Ai mới Điên?

Cả tháng nay, ngày nào đại tiểu thư nhà họ Kwong cũng đến đón Orm Kornnaphat không xót một ngày. Mặc dù bác sĩ Korn ngày nào cũng láy xe đến nhưng Lingling Kwong thì cứ mặc kệ đó.

"Chị rảnh lắm sao?".

Orm Kornnaphat thắc mắc, chủ tịch như chị ta bây giờ lại rảnh rỗi quá nhỉ.

Buổi trưa thì đến đưa nàng đi ăn, chiều thì lại đến đón nàng về.

"Chị không".

Trả lời như vậy, Orm Kornnaphat xác định chính nàng sẽ không đưa ra một câu từ gì nữa cho đến hết tuần này.

"Orm Kornnaphat".

Lingling Kwong đột nhiên gọi thẳng tên họ nàng, khiến nàng cảm thấy có chút bất an trong lòng.

"Hôm nay ba mẹ chị đã kêu chị đi xem mắt".

"Đi chưa, người đó đẹp không?".

Vốn dĩ nàng hỏi như vậy, chính vì nàng biết Lingling Kwong không có cảm giác đàn ông.

Lingling không trả lời, có vẻ như lần này cô ấy thật sự tức giận rồi. Còn một mạch đưa nàng về thẳng bệnh viện, mất tích cả tuần không liên lạc gì hết.

Định trêu Lingling một chút, không ngờ chị ấy giận thiệt còn giận dai như vậy.

Hết cách, điện cho chị ta thì chị ta không nghe máy, nhấn tin cũng không thèm trả lời. Hỏi ra mới biết một tuần nay Lingling không có đến công ti làm việc.

Orm Kornnaphat đột nhiên cảm thấy lo lắng, rất sợ Lingling xảy ra chuyện gì đó.

Liền phóng xe đến nhà riêng của Lingling Kwong. Đương nhiên là Orm Kornnaphat biết mật mã nhà Lingling rồi.

Vừa bước vào nhà, liền thấy những chai rượu đang nằm trên sàn nhưng mà người đâu.

Bao nhiêu đây là một mình chị ta uống hết sao?

Orm Kornnaphat thấy hối hận vì hôm đó cứ trêu chọc chị ấy.

"Lingling chị đâu rồi?"

Chân Orm Kornnaphat như đạp trúng thứ gì đó liền biết, chính là Lingling Kwong chứ ai vào đây.

Bế Lingling Kwong vào phòng ngủ, bây giờ Orm Korn mới thấy rõ được mặt cô. Sao lại tiều tụy như vậy chứ, Orm Kornnaphat đau lòng hôn lên chớp mũi đó.

Không những thế mùi rượu còn nồng nặc như vậy, nàng thay đồ cho cô xong. Cũng lên giường mà ôm Lingling Kwong vào lòng rồi thiếp đi.

Lingling Kwong cứ nghĩ là mình đang mơ, nhưng nếu mơ mà được Orm Korn của cô ôm như vậy thì mong là đừng bao giờ thức giấc.

"Đến cả mơ, em cũng không buông tha cho chị".

Lingling Kwong nắm tay người ở phía sau đang ôm lấy mình mà hôn lên, đã từ rất lâu bác sĩ Korn mới dịu dàng như vậy, không sao cho dù là trong mơ cô cũng hạnh phúc rồi.

"Ling, để cho em ngủ".

Lingling Kwong một lần nữa như khômg tin vào tai mình, đây không phải là mơ. Người ở phía sau thật sự là Orm Kornnaphat.

Lingling Kwong lần thật sự tỉnh táo, không dám nhắm mắt lại. Sợ rằng khi nhắm mắt lại đến lúc mở mắt ra người đã đi.

Vậy nãy giờ chuyện gì cũng là thật.

Lingling Kwong ôm chặt lấy Orm Kornnaphat, ngắm nhìn gương mặt mà cô rất nhớ nhung.

Cô không chắc, bác sĩ Korn có yêu mình không. Trong những ngày qua cô đã có suy nghĩ sẽ rút lui rời khỏi cuộc sống của bác sĩ mà trở về thực tại.

Lần này, Lingling Kwong thật sự mất dũng khí để đến bên cạnh Orm Kornnaphat.

Suy nghĩ quá nhiều, Lingling Kwong vô thức thiếp đi. Trong lúc tỉnh lại, phát hiện trên giường bây giờ chỉ còn lại một mình cô, chỉ còn lại sự trống rỗng mà Orm Kornnaphat để lại.

Em ấy luôn rời đi mà không báo trước, có vẻ lần này cũng không khác gì mấy. Lingling Kwong đột nhiên không thể kiềm chế được nước mắt mình mà tuông rơi, trong lúc đó cửa lại được đẩy vào.

Orm Kornnaphat không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chị ta chưa rời khỏi giường đã khóc thương tâm đến vậy.

"Ling, chị sao vậy?".

Lingling Kwong ngẩn đầu, bác sĩ của cô lần này không có đi nhưng mà cô lại cảm thấy tủi thân, không biết bác sĩ Korn xem cô là gì.

"Orm Kornnaphat, cô xem tôi là gì hả?".

Orm Korn im bật, đột nhiên ngẫm lại nàng thật sự đã trêu Lingling hơi quá rồi, rất có lỗi.

"Ling ,em xin lỗi".

Bác sĩ Korn lại gần ôm lấy thân ảnh đang khóc kia.

"Chị đừng giận nữa nhé, chúng ta làm hòa được không?".

"Có là gì của nhau đâu mà đòi hòa".

Orm Korn bật cười vì giọng điệu hờn dỗi của Lingling Kwong, đúng là đại tiểu thư rất dễ thương.

"Nếu chị muốn kết hôn, thì ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn được không?".

Lingling xoay qua nhìn Orm Kornnaphat, một bước liền được kết hôn cùng nàng sao? Có phải là mơ không, hay là nàng lại trêu trọc cô nữa.

"Em gạt chị".

"Em không gạt chị".

Orm Korn bình tĩnh đi ra ngoài rất nhanh liền trở vô, lấy ra một số giấy tờ tùy thân đưa cho Lingling giữ.

"Em đưa cho chị cất, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn được chứ".

"Nhưng mà, em không yêu chị".

"Ai nói em không yêu chị".

Chụt.

Orm Korn hôn mạnh lên má Lingling Kwong, chiếm thế thượng phong để cô nằm dưới thân mình mà chiếm lấy.

Nhưng mà ngược lại, dưới sự mong chờ của Lingling Kwong rằng Orm Kornnaphat sẽ làm gì mình thì lại không như mong đợi của cô. Bác sĩ Korn lại chính chắn như vậy một miếng xôi thịt cũng xơi làm cô tức chết.

"Đợi chúng ta đăng kí kết hôn xong, được chứ?".

Orm Kornnaphat cưng chiều hôn lên chán của Lingling Kwong.

Orm Kornnaphat chính là như vậy, sẽ không làm chuyện gì quá phận với cô hết nhưng Lingling thì lại không như vậy.

Có thể nói bác sĩ Korn chính là một tay chơi rất biết cách giữ lấy trái tim của Lingling Kwong, vừa đấm vừa xoa nhưng chưa từng khiến Lingling Kwong có ý định rời khỏi nàng. Mà còn tình nguyện dâng hiến cả trái tim cho nàng.

"Ngày mai, em dọn đến đây ở với chị đi".

"Được".

"Sau này, chuyện gì của em cũng phải nói trước với chị".

"Em hứa"

"Còn nữa, nếu như không có chuyện gì thì không được nói chuyện riêng với Ying"

"Em hứa mà"

"Ai ăn hiếp chị thì em phải bênh chị"

"Dạ"

.........

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro