04. Khoảng Cách Giữa Những Điều Chưa Thể Nói
Tôi biết anh đã được nhiều năm. Tôi đã từng thấy anh đi qua những giai đoạn khó khăn nhất cũng như vui sướng nhất. Tôi đã từng thấy anh liều mạng không ít lần. Tôi đã từng thấy anh được muôn người yêu thương và bị thị phi bởi những góc khuất sau ánh hào quang.Tôi đã từng thấy anh bình thản đón nhận tất cả điều đó. Tôi đã từng thấy anh nổi điên với những người thân đến mức không muốn nhắc đến họ.
Nhưng tôi chưa từng thấy anh giận dữ với tôi, phải chăng tôi chính là ngoại lệ, không, tôi chắc chắn là vậy! Nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh như thế này. trong Phòng Sinh Hoạt Chung của KTX, ngồi đó trong phòng KTX, mái tóc bạch kim của anh ấy lả lướt trên đùi cậu ta, một cử chỉ quá thân mật, quá gần gũi mà tôi không biết phải làm sao.
Những cử chỉ của họ, những nụ cười và ánh mắt tràn ngập niềm vui, như những lưỡi dao vô hình cứa vào tim tôi. Tôi không thể không chú ý đến cách cậu ấy đùa nghịch, cách cậu ấy nhìn anh ấy bằng ánh mắt ngọt ngào. Khi anh ấy nói đùa sẽ dùng chảo để dọa cậu ta, khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh sáng rực lên, tràn đầy niềm hạnh phúc khi người ấy ôm gọn cậu trong tay, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người đó mà thôi. Tôi cảm thấy tim mình vỡ vụn, không biết là vì nỗi đau hay vì sự bất lực khi không thể chiếm lấy ánh nhìn ấy, ánh nhìn mà giờ đây anh chỉ dành cho người khác. Đến nỗi, trong lòng tôi như bùng lên một tiếng hét câm lặng: "Đừng làm thế nữa!" Nhưng rồi, tôi chỉ biết cúi đầu, bước nhanh về giường mình, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, cố gắng che giấu những cảm xúc hỗn độn đang cuồn cuộn trong tim.
Khi tôi trùm chăn kín đầu, nước mắt đã lặng lẽ rơi. Tưởng chừng bóng tối có thể giúp tôi nguôi ngoai, nhưng nó chỉ khiến mọi thứ hiện lên rõ ràng hơn trong tâm trí. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh sáng rực, một ánh nhìn tràn đầy niềm hạnh phúc khi anh ôm gọn cậu ta vào lòng. Như thể cả thế giới xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại hai người họ mà thôi.
Tôi cảm thấy tim mình như vỡ vụn. Là đau đớn, là ghen tị, hay là sự bất lực khi biết rằng ánh mắt ấy, ánh mắt từng làm tôi rung động, giờ đây chỉ dành cho người khác? Tôi đã luôn hy vọng, đã luôn nghĩ rằng, một ngày nào đó, ánh mắt ấy sẽ hướng về tôi. Nhưng bây giờ, tôi hiểu rằng hy vọng đó chỉ là một giấc mơ viển vông, một ảo tưởng chẳng bao giờ thành hiện thực.
Tôi cần phải ngủ sớm, tự nhắc mình rằng ngày mai còn công việc quan trọng, rằng tinh thần phải thật tốt để quay sớm. Nhưng dù cố gắng thế nào, đôi mắt tôi vẫn cứ mở trừng, không thể nhắm lại. Mọi nỗ lực xua đuổi suy nghĩ đều thất bại khi hình ảnh của họ cứ hiện lên, rõ ràng đến mức làm mặt tôi nóng bừng. Tôi nắm chặt lấy mép chăn, đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, cố gắng kìm nén dòng cảm xúc đang cuộn trào.
"Đừng nghĩ nữa." Tôi tự nhủ. "Mình không nên can thiệp, không nên để tâm quá nhiều. Đây không phải chuyện của mình." Nhưng những lời đó, dù lặp đi lặp lại trong đầu, chẳng thể làm dịu được trái tim tôi. Làm sao tôi có thể dễ dàng quên đi, khi chính tay mình đã giấu kín những cảm xúc này từ lâu, chỉ để bây giờ nhìn thấy chúng bị bỏ qua, chẳng còn cơ hội bày tỏ?
Ánh mắt của anh ấy, ánh mắt mà tôi từng mơ ước, từng khao khát được nhìn thấy dành riêng cho mình, giờ đây lại hướng trọn về một người khác. Tôi cố gắng trấn tĩnh, tự thuyết phục bản thân rằng điều đó không còn quan trọng. Nhưng càng cố quên, hình ảnh ấy càng rõ nét. Nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy anh ấy và cậu ta, như một câu chuyện mà tôi chỉ có thể đứng ngoài, lặng lẽ quan sát, chẳng thể nào bước vào.
Tôi thở dài, thả người xuống giường. "Mình đã tự chọn điều này." Tôi nhắc nhở bản thân. Chính tôi là người đã không dám bước tới, không dám nói ra lòng mình. Những cảm xúc của tôi, những giấc mơ tôi đã từng ôm ấp, giờ đây chỉ còn là những bóng hình nhạt nhòa, dần biến mất trong bóng tối.
Dù vậy, tôi vẫn phải bước tiếp. Ngày mai là một ngày mới, và tôi còn công việc cần hoàn thành. Tôi cần phải tỉnh táo, cần phải giữ cho mình đứng vững. Bởi lẽ, dù anh ấy không còn thuộc về thế giới của tôi, thì thế giới của tôi vẫn phải tiếp tục xoay vần. Tôi sẽ cố gắng quên đi, hoặc ít nhất là học cách sống chung với nỗi đau này.
-----------------
Khó khăn lắm tôi mới dám chấp nhận một sự thật cay đắng: họ đã bắt đầu thuộc về nhau từ trước, từ khi tôi còn chưa biết đến anh. Tôi đã yêu anh từ lâu lắm rồi, lâu hơn cả những gì tôi từng dám thú nhận với chính mình. Tôi đã chứng kiến anh vượt qua rất nhiều chuyện, đã nhìn thấy anh mỉm cười ngay cả khi thế giới dường như đang sụp đổ. Và tôi vẫn luôn ở đó, cố gắng trở thành một người bạn tốt, một người đáng tin cậy.
Tôi đã nghĩ, có lẽ, qua thời gian, anh sẽ dần nhận ra tôi không chỉ là một người bạn. Có lẽ anh sẽ nhìn thấy tôi là một ai đó đặc biệt hơn, một ai đó quan trọng trong cuộc đời anh. Một ai đó mà anh cảm thấy không thể thiếu, giống như cái cách tôi cảm thấy về anh. Tôi đã hy vọng, đã tự thuyết phục bản thân rằng chỉ cần tôi kiên nhẫn, chỉ cần tôi luôn bên cạnh, một ngày nào đó anh sẽ quay lại và nhận ra rằng tôi đã luôn ở đây – vì anh, và chỉ vì anh.
Những suy nghĩ ấy cứ mãi đeo bám tôi, giày vò từng chút một. Tôi không thể dừng lại, không thể ngừng tưởng tượng về một khoảnh khắc anh sẽ nhận ra tất cả, sẽ hiểu rằng tôi đã dành cho anh cả trái tim mình. Nhưng giờ đây, tôi chỉ còn lại một sự thật không thể chối bỏ: anh đã có ai đó trước khi tôi kịp thừa nhận tình cảm của mình, trước khi tôi dám đối mặt với sự thật rằng mình đã yêu anh từ rất lâu, lâu hơn cả những gì tôi nghĩ mình có thể.
Nỗi đau ấy như một vết cắt sâu hoắm, không ngừng rỉ máu. Nhưng tôi không trách anh, không trách họ, mà chỉ trách chính mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc từ sớm, vì đã để mọi thứ trôi đi quá xa, đến mức không còn lối quay lại. Anh đã chọn con đường của riêng anh, còn tôi chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn từ xa, chấp nhận rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để bước vào cuộc đời anh, và rằng giờ đây, tôi chẳng còn gì ngoài một trái tim tan vỡ và những ký ức không bao giờ trọn vẹn.
Tôi luôn cố gắng làm tất cả để trở thành một người bạn tốt, người mà anh có thể tin tưởng, người mà anh có thể dựa vào bất cứ khi nào cảm thấy cô đơn hay mệt mỏi. Tôi đã ở bên cạnh anh qua những thử thách lớn nhỏ, qua những khoảnh khắc mà anh dường như không thể vượt qua. Tôi đã nghĩ rằng, sau tất cả, anh sẽ nhận ra tôi không chỉ là một người bạn bình thường. Rằng tôi là ai đó đặc biệt – người có thể khiến anh cảm thấy thoải mái, an yên, và sẵn sàng ở lại bên anh dù mọi thứ xung quanh thay đổi.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm.
Mọi thứ diễn ra như một ký ức quay chậm trong đầu tôi, rõ ràng đến mức tôi có thể cảm nhận từng chi tiết nhỏ. Sau khi kết thúc ghi hình tập Liên minh, bầu không khí xung quanh vẫn còn căng thẳng, như một cái bóng đè nặng lên mọi người. Anh đứng nhất, một chiến thắng đáng lẽ phải mang lại niềm vui, nhưng không. Niềm vui ấy không thể che đi nỗi buồn vương lại trong đôi mắt anh. Đội của anh vẫn phải chia tay một thành viên. Dù là người chiến thắng, anh vẫn cảm thấy mình thất bại.
Khi anh chia sẻ rằng mình đã khóc rất nhiều, giọng anh nghẹn lại, đầy cảm xúc. Tôi không kìm được nỗi xót xa. Những giọt nước mắt đó không chỉ là nỗi buồn khi mất đi một người bạn đồng hành, mà còn là cảm giác tội lỗi sâu sắc – như thể anh trách mình đã không thể làm tốt hơn. Đôi mắt anh khi đó ánh lên một nỗi áy náy, vừa buồn bã vừa tự trách. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn bước đến, nói với anh rằng anh đã làm tất cả những gì có thể, rằng anh không cần gánh nặng này một mình.
Tôi vội vã đuổi theo anh khi anh rời khỏi sân khấu, len lỏi qua đám đông hỗn loạn của ekip và các thành viên khác. Tôi không muốn để anh phải chịu đựng cảm giác cô đơn vào lúc này. Ánh mắt tôi tìm kiếm anh trong sự lộn xộn, và cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc của anh. Anh bước đi nhanh, dáng vẻ lặng lẽ nhưng đầy quyết tâm, như thể đang cố gắng rời khỏi mọi ánh mắt, mọi câu hỏi và cả áp lực đè nặng trên vai.
Cái cách anh di chuyển – đôi vai hơi khom xuống, bàn tay siết chặt như muốn nén lại cảm xúc – khiến tôi hiểu rằng anh đang tìm một nơi yên tĩnh để tự mình đối diện với cảm giác ấy. Nhưng tôi không muốn anh ở một mình. Tôi bước nhanh hơn, cố gắng thu hẹp khoảng cách. Tôi biết mình không thể để anh chìm trong nỗi buồn một cách lặng lẽ như thế.
Anh cần ai đó – và tôi hy vọng, dù chỉ một lần, tôi có thể là người mà anh cần.
Rồi tôi thấy cậu ấy.
Trong đám đông náo nhiệt, cậu ấy xuất hiện, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt để tìm anh. Không chút do dự, cậu ấy len lỏi, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm, đi về phía anh với ánh mắt lo lắng và sự thấu hiểu mà tôi không thể nào quên. Tôi đứng đó, dõi theo hình bóng cậu ấy di chuyển, từng bước tiến gần hơn đến anh. Có điều gì đó trong cách cậu ấy hành động khiến tôi hiểu rằng cậu ấy biết anh đang cảm thấy thế nào, và cậu ấy biết mình cần phải làm gì.
Cậu ấy không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đưa tay kéo anh rời khỏi đám đông, dẫn anh đến một góc khuất bên cạnh phòng thay đồ và sân khấu – nơi không có ai dõi theo họ, ngoài tôi. Không gian ấy yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng thở khẽ và bầu không khí lặng lẽ bao trùm.
Tôi đứng cách họ một khoảng, trái tim thắt lại khi thấy cậu ấy vòng tay ôm anh thật chặt. Động tác của cậu ấy chứa đầy sự ân cần, dịu dàng đến mức tôi không thể rời mắt. Nhưng điều khiến tôi chết lặng là những gì xảy ra sau đó.
Chính anh, không phải cậu ấy, đã bước thêm một bước. Anh nâng tay chạm vào vai cậu, kéo cậu gần hơn và cúi xuống. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi môi của họ đã chạm vào nhau. Đó không phải là một nụ hôn ngẫu nhiên hay vụng về, mà là một nụ hôn sâu, kiên quyết, như thể anh muốn nói rằng mọi cảm xúc mà anh giữ kín bấy lâu nay cuối cùng cũng được bộc lộ.
Cả thế giới quanh tôi như ngừng lại. Âm thanh biến mất, và mọi thứ trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Tôi đứng đó, bất động, như bị đóng đinh vào mặt đất. Tâm trí tôi trống rỗng, nhưng trái tim tôi thì đau đớn đến mức khó thở. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, len lỏi qua từng tế bào, lấp đầy trong lòng tôi là cảm giác mất mát và bất lực.
Tôi nhận ra mình chỉ là người đứng ngoài.
Đêm đó, lần đầu tiên sau rất lâu, tôi bật khóc. Không phải những giọt nước mắt thầm lặng như trước, mà là những tiếng nức nở nghẹn ngào, vang vọng trong căn phòng nhỏ bé của tôi. Nỗi đau trào dâng qua từng hơi thở, từng giọt nước mắt ướt đẫm chiếc gối màu hoa oải hương yêu thích. Tôi khóc đến khi không còn chút sức lực nào, nằm lại trên giường với một trái tim trống rỗng và mệt mỏi. Trong những giấc mơ chập chờn, những hình ảnh của họ cứ lặp đi lặp lại, và tôi vẫn khóc, ngay cả trong tiềm thức.
Sau hôm đó, mọi thứ như thay đổi mãi mãi. Tôi thấy họ bên nhau thường xuyên hơn – những ánh mắt, nụ cười, và cả những cử chỉ thân mật giờ đây không còn giấu giếm. Tôi vẫn giữ khoảng cách, cố gắng tỏ ra bình thường. Dù trái tim tôi như đang tan vỡ từng mảnh, tôi tự nhủ rằng mình không được để lộ ra ngoài.
Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi biết mình đã khác. Những cảm xúc của tôi – sự hy vọng, mong chờ, và những giấc mơ dang dở – giờ chỉ còn là những mảnh vỡ vụn mà tôi buộc phải chôn sâu trong lòng.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất không phải là nỗi đau mình đang chịu đựng, mà là cách họ ở bên nhau. Tôi không thể không nhận ra tình cảm mà cậu ấy dành cho anh, cách cậu ấy đặt tất cả trái tim và tâm hồn mình vào từng hành động, từng lời nói với anh. Mỗi lần cậu ấy cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh đầy yêu thương, tôi đều cảm nhận được sự chân thành đến khó tin.
Thành thật mà nói, cậu ấy dũng cảm hơn tôi rất nhiều. Cậu ấy không ngần ngại thể hiện tình cảm, đôi khi thẳng thắn đến mức bướng bỉnh. Tôi từng chứng kiến cậu ấy mè nheo khi anh tỏ ra cứng đầu, thậm chí có lúc mạnh mẽ ép anh phải nghe theo. Nhưng đồng thời, cậu ấy cũng biết khi nào cần dịu dàng và kiên nhẫn, để anh có thể tìm thấy sự an ủi và bình yên. Trong những khoảnh khắc ấy, tôi không thể phủ nhận rằng cậu ấy là người phù hợp với anh – người mà anh cần.
Cậu ấy thông minh, tinh tế và chân thành đến mức khó tin. Cậu ấy không chỉ hiểu anh mà còn biết cách chăm sóc anh theo cách tôi chưa từng làm được – có lẽ vì tôi chưa bao giờ đủ can đảm để thử. Sự quan tâm của cậu ấy không chỉ dành riêng cho anh, mà còn lan tỏa đến tất cả mọi người. Đội ngũ trong chương trình thường nhắc về cậu ấy như một người không chỉ tài giỏi mà còn tốt bụng và tận tâm.
Nhìn họ bên nhau, tôi thấy rõ rằng họ là một cặp đôi tuyệt vời. Và tôi, dù có đau lòng đến đâu, cũng không thể phủ nhận điều đó. Thật lạ lùng khi nhận ra rằng tôi vừa ghen tị, vừa ngưỡng mộ cậu ấy. Tôi muốn ghét cậu ấy lắm, nhưng không thể. Làm sao ghét được một người đã khiến anh hạnh phúc đến như vậy?
Tôi nghĩ, trong một thế giới khác, tôi cũng có thể làm cho anh hạnh phúc. Tôi tin rằng mình có thể yêu anh theo cách trọn vẹn như cậu ấy đã làm, nếu không phải là hơn. Nhưng mỗi lần nhìn họ, một phần trong tôi biết rằng cơ hội đó sẽ chẳng bao giờ đến. Tôi bị mắc kẹt giữa hai luồng cảm xúc trái ngược: một mặt, tôi muốn tình yêu của họ nảy nở và đơm hoa kết trái vì họ thực sự quá hoàn hảo bên nhau; mặt khác, tôi lại khao khát, dù là ích kỷ, rằng mối quan hệ ấy sẽ tan vỡ để tôi có một cơ hội.
Tôi cố gắng xua tan những suy nghĩ đó, nhưng chúng cứ bám lấy tôi.
Lúc đó, tôi thấy cậu ấy rời đi đâu đó. Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn, và anh Jun vẫn ngồi trên chiếc sofa trong khu ký túc xá, trò chuyện vui vẻ với BB. Dáng vẻ của anh, nụ cười của anh, tất cả vẫn khiến trái tim tôi lỡ nhịp. Tôi không thể dừng bản thân khỏi hành động tiếp theo.
Môi tôi bất giác cong lên, một nụ cười vô thức. Tôi bước nhanh đến và ngồi phịch xuống cạnh anh, cố gắng giữ bình tĩnh dù tim đang đập liên hồi. Anh quay sang, đôi mắt ngạc nhiên pha chút tò mò nhìn tôi. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng mở lời như thể mọi chuyện vẫn ổn, như thể nỗi đau trong lòng không hề tồn tại.
Ít nhất, tôi vẫn có thể làm bạn của anh. Nếu đó là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ cố gắng giữ lấy nó.
Anh ngước lên nhìn tôi, nở một nụ cười toe toét, "Chào em." Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng với tôi, như có một cơn gió ấm áp quét qua. Tôi cảm nhận được máu trong người bắt đầu dồn lên mặt, khiến đôi má nóng bừng – một phản ứng quen thuộc mỗi khi tôi ở gần anh.
Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giả vờ phớt lờ, nhưng ánh mắt của anh lại như có ma lực, buộc tôi phải nhìn vào. Đôi mắt ấy – sâu thẳm, chân thành, và đầy ấm áp – khiến tôi không cách nào rời đi được. Tôi cố nói gì đó, nhưng lời chào nghẹn lại trong cổ họng, và thứ duy nhất phát ra chỉ là một âm thanh khàn đục khó nghe. Tôi vội giả vờ ho, rồi đáp lại bằng một giọng điệu có phần vui vẻ hơi quá mức, như để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
"Nãy giờ đi đâu vậy?" Bảo Bảo cất tiếng hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại, nơi ngón tay anh đang thoăn thoắt nhắn tin với ai đó.
"Đi dạo mát phía trước thôi, nhưng mà nhiều muỗi quá nên em phải đi vào." Tôi trả lời, cố làm giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể. Tôi không muốn ai nhận ra gương mặt đỏ bừng của mình, không muốn ánh mắt của anh nhìn thấy điều gì đó mà tôi chưa sẵn sàng đối diện.
Nhưng anh ngẩng lên, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt tôi. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như chững lại. Đôi mắt anh không nói lời nào, nhưng tôi cảm nhận được những điều anh muốn truyền tải. Và tôi tự hỏi, liệu anh có nhận ra điều mà tôi đang che giấu?
Lắm lúc, tôi nghĩ rằng anh biết – anh biết rằng tôi thích anh. Và đôi khi, tôi nghĩ rằng anh cũng biết tôi biết rằng anh biết. Những đoạn đối thoại thầm lặng ấy, những câu nói không bao giờ được thốt ra, cứ trôi qua giữa ánh mắt của chúng tôi.
Em thích anh.
Anh biết.
Nhưng anh yêu cậu ấy.
Giờ đây, chúng tôi lại rơi vào một khoảnh khắc như thế. Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng mang theo một chút do dự, như muốn nói điều gì đó mà cả hai đều đã hiểu. Tôi biết nếu nhìn lại anh, tôi sẽ thấy những gì tôi không muốn đối mặt: sự chân thành nhưng không đáp trả, sự tiếc nuối mà anh không thể thay đổi.
Tôi cúi mắt xuống, cố gắng tránh khỏi ánh nhìn ấy. Không phải hôm nay. Không phải bây giờ. Tôi tự nhủ với bản thân rằng mình chưa sẵn sàng để đối diện với sự thật mà đôi mắt ấy đã vô tình nói lên quá nhiều lần rồi.
Không gian trong phòng dường như đã dịu đi một chút, thì cánh cửa lại khẽ mở. Cậu ấy bước vào, nhẹ nhàng như một cơn gió, đôi mắt sáng ngời lướt qua phòng rồi dừng lại ở anh.
"Jun, đi dạo không? No quá, nằm xuống chắc không ngủ được," cậu ấy nói, giọng thoải mái, nhưng có chút gì đó ấm áp, thân mật.
"Chắc mày Jun với ai đấy? liệu hồn nhé," Jun Phạm ngẩng đầu lên, giọng hờn dỗi nhưng ánh mắt lại lấp lánh nụ cười. "Đi chút cho tiêu, mày ăn muốn nửa suất của 32 người còn lại mà cũng chẳng ngủ nổi."
Anh đứng dậy, kéo chiếc áo hoodie lên vai, liếc qua tôi và Bảo Bảo. "Hai người ở lại nha. Đừng thức khuya quá."
Tôi chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Khi anh bước ngang qua tôi, đôi mắt tôi vô thức dõi theo bóng lưng anh. Cậu ấy vội vã nắm lấy tay anh, rồi cả hai cùng bước ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng họ với một tiếng "cạch" nhẹ nhàng.
Tôi lắng nghe tiếng bước chân của họ xa dần, giọng cậu ấy thì thầm hỏi anh điều gì đó, và anh đáp lại bằng tiếng cười trầm, ấm áp. Tiếng cười ấy, mà tôi từng ước ao mình là người khiến nó vang lên, giờ lại thuộc về một người khác.
Tôi vẫn ngồi đó, mắt nhìn về phía cửa như thể nó sẽ mở ra và anh sẽ quay lại. Nhưng tôi biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Họ đang bên nhau, bước qua hành lang tối mờ, rồi ra đến khoảng sân đầy bóng cây, nơi ánh trăng chiếu lên những bước chân của họ.
Họ có nhau, còn tôi, vẫn chỉ có chính mình.
Kết thúc.
—
T/N: Ngạc nhiên, hú hồn nha
.
.
.
Mọi người có đoán được nhân vật tui không ạ? có thế nhà khác sẽ không thích nhưng đây là nhà Ri, nên mong các bạn hiểu đc cp tui síp ạ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro