-Edo không em-
Tên shot: Edo không em [Twoshot]
Pairing: MoMi (Momo×Mina)
Author: rouge
Enjoy~
___________________________
'lệ trào nóng hổi
tan trên tay tóc mẹ
tàn sương thu (*)'
Cánh hoa đào trước sân rơi lả tả, vương trên làn tóc đen nhánh mượt mà của nàng, tiểu thư độc nhất nhà họ Danh.
Gò má nàng đẫm nước mắt, đỏ hoe ngước nhìn con sông êm ả trôi trước mắt, rồi quay lưng nhìn ngôi nhà ngói đỏ thân thương lần cuối trước khi cất gót ra đi.
Danh Tỉnh Nam là con gái đầu lòng của nhà Danh, vốn có truyền thống nam nhân làm võ sĩ, nữ nhân thuần thục thơ ca. Từ bé nàng đã học đàn cùng phu nhân Danh, ngắm nhìn cha nàng múa kiếm.
Bao nhiêu năm qua, nàng luôn sống một cuộc sống nhã nhặn, yên bề gia thất, chẳng bao giờ gây sự với ai. Vậy mà chẳng đành giờ lại bị ông trời đày đọa.
Mẹ nàng bị người ta vu khống tội ăn cắp tài sản nhà họ Bình, một dòng dõi quý tộc cao sang trong một chuyến lên Edo bán vải.
Tỉnh Nam thương mẹ, nên dù tâm không cam lòng, nỗi niềm day dứt oan uổng nhưng vẫn đứng ra nhận tội, buộc phải khăn gói lên Edo với hy vọng có thể minh bạch cho gia đình.
Nhưng rồi nàng nhận ra nàng không thể. Nguyên do vô cùng đơn giản: vì nàng không có tiền.
Hôm ấy, nàng đứng như trời trồng trước mặt nhà bọn họ, cúi thấp đầu nghe những câu chữ sỉ nhục, lăng mạ mình.
Nàng không muốn khóc, không muốn để họ thấy mình sợ họ, mình yếu đuối bé nhỏ thế nào so với họ. Nhưng ý chí nàng mỏng manh dần..
'Ngươi câm sao?'
'Thưa ngài, tôi không câm. Nhưng tôi không muốn nguỵ biện cho một việc mà tôi biết chắc mẹ tôi không làm, và cả nhà tôi không ai có lỗi.'
'Ngươi còn trẽn trơ tới mức này sao? Để ta xem ngươi có còn lên mặt thanh cao thế này khi gặp ông Bình hay không!'
Tên giai nhân cầm gậy giơ lên như doạ nàng, rồi vào trong bẩm ông Bình. Nàng nắm chặt tay, mím môi run rẩy. Quả thật nàng rất sợ, nhưng nàng chẳng làm gì sai cả, nên ở hiền sẽ gặp lành thôi, chắc chắn thế!
'Danh Tỉnh Nam?'
'Vâng là tôi.'
'Ngươi biết tại sao lại ở đây chứ?'
'Thưa biết, nhưng không hiểu ạ.'
Ông Bình cười lạnh, rồi sai giai nhân kéo ghì nàng vào. Tỉnh Nam hoảng loạn mất đà vùng vẫy, rồi bị chúng ném xuống cái ghế gỗ trạm khắc tinh xảo nào đó trong số chục cái bên trong.
'Ngươi, trong vòng 10 ngày sẽ phải học đầy đủ nghi thức mà phu nhân ta đích thân dạy.'
Ông Bình phe phẩy quạt, điềm tĩnh nói. Danh Tỉnh Nam ngờ vực hỏi
'Học gì cơ?'
'Học làm geisha.'
'Tại sao?'
'Vì sau 10 ngày, ngươi sẽ làm geisha phục vụ con của ta để trả hết nợ.'
Danh Tỉnh Nam chết lặng, đôi ngươi nâu sẫm sóng sánh ánh lên nỗi lo toan của chính nàng. Geisha? Chẳng thà giết quách nàng cho rồi, chỉ vì một món tài sản mà nỡ đành cướp cả tuổi xuân êm đẹp của một thiếu nữ trong trắng như nàng hay sao chứ?
Nàng không cầm nổi lòng nữa, và nàng khóc. Từng giọt lệ óng ánh như pha lê thi nhau rơi xuống vuốt ve ngũ quan của nàng. Tay nàng bấu chặt gấu áo, đầu không nhấc lên nỗi trước sự đường đột này.
Tiếng cửa kéo mở ra. Tiếng quạt phất lên bên tai Nam.
Một bàn tay trắng nõn, yêu kiều nâng cằm nàng lên.
Một thiếu nữ với mái tóc búi cao, ôn nhu phe phẩy quạt cười mỉm, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng hàm ý mỉa mai.
'Chào nàng, geisha của tôi.'
________to be continue_________
Lâu quá không viết mở ra thấy cái draft này, không nhớ gì cả nên chế đại thêm phần sau rồi up lẹ cho mọi người đọc giải khuây :'))
Hy vọng mọi người đợi được phần sau của em nó haha vì mình sắp thi rồi nên chả biết khi nào tung chương còn lại :D
Dị thoii, mọi ngừi buổi chiều mát
rou
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro