7. Lạc Giữa Hai Thế Giới (HYCBxPQA)
Phạm Quỳnh Anh từ từ mở mắt, nhưng không phải là ánh sáng quen thuộc của căn phòng nhỏ ấm áp ở thành phố. Cô thấy mình nằm trên một chiếc giường phủ vải lụa mịn màng, dưới trần nhà là những đèn chùm pha lê lấp lánh như vũ điệu của những vì sao đêm.
Không gian xung quanh tỏa ra hương thơm nồng nàn, quyến rũ một thứ hương thơm mà cô chưa từng ngửi thấy bao giờ, khiến từng thớ da trên người cô run lên một cách lạ lùng.
Cô cố đứng dậy nhưng đầu óc choáng váng, mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó: một cơn mưa lớn, một tiếng thét, rồi... bóng tối.
Cửa phòng mở ra, một bóng người xuất hiện. Đó là một cô gái trẻ, ánh mắt chứa đầy ham muốn và tò mò khi nhìn thấy cô. Tay em chậm rãi trượt xuống bờ vai mảnh khảnh, rồi vuốt ve đường cong mềm mại lấp ló dưới chiếc váy lụa mỏng tang.
"Chào mừng chị đến với thế giới mới, Quỳnh Anh, em là Hoàng Yến " giọng em thì thầm, vừa ngọt ngào vừa đầy ma mị.
Cô cảm nhận được làn da nóng rực, tim đập mạnh hơn khi bàn tay đó nhẹ nhàng chạm vào vòng một căng đầy, đôi mắt cô lóe lên một tia phản kháng, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận sự kích thích dâng trào.
"Tôi...tôi không biết đây là đâu..." giọng cô run run, đầy hoang mang nhưng chỉ thấy em khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy mê hoặc.
Em chỉ cười, tiếp tục "chơi đùa" với những đường cong của cô, khiến mọi rào cản trong tâm trí dần tan chảy. Mỗi cái chạm, mỗi cử chỉ đều khiến cô vừa ngượng ngùng, vừa khao khát, như bị cuốn vào một mê cung đầy dục vọng.
Không khí trở nên nồng nhiệt, tiếng thở gấp dần dần hòa vào tiếng nhạc du dương từ đâu đó vọng lại, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.
Cô biết mình phải sẵn sàng cho những thử thách phía trước - một hành trình đầy cám dỗ và nguy hiểm, nơi mà cảm xúc và xác thịt giao thoa đến ranh giới cuối cùng của bản thân.
Ánh nến hắt lên làn da mịn màng của Phạm Quỳnh Anh, từng đợt hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không gian nóng bỏng. Bàn tan Hoàng Yến không còn giữ lấy mà bắt đầu khám phá đầy chủ động, lướt qua từng đường cong mềm mại, từ cổ xuống vai, rồi vòng một căng đầy đang ẩn dưới lớp vải mỏng manh.
Em khẽ cắn nhẹ vào bờ vai trắng nõn, để lại dấu vết rát rực khiến cô giật mình, cả người run rẩy không chỉ vì cảm giác đau mà vì sự kích thích lạ lùng lan tỏa khắp thân thể. Đôi mắt em chứa đựng khao khát đan xen chút hờn dỗi non nớt, như muốn chiếm trọn chị ngay từ phút đầu gặp gỡ.
"Đừng sợ, chị sẽ thấy mình chưa từng sống thật như thế này," giọng em trầm ấm, vừa như lời mời gọi, vừa là lời thách thức.
Quỳnh Anh khẽ thở gấp, cảm giác tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Bàn tay em không ngừng di chuyển, nhẹ nhàng nhưng không kém phần khát khao, chơi đùa với từng nếp da, khiến mọi rào cản trong tâm trí cô như tan chảy. Một ngón tay khéo léo chạm vào nhũ hoa, khiến cô không thể kìm nén tiếng rên khẽ thoát ra.
Mắt cô lóe lên một tia đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa ngây ngất, cảm giác mới mẻ đan xen cùng khao khát cháy bỏng làm cô như vỡ òa trong từng cử chỉ của Yến. Sự mơn trớn mãnh liệt ấy khiến không gian xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại hơi thở dồn dập và tiếng nhạc du dương.
"Em muốn cảm nhận hết từng phút giây bên chị, không để bỏ lỡ một khoảnh khắc nào," giọng em nghẹn lại, bàn tay tiếp tục vẽ nên những đường mê hoặc trên da thịt mềm mại.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng dường như không thể cưỡng lại sức hút ấy. Mọi cảm xúc dồn nén bùng nổ, khiến cô vừa hoang mang, vừa say đắm.
Nhưng từ sâu bên trong lòng cô vẫn thốt lên "Đừng...tôi không muốn". Cô cứ tưởng mình vừa đến thế giới lạ lẫm này đã bị cưỡng ép, không còn đường lui trước người con gái nhỏ trước mặt.
Nhưng chỉ khi nghe cô nói "Không", em đã dừng lại mọi việc đang làm. và đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ. Khiến cô ngỡ ngàng.
--------------
Quỳnh Anh không biết đã trôi qua bao lâu kể từ khi cô bước chân vào thế giới này - nơi mọi cảm xúc bị đẩy lên cực điểm, nơi mà người ta không ngại sống thật với những ham muốn bản năng nhất.
Nhưng chính điều đó mới nguy hiểm.
Cô bắt đầu sợ thứ ánh nhìn tha thiết của cô gái trẻ này - ánh mắt vừa dịu dàng, vừa cuồng nhiệt đến mức như muốn nuốt trọn linh hồn cô. Không phải vì cô không muốn, mà là vì cô quá muốn, và điều đó khiến cô hoảng sợ chính mình.
Dục vọng trong nơi này như một làn khói - ban đầu chỉ thoảng qua, nhưng càng hít sâu, càng say.
Em vẫn luôn nhẹ nhàng như thế, không ép buộc, chỉ tiến tới mỗi khi ánh mắt cô thoáng dao động. Mỗi khi em khẽ đưa tay chạm vào cổ tay cô, hay cúi xuống gần tai thì thầm bằng giọng khàn nhẹ, cả người cô như điện giật. Một nỗi rạo rực trỗi dậy từ sâu bên trong, không phải từ cơ thể, mà từ nơi cô chưa từng để ai chạm đến: nỗi cô đơn bị khóa chặt sau lớp vỏ mạnh mẽ.
Có đêm, cô tỉnh dậy vì cảm giác có ai đó nắm lấy tay mình trong mơ nhưng khi mở mắt, em chỉ ngồi đó, im lặng, ánh mắt nồng nàn nhưng trầm mặc. Không cần nói, cô biết...em đang kìm nén một điều mãnh liệt hơn cả lời tỏ tình.
Và điều khiến cô hoảng loạn hơn là - cô không muốn em dừng lại nữa.
Những ngày sau đó, cô gái kia - Hoàng Yến dần trở thành thứ gì đó nằm giữa "cơn say" và "sự cứu rỗi" của cô.
Em không vồ vập, không đòi hỏi. Nhưng mỗi bước chân tiến đến đều khiến cô phải lùi lại, không phải vì sợ em, mà vì sợ... mình sẽ không đủ sức để dừng lại nếu bước về phía em.
Em thường đến khi cô đang ở trạng thái yếu nhất: sau một giấc ngủ ngắn, sau một lần bị những cơn ác mộng của thế giới mới đè nén, hoặc sau khi cô đứng quá lâu trên ban công nhìn khoảng trời lạ lẫm, lòng trống rỗng.
"Chị cứ mạnh mẽ hoài như vậy mệt không?"
"Không!"
"Em nhìn thấy hết mà. Cả lúc chị nén thở, cả lúc chị run lên nhưng vẫn cố cười."
Lời em không nhiều, nhưng cứ mỗi câu lại như một mũi tên găm vào nơi mềm nhất. Cô giật mình khi bàn tay em khẽ chạm vào mu bàn tay mình - không có gì quá giới hạn, chỉ là một cái chạm... nhưng khiến cơ thể cô nóng rực.
Bản năng mách bảo cô rằng em không đơn thuần chỉ là một người ở thế giới này. Cô mang một thứ lực hút quái lạ, cái dục vọng ở em không phải là sự vồ vập thô thiển, mà là thứ khao khát điềm tĩnh, biết chờ, biết gặm nhấm.
Một đêm, khi cô mệt rã rời vì luyện tập, vì thích nghi với nơi đây, thì em đẩy cửa bước vào với ánh mắt lặng lẽ. Không ai nói gì. Chỉ là em tiến tới gần, nâng lấy cổ chân cô đang bị bong nhẹ và nhẹ nhàng đặt lên đùi mình, chăm sóc.
Nhưng cái cách ngón tay cậu lướt qua làn da cô... không phải vô tình. Là sự chủ ý đầy điềm tĩnh.
"Chị biết em muốn gì, đúng không?" - Yến ngẩng đầu, ánh mắt đen sẫm dưới ánh đèn.
Cô không đáp. Nhưng gương mặt đỏ lên, tay siết chặt vạt áo.
Chỉ có tiếng thở đều đặn, nhưng căng như dây đàn.
Gần hơn nữa... một chút thôi... là cả hai sẽ rơi vào nhau. Nhưng rồi lại dừng lại.
Lại thêm nhiều ngày trôi qua. Đêm hôm đó, trời đổ mưa. Không gian ngập ánh sáng xanh lặng lẽ từ bên ngoài cửa kính phản chiếu lên da thịt trắng nhợt vì mệt. Quỳnh Anh ngồi trên sàn gỗ, lưng tựa vào tường, vai vẫn còn ẩm vì cơn mưa cô chạy qua để trở về.
Và em đã ở đó - như thể luôn biết chính xác khi nào cô chạm đáy kiệt quệ.
Không hỏi. Không nói. Chỉ là một chiếc áo khoác nhẹ được phủ lên vai, và ánh mắt dừng rất lâu nơi gương mặt cô. Như thể đang tìm một tín hiệu để tiến gần hơn... hoặc một lời khước từ.
Nhưng Quỳnh Anh không từ chối. Cũng không còn đủ sức để khước từ. Cô chỉ ngẩng lên, ánh nhìn mệt mỏi, đỏ ửng nhưng không né tránh.
Và trong tích tắc ấy, như mọi hàng rào đã bị vỡ tan.
Bàn tay em chạm lấy gò má cô, run khẽ. Không phải vì lạnh, mà vì... cuối cùng đã được chạm vào điều mà em hằng mơ tưởng bấy lâu. Rất nhẹ, như thể sợ cô sẽ biến mất nếu mạnh tay hơn một chút.
Quỳnh Anh không quay mặt đi.
Ngược lại, cô buông cánh tay áo trượt khỏi vai, như một lời mời không thành tiếng, không là buông xuôi, mà là lần đầu tiên, cô chấp nhận em và cô chấp nhận mình cũng muốn.
Cái ôm đầu tiên giữa họ không cuồng nhiệt. Nó kéo dài, nặng nề như lời thú tội. Cơ thể cô run lên khi em đặt trán mình áp vào ngực cô, cô thở gấp, rối loạn, và thổn thức.
"Em... sợ chị sẽ rời đi khi tất cả kết thúc," Yến thốt lên, giọng nghẹn.
Cô đưa tay ôm đầu em vào sâu hơn. Trong lúc hơi thở em phả vào xương đòn của cô, từng nhịp một, nóng, thật, và đầy thèm khát.
Hơi thở bỗng như cuộn lại, khi bàn tay em trượt xuống lưng, rồi dừng ở eo siết nhẹ. Một khoảng lặng đầy căng thẳng bủa vây khi đôi môi em đặt lên gáy cô, rất chậm, rất nhẹ... nhưng mang theo lời thì thầm bản năng không cần nói ra.
Và rồi mọi cảm giác nổ tung.
Cô bật ra tiếng rên nghẹn không kiềm được, khi cô trượt bàn tay lên phần sườn ngực - không quá sâu, nhưng đủ để khiến toàn thân cô co giật. Cơn đói khát bị dồn nén lâu ngày bùng lên thành luồng nhiệt chạy dọc sống lưng. Không cần tường tận. Chỉ những cái chạm đó thôi cũng khiến lý trí cô rã rời.
Họ nằm sát nhau, nhưng chẳng ai cần lột bỏ hết quần áo. Cảm xúc mới là thứ trần trụi nhất trong căn phòng ấy.
Mưa vẫn chưa dứt. Và căn phòng giờ đây đã trở thành một thế giới khác - nhỏ hẹp, nóng ran, thở gấp.
Quỳnh Anh chưa từng nghĩ bản thân có thể bị đẩy tới ngưỡng này, nơi mà mọi lý trí đều trở thành gánh nặng. Cô thở gấp, lồng ngực phập phồng, từng dây thần kinh như bị ai đó chơi đùa bằng những luồng điện mảnh nhưng dai dẳng.
Em không còn do dự nữa. Giống như con thú non từng e dè, nhưng sau khi nếm được vị cấm, đã không thể quay đầu.
Khi bàn tay em luồn vào khe giữa vạt áo, lần lên vùng ngực, xoa nắn, hơi thở Quỳnh Anh nghẹn lại. Không một lời xin phép, nhưng ánh mắt e. thì thành thật đến đau lòng như đàn muốn nói - 'em muốn, không chỉ cơ thể chị, mà cả những rung động chị cố giấu đi.'
"Chị thở như vậy... em biết mình không nên tiếp tục, nhưng..."
Giọng em khàn khàn, run, nhưng vẫn tiến gần. Không cần mạnh, chỉ cần bền bỉ.
Cô định ngăn lại bàn tay đặt lên ngực em, nhưng lại vô thức siết lấy áo em, như thể chính cô đang kéo Yến lại gần hơn. Và em hiểu.
Lời từ chối đã không còn ý nghĩa.
Em cúi xuống, môi chạm vào hõm cổ cô không chỉ hôn, mà như đang để lại một dấu ấn. Một cách chiếm giữ không bằng lời.
Quỳnh Anh bật ra một âm thanh mỏng pha giữa ngạc nhiên và buông thả khi lưng cô va nhẹ vào tường, còn tay em giữ hông cô cố định, còn môi thì trượt dọc từ cổ xuống xương quai xanh, mỗi điểm dừng lại đều để lại cơn sóng rung khẽ khắp người.
Cô đã nghĩ mình sẽ chống cự. Nhưng khi em thì thầm:
"Một lần này thôi. Để em được ở trong thế giới của chị, trọn vẹn."
Cô nhắm mắt lại. Và buông.
Cao trào không phải là lúc hai cơ thể hòa vào nhau. Mà là lúc không ai còn muốn giữ lại lý trí.
Khi cô mở mắt một lần nữa thì mưa đã tạnh.
Căn phòng không còn tiếng thở gấp, không còn tiếng vải chạm da, chỉ còn hơi ấm còn sót lại, len lỏi giữa làn da trần mệt rã và tấm lưng trần đang nằm im bên cạnh.
Em không ngủ. Chỉ nằm đó, mắt mở, tay vẫn đan vào tay cô, nhưng không còn siết chặt nữa.
Quỳnh Anh nhận ra điều đó đầu tiên: khoảnh khắc ấy đã đi qua. Và họ... vẫn không thể là của nhau.
Cô muốn nói gì đó. Một lời trách. Một lời phủ nhận. Hay chỉ là một tiếng thở dài. Nhưng cổ họng khô rát, và mọi âm thanh đều mắc kẹt giữa lồng ngực nặng trĩu.
"Chị sẽ rời đi... đúng không?" - Em hỏi, đầu không quay lại, chỉ có giọng nói mỏng như tơ sợi.
Cô không trả lời. Vì cô không muốn nói dối.
Em ôm cô. Cái ôm sau đó của cậu siết lại, không còn dịu dàng nữa. Nó như tiếng gào câm nén, như cách một người ôm lấy điều họ biết sẽ đánh mất.
"Em biết ngay từ đầu. Nhưng em vẫn không dừng lại được."
Cô quay lại, chạm tay lên má em - khẽ khàng, như xin lỗi.
"Em không sai. Chị cũng không đúng. Chúng ta chỉ... đến sai lúc."
Cả hai im lặng. Không ai khóc. Nhưng trong lòng, đã có thứ vỡ vụn.
Không còn ngôn từ. Không còn đúng - sai. Chỉ còn lại cơ thể nói thay tất cả. Em một lần nữa mò đến cô.
Bàn tay em không còn dè dặt. Mỗi lần trượt dọc qua da thịt, là một lần kéo theo cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Cảm giác như từng tế bào đều bị đánh thức - không phải bằng sự dịu dàng, mà bằng sự đòi hỏi nguyên thủy không che đậy.
"Chị..." - giọng em vỡ ra như gấp khúc, nhưng đôi mắt không còn lùi bước.
"Chị biết... không nên như thế này, nhưng... cũng không thể dừng được nữa."
Yến cúi xuống, lần này không phải là nụ hôn. Mà là sự chiếm giữ chậm rãi. Trêu đùa.
Ngón tay em trượt dọc theo đường cong mềm mại của cô, không vội, không nhẹ nhàng mà đúng nhịp run rẩy của cô mà tiếp tục. Và khi chạm tới nơi cấm địa đầu tiên nơi chỉ cần một cái thở mạnh cũng khiến cả người cô phản ứng, em... dừng lại.
Không tiến, chỉ ép hơi thở nóng bỏng áp sát, chờ cô tự thừa nhận rằng: cô đã thua.
Quỳnh Anh nghiến răng, hai tay bấu vào gra trải giường. Cô không thể thốt thành lời, nhưng cơ thể đã trả lời thay. Khi em bất ngờ cúi xuống - môi lướt qua vòng 1 cô như thiêu đốt, như hỏi: chị còn giữ nổi bình tĩnh không?
Và cô giật mình. Một tiếng nấc bật ra không kịp giữ. Em cười nhẹ vừa non nớt vừa táo tợn, và chính cái cười đó khiến má cô đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà vì bị bắt bài.
"Chị... phản ứng thật tuyệt," - em thì thầm, vừa nói vừa hôn lên điểm nhạy cảm khiến cô co lại như điện giật.
"Chỉ cần thế này... là biết chị muốn nhiều hơn những gì chị dám nói." - em nhếch mép.
Cơn bùng nổ không đến ồ ạt. Nó đến từng nhịp, từng lần em không cho cô dừng lại, dù tay cô đẩy, giọng cô lạc, và ánh mắt cô nhoè đi. Một cuộc chơi không cân sức vì người bị dồn đến ranh giới chịu đựng... lại là người tưởng chừng đang dẫn dắt.
Cô ngửa đầu, mái tóc rối dính vào lưng ướt mồ hôi, miệng hé ra không phải để nói, mà chỉ để thở - thở như thể chưa từng biết mình sống.
Bạo liệt không phải ở tốc độ. Mà ở việc biết rõ đối phương sẽ vỡ vụn ở đâu - và đánh trúng nơi đó, không thương tiếc.
Cô không còn biết tay mình đang đặt ở đâu. Chỉ biết, mỗi khi em tiến sát, chạm vào, người cô lại co giật một chút, như phản ứng tự nhiên của thứ gì đó bị gợi lên quá mức.
Lồng ngực phập phồng. Cô chưa từng thở dốc như vậy, chưa từng thấy ngay cả hơi thở cũng trở thành điều xa xỉ.
"Đủ rồi..." - cô thốt ra, nhưng giọng không cứng, mà vỡ. Như một lời xin được tha.
Nhưng em không tin.
Yến cúi xuống, giữ lấy cằm cô, thì thầm sát tai: "Chị nói đủ, nhưng cơ thể chị lại níu em lại."
Tay e. siết eo cô, đẩy cô nằm nghiêng. Tấm lưng trần chạm ga giường lạnh, tạo nên một đường rùng mình chạy ngược sống lưng. Cô muốn khép hai chân lại - bản năng tự vệ cuối cùng - nhưng đã chen vào giữa, áp sát.
Không thô bạo. Nhưng cũng không để cô trốn.
Lần thứ ba không nhanh, nhưng mãnh liệt và bền bỉ. Như thể em muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tận trong xương cô.
Khi tay em luận động mạnh mẽ trong cô, cô mở lớn, ngỡ ngàng. Nhưng chỉ trong vài giây, làn hơi rã rời quét qua toàn bộ cơ thể, và cô không còn sức để nói "không".
Hai tay cô trượt khỏi vai em, không còn đẩy, mà buông thõng. Hơi thở ngắt quãng, tay run, da nổi gai, cơ thể bị kéo đi mà không thể chống trả.
"Chị yếu đi rồi." - em nói nhỏ, nhưng không giễu.
Chỉ là sự thật.
Cô ngước nhìn em, đôi mắt nhòe nước, không phải vì khóc mà vì quá nhiều cảm xúc đập vào cùng lúc.
em mỉm cười, nắm tay cô, dẫn từng chuyển động - dịu dàng một cách tàn nhẫn.
Quỳnh Anh xoay đầu sang một bên, răng cắn môi dưới, cổ họng chỉ còn những tiếng rên bật ra như phản xạ. Mỗi lần em dừng một chút, cô lại nghĩ đã xong, nhưng rồi em lại tiếp tục - như đo lường giới hạn của cô đến đâu.
Cuối cùng, khi em cũng mệt, đổ người xuống, ôm cô sát vào ngực mình... thì cô đã không còn cử động. Chỉ còn tim đập dồn, ngực phập phồng, và ánh mắt mở hé - trống rỗng giữa đêm.
Cô không biết mình đã buông xuôi vì mệt, vì muốn, hay vì không thể thắng nổi cảm xúc.
Chỉ biết, đêm nay, cô không còn là chính mình nữa.
Ánh sáng mờ nhạt len qua khe rèm, phủ lên cơ thể mềm mại đang nằm im trên ga giường. Quỳnh Anh dần tỉnh dậy, mắt khép hờ, cảm giác nặng nề, như một bí mật chưa kịp chôn giấu đã bị hiện hữu ngay trong cơ thể cô.
Một sự thật bỗng nhiên hiện rõ đến mức cô không thể quay lưng.
Em vẫn nằm đó, nhưng không phải ngủ - mắt mở, ánh nhìn dịu dàng mà sắc nét. Và...ngón tay vẫn còn đó, không rút lui, không nhúc nhích.
Quỳnh Anh đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đến mức muốn thu mình lại, nhưng lại không thể tránh né.
Bàn tay em từ từ vuốt nhẹ lên tay cô, rồi khẽ khàng... dùng ngón trỏ chọc một cái không nhanh, không mạnh - chỉ vừa đủ để cô giật mình.
"Chị tỉnh rồi à?" - giọng em vẫn còn nghẹn ngào pha chút tinh nghịch, làm cô không thể không đỏ mặt thêm lần nữa.
"Vẫn còn đây. Chị phải chịu trách nhiệm đấy nhé."
Quỳnh Anh cắn môi, ngước nhìn em bằng ánh mắt lẫn ngượng ngùng, lẫn chút bất lực.
"Em... rút ra đi chứ? Chứ để thế này..."
Hoàng Yến cười khẽ, như người chiến thắng của một trò chơi tinh tế:
"Không dễ đâu. Em còn muốn chơi tiếp mà."
Lời nói ấy như mũi dao mềm, vừa chọc vào sự xấu hổ, vừa kích thích một nỗi khao khát vừa được thắp lên, vừa bị dập tắt.
Quỳnh Anh im lặng, tim đập loạn nhịp, cảm giác vừa bối rối, vừa ngọt ngào, vừa day dứt không lời.
Cô xoay người, né tránh ánh mắt em. Nhưng chuyển động nhỏ ấy... lại kéo theo một cảm giác không thể nhầm lẫn.
Em vẫn ở đó. Rõ ràng. Sâu.
Quỳnh Anh khựng lại, cơ thể đông cứng trong một giây. Một luồng khí nóng trào ngược từ bụng dưới khiến cả người cô siết lại. Và đúng lúc ấy - em khẽ cử động.
Chỉ một nhịp. Nhẹ. Nhưng đủ để khiến cô bật dậy như bị điện giật.
"Em-!"
Mắt cô mở lớn, đỏ đến tận tai. Nhưng em đã nghiêng đầu, cười khẽ như thể... chỉ là lỡ thôi.
"Xin lỗi chị... hình như em lỡ nhúc nhích."
Rồi cậu lại nói thêm, giọng hạ thấp xuống, gần sát tai: "Nhưng mà... chị cũng đâu tránh ra được."
Quỳnh Anh siết chặt tay, quay mặt đi, không nói gì. Nhưng hơi thở cô gấp gáp. Da nóng như sốt. Và điều tồi tệ nhất là... cô biết, em đang nói đúng.
Một lần nữa, em chậm rãi thúc nhẹ - không phải để bắt đầu lại, mà chỉ để nhắc rằng em vẫn còn đó.
Cô khẽ rên, lưng cong lên, bàn tay bấu chặt lấy gra trải giường.
"Đừng..." - cô thì thầm, nhưng âm cuối run lên, không rõ là cấm đoán hay chờ đợi.
Em không trả lời. Chỉ cúi xuống, đặt môi lên gáy cô, thì thầm:
"Nếu chị không nói rõ ràng... em sẽ nghĩ là chị cho phép."
Cô không trả lời. Cũng không dám quay lại. Cảm giác... bị kìm giữa xấu hổ và bị động cuốn đi khiến cô chỉ có thể im lặng mà thở.
Không khí trong phòng đặc quánh. Một thứ im lặng kỳ lạ bủa vây, chỉ nghe rõ tiếng tim đập và nhịp thở đứt đoạn của cô.
Em vẫn nằm đó - không rút ra, cũng không bắt đầu. Nhưng ngón tay em lại khẽ nhấp nhẹ từng chút, như những gợn sóng vô hình. Không mạnh, không sâu... nhưng liên tục, như đang cố tình gợi lại từng cảm giác cô vừa cố quên đi.
Mỗi lần em nhích nhẹ như thế là Quỳnh Anh nàng lại siết chặt hai tay, người giật khẽ.
Tựa như ai đó đang ve vuốt bên trong bằng một cơn gió đầy chủ ý - không thô bạo, mà dụ dỗ, trêu ngươi.
"Chị thấy sao?" - em cúi xuống, môi gần sát tai cô, hỏi bằng giọng vừa tỉnh, vừa quyến rũ một cách vô tội.
"Em đâu có làm gì đâu. Chỉ là... chị đang ôm em thôi mà."
Cô nuốt khan, mắt nhìn trân trối vào một điểm mơ hồ phía tường.
"Em... đừng... đừng động nữa..."
Nhưng cậu vẫn nhúc nhích từng chút một, như đang kiểm tra xem giới hạn chịu đựng của cô. Ngắn. Nhưng dễ khiến người ta phát điên.
Một tay em luồn ra sau gáy cô, kéo cô lại gần.
"Chị biết không... em thích cảm giác này lắm. Cơ thể chị... cứ như đang gọi tên em vậy."
Quỳnh Anh bật ra một tiếng rên khẽ. Rồi cô cắn chặt môi, cố dập tắt tiếng lòng đang bùng lên.
"Em... đáng ghét...!"
"Ghét em thật à?" - em thúc nhẹ thêm một nhịp nữa, khiến cả người cô co giật, rồi em mỉm cười.
"Chắc chị đang nói dối đấy..."
Một lát sau, Quỳnh Anh thở hắt ra, như thể đã kiệt sức vì chống cự.
Cô quay đầu sang một bên, thì thầm như đầu hàng:
"...Nếu em cứ làm vậy... thì chị cũng không chịu nổi nữa đâu..."
Yến không nói gì. Nhưng ánh mắt sáng lên như đứa trẻ vừa bóc được món quà cấm.
Cậu vẫn không dừng.
Từng nhịp đẩy nhẹ, từng chuyển động nhỏ, nhưng đều đặn, tinh tế, như kim đồng hồ gõ từng giây cuối cùng của sự kiềm chế.
Quỳnh Anh quắp tay lại dưới cằm, toàn thân căng cứng, mồ hôi rịn khắp cổ và lưng - chỉ từ những cú "thúc" không gọi tên.
Cảm giác ấy không mạnh, nhưng thấm như ngón tay mơn trớn ở đúng nơi cô mẫn cảm nhất, khiến mỗi nhịp lại như một nhát gõ thẳng vào thần kinh.
"Em... nếu còn tiếp..." - cô thở ra, giọng khản. "...chị sẽ-không chịu nổi mất..."
Em áp môi lên vai cô, cắn nhẹ một cái - không đau, nhưng để lại cảm giác nhói mềm.
"Em biết. Nhưng hình như chị cũng đâu còn cố gắng thoát nữa đâu..."
Và rồi, thay vì mạnh lên - cậu lại giữ nguyên sâu bên trong, chỉ nhẹ nhàng xoay, nhấp từng nhịp lười biếng như đang trêu ngươi.
Cơ thể cô phản ứng trước cả lý trí. Đùi siết lại, bụng dưới căng cứng, và cơn nóng lan lên tận cổ.
"Ư..."
Lần này, tiếng rên bật ra không còn được che giấu.
Mắt cô mở hé, mơ màng.
Không phải vì muốn - mà vì không thể chống đỡ được nữa.
"Yến... dừng..." - lời nói nghe như cầu xin.
Nhưng cậu chỉ cười, hôn nhẹ lên môi cô.
"Dừng à? Nhưng em thấy chị sắp rơi rồi kìa..."
Và e. bắt đầu tăng nhịp. Vẫn không vồ vập, nhưng đủ để kéo cô xuống, sâu, từng chút một.
Từng cú thúc như thôi miên, khiến cô chỉ còn biết nằm im, run rẩy, và để mặc cơ thể mình bị dẫn dắt.
Cảm giác xấu hổ, ướt át, trống rỗng rồi lại đầy tràn... tất cả chồng lên nhau, khiến nước mắt cô trào ra - không rõ là vì cảm xúc, hay vì kiệt sức.
Em thấy hết, nhưng không dừng.
Chỉ nhẹ nhàng lau đi, rồi thì thầm:
"Em muốn... chị nhớ rõ cảm giác này. Dù sau này... chúng ta không thể còn gì nữa."
Cậu không hỏi. Cô cũng không nói.
Giữa những nhịp thúc chậm rãi mà đều đặn ấy, chỉ còn tiếng thở rối loạn, hơi run, và cảm giác nóng rực từng đợt như sóng dội vào nhau.
Quỳnh Anh cắn môi, bàn tay yếu ớt đặt lên bụng em - như thể định ngăn, nhưng lại không còn đủ sức, hay không còn đủ lý do.
Mỗi nhịp em tiến sâu, cô khẽ giật - từng chút, từng lần, toàn thân rã rời, như sắp tan ra trong vòng tay đó.
Không có gì dữ dội.
Chỉ là... quá lâu rồi cô không được ai chạm vào như vậy. Không phải vì dục vọng, mà vì em biết cách khiến cô run, biết cả những tiếng rên nhỏ cô vẫn cố giấu.
Cô biết, đây là lần cuối.
Và chính điều đó khiến từng chuyển động càng nhức nhối.
Em vòng tay qua lưng cô, kéo sát lại, thì thầm ngay bên môi:
"Em sẽ không xin chị yêu em...Nhưng... ít nhất, để em giữ chị như thế này... thêm một chút thôi..."
Cô không đáp. Nhưng nước mắt rơi xuống môi em.
Lần cuối cùng, em nhấp sâu hơn. Nhẹ. Nhưng trọn.
Cô cong người lên trong tiếng thở dài đứt đoạn, toàn thân rung bắn rồi mềm nhũn.
Thở gấp. Không lời. Nhưng cảm giác như toàn bộ thế giới vừa vỡ ra trong im lặng.
Yến ôm cô thật chặt, mặc cho những giọt mồ hôi nhỏ xuống ngực cô.
Mặc cho cái kết đã rõ ràng... nhưng hai thân thể vẫn còn đang gắn chặt lấy nhau, như từ chối rời xa dù chỉ thêm một giây.
Một lát sau, cậu đưa tay lên vuốt nhẹ lưng cô, thì thầm như nói với gió:
"Nhớ đấy... đừng quay lại lần nữa... vì chị và cả em không chắc mình có thể chịu nổi thêm một lần nào khác đâu..."
Không chỉ là cơ thể mệt mỏi, mà còn là ký ức hằn lại giữa hai thế giới, khiến cô dù có bước đi rồi... vẫn như bị giữ lại.
----------
Quỳnh Anh một lần nữa mở mắt. Không còn ánh đèn mờ, không còn vòng tay ôm từ phía sau, cũng chẳng còn hơi thở nóng hổi cọ sát bên gáy.
Chỉ còn ánh sáng trắng lạnh lẽo xuyên qua tấm rèm cửa quen thuộc. Giường của cô. Phòng của cô. Thế giới của cô.
Vậy mà... cả người cô đau âm ỉ.
Cô đưa tay xuống dưới bụng - một cảm giác căng tức nhói lên, khiến cô khẽ rít vào. Đùi trong rát, mỏi nhừ. Một bên cổ còn hằn vết đỏ mờ mờ...
Không phải mơ.
Tất cả những gì diễn ra - từ ánh mắt của em, đến từng cú nhấp, từng lời thì thầm, từng cơn co rút... đều là thật.
Cô kéo chăn, ngồi dậy. Nhưng vừa nhấc người, cả thân dưới như lập tức phản đối, đau âm ỉ như bị đánh dấu.
Cô bước vào nhà tắm. Nhìn mình trong gương.
Vệt đỏ trên vai. Da vẫn ẩm, và có lẽ... còn lưu lại mùi da thịt của em.
Ngón tay cô run rẩy chạm lên môi mình nhớ lại từng lần em hôn, từng cú trêu ngươi khiến cô phải quay mặt giấu đi tiếng rên...
Cô ngồi xuống mép bồn tắm, tay ôm lấy hai chân mình.
Tất cả đã kết thúc.
Và cô đã quay về.
Nhưng...
Em thì không.
Thế giới kia - nơi cô để lại thân thể, cảm xúc, tiếng rên, và giọt nước mắt cuối cùng - vẫn còn ở đó.
Em vẫn còn ở đó. Và có lẽ... đang nằm một mình trên chiếc giường đó, nơi mùi cô vẫn chưa tan đi.
Cô gục đầu xuống đầu gối, thì thầm trong cổ họng: "Yến...Đúng là... chị không chịu nổi thêm một lần nữa thật."
_end_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro