Ngày thứ 366

1.1.

Họ yêu nhau sáu năm. Không ồn ào, không kịch tính, chỉ là hai con người bình thường nương vào nhau để sống tiếp.
Một ngày, cô bị tai nạn. Không chết.
Nhưng khi tỉnh dậy, cô quên sáu năm ấy.
Quên sạch.
Quên cả anh.
Bác sĩ nói hồi phục ký ức là chuyện may rủi. Có thể một ngày nào đó cô nhớ lại. Cũng có thể suốt đời không.
Anh không biết nên vui hay tuyệt vọng: cô còn sống, nhưng không còn là người anh yêu nữa.
Từ đó, mỗi ngày anh đều đến gặp cô – với tư cách người xa lạ quan tâm một chút.
Mỗi ngày anh kể một chút về cuộc đời “một người bạn” nào đó – thật ra là chuyện về chính họ.
Cô cười, thấy câu chuyện hay, nhưng không bao giờ cảm nhận được gì quen thuộc.
Mỗi ngày cô hỏi anh cùng một câu:
“Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Anh luôn trả lời giống nhau:
“Vì tôi muốn vậy.”
Đến ngày thứ 366 – tròn một năm sau tai nạn – cô không đến viện kiểm tra như lịch hẹn nữa.
Anh gọi cho gia đình cô. Họ nói cô đã đi nước ngoài với một người con trai… người mà cô vừa quen vài tháng, và cô yêu anh ta thật lòng.
Anh ngồi sụp xuống hành lang bệnh viện, tay run như đang lạnh.
Cô đã quên anh suốt một năm.
Và rồi cô… quên cả việc rằng anh từng chăm sóc cho cô suốt một năm ấy.
Anh về nhà, mở chiếc hộp có sáu lá thư anh viết cho cô hằng năm kỷ niệm ngày yêu nhau. Anh quyết định viết lá thứ bảy – lá thư đầu tiên mà cô sẽ không bao giờ đọc.

“Hóa ra điều đau nhất không phải là mất em,mà là em không còn ký ức để biết rằng em đã từng có anh.”

Truyện kết bằng cảnh anh ra công viên nơi họ thường ngồi. Ghế đá cũ, bóng nắng vẫn nghiêng như mọi năm.
Anh nhìn sang bên cạnh, nơi đáng lẽ cô vẫn hay tựa vào vai anh.
Chỉ có khoảng trống.
Gió thổi nhẹ. Anh nói với khoảng trống ấy:
“Anh vẫn ở đây.
Chỉ còn em… là không.”
Và khoảng trống im lặng mãi.

1.2.

Họ yêu nhau sáu năm.
Không có những lời hứa rực rỡ, không có những bó hoa tốn tiền, không có những bức ảnh nắm tay khoe lên mạng. Chỉ là hai con người bình thường, lặng lẽ đi cạnh nhau qua những ngày chênh vênh.
Chiều ngày đó, cách đây một năm, họ còn ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá ở công viên nhỏ cuối phố. Cô tựa đầu lên vai anh, nói:
“Khánh à, em sợ lắm. Em sợ mai này chúng ta không còn như thế này nữa.”
Anh bật cười, xoa mái tóc cô:
“Đồ ngốc. Chúng ta đã đi sáu năm rồi. Làm gì có chuyện rời nhau dễ thế.”
Một lời nói mà sau này anh phải trả giá bằng cả tuổi trẻ.
Hôm xảy ra tai nạn, anh đến muộn năm phút. Chỉ năm phút.
Khi anh lao vào bệnh viện, bác sĩ kéo anh sang một góc, giọng nhẹ như sợ khiến anh gãy vụn:
“Cô ấy qua cơn nguy hiểm rồi… nhưng vùng ký ức bị ảnh hưởng. Có thể tạm thời, có thể lâu dài. Chúng tôi chưa chắc được.”
Anh không hiểu.
Cho đến khi cô nhìn anh, đôi mắt vốn thân thuộc bây giờ lại trống trơn.
Cô hỏi anh:
“Anh… là ai?”
Anh nghẹn lại, lúng túng đến mức bật cười—một nụ cười méo mó nhất đời:
“À… tôi chỉ là… người quen cũ.”
Từ hôm đó, anh trở thành “người quen cũ”.
Mỗi sáng, anh đều đến thăm cô ở trung tâm phục hồi chức năng. Không bao giờ quá sớm, không bao giờ quá trễ—chỉ vừa đủ để cô thấy anh không ép mình, cũng không bỏ rơi cô.
Cô không biết rằng anh đã từ bỏ công việc ổn định của mình, làm freelancer để có thời gian theo dõi bệnh tình của cô.
Cô thích nghe anh kể chuyện, vậy là anh kể.
Nhưng chuyện anh kể đều là chuyện của hai người:
– Lần cô giận dỗi vì anh quên sinh nhật.
– Lần họ đi lạc ở Đà Lạt và ngủ trên chiếc ghế dài giữa phòng chờ.
– Lần cô lần đầu nắm tay anh.
Cô nghe chăm chú, mắt sáng lên.
Nhưng khi anh hỏi: “Em thấy thế nào?”, cô chỉ mỉm cười:
“Cặp đôi trong chuyện anh kể… dễ thương thật.”
Cặp đôi ấy là họ.
Còn cô—không còn thuộc về những ký ức đó nữa.
Ngày nào cô cũng hỏi anh câu giống nhau:
“Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Ngày nào anh cũng trả lời giống nhau:
“Vì tôi muốn vậy.”
Anh không dám nói “vì tôi yêu em”.
Bởi anh biết: lời đó sẽ khiến cô sợ hãi một người xa lạ.
Đến ngày thứ 280, cô bắt đầu tươi tắn hơn. Anh thấy mừng.
Cho đến ngày cô đột nhiên kể rằng có một người con trai mới quen đang theo đuổi cô.
“Anh ấy nhẹ nhàng lắm… và hình như em thích anh ấy.”
Cô nói điều đó với nụ cười rạng rỡ. Nụ cười mà ngày xưa chỉ dành cho anh.
Anh chỉ cười, môi run:
“Thích là tốt. Em xứng đáng được hạnh phúc.”
Đêm đó, anh khóc lần đầu tiên sau nhiều tháng. Im lặng, nghẹn, không thành tiếng.

Ngày thứ 365 – tròn một năm sau tai nạn.
Đến lịch khám, cô không xuất hiện.
Anh chờ từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối.
Cuối cùng, anh gọi gia đình cô.
Mẹ cô bắt máy, giọng khàn đi vì khó xử:
“Thư… đi nước ngoài rồi con ạ.
Đi cùng… bạn trai mới.”
Tim anh dừng lại một nhịp.
Một năm qua—một năm anh ở cạnh, một năm anh níu giữ kí ức cho cô—cô không mang theo chút gì.
Cô không chỉ quên sáu năm của họ.
Cô đã quên cả một năm anh lặng lẽ yêu cô thêm lần nữa.
Anh ngồi sụp xuống hành lang bệnh viện, tay run như đang lạnh. Người ta đi qua, ai cũng bận rộn với cuộc đời của họ. Chỉ có anh vẫn đứng kẹt lại ở năm cũ.
Hôm nay là ngày thứ 366.
Ngày đầu tiên anh phải sống tiếp một mình.
Anh trở về công viên. Ghế đá cũ vẫn ở đó. Ánh nắng vẫn nghiêng như mọi mùa đông trước.
Chỉ có anh là thay đổi.
Anh mở hộp gỗ đựng sáu lá thư anh từng viết mỗi năm. Và anh viết thêm lá thứ bảy — lá thư đầu tiên mà cô sẽ không bao giờ đọc:

“Em biết không, Thư...
Điều đau nhất không phải là mất em.
Mà là em không còn ký ức để biết rằng em đã từng có anh.”


Anh đặt lá thư vào hộp, đóng lại, đặt lên ghế đá như gửi vào khoảng trống.
Trời hoàng hôn.
Anh nhìn sang bên cạnh—nơi cô đáng lẽ đang ngồi.
Khoảng không ấy lạnh đến mức anh phải khoanh tay giữ ngực.
Gió thổi qua tai anh như lời thì thầm xa xôi.
Anh nói thật khẽ, như nói với bóng của mình:
“Anh vẫn ở đây.
Chỉ còn em… là không.”
Công viên im lặng.
Không có ai để đáp lại.

1.3.

Họ từng yêu nhau sáu năm.
Một mối tình nhỏ bé đến mức gần như không để lại dấu vết nào trên thế giới — trừ trong lòng Khánh.
Rồi tai nạn xảy ra.
Khi Thư tỉnh lại, cô chỉ nhớ tất cả… trừ anh.
Bác sĩ gọi đó là “selective retrograde”. Người ta có thể quên những điều họ từng xem là quan trọng nhất. Không ai giải thích được vì sao.
Anh cố giữ bình tĩnh. Nhưng có đôi khi, khi cô hỏi:
“Anh là ai?”
anh cảm giác như ai đó đang chầm chậm rút trái tim mình ra khỏi lồng ngực—mà anh thì không có quyền kêu đau.
Những tháng sau đó, anh đến gặp cô mỗi ngày.
Cũng chiếc ghế đá ấy trong sân trung tâm phục hồi.
Cũng bóng nắng ấy.
Chỉ mỗi cô là không giống cô nữa.
Cô nghe anh kể về một “cặp đôi” mà cô chẳng biết là ai.
Những câu chuyện anh kể đều từ chính ký ức của họ:
– Lần hai người trốn mưa dưới mái hiên cũ.
– Lần cô bật khóc vì sợ tương lai.
– Lần cô ào tới ôm anh giữa đêm chỉ vì “nhớ quá”.
Cô lắng nghe như nghe một câu chuyện cổ tích không có thật.
Và lúc nào cô cũng hỏi:
“Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Anh trả lời:
“Vì tôi quen với việc ở cạnh em rồi.”
Cô không hiểu, và không cần hiểu.
Nhưng anh cứ trả lời như thế, mỗi ngày.
Đều đặn.
Như người đang tự dỗ chính mình.
Khoảng tháng thứ mười, cô bắt đầu mơ những giấc mơ lạ.
Cô nói mình thấy một người đàn ông đứng dưới bóng đèn đường, tay cầm chiếc ô cũ.
Không nhìn thấy mặt, nhưng lại rất quen.
Giấc mơ lặp lại đến mức cô hoang mang.
“Anh ấy nói gì với em?” – Khánh hỏi.
Cô lắc đầu.
“Không biết. Em không nghe được.
Giống như giọng nói bị kẹt lại ở nơi nào đó… sâu lắm.”
Khánh biết đó là anh trong giấc mơ.
Nhưng anh không nói.
Không dám.
Nếu ký ức của cô đang tự tìm đường quay lại, anh sợ chỉ một lời nói của anh sẽ khiến mọi thứ nứt vỡ.
Ngày thứ 346, cô gặp một người mới.
Người này đến rất nhanh, giống như một cảnh tượng bị cắt ghép thẳng vào đời cô.
Cô thích anh ta — một thứ thích nhẹ bẫng, không cần ký ức, không cần lý do.
Còn Khánh… chỉ là người xuất hiện trong những giấc mơ lộn xộn của cô.
Ngày thứ 365 – một năm tròn sau tai nạn.
Đến lịch tái khám, cô không đến.
Anh chờ từ sáng.
Đến chiều.
Đến tối.
Anh gọi cho gia đình cô.
Họ im lặng một lúc lâu đến mức anh nghe rõ tiếng thở dài ở đầu dây bên kia.
“Thư… đi rồi.
Sang nước khác với bạn trai.
Nó bảo muốn bắt đầu lại từ đầu.”
Bắt đầu lại từ đầu.
Còn anh… bị bỏ lại ở đoạn cuối của một cuộc tình không ai còn nhớ.
Ngày thứ 366.
Khánh quay lại chiếc ghế đá công viên cũ — nơi họ từng ngồi cùng nhau hàng trăm lần.
Hôm nay, ánh nắng hoàng hôn đổ xuống mặt ghế, hệt như một năm trước.
Hệt như sáu năm trước.
Nhưng anh trông lại khác: cũ hơn, trống rỗng hơn, và như người vừa đi khỏi một giấc mơ quá dài.
Anh mở chiếc hộp gỗ đựng những lá thư anh viết mỗi năm để kỉ niệm. Lá thứ nhất, thứ hai, thứ ba rồi… cả sáu chiếc.

Anh nhìn sang chỗ cô ngồi.
Không có ai.
Chỉ có bóng chiều đang dài ra, cong quạnh như một vết nứt của thế giới.
Anh nhắm mắt.
Chậm rãi.
Đau đớn đến mức không còn cảm giác.
“Em,” anh thì thầm với khoảng trống,
“là ký ức vẫn còn… sau khi tất cả ký ức đã biến mất.”
Gió cuốn đi câu trả lời.
Còn anh—một mình, trên chiếc ghế công viên của một cuộc tình không ai còn nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #truyenngan