nghe mọi tiếng động, quan sát hướng gió, đếm bước kẻ địch giả.
Mina hấp tấp lao lên trước. Daz hoảng loạn, mất dấu.

Seria bọc vòng sau để cứu cả hai.

---

Huấn luyện viên chia đội ra đánh giá.

Instructor:
– “Đội Mina – Seria – Daz. Hoàn thành chậm. Mất tổ chức. Người cứu cục diện: Seria.”
– “Nhưng…”
– “Không ai lên tiếng xác nhận điều đó ngoài ta. Nghĩa là, trong mắt đồng đội, em vẫn là người lạ.”

Cả nhóm im lặng. Mina nhìn đi chỗ khác. Daz cúi đầu.

Seria đứng thẳng, mắt không đổi. Nhưng tim cô co lại thành một điểm nhỏ.

---

Buổi tối. Trăng nhạt. Seria ngồi chép báo cáo một mình.

Có ai đó để một chiếc đèn dầu bên cạnh. Cô ngẩng lên. Là Levi.

Levi (lạnh nhạt):
– “Ngồi viết trong bóng tối thì chỉ làm giấy ướt mồ hôi.”

Seria:
– “… Cảm ơn.”

Levi:
– “Cảm ơn là thừa. Thay vào đó, nhớ kỹ bài học hôm nay.”

Seria (nhìn thẳng):
– “Tôi có làm gì sai không?”

Levi nhìn cô một lúc, ánh mắt nghiêng nhẹ – như đang cân nhắc câu trả lời.

Levi:
– “Không. Nhưng em không sai… không nghĩa là họ sẽ thấy em đúng.”
– “Họ sẽ nhìn bằng định kiến, không bằng sự thật. Em chấp nhận được không?”

Seria (giọng nhỏ):
– “… Tôi không muốn. Nhưng tôi không chọn được.”

Levi (lặng đi một chút, rồi nhẹ):
– “Thế thì đừng đợi họ hiểu. Chỉ cần sống thật sạch, thật lặng.
Dơ bẩn sẽ tự trôi. Còn em… sẽ đứng lại, dù một mình.”

---

Sáng hôm sau. Một buổi kiểm tra thể lực bất ngờ.
Seria lặng lẽ chạy sau cùng, không vì chậm – mà để tránh xa ánh nhìn người khác.

Nhưng hôm đó, Eren chạy đến ngang hàng cô.

Eren (thở):
– “Hôm bữa… trận đấu ấy. Cô giỏi thật. Tôi chưa kịp phản ứng đã thua.”

Seria nhìn anh, hơi bất ngờ. Không phải vì lời khen – mà vì lần đầu có người thừa nhận cô, không dè chừng.

Seria:
– “Cậu không giận?”

Eren (cười nhẹ):
– “Không. Vì tôi biết cô đâu đánh để khoe.”
– “Giống như Levi – cô đánh để sống.”

Lần đầu tiên, Seria mỉm cười – rất nhỏ, như một vết nứt nhẹ trên lớp băng dày.

---

Tối hôm đó, cô vẫn ngồi viết dưới ánh đèn.
Và bên kia bàn, Levi vẫn ngồi đọc báo cáo. Không nói gì.

Nhưng không có ai bị bỏ lại một mình nữa.
Chỉ là, họ chọn im lặng để ở cạnh nhau – theo cách của riêng những người từng bị thế giới bỏ quên.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #levixreader