12 - Cái áo

Buổi sáng cuối tuần, cả dãy trọ vốn dĩ đang rất an an tĩnh tĩnh nghỉ ngơi, lại có hai thanh niên hai mươi hai tuổi lăn qua lộn lại, náo loạn trong phòng.

"Aa... Đại Lang, mày làm gì? Tránh, tránh ra!" Thanh niên khả ái kêu lên thất thanh.

"Cởi áo ra ngay, Bạch Thối!" Thanh niên mình trần trầm giọng.

"Khi không bắt tao cởi? Đạo lý ở đâu?" Thố nhi nắm chặt cổ áo.

"Lấy áo tao mặc, mày còn hỏi 'đạo lý'? Mau cởi!" Thân hình cao lớn lấn tới.

"Cho tao mượn đi. Tao hết áo để mặc rồi." Bạch Thố giãy giụa lùi ra sau.

"Vậy tao chắc còn áo? Ai bảo mày lười giặt đồ. Cởi trả!" Hắc Lang áp người kia vào tường.

Lúc này thấy chiếc áo đã kéo lên đến ngực, Thố nhi liền hốt hoảng la lên, quyết bảo vệ tấm thân bạch ngọc, "Aa... Đừng! Dừng lại, dừng lại! Có áo cho mày, có áo cho mày." (Au: "Đừng... dừng lại..." Hắc hắc!!! )

Hắc đồng học nghe la, cũng không quá đáng liền dừng tay, thả Bạch Thố ra. Tiểu Thố nhanh chóng li khai khỏi vị trí, đến tủ đồ lấy ra một túi giấy ném cho Hắc Lang.

"Quà sinh nhật. Xem như tao tặng sớm." Bạch đồng học bĩu môi.

Hắc Lang lấy vật trong túi ra, nhìn một lượt rồi nhanh chóng mặc vào, "Cái này đền bù hôm nay, không tính là quà sinh nhật." Cậu nhếch môi cười mãn nguyện.

"Mày..." Thố nhi trừng mắt nhìn người nọ.

"Mày lo mà giặt đồ đi, tao làm cơm." Nói rồi quay lưng đi về phía bếp, lại còn ngân nga giai điệu gì đó.

"... Đậu phụ nhồi thịt." Bạch Thố thật lười tranh cãi nữa, nói thêm vài chữ liền lôi giỏ quần áo bẩn ra sân mà giặt.

Hắc Lang cũng không nói gì, chỉ đội nón lên rồi bước ra ngoài, 'Phải mua thêm đậu phụ và cà chua rồi.'

Xóm trọ có hai thằng nhốn nháo thật khổ tâm.

------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro