Chị, Em Chúng ta (5)

Những ngày tháng bên nhau giờ đây trôi qua như một giấc mơ không thể vươn tay chạm tới. Ling Ling Kwong nhìn Orm Kornnaphat mỗi ngày, từng khoảnh khắc cô ghi nhớ từng chút một, như sợ rằng một ngày nào đó sẽ phải mất đi, mà không thể giữ lại gì. Orm Kornnaphat vẫn nở nụ cười dịu dàng với Ling Ling Kwong , những vết thương trong tim của cả hai lại đang dần dần khép lại, chỉ còn lại những khoảng trống không thể nào lấp đầy.

Ngày đầu tiên khi Orm Kornnaphat ho ra máu, Ling Ling Kwong suýt nữa đã ngã quỵ. Cô vội vã mang Orm Kornnaphat vào viện, nhưng khi kết quả xét nghiệm trở lại, Orm Kornnaphat chỉ cười nhẹ: "Em không sao."

Ling Ling Kwong nhìn cô, những lời nói của Orm Kornnaphat khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Và Orm Kornnaphat, với đôi mắt sáng long lanh, vẫn cứ cố gắng mỉm cười như thể tất cả đều ổn, như thể cô không hề biết rằng mình sắp vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Nhưng Ling Ling Kwong biết, mỗi khi Orm Kornnaphat ho, cơ thể cô gầy yếu đi, mỗi cơn ho lại mang theo từng tia máu đỏ, là dấu hiệu rõ ràng nhất của căn bệnh lao phổi đã chiếm lĩnh cô. Orm Kornnaphat đang đối mặt với cái chết, mà Ling Ling Kwong thì không thể làm gì khác ngoài việc chứng kiến cô yêu người ấy, ngày qua ngày, ngày một yếu đi.

Một buổi tối, khi cơn ho của Orm Kornnaphat vừa tạm lắng xuống, Ling Ling Kwong ngồi bên cạnh cô, nhìn đôi mắt hổ phách của Orm Kornnaphat. Cả hai không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau, cảm nhận sự hiện diện của người kia, cảm nhận một tình yêu thầm lặng, mãnh liệt hơn tất cả những gì cả hai từng trải qua.

"Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Ling Ling Kwong khẽ hỏi, tay vẫn ôm nhẹ vòng eo của Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat khẽ mỉm cười. "Nhớ chứ, ngày mà chị cứu em khỏi tai nạn đó. Chị giống như thiên thần vậy."

Ling Ling Kwong cười buồn, vuốt tóc Orm Kornnaphat. "Em mới là thiên thần, Orm Kornnaphat. Chính em đã làm cho cuộc đời tôi trở nên có ý nghĩa."

Cả hai im lặng, nhưng trong lòng mỗi người lại đầy ắp những nỗi niềm không thể nói thành lời. Ling Ling Kwong nhìn Orm Kornnaphat. Từng phút giây bên Orm Kornnaphat, Ling Ling Kwong cảm nhận như mọi thứ trong thế giới này đều tan chảy. Cô yêu Orm Kornnaphat nhiều đến mức, đôi khi Ling Ling Kwong không biết mình có đủ sức để chịu đựng nổi khi đối diện với sự thật rằng Orm Kornnaphat sẽ rời xa mình.

Ling Ling Kwong không thể ngồi im một chỗ khi thấy Orm Kornnaphat gầy yếu đi mỗi ngày. Cô dành hết thời gian của mình để nghiên cứu, tìm kiếm mọi phương pháp chữa trị có thể giúp Orm Kornnaphat. Cô không thể không thừa nhận rằng mọi nỗ lực của mình đều là vô ích. Nhưng Ling Ling Kwong không muốn buông tay. Cô cố gắng điều trị cho Orm Kornnaphat hết lần này đến lần khác, mặc dù mọi chỉ số y tế đều cho thấy bệnh tình của Orm Kornnaphat ngày càng xấu đi.

"Chị, đừng lo nữa... Em sẽ không sao đâu," Orm Kornnaphat nói, nhưng cái nhìn trong mắt cô khiến Ling Ling Kwong như bị đâm vào một vết thương sâu. Orm Kornnaphat mỉm cười nhưng lại không thể che giấu được sự mệt mỏi, sự đau đớn đang ngày một chiếm lĩnh cơ thể cô.

Ling Ling Kwong im lặng, nhưng trái tim cô như vỡ nát. Cô đã tìm mọi cách, nhưng rồi đâu có gì có thể ngừng lại được sự tàn nhẫn của bệnh tật. Lao phổi là một căn bệnh quái ác, dù cho có bao nhiêu nỗ lực cũng không thể kéo dài thời gian cho Orm Kornnaphat. Cô có thể xoa dịu cơn đau, nhưng không thể cứu được người cô yêu.

Ngày qua ngày, những cơn ho của Orm Kornnaphat lại càng nặng hơn. Ling Ling Kwong đã khóc rất nhiều trong im lặng, nhưng Orm Kornnaphat luôn cố gắng mỉm cười với cô, dù cơ thể cô không còn sức sống như trước nữa.

Cả hai đã dành những tháng ngày ngọt ngào bên nhau, nhưng Ling Ling Kwong không thể không nhận ra sự thay đổi trong cơ thể Orm Kornnaphat. Cô biết, dù cố gắng bao nhiêu, cũng không thể kéo dài thêm được nữa. Cái chết đang đến gần, chỉ còn là vấn đề thời gian. Và Orm Kornnaphat, dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể đẩy lui số phận.

Một buổi tối, khi Ling Ling Kwong ngồi bên cạnh Orm Kornnaphat, cô không thể không nắm chặt tay cô, lặng lẽ cảm nhận từng hơi thở yếu ớt của Orm Kornnaphat. "Em yêu chị, nhiều lắm," Orm Kornnaphat khẽ nói, nhưng giọng cô yếu ớt, như thể sức sống trong người đã cạn kiệt.

Ling Ling Kwong không trả lời ngay, chỉ cúi xuống hôn lên trán Orm Kornnaphat, đôi mắt cô ngấn lệ. "Chị yêu em, Orm Kornnaphat. Yêu em hơn tất cả những gì chị có."

"Em sẽ không rời xa chị đâu," Orm Kornnaphat khẽ nói, đôi mắt hổ phách của cô như muốn nói lên tất cả những lời yêu thương mà cô chưa kịp nói ra. Nhưng trong trái tim cô, Orm Kornnaphat đã biết rằng mình không thể làm được lời hứa ấy. Mỗi ngày trôi qua, cô càng yếu đi, và một ngày nào đó, Ling Ling Kwong sẽ phải đối diện với sự thật tàn nhẫn: Orm Kornnaphat sẽ ra đi.

Ling Ling Kwong biết điều đó, nhưng cô vẫn không thể thừa nhận. Cô không thể nói với Orm Kornnaphat rằng cô sợ mất em đến thế nào, sợ rằng mình không đủ mạnh mẽ để sống tiếp nếu không có Orm Kornnaphat bên cạnh.

Mỗi đêm, Ling Ling Kwong và Orm Kornnaphat ôm nhau chặt hơn, như thể muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Ling Ling Kwong biết, sẽ có một ngày, một ngày mà Orm Kornnaphat sẽ không còn tỉnh dậy nữa, một ngày mà cô sẽ phải đối mặt với nỗi đau khôn xiết.

Ling Ling Kwong biết mình đã bị lao phổi giai đoạn đầu, căn bệnh lây qua đường tiếp xúc gần với người mắc bệnh. Cô hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nhưng lại chọn cách im lặng. Từ khi Orm Kornnaphat xuất hiện trong cuộc đời cô, Ling Ling Kwong chưa từng ngần ngại bất kỳ điều gì, kể cả việc đối mặt với căn bệnh này. Cô không nói với Orm Kornnaphat, không phải vì sợ hãi, mà vì không muốn Orm biết sự thật ấy.

Đối với Ling Ling Kwong, từng khoảnh khắc bên Orm Kornnaphat đều đáng giá hơn tất cả. Những cái nắm tay, những nụ cười dịu dàng hay chỉ đơn giản là hơi thở yếu ớt của Orm Kornnaphat cũng đủ để cô quên đi mọi nguy cơ. Cô đã chọn yêu và bảo vệ Orm Kornnaphat bằng tất cả những gì mình có, dù cái giá phải trả có là gì đi nữa.

Cả hai ôm nhau trong im lặng, không còn gì để nói nữa. Orm Kornnaphat không thể giữ lời hứa của mình, và Ling Ling Kwong cũng không thể thay đổi được số phận.

Ngày đó, khi Orm Kornnaphat yếu ớt nằm trong tay Ling Ling Kwong, cô nhìn Ling Ling Kwong lần cuối bằng đôi mắt hổ phách sâu thẳm, như muốn nói tất cả những lời yêu thương mà cô chưa kịp thốt ra. Mọi thứ trong Ling Ling Kwong dường như sụp đổ, mọi thứ xung quanh như mờ nhạt đi.

Orm Kornnaphat khẽ nhắm mắt, và trong phút giây ấy, Ling Ling Kwong cảm nhận được sự lạnh lẽo đang lan tỏa khắp cơ thể Orm Kornnaphat. Cô không thể giữ lại được nữa, và Orm Kornnaphat đã rời xa, nhẹ nhàng như một làn gió, không gây ra tiếng động.

Trong một khoảnh khắc, Ling Ling Kwong gục đầu vào lòng ngực Orm Kornnaphat, nước mắt cô tuôn rơi không ngừng. "Bảo bối của chị... em đi đâu rồi?" Cô hỏi, nhưng không ai trả lời. Orm Kornnaphat đã rời xa cô mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro