#Ở vũ trụ song song của song song nào đó (4)

Kể từ sau hôm đi uống cùng anh Jeonghan và Soonyoung, Wonwoo vẫn đau đầu tìm cách tỏ tình với 'em học sinh' Moon Junhwi của mình. Một phần vì kì thi đại học càng ngày càng tới gần, phần còn lại Wonwoo vẫn luôn cảm thấy băn khoăn về khoảng cách giữa cả hai.

Nói gì thì nói, khoảng cách tuổi tác vẫn là cái gì đó làm anh khá bận tâm đó, năm nay anh đã 29 chạm ngưỡng 30 rồi, trong khi Junhwi mới chỉ 17, 18 tuổi, liệu cậu ấy có thể chấp nhận lời tỏ tình của anh hay không? Đâu phải chỉ 1 hay 2 tuổi đâu, là 12 tuổi đó! Jeon Wonwoo vò đầu muốn bứt trụi cả tóc rồi vẫn nghĩ không thông. Đừng ai chê anh là cả nghĩ, nó là nỗi lo của người chuẩn bị sang đầu 3 đó, được chưa?

Những ngày cuối cùng của năm học trùng với mùa thu, từng chiếc lá vàng bay phủ rợp một góc sân trường, Wonwoo bước trên hành lang cũng lại vô tình nhớ về một thời học sinh nghịch ngợm của mình, anh tự hỏi mình của thời ấy nếu gặp Jun của bây giờ liệu có chạy tới tỏ tình với người ta ngay không nhỉ? Tự nghĩ rồi lại tự cười bản thân, anh của bây giờ đúng là khác với khi ấy, nhưng chắc cũng chẳng đủ dũng cảm mà đến tỏ tình đâu. Chẳng phải tự nhiên mà từ hồi đó tới bây giờ Kwon Soonyoung vẫn không tha cho anh khỏi cái biệt danh 'mọt sách'.

Đôi mắt đang nhìn ngắm vô định, lại bỗng va phải hình ảnh Junhwi một tay khoác vai bạn, tay còn lại cầm sách đi dưới sân trường làm anh thoáng sững người. Cậu ấy đúng là đẹp thật, một hương vị thanh xuân vừa lạ vừa quen, thật khác xa với thế giới của anh lúc này. 

Cậu ấy đột nhiên ngước lên nhìn dãy hành lang, khiến hai ánh mắt chạm nhau. Junhwi không chỉ mỉm cười mà còn dừng lại cúi chào anh từ xa. Ái chà, trái tim của Jeon Wonwoo lại chẳng tự chủ được nữa rồi, cứ đập từng nhịp đầy phấn khích đến mức muốn phá tung cả lồng ngực mà chạy tới bên cậu ấy.

Wonwoo vừa gật đầu đáp, vừa tự nhủ thầm trong lòng, giờ vẫn chưa phải là lúc, anh phải kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa. Là một nhà giáo nhân dân, ít nhất thì anh cũng phải gương mẫu chứ.

- Anh Wonwoo!

Tiếng của Seungkwan kéo anh ra khỏi cơn mơ màng.

- Ngắm gì đó? _ Nhóc con ngó nghiêng xuống dưới, lại thấy bóng dáng ai đó quen quen _ Chậc, lại đứng đây trồng cây si rồi.

- Ranh con, nói anh kiểu gì thế hả?

Anh cốc đầu Seungkwan một cái khiến nó kêu oai oái cực kì bất mãn.

- Em nói không đúng chắc? Anh cứ ở đó mà trồng cây si với người ta đi nha, không nhanh lên là cẩn thận có người nẫng tay trên thật đấy nhé.... Em nói thật á, đừng có lườm em như thế, tiền bối Junhwi được nhiều người thích thật mà, anh ấy sắp tốt nghiệp rồi bọn nó càng vội hơn. Em nghe phong phanh với nguyên cái đám khối em ngấp nghé đi tỏ tình rồi. Một tuần phải chục đứa xin gặp riêng anh ấy đó.

Seungkwan thì thầm làm ra cái vẻ huyền bí lắm, nhưng Wonwoo chỉ cảm thấy mặt thằng em mình nhìn thấy ghét, còn thông tin kia thì anh cũng không thấy ngạc nhiên lắm. Jun quả thật là một học sinh rất ưu tú, cậu ấy học giỏi, tính cách rất tốt, tuy không phải trong hội học sinh nhưng cũng năng nổ với hoạt động ngoại khóa của trường. Không thể không kể đến khuôn mặt và dáng người hoàn mỹ kia nữa.

- Sao thế? Anh còn suy nghĩ gì nữa?

- Nếu là em thì em thấy chuyện được thầy giáo tỏ tình nó có hơi quá không?

Wonwoo cũng không biết mình nói ra câu này là để đặt câu hỏi cho Seungkwan hay là đang nói ra suy nghĩ của bản thân nữa. Nếu đặt hai người họ ở vị trí khác, ví dụ như đồng nghiệp chẳng hạn, thì có lẽ mọi chuyện cũng không khó xử đến thế đâu nhỉ?

Là một giáo viên thì việc đầu tiên cần phải nhớ chính là không được có cảm tình riêng tư với học sinh. Vậy mà mới qua mấy năm anh đã phạm phải lỗi ấy đầu tiên. Điều đó cứ dằn vặt lòng Wonwoo mãi.

- Anh... _ Seungkwan nhìn mặt ông anh mà tràn đầy chán ngán, nhóc nhảy lên kéo vai anh xuống rồi lại thì thầm _ Này, em nói cho anh biết nhé Jeon Wonwoo, em sẽ kể cho anh một bí mật này. Anh nhớ hội phó hội học sinh trường không? Cái tên đẹp mã mà cao cao mà học chung lớp với anh Seokmin ý. Mấy nay Lee Seokmin đang xoắn hết cả lên vì anh ta đang tán tiền bối Moon Junhwi nhiệt huyết lắm mà không dám bảo anh, sợ anh lo. Cho nên anh cứ đứng đây mà nghĩ về chuyện tuổi tác đi ok!? Người ta tán nhiệt huyết mà tiền bối Junhwi còn chưa đổ, anh mà còn nghĩ nữa thì đến lúc thất tình thật đừng có đi tìm bọn em.

Vừa dứt lời tiếng chuông vào lớp cũng đúng lúc vang lên, Boo Seungkwan ba chân bốn cẳng chạy thục mạng cho kịp giờ, còn Wonwoo ấy à, anh vẫn đang bối rối chẳng biết phải làm gì với mớ thông tin mà em trai vừa nói, cứ thẫn thờ đứng nhìn về phía sân trường, nơi bóng Jun đã đi khuất sau dãy phòng học.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro