Phận duyên lỡ làng (4)
Tiếng mưa bắt đầu rơi rả rích khi Orm Kornnaphat quay trở về nhà trọ sau cuộc gặp gỡ với Lingling Kwong. Đầu óc cô quay cuồng với những câu hỏi không lời giải. Cảm giác tội lỗi ngày càng nặng nề, nhưng hơn cả, là nỗi khát khao được làm gì đó để chuộc lỗi, để sửa chữa những sai lầm đã khiến cả cô và Lingling Kwong mắc kẹt trong vòng xoáy của lời nguyền.
Đêm ấy, khi Orm Kornnaphat đang ngồi trước đống bức tranh của Lena, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ cửa sổ. Cô đứng dậy, bước đến và kéo rèm. Bên ngoài, bóng dáng một người phụ nữ lạ mặt đang đứng dưới màn mưa. Đó không phải là Lingling Kwong.
Orm Kornnaphat vội mở cửa sổ. "Ai đó?"
Người phụ nữ không trả lời ngay, chỉ ngước lên nhìn cô. Đôi mắt đen thẳm, sắc lạnh của bà ta khiến Orm Kornnaphat có cảm giác như bị đông cứng tại chỗ. Sau vài giây im lặng, bà ta cất giọng trầm khàn:
"Cô là Orm Kornnaphat, đúng không? Người bị kéo vào trò chơi của Lingling Kwong."
"Bà là ai?" Orm Kornnaphat hỏi, không giấu được sự cảnh giác.
"Tôi là Vilda, một người cũng từng giống như cô – bị lời nguyền của khu rừng giam giữ."
Vilda bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong khi đôi mắt vẫn không rời khỏi Orm Kornnaphat. "Có lẽ cô nghĩ mình có thể cứu Lingling Kwong, giải thoát cho cô ấy và cả chính mình. Nhưng sự thật là... không dễ dàng như vậy."
Orm Kornnaphat cau mày. "Ý bà là gì?"
"Lingling Kwong không phải chỉ là một nạn nhân. Cô ấy là người nắm giữ lời nguyền. Mỗi lần cô ấy đau khổ, hận thù của cô ấy lại lớn hơn, kéo cả khu rừng và những người xung quanh xuống vực thẳm. Nếu cô muốn phá vỡ lời nguyền, cô không chỉ cần đối mặt với quá khứ, mà còn phải đối mặt với chính cô ấy. Điều đó có nghĩa là..." Vilda ngập ngừng.
"Có nghĩa là gì?" Orm Kornnaphat hối thúc.
"Có nghĩa là cô phải khiến Lingling Kwong chấp nhận từ bỏ hận thù – ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phá hủy chính cô ấy."
Orm Kornnaphat cảm thấy tim mình như thắt lại. Ý nghĩ phải làm tổn thương Lingling Kwong một lần nữa khiến cô gần như không thể thở được. Nhưng sâu thẳm trong cô, một phần nào đó hiểu rằng điều này có thể là sự thật.
Sáng hôm sau, Orm Kornnaphat quyết định quay lại khu rừng, lần theo linh cảm của mình. Cô biết rằng nếu muốn cứu cả Lingling Kwong và bản thân mình, cô không thể ngồi yên chờ đợi.
Khi bước qua ranh giới khu rừng, mọi thứ xung quanh bỗng thay đổi. Cây cối trở nên dày đặc hơn, không khí lạnh buốt như mùa đông. Lingling Kwong đứng đợi cô ở đó, đôi mắt ánh lên tia nhìn phức tạp.
"Em quay lại rồi," Lingling Kwong nói, giọng không giấu được vẻ mỉa mai.
"Tôi muốn cứu cô," Orm Kornnaphat nói thẳng.
Lingling Kwong bật cười, tiếng cười vang vọng trong khu rừng. "Cứu tôi? Hay em chỉ đang cố gắng cứu chính mình?"
Orm Kornnaphat không trả lời. Lingling Kwong bước lại gần, gương mặt đầy vẻ nghi ngờ. "Nếu em thực sự muốn cứu tôi, hãy chứng minh đi. Đây là thử thách đầu tiên của em."
Cô ấy giơ tay lên, và ngay lập tức, một luồng sương mù bao phủ lấy Orm Kornnaphat. Khi mở mắt ra, cô nhận ra mình đang đứng trước một căn nhà nhỏ.
Căn nhà nhỏ trông cũ kỹ và quen thuộc một cách kỳ lạ. Orm Kornnaphat đẩy cửa bước vào, trái tim đập thình thịch. Bên trong, mọi thứ như đông cứng trong thời gian. Một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô.
Cô quay lại và thấy... chính mình – hay đúng hơn là phiên bản của cô trong kiếp trước. Người phụ nữ ấy trông giống cô, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo, đầy toan tính.
"Em nghĩ rằng mình có thể sửa chữa được tất cả sao?" người phụ nữ ấy hỏi, giọng điệu pha lẫn chua chát.
"Tôi không biết," Orm Kornnaphat trả lời thành thật. "Nhưng tôi sẽ cố gắng."
"Cố gắng? Giống như cách em đã cố gắng bảo vệ gia đình mình, bằng cách phản bội Lingling Kwong?"
Những lời ấy như một nhát dao cứa vào lòng Orm Kornnaphat. Cô muốn nói gì đó, nhưng không thể thốt ra được. Ký ức dần hiện lên – cô của kiếp trước đã lựa chọn giữa tình yêu và gia đình, và kết cục là cô đã phản bội Lingling Kwong, người mà cô từng thề sẽ bảo vệ.
"Làm thế nào tôi có thể sửa chữa?" Orm Kornnaphat hỏi, giọng nghẹn ngào.
"Bằng cách trả giá," phiên bản cũ của cô nói, trước khi biến mất trong làn sương.
Khi Orm Kornnaphat quay trở lại nơi Lingling Kwong đang đứng, cô không thể giấu được sự mệt mỏi và đau đớn.
"Em đã thấy gì?" Lingling Kwong hỏi, giọng lạnh băng.
"Thấy tôi đã làm tổn thương cô nhiều thế nào," Orm Kornnaphat nói, đôi mắt nhìn thẳng vào Lingling Kwong. "Nhưng tôi không phải là người của kiếp trước nữa. Tôi muốn làm mọi thứ để cô được tự do."
Lingling Kwong nhìn cô, ánh mắt thoáng qua chút mềm mại trước khi trở nên sắc lạnh trở lại. "Đó mới chỉ là bước đầu tiên, Orm Kornnaphat. Hãy nhớ, nếu em không đủ mạnh mẽ, em sẽ không chỉ mất tôi, mà còn mất chính mình."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro