Mỹ mãn
-Tuyết Nhi, mình về rồi.
Ngu Thư Hân vừa nói vừa leo lên giường của Khổng Tuyết Nhi. Vẻ mặt phấn khởi, dáng vẻ hấp tấp. Cô nhớ muốn chết Tuyết Nhi của cô.
-Leo xuống !
Bỗng dưng bị nạt, hai mắt Ngu Thư Hân rưng rưng. Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Khổng Tuyết Nhi, cô cẩn thận suy nghĩ. Bản thân mình đã làm gì sai sao.
-Làm sao vậy, Tuyết Nhi cậu đang khó chịu sao ?
-Đúng, rất rất khó chịu.
Ngu Thư Hân tên đáng ghét nhà cậu, trêu hoa ghẹo nguyệt thật vui vẻ. Bây giờ mới nhớ đến tôi sao. Còn biết đường trở về sao.
-Lão bà, cậu chỗ nào khó chịu, để mình xem xem.
Bảo bối nhà cô như thế nào không khỏe ? Sáng ,sau màn đánh thức bất ngờ, rõ ràng Khổng Tuyết Nhi nàng còn mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ thật ngon nha.
-Không được gọi loạn, ai là lão bà của cậu.
-Tuyết Nhi, cậu đừng lo lắng, bọn họ còn chưa trở về phòng đâu.
Bọn họ là nói đến hai cái người bạn cùng phòng của các cô. Triệu Tiểu Đường và Kim Cát Nhã. Có lẽ vẫn còn luyến tiếc bữa sáng đi.
-Vậy cậu cũng mau leo xuống đi, mình phải nghỉ ngơi.
-Cậu rốt cuộc là như thế nào khó chịu.
-Cần cậu quan tâm sao ? Trò chuyện cùng mỹ nhân thật vui vẻ đi.
Khổng Tuyết Nhi cười lạnh, cô tưởng nàng không biết sao. Ban sáng còn cười cười trêu chọc đánh thức nàng. Nhưng rời khỏi phòng liền đến tối mới trở về. Còn ôm ấp người khác.
-Tuyết Nhi, cậu sinh khí sao ?
-Không có !
-Còn bảo không có, cậu rõ ràng đang ghen.
-Ghen ? Mình không có trẻ con như vậy. Cậu muốn cùng ai đùa giỡn đều không liên quan đến mình.
- Cậu !
Hừ. Còn tưởng Khổng Tuyết Nhi ghen, cô liền mừng rỡ. Phải biết rằng, Tuyết công chúa nhà cô khó khăn lắm mới biểu hiện sinh khí, ghen tị, khó chịu trước mặt cô. Nàng luôn ít nói, ít thể hiện tình cảm với cô, còn khiến cô mất mát thật lâu đây. Vậy mà, chưa kịp mừng rỡ, nghe ngữ khí lạnh nhạt của nàng, cô lại hụt hẫng. Nàng nói cứ như cô và nàng không có một tí quan hệ với nhau. Hừm, thật đã khiến cô tức giận một hồi.
-Phải nha, bản tính mình hiếu động, lại thích nói chuyện. Không tìm người khác trò chuyện. Chẳng lẽ phải bất động bên tảng băng như cậu sao.
Ngu Thư Hân nắm chặt đấm tay. Cố gắng đem những lời khó nghe ấy nói ra. Mặc dù cô hiếu động, lóc nhóc, nhưng cô rất thích ở bên cạnh nàng. Không cần náo nhiệt, ồn ào. Chỉ cần những khoảnh khắc yên tĩnh bên cạnh Tuyết Nhi, đã khiến cô thật hạnh phúc.
Nhìn đôi mắt Khổng Tuyết Nhi đỏ ửng, biết rằng những lời mình nói đã đả động đến nàng. Nàng liền muốn khóc, cô liền đau lòng chịu không nổi. Nhưng lão bà nhà cô, cho rằng cô đi lêu lổng với mỹ nhân, không thương nàng nữa, liền không tin tưởng cô trong lòng chỉ có nàng. Ráng cầm lòng, cô phải thật tốt giáo huấn nàng một chút.
-Ngu Thư Hân ! Những lời này, cậu đã sớm muốn nói ra có phải hay không !?
-Phải thì thế nào .
-Vậy cậu liền cút đi, đừng chướng mắt tôi.
-Được thôi, bữa tối của cậu.
Sau khi đặt phần ăn cô định uy thật tốt nàng ăn lên bàn. Liền xoay người rời khỏi phòng. Cô định đi tản bộ một hồi, lại muốn mua một ít sữa nóng cho nàng. Bảo bối nhà cô dạo thật gầy, chỉ lo luyện tập, không chịu chiếu cố bản thân thật tốt. Cô rất đau lòng nàng nha. Canh thật tốt giờ nàng ngủ liền sẽ trở về phòng.
Ngay khi Ngu Thư Hân rời đi. Đối diện bóng lưng cô là khuôn mặt đẫm nước mắt của Khổng Tuyết Nhi.
Ngu Thư Hân thật rời đi, Khổng Tuyết Nhi liền thật cảm thấy mất mát. Nhớ hôm trước, vì Thư Hân và Triệu Tiểu Đường cười cười nói nói, lại còn mày đưa mắt lại. Nàng liền nổi giận, lên giọng với cô thật lâu. Còn thật giơ tay, thật nhiều nắm đấm nhỏ liền rơi xuống người cô, mắng cô , bảo cô biến đi. Nhưng dù nàng làm khó cô ra sao, Thư Hân đều không tức giận hay có ý định rời đi. Chỉ một mặt nhu tình, ôm ấp dỗ dành nàng thật lâu ,thật lâu. Chỉ cần cô như vậy, nàng liền không còn tức giận, tha thứ cô.
Nhưng bây giờ thì sao, cô liền lạnh nhạt đồng ý rời đi. Một ánh mắt cũng không để lại cho nàng. Cứ như vậy dứt khoát rời đi. Ngu Thư Hân như vậy liền khiến Khổng Tuyết Nhi thật bất an. Có phải cô sẽ như nàng nghĩ, không thương nàng nữa, chán ghét nàng luôn là một tảng băng không thú vị. Nghĩ như vậy, Khổng Tuyết Nhi liền òa một cái, khóc thật lớn.
Cạch.
Triệu, Kim người trước người sau vào phòng. Thấy Khổng Tuyết Nhi khóc đến mặt đỏ ,mắt sưng. Nức nở đến khó thở. Liền hoảng hốt giật mình. Như này là làm sao a.
-Tuyết Nhi, cậu làm sao vậy. Ai khi dễ cậu. Để Triệu Đại Nhân xử lý tên đó giúp cậu.
-Ngu, ngu ngốc thơ thẩn nghĩ đến một ít chuyện không vui. Khóc một chút sẽ ổn. Hai cậu yên tâm.
-Ừm , Ngu Thư Hân đâu ? Cậu ấy bảo muốn đem bữa tối còn nóng về cho cậu. Chưa về đến sao.
-Mình không biết !
Đồ đáng ghét, lạnh nhạt với nàng, liền bỏ mặc nàng bụng đói. Như vậy bỏ đi, không uy nàng ăn. Lại nghĩ đến biểu cảm lạnh nhạt của cô, nàng lại muốn khóc.
-Đây không phải bữa tối sao, lạnh mất rồi.
Bây giờ, Khổng Tuyết Nhi mới chú ý đến phần bữa tối đặt trên bàn kia. Là món nàng thích ăn nhất. Trong lòng một chút ấm áp nổi lên. Rõ ràng Thư Hân quan tâm nàng như vậy. Nàng còn tức giận với cô, nàng rõ là cố tình gây sự. Ghen liền ghen, có gì phải dấu diếm. Thở dài một hơi.
-Mình vừa tỉnh ngủ, có lẽ cậu ấy về nhưng mình không biết. Bây giờ cậu ấy ở đâu mình cũng không biết. (˘・_・˘)
-Có lẽ lại buồn chán đi lòng vòng đi. Tuyết Nhi, cậu mới khóc liền nghỉ ngơi nha, đừng để sưng mắt.
- Vậy tớ liền ngủ trước.
-Ngủ ngon.
-Ngủ ngon.
Khổng Tuyết Nhi trằn trọc khó ngủ, chưa thấy người yêu trở về. Nàng thật không yên tâm ngủ.
Cạch.
-Ngu Thư Hân cậu về rồi, tối. Mau ngủ.
Triệu, Kim người nói người tắt đèn. Căn phòng mau chống tối hẳn. Nhìn không rõ vật gì.
Khổng Tuyết Nhi cũng mau chóng nhắm mắt giả vờ ngủ. Rõ ràng, phòng cực tối. Nàng vẫn làm hành động ấu trĩ như vậy. Nực cười bản thân.
Đợi thật lâu cũng không chờ được cỗ thân thể ấm áp tiến lên. Cũng chẳng cảm nhận được ánh mắt thâm tình đặt trên người mình. Nàng căng mắt nhìn một hồi, liền thấy bóng lưng trên giường đối diện. Tầm mắt lại mơ hồ, lòng âm ỉ đau. Khóc đến ngủ.
Mơ màng ngủ, liền cảm thấy bản thân tiến vào vòng tay ấm áp. Cọ cọ tìm cảm giác thoải mái, liền ngủ thật say.
_______________________dãy phân cách sự giận dỗi của hai cu nhang________
Hôm sau, không cần phải ghi hình, được cấp một ngày lười biếng. Lúc tỉnh dậy, ánh nắng liền muốn chiếu đến mông.
Tỉnh dậy, Khổng Tuyết Nhi cảm thấy bản thân đang được bao vây bởi vòng tay mềm mại. Dù không rắn chắc, cũng chẳng to lớn. Nhưng đủ khiến Khổng Tuyết Nhi nàng say mê muốn chìm đắm cả đời. Bờ môi hồng hào chu chu đáng ghét. Nàng tiến đến gặm lấy, nhấm nháp, mút nhẹ, còn dây dưa gặm cắn để trừng phạt người nào đó.
-Cậu làm gì.
Ngu Thư Hân bị cảm giác ngứa ngứa làm tỉnh giấc. Trên môi còn có cảm giác tê dại, nong nóng. Khổng Tuyết Nhi chủ động hôn cô. Khiến cô thật thụ sủng nhược kinh. Thật bối rối, liền đẩy nhẹ nàng.
-Tôi mới là người phải hỏi đây,Ngu mỹ nhân làm gì trên giường tôi.
-Xin lỗi , có lẽ ngựa quen đường cũ nha Khổng tiểu thư. Tiểu nữ liền cáo từ.
-Đợi đã.
Mắt thấy Ngu Thư Hân liền muốn xuống giường rời đi. Khổng Tuyết Nhi gấp gáp kéo vạt áo cô. Làm Ngu Thư Hân mất thăng bằng, chống trên thân cô. Sợ đè nặng nàng, liền chống hai tay bên đầu nàng. Cùng nàng ánh mắt qua lại.
-Hân Hân, còn giận em sao.
-Tuyết Nhi, cậu cậu lại khó chịu sao.
Khổng Tuyết Nhi làm nũng ! Nàng làm nũng !! Đang làm nũng với cô !!! Chết tiệt. Cô sắp chống không nổi.
- Em xin lỗi. Hân không cần lạnh nhạt em, cũng không nên không thương em.
Khổng Tuyết Nhi xuất ra mỹ nhân kế. Nàng không tin Thư Hân chịu nỗi. Liền xuất ra vài giọt nước mắt.
-Tuyết,Tuyết Nhi không khóc. Ngoan. Mình thương cậu mà.
- Hôm qua , Hân bỏ đói em.
- Là lỗi của mình, hôm nay để mình hầu hạ cậu thật tốt nhé.
- Hân chán ghét em tảng băng.
- Tuyết Nhi, mình cũng là người dễ nóng. Chúng ta liền không tách rời.
- Hân cùng các nàng ôm ấp.
- Là muốn chọc cậu ăn dấm(ghen).
- Hân nói thật sao.
- Thật a Tuyết Nhi, có khi nào mình lừa cậu.
- Hân còn lạnh nhạt em, còn bỏ đi.
Lại khóc a. Ngu Thư Hân cô thật đáng muôn chết. Hại bảo bối nhà cô cứ khóc thật nhiều.
- Lão bà ngoan, không khóc. Mình chỉ là muốn chỉnh cậu một chút.
- Thật !?
Khổng Tuyết Nhi ngữ khí lớn hơn, có một chút suy nghĩ sâu xa. Trừng mắt nhìn người yêu nàng. Chỉnh nàng !?
Ngu Thư Hân còn đang lo lắng, sợ bản thân lại khiến Khổng Tuyết Nhi khóc. Nơi đâu còn nghe ra Tuyết Nhi giọng điệu khác thường.
- Là thật, là thật !!!
- Giỏi lắm, Ngu Thư Hân, cậu quỳ ván giặt đồ cho tôi.
- Tuyết Nhi ??!
- Nhanh !!!
- Được được, mình quỳ.
Quỳ một cái liền đến tối.
Nội tâm Ngu cu nhang : Bảo bối hảo mệt mỏi, nhưng bảo bối hông dám than 5555 .(;ŏ﹏ŏ)
Nhìn dáng vẻ đấm đấm bóp bóp bắp chân của Thư Hân. Tuyết Nhi làm sao cầm lòng để cô chịu đựng nữa.
- Lại uy mình ăn .
- Vâng thưa lão bà.
Thánh chỉ hạ xuống. Ngu tiểu thư liền nhanh chóng chạy đến uy mỹ nhân, nhưng do quỳ thời gian dài. Khó có thể không bủn rủn tay chân. Liền té vào lòng Khổng Tuyết Nhi.
Khổng tiểu thư cũng đau lòng muốn chết. Nghĩ nghĩ nếu Thư Hân than mệt mỏi, liền tha cho cô. Ai ngờ đồ ngốc kia ngoan ngoãn chịu phạt như vậy.
- A
- Là mình uy cậu chứ.
- Lắm lời, mau ăn.
- Hảo, lão bà thật ngon.
- Đàng hoàng một chút.
Chụt.
Mút một cái trên môi Khổng Tuyết Nhi. Ngu Thư Hân liền cười muốn mắt thành hai đường chỉ.(~ ̄³ ̄)~
- Đáng ghét.
- Tuyết Nhi, bản thân mình sợ tịch mịch là thật. Nhưng khi bên cậu, mình không cảm thấy buồn chán. Trái lại rất thỏa mãn,mình rất hưởng thụ cảm giác yên tĩnh như vậy. Chỉ cần có cậu bên cạnh, mình đã cảm thấy rất hạnh phúc.
-Thư Hân, mình cũng hạnh phúc. Mình biết bản thân tính tình trầm lặng, phải khó chịu cậu....ưm....
Hai đôi môi dây dưa qua lại. Tiếng mút vang khắp cả phòng. May mắn, hai vị cùng phòng lại hẹn hò với thức ăn. Cho các cô thế giới hai người. Đến khi dứt ra, môi đều sưng tấy.
- Tuyết Nhi, mình không khó chịu. Mình hằng ngày đều sáng cùng cậu dùng bữa. Cùng cậu luyện tập, tập đến mệt. Cùng cậu mệt mỏi tựa vào nhau nghỉ ngơi. Lại an ủi cổ vũ lẫn nhau. Hứa hẹn cùng nhau xuất đạo. Tối đến lại được ôm cậu cùng nhau tiến vào mộng đẹp. Có thể cùng cậu viết nên câu chuyện tình yêu của đôi ta. Tuyết Nhi, Ngu Thư Hân mình đây, đã cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro