Chị, Em Chúng ta (6) End

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, tĩnh lặng như không có sự sống. Chỉ có tiếng đồng hồ đang tích tắc đều đặn, không vội vã, không ngừng nghỉ, như một lời nhắc nhở đau đớn rằng thời gian không chờ đợi ai, kể cả Ling Ling Kwong. Cô ngồi đó, bất động, mắt nhìn vào khoảng không, nơi mà Orm Kornnaphat từng hiện diện. Không gian ấy, nơi tràn ngập sự ấm áp của tình yêu, giờ đã lạnh lẽo, trống rỗng. Tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi đau và sự trống vắng khôn cùng.

Orm Kornnaphat đã ra đi rồi, nhẹ nhàng và lặng lẽ như một con chim bay về trời mà không một lời từ biệt. Ling Ling Kwong không thể chấp nhận được sự thật ấy. Mỗi khi cô nhắm mắt, hình ảnh của Orm Kornnaphat lại hiện lên rõ ràng, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, từng khoảnh khắc ngọt ngào mà họ đã cùng nhau trải qua. Nhưng tất cả đã vỡ vụn, tan thành từng mảnh trong tay Ling Ling Kwong. Cô không biết phải làm gì, không biết làm sao để tiếp tục sống khi phần quan trọng nhất trong cuộc đời cô đã ra đi mãi mãi.

Ngày tang lễ của Orm Kornnaphat, Ling Ling Kwong cố gắng gượng dậy, nhưng đôi chân cô như bị nặng trĩu, không thể bước đi được. Mỗi bước đi của cô đều giống như dồn nén tất cả những nỗi đau trong lòng, mỗi hơi thở như đâm vào trái tim cô một nhát dao sắc lạnh. Cô cố gắng làm tất cả những thủ tục cuối cùng cho Orm Kornnaphat, nhưng trong lòng chỉ có một nỗi niềm duy nhất: làm sao để Orm Kornnaphat có thể ra đi trong sự tôn trọng và yêu thương, dù có bao nhiêu sự lạnh nhạt xung quanh.

Cả gia đình Tinnapat chỉ đến để làm nghĩa vụ, không ai quan tâm đến Orm Kornnaphat. Chỉ có Ling Ling Kwong, một mình cô đứng đó, không nói gì. Cô không quan tâm đến cái nhìn lạnh lùng của họ. Điều duy nhất cô mong muốn là Orm Kornnaphat được ra đi trong sự yên bình, không phải chịu thêm bất kỳ sự lạnh nhạt nào từ những người đã từng bỏ rơi Orm Kornnaphat suốt cuộc đời.

Lúc đó, Ling Ling Kwong mới hiểu rằng, Orm Kornnaphat đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn để tìm kiếm sự yêu thương và chấp nhận từ người khác. Nhưng giờ đây, cô là người cuối cùng giữ lấy tình yêu ấy, dù Orm Kornnaphat đã không còn nữa. Cô sẽ là người duy nhất bảo vệ tình yêu này đến cuối cùng.

Ling Ling Kwong đứng trước mộ của Orm Kornnaphat, tay cầm bó hoa trắng tinh khôi mà cô đã tự tay chuẩn bị. Mặt trời đã lặn, chỉ còn lại một tia sáng mỏng manh cuối cùng. Cơn gió chiều thoảng qua, nhẹ nhàng vờn quanh khuôn mặt cô, nhưng lòng Ling Ling Kwong vẫn trống rỗng. Cô nhìn vào ngôi mộ, nơi mà Orm Kornnaphat đã yên nghỉ, và không thể hiểu nổi tại sao số phận lại tàn nhẫn như vậy. Orm Kornnaphat đã ra đi, và giờ đây chỉ còn lại cô đơn, bóng tối, và một sự trống vắng không thể lấp đầy.

Cô vẫn nhớ rõ những buổi tối hai người ngồi bên nhau, trò chuyện, cười đùa, những nụ hôn ngọt ngào, và cả những giây phút im lặng mà chỉ có tình yêu giữa họ là đủ. Nhưng giờ đây, tất cả đã tan biến. Orm Kornnaphat không còn nữa. Ling Ling Kwong không thể nói thành lời rằng cô yêu Orm Kornnaphat nhiều đến mức nào, không thể nói rằng cuộc sống của cô giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có cô ấy bên cạnh.

"Chị không phải một mình" một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau Ling Ling Kwong, làm cô giật mình quay lại. Đó là Ying, bác sĩ đồng nghiệp của cô, và Prigkhing, cô y tá vui vẻ mà Ling Ling Kwong đã cùng làm việc suốt bao năm qua. Họ đứng đó, im lặng, đôi mắt đượm buồn nhìn cô.

Ying tiến đến, đặt tay lên vai Ling Ling Kwong một cách nhẹ nhàng, như muốn truyền hơi ấm vào cơ thể cô. "Chúng em sẽ ở đây với chị. Đừng lo."

Ling Ling Kwong không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cô biết, dù những người bạn của mình có ở đây, nhưng nỗi đau trong lòng cô sẽ không thể nào nguôi ngoai. Orm Kornnaphat là tất cả đối với cô, là tình yêu duy nhất, là lý do cô tồn tại. Nhưng giờ đây, khi Orm Kornnaphat đã ra đi, Ling Ling Kwong không biết mình có thể tiếp tục sống như thế nào.

Prigkhing nhìn Ling Ling Kwong, đôi mắt đầy lo lắng và đau xót. "Nếu em ấy biết chị như thế này em ấy sẽ rất đau lòng đấy chị à."

Ling Ling Kwong cúi đầu, không thể nói gì. Cô chỉ biết đứng đó, lặng lẽ, để nước mắt tuôn rơi. Từng giọt nước mắt như những viên đá lạnh lẽo rơi xuống, cuốn theo tất cả những nỗi đau, những ký ức, tất cả những gì cô và Orm Kornnaphat đã chia sẻ. Tất cả như một cuốn phim quay chậm, tái hiện lại những giây phút ngọt ngào và hạnh phúc, những lần họ cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau sống, giờ đây đã trở thành quá khứ đau thương.

Ling Ling Kwong cảm thấy mình không thể sống tiếp trong nỗi đau này. Mỗi ngày, mỗi giờ trôi qua, sự vắng mặt của Orm Kornnaphat lại như một vết thương mở trong lòng cô. Orm Kornnaphat là tất cả đối với Ling Ling Kwong. Là lý do cô thức dậy mỗi sáng, là lý do cô tồn tại. Nhưng giờ đây, khi Orm Kornnaphat đã ra đi, Ling Ling Kwong không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao. Cô không thể tiếp tục sống trong thế giới này mà không có Orm Kornnaphat.

Ling Ling Kwong quay trở lại căn phòng của Orm Kornnaphat. Nó vẫn như cũ, vẫn giữ lại mọi dấu ấn của họ. Những bức ảnh của Orm Kornnaphat treo trên tường, những cuốn sách mà Orm Kornnaphat yêu thích, chiếc giường mà họ đã từng ngủ cùng nhau. Nhưng giờ đây, căn phòng chỉ còn lại một mình Ling Ling Kwong, cô đơn và trống vắng. Orm Kornnaphat không còn nữa, và Ling Ling Kwong không biết phải làm gì để đối diện với sự thật đó.

Cô nhìn vào bức ảnh của Orm Kornnaphat, nụ cười ấy vẫn sáng rực trong lòng cô, dù Orm Kornnaphat đã ra đi. Nhưng Ling Ling Kwong không thể chịu đựng được sự cô đơn này. Cô không muốn sống trong một thế giới không có Orm Kornnaphat bên cạnh. Cô không thể.

Và trong khoảnh khắc ấy, Ling Ling Kwong đưa ra quyết định.

Ling Ling Kwong ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi ánh sáng mờ ảo của buổi tối chiếu qua khe cửa. Cô viết một lá thư ngắn, chỉ có vài dòng nhưng đầy đủ nỗi lòng:

"Xin lỗi, vì tôi không thể tiếp tục sống mà không có em bên cạnh. Em là lý do tôi tồn tại, và giờ đây, khi em không còn nữa, tôi chỉ là một cái xác không hồn. Tôi yêu em, mãi mãi yêu em. Và tôi sẽ đến bên em, nơi em đang chờ đợi."

Ying và Prigkhing sau khi nghe tin Ling Ling Kwong đã cắt cổ tay tự tử ở phòng tắm tại nhà thì đau lòng không thôi. Cả hai quyết định chôn cô bên cạnh Orm Kornnaphat. Mong rằng kiếp sau họ sẽ có được hạnh phúc viên mãn.

Nhiều năm về sau, người đời kể rằng vào những đêm trăng sáng, có thể thấy bóng dáng hai người con gái nắm tay nhau, mãi mãi không rời xa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro